Ma Ngân

Chương 161: Chương 161: Hoàn bạo!




Đối với hội biểu diễn của Vu Hinh, nói thật ra Lạc Tuyết Ninh không có nửa điểm hứng thú, nàng là một quân nhân, nhìn thấy một người ưỡn tới ưỡn lui mà có cảm giác mới đúng là quái đản.

- Đây là kiệt tác của Miêu Đông Thăng, Ma Văn ảnh hiệu sư đệ nhất của Thái Ngô Thành, Lạc Tướng quân thấy thế nào? Cũng không tệ chứ!

Bước vào bên trong ghế lô, Sài Tang thần sắc tươi cười, chỉ chỉ sân khấu sát đất ngoài song cửa, nói.

Nhìn thấy sân khấu hoa mỹ ngoài cửa sổ, cảnh tượng thỏa đáng, thần sắc Lạc Tuyết Ninh hơi vừa động, có chút kinh ngạc nói:

- cũng không tệ!

Một nơi Thái Ngô Thành xa xôi có vẻ lạc hậu này mà có thể có được kỹ thuật Ma Văn ảnh hiệu như thế, quả thực ra ngoài dự kiến của Lạc Tuyết Ninh.

Sài Tang ngồi một bên. tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng thần sắc của Lạc Tuyết Ninh biến hóa rất nhỏ, kìm lòng không được khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một chút đắc ý.

Lão biết rõ đây tuyệt đối là cơ hội tốt để triển làm cho Tập đoàn tài chính Hồng Bác, nói không chừng còn có thể từ nơi quân đội đó đạt được một ít sinh ý lui tới quan trọng cùng nên.

Những người cùng đi với Sài Tang, vẻ mặt đồng dạng đầy đắc ý và tự hào, nhất là trước đó bọn họ biết được bố trí của hội trường Mộ Khê Nhi bên kia, quả thực chính là hòng bét. thậm chí một số khán giả xem cũng chưa xem liền thối lui khỏi hội trường.

Không hề nghi ngờ. tin tức như vậy đúng là đám người Sài Tang, Miêu Đông Thăng phi thường muốn nhìn thấy. Hủy diệt Mộ Khê Nhi đối bọn họ mà nói, chính là tượng trưng cho thắng lợi của Tập đoàn tài chính Hồng Bác.

- Lạc tỷ tỷ! Nghe nói Mộ Khê Nhi đại danh đỉnh đỉnh của Thái Ngô Thành, hôm nay đồng dạng cũng có hội biểu diễn, tỷ có muốn nhìn một chút hay không, đối lập một chút, vừa lúc Tập đoàn tài chính Hồng Bác chúng ta cũng muốn học tập một phen.

Sài Sương đứng phía sau Sài Tang, bỗng nhiên nhẹ giọng nói, lời nói ngoài ý cùng thực rõ ràng, chính là muốn bêu xấu Mộ Khê Nhi một phen, bêu xấu một chút Tập đoàn Khoa Long, từ đó nổi lên thực lực của bên mình.

Kỳ thật đối với hội biểu diễn, Lạc Tuyết Ninh thật sự cũng không ham thích, dù sao nàng xuất thân là quân nhân, cho dù thích âm nhạc cũng là một loại hùng tráng sôi sục.

Không đợi Lạc Tuyết Ninh tỏ thái độ, đã thấy Sài Sương tự tiện làm chủ, nhẹ nhàng vận động Ma Văn điều khiển bên cạnh mình, ngay sau đó một cái màn hình thật lớn hình thành ở trước mặt bọn họ.

Màn hình chia làm hai bộ phận, bên trái là hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi, bởi vì tiếp sóng bình thường là lùi lại mười phút, bởi vậy, nhìn qua vẫn như trước có cảm giác đổ nát.

Còn bên kia là hiện trường thu hình hội biểu diễn của Vu Hinh, Vu Hinh đang uốn éo tới lui, dường như có một ý vị khác hẳn.

