Ma Ngân

Chương 294: Chương 294: Hội đấu giá (Thượng)




Qua hai mươi phút, Xích Ảnh Chiến Văn đã được Tiêu Hoằng chế tác xong, đối với Tiêu Hoằng cấp Ngự Sư mà nói, một cái Chiến Văn của Ngự Giả cấp hai, quả thực chỉ là trò vặt, cũng giống như năm đó, Tiêu Hoằng chế tác Ma Văn ảnh hiệu vậy.

Rót Ngự lực trong cơ thể vào đó, bên trong ước chừng có 5000 cỗ Ngự lực, đây đều là công lao của Hàn băng vạn năm màu tím, tiếp theo Tiêu Hoằng cũng tiến hành thí nghiệm sản phẩm này.

Trên bề mặt Ma Văn bao phủ một tầng Ma Văn chất lỏng được mã hóa, hắn cầm bút Ma Văn ký hiệu, bỗng nhiên vẽ một phen, lại ghi lên mặt trái của Ma Văn một chữ “X”, sau đó liền đặt nó vào trong một hộp gỗ bình thường, phân phó Vương Phàm đưa đến Hãng giao dịch Ma Văn để bán đấu giá.

Bởi vì phí tổn của “Xích Ảnh” này chỉ có 200 kim, bởi vậy, Tiêu Hoằng ghi ra giá là 500 kim, tuy rằng Hàn băng vạn năm màu tím thì Tiêu Hoằng không thiếu, nhưng cũng không thể tặng không được, đều phải tính thành tiền.

Thấy Vương Phàm cầm hộp gỗ đi ra ngoài, Tiêu Hoằng cũng không tiếp tục để ý tới thứ này nữa, mà bắt đầu phối chế dược phẩm Huyết Nguyên, sau đó tiếp tục con đường tu luyện của mình.

Trước sau như một, lặp lại cuộc sống ngày xưa, đọc sách, tu luyện.

Tuy rằng sau khi trở thành Ngự Sư, tăng trưởng Ngự lực trở nên chậm rãi hơn rất nhiều, nhưng Tiêu Hoằng tin chắc rằng, chỉ cần kiên trì bền bỉ, thì vẫn có thể nhanh chóng đạt tới Ngự Sư cấp hai.

Mà trong tu luyện, Tiêu Hoằng vẫn đang nghĩ cách để tăng tốc độ, tăng lên Ngự lực, hiện giờ biện pháp duy nhất chính là gia tăng số lượng Ma Văn châm, nhưng điều này cũng có nghĩa là phí tổn tu luyện sẽ lại lần nữa tăng cao, tuy nhiên, hiện tại tiền mặt trên người Tiêu Hoằng lại lần nữa đầy đủ, vẫn có thể chịu được loại tiêu hao này.

Có ý tưởng như vậy, sau khi tu luyện một giờ, Tiêu Hoằng liền mở ra ngân châm hợp kim mà Mạc Hi đưa cho hắn, bởi vì khi trước đã dùng hai thanh, hiện giờ còn lại mười thanh, tuy nhiên, số lượng này đã không ít rồi.

Cùng lúc đó, Vương Phàm mang Chiến Văn mà Tiêu Hoằng chế tác ra tới đài bán đấu giá Chiến Văn, hắn cũng biết, lần này Tiêu Hoằng chỉ là thử nghiệm, bởi vậy Vương Phàm lựa chọn phương thức nặc danh, nếu không thì chỉ cần điền tên Tiêu Hoằng lên, hậu quả là những người bệnh chịu ơn Tiêu Hoằng sẽ lao tới, bất kể tốt xấu, trực tiếp dùng giá cao để mua.

Nếu như vậy, thì sẽ không thể hiện ra được ý nghĩa của Xích Ảnh Chiến Văn.

Đối với Chiến Văn loại đao, ở Hãng giao dịch Ma Văn thì lượng tiêu thụ vĩnh viễn đều là tốt nhất, chỉ cần không có gì sai sót lớn, thì trên cơ bản đều có thể bán ra được giá tốt.

Giờ phút này trong Hãng giao dịch Ma Văn, vẫn như trước là người đến người đi, bởi vì trị liệu kỳ đã chấm dứt, Hãng giao dịch Ma Văn Chiến Văn đã hoàn toàn bị các binh sĩ tới giao dịch.

