Mười giây đồng hồ trôi qua,
hắc động tối như mực của Ma Văn Hắc Động Đạn đã trở nên vô cùng sáng
chói, hấp thu năng lượng và các vật chất khác, giờ khắc này nó đã đạt
tới bão hòa.
Ngay sau đó, hắc động liền hoàn toàn nổ tung.
Không có thanh âm nào, nhưng chỉ thấy từng luồng sóng năng lượng hình
tròn trực tiếp lao về bốn phương tám hướng, sóng xung kích mãnh liệt
thậm chí còn làm cho thời không một lần nữa trở nên vặn vẹo.
Ngay cả Ma Văn chiến hạm của Thiên Hạc Tinh cũng đều có thể cảm nhận
được lực trùng kích mãnh liệt, hạm thể không kiềm được lung lay vài lần, giống như một con thuyền gặp phải sóng gió.
Mà trên không trung hai cực của Thiên Hạc Tinh lại có Cực Quang hiện ra bốn phía, sáng như ban ngày.
Phạm vi làn sóng xung kích này lan đến là cực kỳ rộng lớn.
Về phần Vận Trung, hắn đã trực tiếp đã bị luồng sóng xung kích mạnh mẽ
này quét vào trong Thiên Hạc tinh hệ. Còn hai chi hạm đội phía trước thì giống như đã biết trước mọi thứ, trực tiếp tới gần nhau, dứt khoát ngăn lại con đường Vận Trung trốn về phía Thánh Đàn, sau đó không chút lưu
tình nào, thậm chí ngay cả cơ hội đầu hàng cũng không cho Vận Trung, mà
trực tiếp nã pháo.
Lúc này toàn thân Vận Trung đã là máu thịt bầy nhầy, tiên huyết trộn với Ngự lực hóa lỏng màu xanh, không ngừng chảy ra.
Tuy nhiên bằng vào thực lực cường hãn cấp Ngự Hồn, Vận Trung vẫn chưa
chết, mặc dù vậy, hắn cũng đã trở nên vô cùng thê thảm rồi.
Đối mặt với hạm pháo oanh kích cường hãn, Vận Trung cắn chặt răng, lại
lần nữa khởi động biến ảo Ma Văn, Ngự lực trong cơ thể hắn còn bị
thương, vừa rồi lại bị Ma Văn Hắc Động Đạn lan đến, tuy rằng phản ứng
nhanh, chưa bị đánh nát hay hút vào trong hắc động, nhưng cũng bị thương tổn khá lớn, đồng thời Ngự lực đã tiêu hao hầu như không còn.
Bởi vậy cường độ mở ra biến ảo Chiến Văn đã không bằng một nửa khi trước nữa.
Đối với chiêu thức hạm pháo điên cuồng tấn công của Tiêu Hoằng, Vận
Trung bị bắt phải đi về phía Thiên Hạc Tinh. Hơn nữa bằng vào trạng thái hiện tại của Vận Trung, gần như đã không thể tiếp tục ở lại trong hư
không bao lâu nữa.
Ngự lực trong cơ thể đã không thể chịu được môi trường trong hư không khắc nghiệt này nữa.
Nửa tiếng trôi qua, Vận Trung đã bị hai chi hạm đội bắn cho phải lùi vào gần Thiên Hạc Tinh, đồng thời Phổ Hưu Tư Hào cũng lại lần nữa lao tới,
trực tiếp xuất động 2000 chiếc cơ pháo loại phi cơ không người lái, tất
cả lao về phía Vận Trung mà bắn giết.
Đồng thời, tất cả hạm pháo cũng lại lần nữa điều chỉnh góc độ, nhằm về phía Vận Trung, dụng ý đã phi thường rõ ràng.
Lúc này, dân chúng Gia Đô Đế Quốc đứng chờ trước màn hình, cùng với dân
chúng Phục Thản Đế Quốc, đều đã lặng ngắt như tờ, lẳng lặng nhìn vào màn hình. Có ước chừng 2000 chiếc phi cơ không người lái vây quanh Vận
Trung máu chảy đầm đìa mà điên cuồng oanh tạc. Vận Trung mệt mỏi ứng
đối, vẻ ngoài vô cùng thê thảm.