- Cái này... cái này rốt cuộc là gì vậy?

Nhìn thấy thế giới đổ nát ở sân thể dục Tạp Gia, tuy rằng Sài Sương sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn phát ra thanh âm như thế, đồng thời làm ra một bộ dáng không thể tưởng tượng.

- Cái này còn phải nói sao? Không có Miêu Đông Thăng đại sư bố trí hội trường, xuất hiện cảnh tượng như vậy cũng không ngoại lệ.

Hạ Duẫn Chỉ thuận theo lời nói của Sài Sương lên tiếng.

Mấy sĩ quan ở phía sau Lạc Tuyết Ninh, có thể nói nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng có chút bất ngờ. Không sai, bọn họ không hiểu biết lắm về loại hội biểu diễn này, nhưng cũng biết phần nào, nhưng bố trí hội trường như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Sài Tang ngồi bên cạnh Lạc Tuyết Ninh, tuy rằng không có phản ứng quá lớn, nhưng sự đắc ý trong lòng lão đã bay lên tới cực điểm. Hiện giờ ý nghĩ trong lòng lão, đã rất rõ ràng: đạp đổ Tập đoàn Khoa Long xong, sẽ lập tức quay đầu đạp Tập đoàn Thiếu Giang; tranh thủ đoạn thời gian Lạc Tuyết Ninh dừng lại đây, xác lập địa vị bá chủ của mình ở Thái Ngô Thành.

Tuy nhiên, ngay lúc mọi người ở đây đều toát ra vẻ khinh thường, chỉ thấy thế giới đổ nát trên màn hình bên trái đã nở ra thêm nhiều hoa trắng, kế tiếp là tiếng ca của Mộ Khê Nhi, rồi toàn bộ thế giới đổ nát kia bỗng nhiên có biến hóa kỳ diệu: Những đóa hoa màu trắng chậm rãi nở rộ, đồng thời thảm cỏ, cây cối dòng sông

con suối trong nháy mắt rải kín toàn bộ phía trên thế giới đổ nát.

Nguyên vốn hội trường cũ nát khó coi, trong nháy mắt biến thành thế ngoại đào nguyên.

- Ồ?

Lạc Tuyết Ninh vẫn đang tỏ vẻ không mấy hào hứng, nhìn thấy một màn như vậy, thần sắc đột nhiên biến đổi, dồn toàn lực chú ý vào sân thể dục Tạp Gia. Nói không khoa trương chút nào, cảnh tượng kỳ diệu như thế, dù là Lạc Tuyết Ninh cũng chưa bao giờ thấy qua.

Vừa rồi mọi người còn là vẻ mặt khinh miệt, chuẩn bị tiếp theo trào phúng vài câu, giờ khắc này trên mặt ai nấy đều như cứng lại.

- Có thể sao? Đây rốt cuộc là làm sao?

Trước đó Sài Sương giả mù sa mưa. giờ cũng không khỏi phát ra thanh âm như thế, sắc mặt đã trở nên một màu tái nhợt.

Ngay cả Sài Tang ngồi bên cạnh Lạc Tuyết Ninh, cũng có chút trở tay không kịp.

Bản thân lão chính là Chế Văn đại sư, đúng lý so với người khác xem càng thêm sâu sắc, lão biết đây là hiệu quả của Ma Văn ảnh hiệu phát huy đến mức tận cùng mang đến, thế nhưng có thể phát huy Ma Văn ảnh hiệu đến trình độ này, trong ấn tượng của lão ở Thái Ngô Thành là không có khả năng xuất hiện nhân vật như vậy.

- Cái này...

Sài Tang kìm lòng không được khẽ kêu lên.

- Không có khả năng! Miêu Đông Thăng đã trở về, Tập đoàn Khoa Long không có khả năng chế tạo ra Ma Văn hình ảnh như thế, trong đó nhất định có giả dối.

Trong lúc đầy kinh ngạc, Hạ Duẫn Chỉ lập tức nói ra ý tưởng thật trong lòng mình.