Trọng yếu hơn một chút là, Ma Văn bán đấu giá một tuần một lần cũng sắp bắt đầu rồi, bởi vậy, bất kể là thương nhân, hay là binh sĩ có nhu cầu Chiến Văn, thì đều tụ tập tại đây.

Tiền tuyến y tế binh thì có Dược Văn trị ngoại thương của Trương Cẩm Dương, Ngự Văn Giả thì có Chiến Văn của Bối La Chế Văn đại sư Ngô Tân, Ngô Tân có trình độ Ngự Sư cấp hai.

Có thể nói, ở trong này, mỗi một quân nhân đều chờ đợi có thể mua được Chiến Văn của Ngô Tân, mà Chiến Văn của hắn cũng có giá gấp ba, bốn lần giá tài liệu chế tạo.

Nhưng dù vậy, đồ của hắn vẫn rất đắt hàng, bất kỳ một binh sĩ mà mà mua được Chiến Văn của Ngô Tân thì đều cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

Tám giờ tối, Ma Văn hội đấu giá tràng rộng lớn đã không còn chỗ ngồi, Ngô Tân có bộ dáng hơn năm mươi tuổi, mặc một bộ y phục màu xám đã xuất hiện tại hội trường, mà phía sau hắn là hai gã tư nhân cảnh vệ, đều là cao thủ Ngự Giả cấp năm.

Khi Ngô Tân xuất hiện, toàn bộ hội trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, gần như vào giờ khắc này, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Ngô Tân.

Một số người thì đã theo bản năng cầm lấy túi tiền, bọn họ rất rõ ràng, Ngô Tân xuất hiện, cũng có nghĩ là Ngô Tân có Chiến Văn mới mang tới bán đấu giá.

Mà bản thân Ngô Tân thì trên cơ bản cũng có thể được xưng là một trong mấy đại Chế văn sư có thể đếm được trên đầu ngón tay tại Vũ Nhuận Tinh, nổi danh cùng Dược sư Trương Cẩm Dương, Cơ khí sư Mạc Hi.

Ba người này vẫn được mọi người coi là Bối La tam bảo, tuy nhiên, vài ngày trước đó, Trương Cẩm Dương có thể nói là khá mất mặt, bị một Dược sư khác tên là Tiêu Hoằng chèn ép.

Tuy nhiên, điều này dường như cũng không ảnh hưởng tới Dược Văn bán ra của Trương Cẩm Dương, dù sao, cho tới lúc này thì Tiêu Hoằng còn chưa công khai hoặc là bán ra Dược Văn của hắn.

Nghe nói, hắn lại một lần nữa “bế quan” trong Bối La thư viện, hơn nữa nơi đó có thể nói là đề phòng sâm nghiêm, nghiêm cấm người thường tới gần, thậm chí Bì Nặc còn tự mình hạ lệnh, Ma Văn Xa nghiêm cấm bóp còi trong phạm vi 200 thước của Bối La thư viện.

- Trương Dược Sư, nhiều ngày không thấy, biệt lai vô dạng a.

Ngô Tân hơi hướng về phía thính phòng mà phất tay, sau đó chậm rãi ngồi bên cạnh Trương Cẩm Dương, vẻ mặt tươi cười, tuy nhiên, tại đây sau vẻ tươi cười này thì dường như còn có một tia vui sướng khi người khác gặp họa.

Trương Cẩm Dương hơi nhìn Ngô Tân một cái, rồi không hề để ý tới nữa, giữa Dược sư và Chế văn sư cũng có chút liên quan, bởi vậy, Trương Cẩm Dương và Ngô Tân mặc dù không có cừu hận, nhưng cũng được coi như là nửa đối thủ cạnh tranh.

- Nghe nói, mấy ngày trước về phần trị liệu người bệnh, ngài bị một kẻ hai mươi tuổi, gọi là Tiêu Hoằng áp chế phải không, xem ra Trương Dược Sư hẳn là nên hảo hảo nghĩ lại một chút, nếu không thì không lâu sau, chẳng phải biến thành ta và Tiêu Hoằng tranh chấp ư? Còn lão nhân gia ngài chỉ có thể ở bên cạnh mà nhìn sao?

Ngô Tân nói tiếp.

- Hừ, lần trước chỉ có thể tính là tên tiểu tử Tiêu Hoằng kia to mồm mà thôi, trên phương diện Dược Văn, Tiêu Hoằng hắn còn kém xa ta. Nhưng thật ra Ngô lão ca vẫn nên coi chừng, đừng để xuất hiện ra tên Vương Hoằng, Lý Hoằng nào đó, đánh bại lão nhân gia ngài đấy!

