Ma Ngân

Chương 814: Chương 814: Hắc điếm




- Yên tâm, sau này ngươi sẽ là lão đại của ta, ngươi bảo ta đi hướng đông, ta tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, hơn nữa các ngươi lợi hại như vậy, có các ngươi bảo hộ, chính là tam sinh hữu hạnh.

Bạch Cáp Mô cố gắng bày ra bộ dáng nịnh nọt, mở miệng lấy lòng.

- Coi hắn là lão đại? Ngươi cho rằng ngươi xứng hay sao?

Mặt Thẹo nhìn Bạch Cáp Mô lấm la lấm lét, giống như một con châu chấu lớn kia một cái, lạnh lùng cười.

- Là gia gia, là thái gia gia của ta.

Bạch Cáp Mô vội vàng sửa.

Tiêu Hoằng không chút để ý tới hành động của Bạch Cáp Mô, hắn phân phó đội quân tù nhân thu lấy tất cả những gì đáng giá xung quanh, sau đó lại lần nữa xoay người lên ngựa, chuẩn bị tiến vào trong Đông Giang Thành.

- Hiện tại ta cần một ít dụng cụ điều trị tiên tiến, nói cho ta biết, tới chỗ nào có thể tìm được?

Một đường chạy tới Đông Giang Thành, Tiêu Hoằng lại lần nữa nói với Bạch Cáp Mô đang ở phía sau Thiết Nam.

- Điều này... Ta không rõ lắm về việc điều trị. Tuy nhiên, điều trị của khu Gia Tác gần như đều bị tổ chức Bạch Ti Đái khống chế, trên cơ bản nơi này chỉ có một sở điều trị, do người của Bạch Ti Đái phụ trách trấn giữ.

Bạch Cáp Mô trầm tư một chút, ngoan ngoãn trả lời Tiêu Hoằng:

- Chỉ có điều, vừa rồi các ngươi giết nhiều người của Bạch Ti Đái như vậy, hơn nữa lại còn xử lý Lý Lôi, phỏng chừng bọn họ sẽ không bỏ cho qua các ngươi, thù này coi như đã kết rồi!

- Kết thù gì đó thì đừng lo, hiện tại ngươi chỉ cần nói cho ta biết, sở điều trị lớn nhất nơi này nằm ở đâu, tổng bộ của Bạch Ti Đái nằm ở đâu là được!

Tiêu Hoằng nói tiếp, trên mặt không có chút nghiêm trọng nào, giọng điệu vẫn rất bình thản.

Chỉ có điều lời nói bình thản này truyền vào trong tai Bạch Cáp Mô, thì lại không khỏi làm cho Bạch Cáp Mô có chút sợ hãi, tuy nhiên hắn vẫn là vội vàng nói:

- Sở điều trị lớn nhất là Sở điều trị Đông Đế, nằm ở trung tâm thành thị, về phần tổng bộ Bạch Ti Đái thì ta cũng không biết được, nhưng nơi đó làm một chỗ tuyệt đối bí mật, hơn nữa bất cứ lúc nào đều có thể thay đổi, theo người khác nói thì lão đại Nhâm Thu của bọn họ là kẻ rất độc ác, hơn nữa không tùy tiện xuất hiện.

Ngay khi Bạch Cáp Mô đang nói, đám người bọn họ đã bay qua một ngọn núi, hình ảnh Đông Giang Thành đã xuất hiện trước mặt đám người Tiêu Hoằng, toàn bộ Đông Giang Thành có diện tích rất lớn, ngang ngửa với tiêu chuẩn của một thành phố lớn tại Phục Thản Đế Quốc, chỉ có điều bố trí trong đó lại có vẻ rách nát hơn rất nhiều, một loạt các tòa nhà không hề có chút mỹ cảm nào. Các bức tường bị vẽ loạn đủ loại tạp nham.

Ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trời đã đổ về tây, thời gian đã tới hoàng hôn. Thấy vậy, Tiêu Hoằng hơi quay đầu, một lần nữa nhìn về phía Bạch Cáp Mô.