Nhưng lời nói như vậy lại có vẻ nói rõ mình là người thiển cận, giả dối ư? Ma Văn ảnh hiệu bản thân nó chính là giả, mà đặc điểm của nó chính là dùng cái giả đánh tráo, càng để cho người ta cảm thấy đó là thật thì càng chứng minh Ma Văn ảnh hiệu sư cao siêu.

Ở bên trong một ghế lô khác, Miêu Đông Thăng đang ngồi bên một bàn trà, trước mặt đặt một ly rượu đỏ, đang xem xét tỉ mỉ kiệt tác của mình. Miêu Thần ngồi bên cạnh.

Ở trong đầu Miêu Đông Thăng xem ra. hiệu quả của Ma Văn ảnh hiệu lần này tuyệt đối là chế tác xuất sắc nhất trong cuộc đời lão.

Đương nhiên, còn có một điểm đó chính là Ma Văn ảnh hiệu của lão cũng không phải thiết kế theo hình thức tử mẫu, một khi thiết trí xong, không cần bản thân cũng có thể khống chế, chỉ cần nhân viên công tác khác lúc nào cũng điều chỉnh là được.

- Ngươi cảm thấy như thế nào?

Miêu Đông Thăng thì thào tự nói, rồi nhẹ giọng hỏi Miêu Thần ngồi bên cạnh.

- Chắc hẳn diễn xuất lần này chấm dứt, lại lần nữa dẫn tới một phen chấn động rồi!

Miêu Thần cung kính đáp lời, trên nét mặt đầy đắc ý. Có thể nói, Miêu gia bọn họ có thể phát triển cho tới hôm nay, một là nhờ kỹ thuật Ma Văn ảnh hiệu của Miêu Đông Thăng, thứ hai là nhờ Miêu Thần hắn là đại thiên tài của Thái Ngô Thành.

“Ầm!”

Gần như đúng lúc này, cửa phòng ghế lô bỗng nhiên bật mở ra, ngay sau đó gã trợ thủ của Miêu Đông Thăng vội vả bước vào, trên nét mặt tràn ngập rung động.

- Vương trợ thủ, sao vậy? Chuyện quái gì mà kinh ngạc thế!

Thấy trợ thủ lỗ mãng ào ào xông vào phòng, Miêu Đông Thăng có vẻ bất mãn hỏi.

- Miêu đại sư! Tình hình có chút không đúng! Mộ Khê Nhi... hội biểu diễn của nàng...

Gã trợ thủ ấp úng nói.

- Mộ Khê Nhi? Hội biểu diễn? Hội biểu diễn của nàng? Không có ta, hẳn là chế tác rất thô sơ phải không, hoặc là sắp thất bại rồi phải không? Mà cái này đâu có gì đáng ngạc nhiên chứ! Nên nhớ, không có Miêu Đông Thăng ta, Mộ Khê Nhi cũng không là gì, nhiều lắm chỉ có thể xem như là một nữ sinh nho nhỏ có chút nhan sắc mà thôi!

- Không... không phải như thế! Hay là ngài nhìn thử xem đi!

Trợ thủ vừa lau mồ hôi trên đầu vừa đáp lại, tiếp theo liền mở ra một màn hình.

Chỉ thấy bên trong màn hình, chương nhạc thứ nhất của Tiêu Hoằng đặt ra đang tiến vào cao trào, tiếng ca dịu dàng của Mộ Khê Nhi vẫn đang tiếp tục như trước. Ở trung tâm sân khấu, đã chuyển đổi thành một mảng rừng cây sinh cơ dạt dào, bốn phía khán đài ở lối ra vào, phân biệt hình thành mấy thác nước chảy tụ vào hồ nước ở trung tâm.

Tất cả cảnh vật, bao gồm dòng nước chảy, sóng nước phản xạ trên mặt hồ, quả thực to lớn, đồ sộ giống y như thật.

- Đây là gì?