Lần này, dân chúng Gia Đô Đế Quốc coi như đã hoàn toàn hiểu biết về bản
chất của Tiêu Hoằng rồi, toàn bộ những yếu đuối khi trước đều chỉ là
ngụy trang, hiện tại mới là bản tính của Tiêu Hoằng, đó chính là tàn
nhẫn, nhất quyết phải giết chết Vận Trung!
Áo Thác đang nghỉ ngơi trong Tiên Nữ Hào, lúc này cũng đang xoa xoa tay, thông qua màn hình quan sát Thiên Hạc Tinh, lông mày của hắn cũng hơi
nhăn lại.
Đúng vậy, trước đây Áo Thác cũng từng nghĩ đến việc Tiêu Hoằng có thể sẽ xử lý Vận Trung, cũng đã chuẩn bị tốt cho việc này rồi, nhưng hắn lại
tuyệt đối không nghĩ tới, chiến đấu vừa mới bắt đầu thì đã nghiêng về
một bên như vậy, gần như chưa cần phải hy sinh quá nhiều mà đã ép được
Vận Trung tới tình cảnh như vậy rồi.
Không thể phủ nhận, đơn thuần từ khả năng chỉ huy mà nói, Tiêu Hoằng
tuyệt đối có thể được coi là nhân tài hiếm có, tiến công điên cuồng,
lãnh huyết, xử sự bình tĩnh, thủ đoạn tàn nhẫn, vì đạt được mục đích mà
không từ thủ đoạn nào.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng vận dụng Ma Văn Hắc Động Đạn, điều này ít nhiều
cũng làm cho Áo Thác có chút bất bình, may mà Tiêu Hoằng còn hiểu được
một chút, không kích nổ trong Thiên Hạc tinh hệ, đồng thời đây cũng là
điểm mấu chốt mà Áo Thác và Gia Đô Đế Quốc có thể tha thứ được.
Trái lại, Vận Trung ở trên quỹ đạo của Thiên Hạc Tinh, đối mặt với đám
phi cơ không người lái giống như đàn ong này, tuy rằng mỗi một lần ra
tay đều có thể đánh tạn hai, ba chiếc, nhưng mà điều này có tác dụng gì
hay sao?
Nếu cứ tiếp tục thế này, thì Vận Trung sẽ trực tiếp bị Tiêu Hoằng “mài” cho đến chết.
Nhìn tất cả hạm pháo đã đồng loạt nhắm ngay vào mình, khuôn mặt dính đầy máu của Vận Trung đã trở nên vô cùng dữ tợn, mà Vận Trung cũng biết rất rõ ràng, bằng vào trạng thái hiện tại của mình thì không thể đỡ được
các hạm pháo này tấn công nữa, một lượt bắn này tuyệt đối sẽ làm cho Ngự lực đang ảm đạm trong cơ thể hắn hoàn toàn tan rã.
Đã rơi vào đường cùng, Vận Trung lại đột nhiên xoay người, chui vào
trong tầng khí quyển của Thiên Hạc Tinh, bởi vì chỉ có ở trong hành tinh thì mới có thể tránh né trọng hình hạm pháo tấn công, tuy nhiên Vận
Trung cũng hiể rất rõ, tiến vào Thiên Hạc Tinh thì sẽ là chui đầu vô
lưới.
Ngắn ngủn vài phút sau, Vận Trung đã bị ép phải dừng trên một khu đất
hoang trên Thiên Hạc Tinh, bốn phía đều là các triền núi thấp liên miên
không dứt, tùy ý có thể thấy các rừng cây thưa thớt.
Mà Vận Trung gần như đang nằm rạp trên mặt đất, chiến bào vốn vô cùng
quý báu chỉnh tề, hiện giờ gần như đã rách thành mảnh nhỏ, so với tên ăn xin thì còn thê thảm hơn, đồng thời trên người hắn đã bị tiên huyết
nhuộm thành từng mảng đỏ sậm, từ trên xuống dưới có vô số vết thương,
tóc tai bù xù, trên mặt gần như không thể thấy rõ khuôn mặt vốn sạch sẽ
trước kia nữa, toàn bộ đã bị tiên huyết che phủ, chỉ có cặp mắt hai màu
đen trắng kia thì còn thấy rõ.
