Ma Ngân

Chương 184: Chương 184: Hấp bàn chiến văn




- Mã Khảo tiền bối! Hân hạnh gặp ngài!

Thấy thân ảnh Mã Khảo chậm rãi hiện ra, Lạc Tuyết Ninh tiến lên, lễ phép chào. Tuy rằng quân hàm giống nhau, nhưng luận về sức chiến đấu, Lạc Tuyết Ninh còn kém một cấp bậc.

- Lạc Tướng quân không cần đa lễ! Hơn nữa lần này, ta là đặc biệt đến hiệp trợ ngài. Trên đường đến đây thủ trưởng của ta cùng lặp đi lặp lại dặn dò, bảo tổ thứ năm Thánh điện kỵ sĩ đoàn nghe theo an bài của ngài. bởi vậy, ngài vẫn là quan chỉ huy cao nhất ở Thái Ngô Thành!

Mã Khảo nhẹ giọng nói, trong thần sắc bình thản luôn mang theo một tia uy nghiêm.

Hàn huyên mấy câu đơn giản, sau đó Lạc Tuyết Ninh liền mang theo Mã Khảo, chậm rãi đi đến hướng khu ky túc xá số 1 của Học viện Tây Tân Ma Văn, nơi đó đã an bài phòng tốt cho tất cả thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn.

Có thể nói, có hai trăm người của Thánh điện kỵ sĩ đoàn gia nhập, sự lo lắng của Lạc Tuyết Ninh liền hoàn toàn biến mất.

Trải qua một tuần suy nghĩ, bản thân Lạc Tuyết Ninh cùng có tính toán đầy đủ, đó chính là trước hoàn toàn tiến hành một lần tổng tảo thanh ở Thái Ngô Thành, dưới điều kiện tiên quyết không kinh động tới cư dân bình thường, bình định hết thảy thế lực của Duy Lâm Công Quốc trải rộng ở Thái Ngô Thành, sau đó tiếp tục tìm kiếm tung tích của “bóng đen”.

Không sai, “bóng đen” ở trong mắt Lạc Tuyết Ninh rất cường đại, nhưng đã có Mã Khảo cùng với Thánh điện kỵ sĩ đoàn gia nhập, nói vậy vân ứng phó được. Tóm lai, mục đích cuối cùng chính là đoạt lại Duệ cốt.

Về phần đối ngoại, Lạc Tuyết Ninh làm rất kín đáo hạ thấp, cũng không có vì Thánh điện kỵ sĩ đoàn tới, mà làm bất kỳ tuyên truyền, hay thuyết minh gì.

Cùng lúc đó, ở trong nhà Tiêu Hoằng, đối với tin tức Thánh điện kỵ sĩ đoàn đã đến đây, tạm thời hắn cũng không biết, dù sao hắn cũng không quan tâm. Trước mắt, Tiêu Hoằng chỉ quan tâm duy nhất là làm thế nào trị dứt chứng bệnh, cùng với kỹ thuật Ma Văn đủ loại kiểu dáng kia.

Trải qua mấy giờ nghiên cứu, Tiêu Hoằng đã một lần nữa đổi mới thiết kế khung hình văn đan trị bệnh, so với trước đây có thể nói càng thêm tinh tế. Tuy rằng bản thân không ngừng tích lũy tri thức, Tiêu Hoằng mới phát hiện: học hỏi vĩnh viễn là không có bờ bến.

Tạm thời đặt qua một bên phương án chế văn Văn đan đổi mới mới thiết kế, Tiêu Hoằng liền tiếp tục cầm lấy một sổ ghi chép trống, cùng với Đức Thức Ao Diện Văn, bắt đầu nghiên cứu chiến Văn mới chuẩn bị cho bản thân.

Từ lần trước chiến một trận với Miêu Thần. Tiêu Hoằng đã có cảm nhận sâu sắc, tầm quan trọng của chiến văn tốt đẹp đối với một người, nhất là không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì lại càng như thế.

Trước đây thời điểm chế tạo chiến Văn, Tiêu Hoằng đều là tìm kiếm khung hình có sẵn trong Đức Thức Ao Diện Văn, sau đó bản thân cải tiến thêm một chút, rồi tiến hành chế tác. Nhưng lần này, Tiêu Hoằng cũng không định làm như vậy.