Nhìn thấy hình ảnh trong màn hình, Miêu Đông Thăng vốn vẻ mặt tự phụ tràn đầy tự tin, gần như lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ lụi xuống, hai mắt mở lớn, miệng há hốc, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vô tận.

Lão biết đây là hiệu quả của Ma Văn ảnh hiệu, nhưng có thể vận dụng Ma Văn ảnh hiệu đến trình độ như thế, cho dù thân là Ma Văn ảnh hiệu đại sư, lão nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Mọi sự đều sợ một cái so sánh, mà lão từng tự nhận là kỹ thuật Ma Văn ảnh hiệu tiên tiến siêu cấp, cùng so sánh với rộng rãi toàn trường như thế, quả thực lão đã biến thành một đứa trẻ, gần như không thể so sánh.

Càng tuyệt vọng chính là trường hợp như vậy, quả thực đúng là tiếng ca của Mộ Khê Nhi quyết định cho cảnh vật, ca từ, làn điệu hòa hợp thành một thể cùng với cảnh vật bốn phía.

Mộ Khê Nhi dáng người xinh đẹp, giờ khắc này đã được họa cảnh bốn phía phụ trợ vô cùng nhuần nhuyễn.

Miêu Thần ngồi một bên, cả người lại cứng đờ tại chỗ, ở trong ấn tượng của hắn, Thái Ngô Thành sao có thể lại cất dấu Ma Văn ảnh hiệu sư cường hãn như thế? Điều đó không có khả năng!

Toàn bộ dân chúng Thái Ngô Thành cũng như thế, thời điểm bắt đầu không hề nghi ngờ, Vu Hinh chiếm cứ ưu thế hấp dẫn tuyệt đối. Tuy nhiên, vẫn luôn có một số ít người nghiêng về Mộ Khê Nhi, khi nhìn thấy hình ảnh ở sân thể dục Tạp Gia, cùng với tiếng ca duyên dáng của nàng, trong nháy mắt đều bị rung động.

Hai người nếu đặt cùng một chỗ so sánh, thì rõ ràng có thể cảm nhận được: Mộ Khê Nhi giống như một hoa sen mới nở, thanh bạch cao quý; trái lại bên kia, Vu Hinh uốn éo nhảy nhảy, lại có vẻ nông cạn thô tục hơn nhiều.

Trước đó, bọn họ còn bị Miêu Đông Thăng bố trí sân khấu mà ngạc nhiên thán phục, nhưng khi nhìn thấy thiết kế của Tiêu Hoằng, gần như thuần một sắc hoàn toàn đổi qua kênh mới, toàn bộ quay qua xem hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi.

Đồng thời không ngừng là cảnh tượng biến hóa cực kỳ rất thật, cảm thấy ngạc nhiên thán phục, đồng thời một vấn đề cũng bắt đầu quanh quẩn trong đầu bọn họ, Ma Văn ảnh hiệu sư của Mộ Khê Nhi rốt cuộc là ai?

Gần như chỉ ngắn ngủn nửa tiếng, lại nhìn các đài Ma Văn điện ảnh và truyền hình trước đó chỉ mua quyền tiếp sóng hội biểu diễn của Vu Hinh, thị hiếu người xem trong nháy mắt liền giảm xuống ước chừng 90%, mà còn có xu thế tiếp tục giảm xuống.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính, thần sắc vẫn bình thản như trước. Hiện tại hắn cũng không có thoải mái như Miêu Đông Thăng, tuy nhiên, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú khát vọng của từng khán giả, Tiêu Hoằng vẫn là khẽ cười cười.

Nhìn thân ảnh Mộ Khê Nhi chậm rãi chìm xuống phía dưới sân khấu, dựa theo kế hoạch từ trước, chương nhạc thứ nhất đã hoàn toàn chấm dứt. Trên thực tế, chương nhạc thứ nhất hoàn toàn chỉ là hâm nóng, buổi diễn chân chính đúng là còn ở phía sau.