Trương Cẩm Dương cũng rất khó coi, nhưng nói về công phu mồm mép, hắn vẫn chưa rơi xuống hạ phong chút nào.

- Đánh bại ta? Trong vòng ba mươi năm, ít nhất ở Bối La, sẽ không xuất hiện người này đâu, mặc dù xuất hiện Vương Hoằng, Lý Hoằng gì đó, thì ta cũng sẽ không chút do dự đạp hắn xuống, để cho hắn biết rằng hai chữ “đại sư” không phải tùy tiện có thể được gọi đâu!

Ngô Tân tràn đầy tự tin nói.

Trương Cẩm Dương cũng không nói gì, chỉ khinh thường mà cười, tiếp theo hướng ánh mắt về phía đài đấu giá.

Tại một góc không bắt mắt trong thính phòng, La Kiệt và Tân Du đang ngồi tại đó, mặc một bộ thường phục, mang theo kính đen, bày ra bộ dáng của một thương nhân, mục đích bọn họ tới đây rất đơn giản, đó chính là trong cuộc chiến lần trước, Chiến Văn của Bối La quân đoàn có tính năng kém quá xa so với Duy Lâm quân đội.

Lần này, mục đích bọn họ tới đây chính là muốn nhìn một cái xem có Ma Văn cấu nào tốt một chút hay không, nếu thích hợp thì sẽ mang về trang bị cho quân đội.

Về phần Ngô Tân, cấu tạo của hắn quá mức phức tạp, phí tổn lại hơi cao, cung cấp cho sĩ quan thì còn có thể, nhưng nếu trang bị quân đội với số lượng lớn, thì lại là không thực tế.

Rất nhanh, người chủ trì bán đấu giá gần ba mươi tuổi đã chậm rãi xuất hiện, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười hòa nhã, rất có sức cuốn hút.

- Các quý vị, các nữ sĩ, chúc các vị một buổi tối tốt lành, hoan nghênh đến tham gia cuộc bán đấu giá đêm nay, bán đấu giá lần này, tổng cộng có tất cả ba mươi ba Chiến Văn, trong đó bao gồm Dược Văn Vãn Sa của Đại dược sư Trương Cẩm Dương, cùng với Thiên Nhận Chiến Văn của Đại chế văn sư Ngô Tân.

Người chủ trì bán đấu giá nói rõ ràng từng chữ một, thanh âm tràn ngập vẻ kích động.

Nghe người chủ trì bán đấu giá giới thiệu, toàn bộ phòng đấu giá lập tức bắt đầu nghị luận, rì rầm không ngừng.

Dược Văn của Trương Cẩm Dương, tự nhiên không cần nhiều lời, trên cơ bản coi như là cực phẩm Dược Văn có thể mua được ở Vũ Nhuận Tinh, thường thường bị các thương nhân đầu cơ trục lợi, mua tới các thành thị khác, tuyệt đối có thể hô lên cái giá trên trời.

Đương nhiên, mọi người chú ý nhất vẫn là Chiến Văn của Ngô Tân, “Thiên Nhận” có một chữ “nhận”, dường như đã biểu lộ, đây là một loại Chiến Văn dùng năng lượng nhận làm chủ yếu, đối với quân nhân mà nói, thứ này tất nhiên được vô cùng hoan nghênh.

Cho dù La Kiệt cùng Tân Du trong góc, thì tinh thần cũng không khỏi tập trung hơn, trong lòng âm thầm chờ đợi, Chiến Văn của Ngô Tân, tốt nhất nên có thể áp dụng đại chúng, hơn nữa còn chế tác đơn giản, phí tổn thì tốt nhất là nên rẻ một ít.

- Hơn nữa lần này, chúng ta cũng vinh hạnh mời được Bối La Tham mưu trưởng Bì Nặc đảm nhiệm Thí văn sư, xin mời!

Sau khi bán đấu giá sư giới thiệu, Bì Nặc liền chậm rãi đi lên đài bán đấu giá, trên thân là một bộ quân trang, trải qua dùng Văn đan điều dưỡng của Tiêu Hoằng, nhìn qua còn muốn lên tinh thần hơn trước rất nhiều, làn da tràn ngập vẻ sáng bóng, dường như trẻ ra vài tuổi.