Mà đồng thời tham khảo nhiều khung hình, rút ra ưu điểm của chúng, dung hợp trong một khung, hình thành một ý nghĩ mới tinh.

Hành động như vậy cũng chứng tỏ lý luận chế văn của Tiêu Hoằng, chiếm được tăng trưởng trên diện rộng, không còn giống như trước đây, vô cùng ỷ lại vào Đức Thức Ao Diện Văn.

Rất nhanh, trải qua một số suy nghĩ, trong đầu Tiêu Hoằng liền hình thành một ý nghĩ mới, tên là “Hấp Bàn”.

Dựa theo ý nghĩ của Tiêu Hoằng, loại “Hấp Bàn” này tuy là chiến Văn, nhưng bản thân nó cũng không có sức chiến đấu, mà có thể sinh ra hấp lực cường đại, hạn chế bước tiến của đối thủ, hoặc giả sử dụng hấp lực làm cho bản thân dán mình trên vách tường hoặc là phía trên mái che, giống như con thằn lằn.

Có ý nghĩ như vậy, Tiêu Hoằng liền bày ra một bộ dáng suy nghĩ, đồng tử không ngừng chuyển động trong hốc mất. Hiện tại Tiêu Hoằng đang suy xét chính là, ở trong mắt người bình thường, chiến Văn đều có tính công kích, mà hiện tại bản thân tiêu phí một khoản lớn kim tệ, chế tạo một cái chiến Văn không có tính công kích, đối với hệ thống chiến đấu của bản thân rốt cuộc có trợ giúp lớn bao nhiêu, hoặc là sử dụng nó có xứng đáng để Tiêu Hoằng làm như vậy hay không.

Mà một điểm trọng yếu hơn là Tiêu Hoằng biết rõ ràng, công năng của Hấp Bàn chiến Văn tuy rằng bắt đầu thì đơn giản, nhưng muốn chế tác thành công, có thể nói tuyệt đối không dễ. Đây cũng là Tiêu Hoằng căn cứ vào Đức Thức Ao Diện Văn cùng với kỹ thuật văn trong văn, lại bắt chước một ít ý nghĩ của A Di La. rồi tổng hợp lại thành loại chiến Văn nhìn như đơn giản này. Kì thực chiến Văn này vô cùng tinh diệu.

Ước chừng trải qua mười phút suy nghĩ, Tiêu Hoằng trên cơ bản càng ngày càng cảm thấy Hấp Bàn chiến Văn có thể thực thi, hơn nữa sử dụng tuyệt đối có thể nói rộng khấp.

Chỉ cần vận dụng linh hoạt, lúc chiến đấu có thể hạn chế đối thủ, thậm chí còn có thể thông qua hấp lực, khống chế phương hướng phóng Hàn băng vạn năm ra ngoài, đánh không lại còn có thể dùng để chạy trốn V. V... chỉ cần có sức tưởng tượng dư dả, là có thể biến đổi nó thành ứng dụng đa dạng.

“Làm!” Cuối cùng Tiêu Hoằng rốt cục hạ quyết tâm quyết định chế tác Hấp Bàn chiến Văn. Sau đó liền cúi đầu, bắt đầu cực độ cẩn thận chế tác phương án, cùng với thiết kế đồ họa.

So với trước đây, lần này Tiêu Hoằng dùng tới kỹ thuật “nén ép”, ở thời điểm thiết kế không còn nhanh và gon như trước.

Bởi vì hắn cần suy nghĩ, giải toán cùng với phân tích đường cong, nên làm thế nào làm cho văn lộ bình thường, nén ép biến hình vào bên trong văn trong văn, thậm chí còn muốn dùng phương phảp A Di La chế tác Ma Văn vừa phân tích ra được.

Loại phương pháp này Tiêu Hoằng cùng không biết gọi là tên gì, cùng chỉ tùy tiện đặt cho nó một cái tên, gọi là “Để Văn”.

Loại “Để Văn” này là trước đây Tiêu Hoằng thông qua dụng cụ phóng đại nhìn thấy, là văn lộ li ti ở bốn phía văn lộ chính kia còn nhỏ hơn so với sợi tóc.