- Chương nhạc th

Đối với hội biểu diễn của Vu Hinh, nói thật ra Lạc Tuyết Ninh không có nửa điểm hứng thú, nàng là một quân nhân, nhìn thấy một người ưỡn tới ưỡn lui mà có cảm giác mới đúng là quái đản.

- Đây là kiệt tác của Miêu Đông Thăng, Ma Văn ảnh hiệu sư đệ nhất của Thái Ngô Thành, Lạc Tướng quân thấy thế nào? Cũng không tệ chứ!

Bước vào bên trong ghế lô, Sài Tang thần sắc tươi cười, chỉ chỉ sân khấu sát đất ngoài song cửa, nói.

Nhìn thấy sân khấu hoa mỹ ngoài cửa sổ, cảnh tượng thỏa đáng, thần sắc Lạc Tuyết Ninh hơi vừa động, có chút kinh ngạc nói:

- cũng không tệ!

Một nơi Thái Ngô Thành xa xôi có vẻ lạc hậu này mà có thể có được kỹ thuật Ma Văn ảnh hiệu như thế, quả thực ra ngoài dự kiến của Lạc Tuyết Ninh.

Sài Tang ngồi một bên. tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng thần sắc của Lạc Tuyết Ninh biến hóa rất nhỏ, kìm lòng không được khóe miệng khẽ nhếch lộ ra một chút đắc ý.

Lão biết rõ đây tuyệt đối là cơ hội tốt để triển làm cho Tập đoàn tài chính Hồng Bác, nói không chừng còn có thể từ nơi quân đội đó đạt được một ít sinh ý lui tới quan trọng cùng nên.

Những người cùng đi với Sài Tang, vẻ mặt đồng dạng đầy đắc ý và tự hào, nhất là trước đó bọn họ biết được bố trí của hội trường Mộ Khê Nhi bên kia, quả thực chính là hòng bét. thậm chí một số khán giả xem cũng chưa xem liền thối lui khỏi hội trường.

Không hề nghi ngờ. tin tức như vậy đúng là đám người Sài Tang, Miêu Đông Thăng phi thường muốn nhìn thấy. Hủy diệt Mộ Khê Nhi đối bọn họ mà nói, chính là tượng trưng cho thắng lợi của Tập đoàn tài chính Hồng Bác.

- Lạc tỷ tỷ! Nghe nói Mộ Khê Nhi đại danh đỉnh đỉnh của Thái Ngô Thành, hôm nay đồng dạng cũng có hội biểu diễn, tỷ có muốn nhìn một chút hay không, đối lập một chút, vừa lúc Tập đoàn tài chính Hồng Bác chúng ta cũng muốn học tập một phen.

Sài Sương đứng phía sau Sài Tang, bỗng nhiên nhẹ giọng nói, lời nói ngoài ý cùng thực rõ ràng, chính là muốn bêu xấu Mộ Khê Nhi một phen, bêu xấu một chút Tập đoàn Khoa Long, từ đó nổi lên thực lực của bên mình.

Kỳ thật đối với hội biểu diễn, Lạc Tuyết Ninh thật sự cũng không ham thích, dù sao nàng xuất thân là quân nhân, cho dù thích âm nhạc cũng là một loại hùng tráng sôi sục.

Không đợi Lạc Tuyết Ninh tỏ thái độ, đã thấy Sài Sương tự tiện làm chủ, nhẹ nhàng vận động Ma Văn điều khiển bên cạnh mình, ngay sau đó một cái màn hình thật lớn hình thành ở trước mặt bọn họ.

Màn hình chia làm hai bộ phận, bên trái là hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi, bởi vì tiếp sóng bình thường là lùi lại mười phút, bởi vậy, nhìn qua vẫn như trước có cảm giác đổ nát.

Còn bên kia là hiện trường thu hình hội biểu diễn của Vu Hinh, Vu Hinh đang uốn éo tới lui, dường như có một ý vị khác hẳn.