- Chúng ta tìm một chỗ nghỉ lại, đề cử một cái!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói, đây cũng là lý do duy nhất mà Tiêu Hoằng lưu lại Bạch Cáp Mô, coi như một bản “hướng dẫn du lịch” sống.

- Cái này... Cái gọi là khách sạn tại đây thì mười phần là hắc điếm a, các ngươi cứ như vậy mà đi vào, đàn Thiết cước mã sẽ bị nuốt ngay, ngày hôm sau sẽ không thấy nữa, huống chi thứ tốt trên người các ngươi cũng không ít, chắc chắn sẽ bị người khác chú ý.

Bạch Cáp Mô nói.

- Nếu như vậy, ngươi nói cho ta biết, hắc điếm lớn nhất là ở đâu?

Tiêu Hoằng bình thản nói.

- Hắc nhất tuyệt đối là khách sạn Đại Sâm Lâm tại thành bắc, nơi đó từ lão bản nương đến tạp vụ thì đều vô cùng hắc, hễ nhìn thấy trên người khách nhân có chút gì đáng giá, thì trực tiếp giết người cướp của, chính là những kẻ tâm ngoan thủ lạt a, chuyện bắt cóc cũng thường xuyên làm.

Bạch Cáp Mô bĩu môi nói, nhưng nhắc tới đến ba chữ “Đại Sâm Lâm”, trong lòng hắn cũng hơi run run.

- Được rồi, vậy thì đi khách sạn Đại Sâm Lâm, ngươi chỉ đường.

Tiêu Hoằng bình thản nói.

- A...?

Bạch Cáp Mô nghe vậy, lập tức kinh ngạc, hắn vạn lần không ngờ tới, Tiêu Hoằng lại biết trên núi có hổ mà vẫn đi lên, ở khu Gia Tác mà vẫn duy trì tâm tính như vậy, thì hậu quả chỉ có một, đó chính là bị lão hổ ăn cả xương:

- Lão đại, ách, không... đại gia, ta khuyên ngài, vẫn nên nghĩ lại một chút, các ngươi có bản lĩnh cao cường, nhưng cũng không chịu nổi đủ loại ám toán a, nên biết rằng, bọn họ...

Không đợi Bạch Cáp Mô nói xong, hắn đã thấy ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Hoằng đang nhìn chằm chằm vào hắn, câu nói kế tiếp lập tức nghẹn trong họng, vẻ mặt cố kỵ, gật gật đầu.

Trên thực tế, tới lúc này rồi, Bạch Cáp Mô thật sự không hy vọng đám người Tiêu Hoằng chết đi, đừng quên, chuyện Lý Lôi đã khiến cho hắn hoàn toàn đắc tội với tổ chức Bạch Ti Đái, nếu vào lúc này mà đám người Tiêu Hoằng chết đi, không tầng bảo hộ này, thì hắn sẽ chờ bị đuổi giết đi.

Tuy nhiên, hắn cũng rõ ràng, nếu vi phạm mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, thì hiện tại hắn sẽ chết ngay lập tức.

Sau đó, đám người Tiêu Hoằng không dừng lại lâu, thúc ngựa đi vào trong Đông Giang Thành, chạy như điên trên đường phố bẩn thỉu kia.

Những nơi đi qua, đám người tại đây đều nhìn lại, ở Đông Giang Thành mà vẫn có gan cưỡi Thiết cước mã đỉnh cấp rêu rao khắp nơi, thật sự cũng không có nhiều người, tại Đông Giang Thành sẽ vĩnh viễn trở thành mục tiêu của đám đạo tặc.

Đám cường đạo và côn đồ trong góc phố, nhìn thấy cảnh này, tất cả đều nheo mắt suy nghĩ, dường như đang tìm kiếm thời cơ ra tay.

Về phần đám người Tiêu Hoằng, đối với ánh mắt của đám người ven đường thì chỉ nhìn lướt qua, cũng không quá mức để ý, một đường chạy tới khách sạn Đại Sâm Lâm.