Nhìn thấy Bì Nặc hoàn hảo không tổn hao gì đi lên đài bán đấu giá, phòng đấu giá vốn tràn ngập tiếng nghị luận, lập tức trở nên lặng ngắt như tờ, giờ khắc này, ánh mắt mọi người gần như đều nhắm ngay Bì Nặc, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin.

Bì Nặc trọng thương thì bọn họ cũng biết, hơn nữa phía Bối La quân đoàn cũng đưa ra đánh giá về thương thế, thấp nhất cũng là tàn tật, nhưng sau đó lại được Tiêu Hoằng tiếp nhận, hoàn toàn chữa trị tốt cho Bì Nặc, trên cơ bản thì mọi người đều nửa tin nửa ngờ, nhưng hôm nay chính mắt nhìn thấy, trạng thái của Bì Nặc dường như còn tốt hơn khi trước, trong lòng không khỏi ngạc nhiên thán phục.

La Kiệt bên trong góc, lúc này nhìn về phía Bì Nặc, mặc dù không có căm thù, nhưng cũng có một tia khinh thường, nguyên nhân thì tất nhiên là do Tiêu Hoằng, lần trước Tiêu Hoằng chống đối hắn, hắn vẫn còn ghi hận, càng trọng yếu hơn là, hiện tại Bì Nặc đã trở thành kẻ trung thành với Tiêu Hoằng, đường đường là Tham mưu trưởng Bối La quân đội, vậy mà lại khom người trước một tên trung úy thấp kém, điều này không khỏi quá mức dọa người.

Mặc dù trong tâm có kính trọng cũng không sao, nhưng cũng không nên để cho một vị Tham mưu trưởng mất giá như vậy chứ, còn ra thể thống gì nữa, nhưng thật không may là, hiện tại bất kể là Tiêu Hoằng, hay là Bì Nặc, thì hắn đều không đắc tội nổi, Bì Nặc thì rất được nhân tâm, lại có quan hệ tốt với hắn, tất nhiên là hắn không thể nói được gì rồi, về phần Tiêu Hoằng ư? Phỏng chừng hiện tại Tiêu Hoằng hơi ho khan một tiếng, một tên Bì Nặc cộng thêm hai đại Doanh trưởng sẽ lo sốt vó mà chạy tới thăm.

Một tên Bì Nặc, hai đại Doanh trưởng, đây chính là một nửa quân lực của Bối La quân đoàn a.

Bởi vậy, đối với Bì Nặc, La Kiệt chỉ có thể nén tức giận trong lòng.

Rất nhanh, hội đấu giá đã bắt đầu, vật phẩm bán đấu giá đầu tiên thì đều là các mặt hàng bình thường, không có gì bất ngờ cả, phần lớn đều theo giá quy định mà bán đi.

Nửa tiếng sau, cao trào lần đầu tiên đã diễn ra, vật phẩm bán đấu giá số 15 chính là Dược Văn Vãn Sa của Đại dược sư Trương Cẩm Dương, đối với Dược Văn của Trương Cẩm Dương, bình thường thì các y tế binh đều rất thích, nhưng mà nếu cao cấp quá, thì các y tế binh sẽ không quá nhiều hứng thú nữa, bởi vì chúng quá mức đắt đỏ, hơn nữa binh sĩ chủ yếu phải chịu ngoại thương, mà Dược Văn thì đều không phải toàn bộ đều trị ngoại thương, nhưng mà các thương nhân tại đây thì đều sáng mắt lên, một cái Dược Văn của Trương Cẩm Dương, ở trong này có thể bán được ba đến bốn lần phí chế tạo, nhưng nếu lấy đến các thành thị khác, bán được bảy, tám lần thì cũng có khả năng.

Gần như ngay khi báo ra tên Dược Văn của Trương Cẩm Dương, toàn trường đã lặng ngắt như tờ, mọi người đều hướng ánh mắt về phía đài, từ trên mặt đất chậm rãi nâng lên một hộp gỗ tinh mỹ, đồng thời ai cũng nóng lòng muốn thử.

Biểu tình của mọi người như vậy, tự nhiên là khiến cho Trương Cẩm Dương rất thư sướng, không sai, lần trước bản ghi chép siêu cấp của Tiêu Hoằng, đã khiến cho danh dự của hắn ở Bối La quân đoàn giảm mạnh, nhưng ở Vũ Nhuận Tinh, thì hắn vẫn có uy vọng không giảm chút nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.