- Cái này... cái này rốt cuộc là gì vậy?

Nhìn thấy thế giới đổ nát ở sân thể dục Tạp Gia, tuy rằng Sài Sương sớm có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn phát ra thanh âm như thế, đồng thời làm ra một bộ dáng không thể tưởng tượng.

- Cái này còn phải nói sao? Không có Miêu Đông Thăng đại sư bố trí hội trường, xuất hiện cảnh tượng như vậy cũng không ngoại lệ.

Hạ Duẫn Chỉ thuận theo lời nói của Sài Sương lên tiếng.

Mấy sĩ quan ở phía sau Lạc Tuyết Ninh, có thể nói nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng có chút bất ngờ. Không sai, bọn họ không hiểu biết lắm về loại hội biểu diễn này, nhưng cũng biết phần nào, nhưng bố trí hội trường như vậy, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy.

Sài Tang ngồi bên cạnh Lạc Tuyết Ninh, tuy rằng không có phản ứng quá lớn, nhưng sự đắc ý trong lòng lão đã bay lên tới cực điểm. Hiện giờ ý nghĩ trong lòng lão, đã rất rõ ràng: đạp đổ Tập đoàn Khoa Long xong, sẽ lập tức quay đầu đạp Tập đoàn Thiếu Giang; tranh thủ đoạn thời gian Lạc Tuyết Ninh dừng lại đây, xác lập địa vị bá chủ của mình ở Thái Ngô Thành.

Tuy nhiên, ngay lúc mọi người ở đây đều toát ra vẻ khinh thường, chỉ thấy thế giới đổ nát trên màn hình bên trái đã nở ra thêm nhiều hoa trắng, kế tiếp là tiếng ca của Mộ Khê Nhi, rồi toàn bộ thế giới đổ nát kia bỗng nhiên có biến hóa kỳ diệu: Những đóa hoa màu trắng chậm rãi nở rộ, đồng thời thảm cỏ, cây cối dòng sông

con suối trong nháy mắt rải kín toàn bộ phía trên thế giới đổ nát.

Nguyên vốn hội trường cũ nát khó coi, trong nháy mắt biến thành thế ngoại đào nguyên.

- Ồ?

Lạc Tuyết Ninh vẫn đang tỏ vẻ không mấy hào hứng, nhìn thấy một màn như vậy, thần sắc đột nhiên biến đổi, dồn toàn lực chú ý vào sân thể dục Tạp Gia. Nói không khoa trương chút nào, cảnh tượng kỳ diệu như thế, dù là Lạc Tuyết Ninh cũng chưa bao giờ thấy qua.

Vừa rồi mọi người còn là vẻ mặt khinh miệt, chuẩn bị tiếp theo trào phúng vài câu, giờ khắc này trên mặt ai nấy đều như cứng lại.

- Có thể sao? Đây rốt cuộc là làm sao?

Trước đó Sài Sương giả mù sa mưa. giờ cũng không khỏi phát ra thanh âm như thế, sắc mặt đã trở nên một màu tái nhợt.

Ngay cả Sài Tang ngồi bên cạnh Lạc Tuyết Ninh, cũng có chút trở tay không kịp.

Bản thân lão chính là Chế Văn đại sư, đúng lý so với người khác xem càng thêm sâu sắc, lão biết đây là hiệu quả của Ma Văn ảnh hiệu phát huy đến mức tận cùng mang đến, thế nhưng có thể phát huy Ma Văn ảnh hiệu đến trình độ này, trong ấn tượng của lão ở Thái Ngô Thành là không có khả năng xuất hiện nhân vật như vậy.

- Cái này...

Sài Tang kìm lòng không được khẽ kêu lên.

- Không có khả năng! Miêu Đông Thăng đã trở về, Tập đoàn Khoa Long không có khả năng chế tạo ra Ma Văn hình ảnh như thế, trong đó nhất định có giả dối.

Trong lúc đầy kinh ngạc, Hạ Duẫn Chỉ lập tức nói ra ý tưởng thật trong lòng mình.