Rất nhanh bọn họ đã đi tới thành bắc, thứ đầu tiên đập vào mắt Tiêu Hoằng là một dãy kiến trúc hoa lệ nằm giữa một đám các ngôi nhà rách tung toé, có vẻ cực kỳ bắt mắt.

Cũng giống như một đóa hoa màu trắng đẹp đẽ trong đầm lầy.

Mà đó chính là khách sạn Đại Sâm Lâm, nhìn có vẻ rất xinh đẹp, kì thực lại vô cùng nguy hiểm. Người từ ngoài đến gần như đều bị bề ngoài của nó che mắt.

- Đại gia, đó chính là khách sạn Đại Sâm Lâm, ngài chắc chắn muốn vào ư, ta khuyên ngài nên nghĩ lại. Nơi đó thì ngay cả hạng già đời như ta cũng không dám đi vào đâu.

Bạch Cáp Mô bị Thiết Nam nắm lấy, vẫn còn hảo tâm khuyên bảo.

Tiêu Hoằng căn bản không để ý đến, chỉ hơi nhìn Bạch Cáp Mô một cái, sau đó liền cưỡi Thiết cước mã, đi tới cửa khách sạn Đại Sâm Lâm, nhìn vào bên trong. Bên trong có vẻ rất ngay ngắn trật tự, một chiếc Ma Văn Xa nhìn như mới tinh đã đỗ trong đó.

Phục vụ nhân viên thoạt nhìn cũng khá là chính quy, chỉ có điều có chút quá mức nhiệt tình, làm cho người ta có một loại cảm giác tiếu lí tàng đao.

- Tháo dây trói của Bạch Cáp Mô ra, chúng ta đi vào.

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nói một tiếng, liền xoay người xuống ngựa, đi vào trong.

Bên trong đại sảnh mới tinh này, có một nữ nhân qua tuổi bốn mươi, son phấn rất đậm đang đứng, sắc mặt âm trầm, đang nói gì với người bán hàng, trong con mắt to vẽ rất đậm kia tràn ngập vẻ âm lãnh.

Mà nữ nhân trung niên này chính là lão bản của Đại Sâm Lâm, tên là Triệu Tịnh, chỉ có điều những người biết rõ nàng thì đều gọi nàng là Hắc Quả Phụ.

Ở Đông Giang Thành thì nàng cũng có thân phận đặc thù, nằm giữa các thế lực lớn, rất có nhiều quan hệ, ngay cả bộ phận hành chính của Đông Giang Thành thì nàng cũng có một ít quan hệ.

Nơi đây cũng được coi là một thế lực không lớn không nhỏ tại Đông Giang Thành.

Nhưng ngay khi Triệu Tịnh không ngừng ra lệnh, vẻ mặt bỗng nhiên hơi đổi sắc, sau đó đi tới cửa, thấy một đám người đang dắt thượng đẳng Thiết cước mã mà đi đến, tuy rằng một số người ăn mặc khá là rách nát, nhưng Triệu Tịnh gần như liếc mắt một cái đã thấy được đám Thiết cước mã kia.

Trong mắt Triệu Tịnh, đó chính là một đám kim tệ di động a.

Không kiềm được, vẻ mặt vốn còn âm lãnh của Triệu Tịnh đã trực tiếp biến thành vẻ tươi cười quyến rũ, sau đó õng ẹo vòng eo, đi tới cửa đại sảnh, đi tới trước mặt Tiêu Hoằng.

- Thế nào, mấy vị đại gia, nhìn bộ dáng phong trần mệt mỏi của các ngươi, hẳn là đường xa mà đến phải không, bên ngoài lạnh lắm, mau, mời vào bên trong!

Triệu Tịnh đi tới trước mặt Tiêu Hoằng, vô cùng nhiệt tình mời đón, sau đó để cho đám người Tiêu Hoằng, Thiết Nam tiến vào.