Gần như ngay lập tức sau khi hai chân Vận Trung vừa mới chạm đất, một
cái đổ bộ khí hình trùy đã giống như sao băng xẹt qua bầu trời, trong
nháy mắt đã bắn ra bốn phía trên không trung. Ngay sau đó Vận Trung đã
có thể rõ ràng nhìn thấy, Tiêu Hoằng mặc một bộ chiến giáp nhẹ, đang vô
cùng nhẹ nhàng hạ xuống trên một triền núi thấp, sắc mặt lạnh như băng,
trên cánh tay của hắn, năng lượng văn có chứa kỹ thuật Để Văn đang không ngừng lượn lờ.
- Tiêu Hoằng? Không thể tưởng được ngươi lại đơn thương độc mã đi tìm
chết? Vừa đúng lúc, cho dù Vận Trung ta có chết, thì cũng sẽ kéo theo
tên chết tiệt nhà ngươi làm đệm lưng.
Vận Trung nhìn thấy bóng người mới xuất hiện này, ánh mắt vốn đang rất
thê thảm đột nhiên phát ra từng luồng sáng dữ tợn và lăng l. Hắn đột
nhiên nắm chặt tay, năng lượng văn trên cánh tay cũng bắt đầu trở nên
sáng chói.
Đúng vậy, hiện tại Vận Trung đã chật vật không chịu nổi, tuy rằng có Ngự lực cấp Ngự Hồn, nhưng trước mắt đã bị hạm pháo điên cuồng oanh tạc,
lại bị Ma Văn Hắc Động Đạn lan đến, gần như cũng chỉ có thể miễn cưỡng
phát huy ra sức chiến đấu của Đại Ngự Sư cấp ba, tuy nhiên, bằng đó cũng đủ để giết chết Tiêu Hoằng rồi.
- Kéo ta làm đệm lưng ư? Không bao giờ được đâu, ta chỉ muốn tới gần
nhìn một chút, chứng kiến thời khắc tuyệt vời ki ngươi tử vong mà thôi!
Một mình đối mặt với Vận Trung, nhưng trên mặt Tiêu Hoằng lại không có
bất kỳ vẻ e ngại nào, ngược lại còn giống như đã định liệu trước. Sau đó hắn liền đưa hai ngón tay vào miệng, thổi ra một tiếng huýt sáo cực kỳ
vang dội.
- Ngao...
Ngay sau đó, phía chân trời đã xuất hiện Hàn sương long màu lam sẫm. Nó
lập tức hạ xuống giữa Vận Trung và Tiêu Hoằng, tuy rằng chỉ trong thời
gian ngắn ngủn không đến hai ngày, nhưng Hàn sương long ở trên mẫu hạm
cũng đã nghẹn tới mức phát điên rồi.
- Đại long, giết hắn!
Thấy Hàn sương long nhìn mình, Tiêu Hoằng liền nhẹ nhàng lên tiếng. Mà
“đại long” cũng là tên thân mật mà Tiêu Hoằng đặt cho Hàn sương long.
Nghe thấy Tiêu Hoằng chỉ dẫn, Hàn sương long không chút tạm dừng, trực
tiếp lao về phía Vận Trung, mở ra cái mồm to lớn, phun ra một luồng
sương lạnh giống như cơn lốc, trong luồng sương lạnh này, có rất nhiều
mảnh hàn băng sắc lẹm như dao đang bay loạn.
Những nơi cơn lốc đi qua, cỏ cây đều héo rũ, cây cối bị đóng băng, nhiệt độ cực thấp.
Đối mặt với cơn lốc này, nếu Vận Trung ở trong thời kỳ đỉnh phong thì
còn có thể ứng đối tự nhiên được, nhưng lúc này hắn lại chỉ có thể phát
huy ra thực lực Đại Ngự Sư cấp, nên lập tức cảm nhận được sự uy hiếp.
Vận Trung không nghĩ tới, Tiêu Hoằng vì đánh chết mình mà lại còn có thể đưa cả Hàn sương long từ ngàn dặm xa xôi tới đây, trên cơ bản chính là
không từ thủ đoạn nào cũng phải giết chết mình.
Vận Trung dữ tợn liếc nhìn Tiêu Hoằng trên đỉnh núi một cái, sau đó hắn
liền không dám dừng lại chút nào, thân thể đột nhiên lắc một cái, tránh
thoát cơn lốc, chuẩn bị đi vòng qua Hàn sương long, trực tiếp lao về
phía Tiêu Hoằng mà chém giết.