Nhưng lời nói như vậy lại có vẻ nói rõ mình là người thiển cận, giả dối ư? Ma Văn ảnh hiệu bản thân nó chính là giả, mà đặc điểm của nó chính là dùng cái giả đánh tráo, càng để cho người ta cảm thấy đó là thật thì càng chứng minh Ma Văn ảnh hiệu sư cao siêu.

Ở bên trong một ghế lô khác, Miêu Đông Thăng đang ngồi bên một bàn trà, trước mặt đặt một ly rượu đỏ, đang xem xét tỉ mỉ kiệt tác của mình. Miêu Thần ngồi bên cạnh.

Ở trong đầu Miêu Đông Thăng xem ra. hiệu quả của Ma Văn ảnh hiệu lần này tuyệt đối là chế tác xuất sắc nhất trong cuộc đời lão.

Đương nhiên, còn có một điểm đó chính là Ma Văn ảnh hiệu của lão cũng không phải thiết kế theo hình thức tử mẫu, một khi thiết trí xong, không cần bản thân cũng có thể khống chế, chỉ cần nhân viên công tác khác lúc nào cũng điều chỉnh là được.

- Ngươi cảm thấy như thế nào?

Miêu Đông Thăng thì thào tự nói, rồi nhẹ giọng hỏi Miêu Thần ngồi bên cạnh.

- Chắc hẳn diễn xuất lần này chấm dứt, lại lần nữa dẫn tới một phen chấn động rồi!

Miêu Thần cung kính đáp lời, trên nét mặt đầy đắc ý. Có thể nói, Miêu gia bọn họ có thể phát triển cho tới hôm nay, một là nhờ kỹ thuật Ma Văn ảnh hiệu của Miêu Đông Thăng, thứ hai là nhờ Miêu Thần hắn là đại thiên tài của Thái Ngô Thành.

“Ầm!”

Gần như đúng lúc này, cửa phòng ghế lô bỗng nhiên bật mở ra, ngay sau đó gã trợ thủ của Miêu Đông Thăng vội vả bước vào, trên nét mặt tràn ngập rung động.

- Vương trợ thủ, sao vậy? Chuyện quái gì mà kinh ngạc thế!

Thấy trợ thủ lỗ mãng ào ào xông vào phòng, Miêu Đông Thăng có vẻ bất mãn hỏi.

- Miêu đại sư! Tình hình có chút không đúng! Mộ Khê Nhi... hội biểu diễn của nàng...

Gã trợ thủ ấp úng nói.

- Mộ Khê Nhi? Hội biểu diễn? Hội biểu diễn của nàng? Không có ta, hẳn là chế tác rất thô sơ phải không, hoặc là sắp thất bại rồi phải không? Mà cái này đâu có gì đáng ngạc nhiên chứ! Nên nhớ, không có Miêu Đông Thăng ta, Mộ Khê Nhi cũng không là gì, nhiều lắm chỉ có thể xem như là một nữ sinh nho nhỏ có chút nhan sắc mà thôi!

- Không... không phải như thế! Hay là ngài nhìn thử xem đi!

Trợ thủ vừa lau mồ hôi trên đầu vừa đáp lại, tiếp theo liền mở ra một màn hình.

Chỉ thấy bên trong màn hình, chương nhạc thứ nhất của Tiêu Hoằng đặt ra đang tiến vào cao trào, tiếng ca dịu dàng của Mộ Khê Nhi vẫn đang tiếp tục như trước. Ở trung tâm sân khấu, đã chuyển đổi thành một mảng rừng cây sinh cơ dạt dào, bốn phía khán đài ở lối ra vào, phân biệt hình thành mấy thác nước chảy tụ vào hồ nước ở trung tâm.

Tất cả cảnh vật, bao gồm dòng nước chảy, sóng nước phản xạ trên mặt hồ, quả thực to lớn, đồ sộ giống y như thật.

- Đây là gì?