Bạch Cáp Mô ẩn trong đội ngũ thì lại bày ra vẻ mặt đưa đám, lần này thì phiền toái rồi, chỉ cần một bước tiến vào nơi này, tuyệt đối sẽ bị tất cả mọi thứ trong này mê hoặc, thủ đoạn của Hắc Quả Phụ kia tuyệt đối rất hữu hiệu.

Đừng nhìn đội quân tù nhân này cao lớn thô kệch, thủ đoạn tàn bạo, nhưng cũng không chịu nổi người ta “lấy nhu thắng cương” a.

- Xem ra, môi trường nơi này của các ngươi thật sự không tồi a.

Tiêu Hoằng hơi đánh giá cả tòa đại sảnh một chút, đèn treo thủy tinh, vách tường sạch sẽ, sàn nhà bằng Lưu kim thạch sáng bóng, nếu ở Phục Thản Đế Quốc thì cũng có thể được coi là khách sạn “vài sao” rồi.

- Đúng thế, nơi này của chúng ta chính là chỗ chính quy nhất trong toàn bộ Đông Giang Thành, là khách sạn thoải mái nhất, hơn nữa xem mấy vị dáng người cường tráng, “nhu cầu” chắc là rất lớn rồi, không sao cả, chỗ chúng ta vừa lúc mua được từ Chính thính ra mười mấy cô bé Lạc Đan Luân, đừng nhìn họ thấp hèn, nhưng tướng mạo, dáng người, làn da, thì ta dám cam đoan sẽ làm cho các đại gia vui đến quên cả trời đất.

Triệu Tịnh hạ thấp giọng, cực kỳ dụ dỗ nói.

Đối với Triệu Tịnh hấp dẫn, Tiêu Hoằng khẽ cười, sau đó bày ra một bộ dáng bình thản, nói:

- Tuy nhiên, ta nghe nói, các ngươi chính là hắc điếm a.

Ngay khi Tiêu Hoằng nói ra câu này, Triệu Tịnh lập tức sửng sốt, sau đó lại bày ra một khuôn mặt tươi cười:

- Đại gia ngài nói đùa, ngài xem một nữ nhân gầy yếu như ta, làm sao có thể là đi làm cái trò hắc điếm cơ chứ? Đó đều là kẻ khác gièm pha, thấy khách lựa chọn chỗ chúng ta nhiều, điều kiện lại tốt, nên mới ghen tị, nhất là nhìn thấy nữ tử như ta dễ bắt nạt như vậy!

Nói xong, Triệu Tịnh liền bày ra một bộ dáng điềm đạm đáng yêu.

Nghe Tiêu Hoằng nói vậy, lại thấy Triệu Tịnh diễn trò, Bạch Cáp Mô không kiềm được lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng, nhóm người này quả nhiên là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển a, làm gì có chuyện vừa mới vào cửa đã bảo người ta là hắc điếm, người ta sẽ thừa nhận hay sao? Làm vậy sẽ khiến cho người ta cảnh giác hơn, đồng thời sử dụng thủ đoạn càng âm độc hơn.

- Quả nhiên là một đám “báo đất”, không cứu được!

Bạch Cáp Mô không ngừng lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ.

- Có phải hắc điếm hay không, ta không rõ ràng lắm, nhưng người như ta có lòng nghi ngờ tương đối nặng, hy vọng lão bản có thể hiểu được!

Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói.

- Hiểu được, hiểu được!

Triệu Tịnh vội vàng đáp.

- Bởi vậy, ở trong mắt của ta, chỉ có người chết mới là kẻ vô hại nhất.

Gần như ngay khi Tiêu Hoằng nói ra câu này, trong tay hắn đã xuất hiện một thanh băng nhận, không đợi mọi người kịp phản ứng, Tiêu Hoằng đã ra tay như một tia chớp, băng nhận trực tiếp đâm xuyên qua cổ Triệu Tịnh.

Triệu Tịnh mặc dù có chút phản ứng, trong lòng cũng đã có chút cảnh giác, tiếc rằng, Tiêu Hoằng ra tay thật sự quá nhanh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.