Trải qua nhiều ngày nghiên cứu như vậy, Tiêu Hoằng đã đại khái biết tác dụng của nó, đó chính là tăng cường liên hệ thật lớn giữa văn lộ và văn lộ trong đó, nếu so sánh văn lộ chính như đường phố, như vậy những đường nhỏ rậm rạp kia giống như những ngõ hẻm nhỏ.

Mãi đến tám giờ tối, cuối cùng Tiêu Hoằng mới thiết kế đồ họa Hấp Bàn Ma văn xong, sửa sang lựa chọn ra các tài liệu cần thiết. Kết quả tài liệu lớn có nhỏ có không dưới tám mươi loại, số lượng có thể nói là kinh người. Đừng nhìn chỉ là có được hấp lực, kì thực không đơn giản như vậy, hấp thụ đối tượng bất đồng, lực đạo nắm bắt bất đồng, những thứ này đều cần phải rất tinh tế.

Mà loại tinh tế này không chỉ có cần lặp lại thiết kế, còn cần người sử dụng có được độ chính xác Ngự lực cường đại, yêu cầu phải sử dụng Hấp Bàn chiến Văn tự nhiên giống như một bộ phận của thân thể.

Nhìn xem danh sách hơn tám mươi loại tài liệu, tổng giá trị cao tới 1200 kim tệ, đây là còn không có tính Hàn băng vạn năm, nếu không giá trị sẽ còn cao hơn. Tuy nhiên, đáng được ăn mừng chính là đại đa số Tiêu Hoằng đều có, không cần tới 500 kim tệ cùng đủ để thu gom, mà 500 kim tệ này chủ yếu dùng để mua tuỷ não Kim tiến ô. Kim tiến ô là một loại linh thú giống như con mực sinh sống trong hải dương. Tuy nhiên xúc tua của nó phủ kín miệng hút, so với con mực bình thường cường đại hơn rất nhiều lần.

Hiện tại có thể nói, Tiêu Hoằng thật sự may mắn là đã giúp Mộ Khê Nhi khai hội biểu diễn, nếu không một cái chiến Văn đã hơn 1000 kim tệ, tiêu hao như vậy người bình thường căn bản không cách nào làm được.

Tuy nhiên, nếu phương án đã quyết định, Tiêu Hoằng cũng không phải là người lề mề dây dưa, hắn liền rời nhà, trực tiếp lái xe chạy tới Doanh nghiệp Thượng Hoành Ma Văn, mua tất cả tài liệu còn thiếu, lại mua thêm một ít đồ dùng cần thiết cho việc chế văn, rồi một lần nữa quay về nhà, khóa kỹ cửa phòng, bắt đầu che tác.

Đầu tiên là xử lý tài liệu, hơn tám mươi loại tài liệu tuyệt đối là một công trình không nhỏ. Dựa theo lẽ thường, bên cạnh mỗi một Chế Văn Sư cấp cao, đều có một trợ thủ đắc lực, nhưng bởi vì Tiêu Hoằng chế văn liên quan quá nhiều bí mật, bởi vậy chỉ có thể tự mình làm.

Như vậy cùng tốt, trong quá trình xử lý tài liệu cùng giúp Tiêu Hoằng hiểu biết thêm nhiều về tính trạng cùng chất lượng của từng tài liệu.

Xử lý xong từng loại tài liệu, đồng thời phân loại tốt tất cả, Tiêu Hoằng liền từ trong túi hành trang lấy ra một cái hộp gỗ tinh xảo, bên trong đặt một khối Tái thạch nguyên thạch có chứa đường kim tuyến li ti màu vàng nhạt. Loại đá này tên là Kim nam thạch. Trong các Tái thạch dùng cho cấp bậc ngự Giả, xem như tương đối quý báu, một khối có siá 10 kim tệ, đặc điểm chính là độ cứng chắc tốt, cứng ran mềm vừa phải, thích hợp cho tạo hình văn lộ phức tạp.

Cắt nguyên thạch, mài thành Tái thạch mặt lõm xong, Tiêu Hoằng đặt Tái thạch vuông vức trên bàn viết, đồng thời sử dụng khí cụ cố định Tái thạch mua sẵn, cố định nó trên bàn.