Nhìn thấy hình ảnh trong màn hình, Miêu Đông Thăng vốn vẻ mặt tự phụ tràn đầy tự tin, gần như lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ lụi xuống, hai mắt mở lớn, miệng há hốc, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc vô tận.

Lão biết đây là hiệu quả của Ma Văn ảnh hiệu, nhưng có thể vận dụng Ma Văn ảnh hiệu đến trình độ như thế, cho dù thân là Ma Văn ảnh hiệu đại sư, lão nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Mọi sự đều sợ một cái so sánh, mà lão từng tự nhận là kỹ thuật Ma Văn ảnh hiệu tiên tiến siêu cấp, cùng so sánh với rộng rãi toàn trường như thế, quả thực lão đã biến thành một đứa trẻ, gần như không thể so sánh.

Càng tuyệt vọng chính là trường hợp như vậy, quả thực đúng là tiếng ca của Mộ Khê Nhi quyết định cho cảnh vật, ca từ, làn điệu hòa hợp thành một thể cùng với cảnh vật bốn phía.

Mộ Khê Nhi dáng người xinh đẹp, giờ khắc này đã được họa cảnh bốn phía phụ trợ vô cùng nhuần nhuyễn.

Miêu Thần ngồi một bên, cả người lại cứng đờ tại chỗ, ở trong ấn tượng của hắn, Thái Ngô Thành sao có thể lại cất dấu Ma Văn ảnh hiệu sư cường hãn như thế? Điều đó không có khả năng!

Toàn bộ dân chúng Thái Ngô Thành cũng như thế, thời điểm bắt đầu không hề nghi ngờ, Vu Hinh chiếm cứ ưu thế hấp dẫn tuyệt đối. Tuy nhiên, vẫn luôn có một số ít người nghiêng về Mộ Khê Nhi, khi nhìn thấy hình ảnh ở sân thể dục Tạp Gia, cùng với tiếng ca duyên dáng của nàng, trong nháy mắt đều bị rung động.

Hai người nếu đặt cùng một chỗ so sánh, thì rõ ràng có thể cảm nhận được: Mộ Khê Nhi giống như một hoa sen mới nở, thanh bạch cao quý; trái lại bên kia, Vu Hinh uốn éo nhảy nhảy, lại có vẻ nông cạn thô tục hơn nhiều.

Trước đó, bọn họ còn bị Miêu Đông Thăng bố trí sân khấu mà ngạc nhiên thán phục, nhưng khi nhìn thấy thiết kế của Tiêu Hoằng, gần như thuần một sắc hoàn toàn đổi qua kênh mới, toàn bộ quay qua xem hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi.

Đồng thời không ngừng là cảnh tượng biến hóa cực kỳ rất thật, cảm thấy ngạc nhiên thán phục, đồng thời một vấn đề cũng bắt đầu quanh quẩn trong đầu bọn họ, Ma Văn ảnh hiệu sư của Mộ Khê Nhi rốt cuộc là ai?

Gần như chỉ ngắn ngủn nửa tiếng, lại nhìn các đài Ma Văn điện ảnh và truyền hình trước đó chỉ mua quyền tiếp sóng hội biểu diễn của Vu Hinh, thị hiếu người xem trong nháy mắt liền giảm xuống ước chừng 90%, mà còn có xu thế tiếp tục giảm xuống.

Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính, thần sắc vẫn bình thản như trước. Hiện tại hắn cũng không có thoải mái như Miêu Đông Thăng, tuy nhiên, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú khát vọng của từng khán giả, Tiêu Hoằng vẫn là khẽ cười cười.

Nhìn thân ảnh Mộ Khê Nhi chậm rãi chìm xuống phía dưới sân khấu, dựa theo kế hoạch từ trước, chương nhạc thứ nhất đã hoàn toàn chấm dứt. Trên thực tế, chương nhạc thứ nhất hoàn toàn chỉ là hâm nóng, buổi diễn chân chính đúng là còn ở phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.