Nhưng Hàn sương long đang thừa thãi tinh lực này làm sao có thể dễ dàng
buông tha một “món đồ chơi” như vậy được? Nó vặn vẹo thân thể, đôi cánh
giống như cánh buồm lớn đột nhiên mở ra, vỗ hai cái, cái đầu cực lớn đã
trực tiếp va chạm vào thân thể máu chảy đầm đìa của Vận Trung.
Ầm...
Ngay khi hai chân Vận Trung vừa mới chạm vào triền núi, chỉ nghe thấy
một tiếng vang trầm đục phát ra, Vận Trung đường đường là Ngự Hồn, nhưng lại trực tiếp bị đánh bay tận mấy trăm thước, mãi cho đến khi thân thể
va chạm thật mạnh vào một vách đá, thì hắn mới ngừng lại được, trong
miệng, trong mũi điên cuồng phun máu ra.
Mà ngay cả những người đang quan sát trong màn hình, khi thấy một đệ tử
cấp cao của Thánh Đàn phải lưu lạc tới mức này, thì đều phải nhíu mày,
có thể nói, Vận Trung thật sự rất thê thảm.
Đương nhiên những người biết rõ Tiêu Hoằng thì gần như không ai trông cậy vào việc Tiêu Hoằng sẽ thủ hạ lưu tình cả.
Cho dù Hắc Trạch Sâm ở trong cổ bảo, nhìn thấy Vận Trung gặp phải cảnh
ngộ như thế, cũng không nhịn được nổi lên một trận bi thương, mà đi kèm
với bi thương, chính là sự phẫn nộ, phẫn nộ ngập trời đối với Tiêu
Hoằng.
Lúc này thì trên mặt Tát Già, Ma Sở cũng hiện lên vô tận kinh hãi và cố
kỵ. Tình thế phát triển đến nước này, cự ly Thánh Đàn trở nên hỗn loạn
đã không còn xa xôi nữa, thậm chí toàn bộ Gia Đô liên hợp thể cũng đều
bị liên luỵ theo.
Hơn nữa khi trước cho dù bọn họ nằm mơ cũng đều không thể tưởng tượng
được, một ngày kia, Tiêu Hoằng lại có thể dùng tư thái này để hạ sát thủ với Vận Trung ngay trước mắt Hắc Trạch Sâm như vậy.
Đúng vậy, khi trước Tiêu Hoằng đã ở trên quảng trường trung tâm mà hạ
lời thề, nhưng lại từng bị vô số người coi là trò cười, nhưng lcus này,
Tát Già không cho rằng còn có ai dám coi rẻ lời thề của Tiêu Hoằng như
trước nữa.
Nếu Vận Trung chết đi, đối với thế lực của Hắc Trạch Sâm thì tuyệt đối là một tổn thất nặng nề, trước nay chưa từng có.
Trái lại Tiêu Hoằng ở trong Thiên Hạc Tinh, vẻ mặt vẫn không có nhiều
biến hóa như những người xem đó, hắn chỉ đứng yên, hai tay rủ xuống,
bình thản nhìn cảnh tượng Hàn sương long đang “ngược đãi” Vận Trung.
Trải qua giao phong, tuy Vận Trung chưa bị vết thương trí mệnh, nhưng
đối mặt với Hàn sương long có thực lực Ngự Hồn cấp một này, thì rõ ràng
hắn đã có chút lực bất tòng tâm, mặc dù hắn là nhân loại, chỉ số thông
minh cao hơn Hàn sương long rất nhiều, nhưng trước mắt, thực lực hai bên lại kém nhau quá xa.
Trên thân thể hắn lại có thêm mấy vết thương cực sâu nữa, tiên huyết,
Ngự lực màu xanh đang điên cuồng chảy ra, Ngự lực trong cơ thể sắp lâm
vào tình trạng tiêu hao gần như không còn.
Cho dù rơi vào cục diện này, nhưng Vận Trung vẫn chưa thể tin được, ngày hôm qua hắn còn đang chiếm thượng phong, nhưng hiện giờ lại bị đẩy vào
một tuyệt lộ.