Lần này, Tiêu Hoằng biết rằng, nếu theo ý nghĩ sử dụng toàn bộ kỹ thuật lên mặt trên Tái thạch, đối với kỹ thuật đao, tuyệt đối là một lần khảo nghiệm thật lớn. Lúc này hắn cũng không có oán giận, Ma Văn chính là như thế, trình độ chế tác khó hay dễ thường thường là trực tiếp quyết định tính năng của nó.

Hít sâu mấy hơi, theo thói quen vỗ vỗ bàn tay một chút, Tiêu Hoằng không hề ngừng lại, lấy ra Nạp mễ đao bắt đầu dựa theo phương pháp A Di La, ở trên mặt lõm văn tạo hình “Để Văn” cực kỳ nhỏ, so với sợi tóc còn tinh tế hơn.

Loại Để Văn này mức độ tinh tế so với văn trong văn kém không có mấy, hơn nữa không thể có mảy may sơ sẩy, thô to thì sẽ quấy nhiễu chủ văn, nhỏ quá thì không đạt được hiệu quả.

Mà lại phải dựa theo khung hình của bản thân, phủ kín toàn bộ phía trên mặt lõm Tái thạch. Điều này tuyệt đối là một việc cực kỳ tỉ mỉ, may mà Tiêu Hoằng trước đây có luyện tập qua hơn 1000 Ma Văn ảnh hiệu, phương diện kỹ thuật đao vẫn miễn cưỡng có thể hoàn thành.

Suốt một giờ, Để Văn mới tính là tạo hình hoàn thành. tuy rằng so với cái loại lưu loát sinh động mây bay nước chảy, mà lại phức tạp đa biến của A Di La, thì so ra Để Văn của Tiêu Hoằng có vẻ đơn giản mà thô ráp hơn rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn xem như hoàn thành.

Lấy tay nhẹ nhàng vuốt chóp mũi, nhìn Để Văn hoàn thành, trên mặt Tiêu Hoằng vẫn lộ ra một chút vẻ tươi cười có chứa cảm giác thành tựu. Tiếp theo không dừng lại lâu. Tiêu Hoằng tiếp tục tạo hình chủ văn và văn trong văn.

Thẳng đến mười giờ đêm, Tiêu Hoằng mới tạo hình xong tất cả các văn lộ, trên trán cũng đã tươm ra một lớp mồ hôi mỏng. Đến giờ Tiêu Hoằng mới phát hiện, bản thân nắm giữ kỹ thuật, toàn bộ vận dụng trong đó là một chuyện phức tạp rườm rà đến cỡ nào, so với thêu hoa không sai biệt lắm.

Đây cùng chỉ là mới bắt đầu. kế tiếp đón Tiêu Hoằng đó là hơn tám mươi loại tài liệu kia, phối chế ra Ma Văn dịch cùng nhiều hơn hai mươi loại, gần như là gấp hai lần Ma Văn của Ngự Giả cấp ba thường quy. Điều này cũng không kỳ quái, bởi vì Tiêu Hoằng sử dụng Đế Văn cùng “nén ép” hai đại kỹ thuật này gộp lại mà ra.

Theo Tiêu Hoằng phối chế Ma Văn dịch hoàn thành, tiếp theo là sử dụng đao hình chừ V từng chút từng chút rót Ma Văn dịch thông qua Ngự lực hướng dẫn rót vào trong đó, sau đó kích hoạt.

Khi Tiêu Hoằng hoàn thành xong hết thảy mọi công đoạn, thời gian đã tới hai giờ sáng.

Chỉ thấy hai mắt Tiêu Hoằng đã có chút ửng đỏ, cả người nhìn qua tiều tụy vạn phần. Lần này trên cơ bản là Tiêu Hoằng chế tác Ma Văn rườm rà phức tạp nhất từ trước tới nay, nhìn phía trên Hấp Bàn chiến Văn, Ma Văn chi chít kia thấy không xảy ra bất kỳ khác thường gì, Tiêu Hoằng cùng đâm ra bội phục tính nhẫn nại tốt của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.