Ma Ngân

Chương 350: Chương 350: Hung danh!!




Đột nhiên quay đầu lại, Mục Trát khiếp sợ thấy một khung máy móc Ma Văn cháy đen đã xuất hiện ở phía sau xe chỉ huy từ lúc nào không biết.

Ngay sau đó, phần đỉnh xe đã bị đao bằng hợp kim Vi Mễ phá vỡ hộ giáp chắc chắn, trực tiếp đâm vào khoang điều khiển, xuyên thấu toàn bộ xe Ma Văn, ghim trên mặt đất.

Lại nhìn đám người Tiêu Hoằng và La Kiệt lúc nay đã từ ba hướng bao vây xe Ma Văn chỉ huy lại.

- Là ta mời ngươi xuống hay tự ngươi xuống đây?

Tiêu Hoằng liếc về phía Mục Trát đang ngồi ở ghế phụ, hỏi khẽ.

Mục Trát không lên tiếng, nhìn quét xung quanh mình, thấy phía trước là tên mập dẫn theo hơn hai mươi tên binh sĩ Bối La. Thật ra bọn họ đều là người sống sót không nhiều của quân đoàn Liệp Ưng, tuy nhiên đã triệt để bị tên mập dùng các loại thủ đoạn chế phục.

Tuy rằng Mục Trát có thực lực Ngự Sư cấp ba nhưng La Kiệt cũng là Ngự Sư cấp ba, còn có Bì Nặc và gần 10 Ngự Sư cấp bậc bất đồng. Dù hắn liên thủ với Y Nhĩ thì tất nhiên cũng không phải là đối thủ của đám người Tiêu Hoằng, huống chi sau lưng còn có một khung máy móc Ma Văn.

Hiểu được điều này, trong lòng Mục Trát lạnh ngắt.

- Yên tâm đi. Bất kể là ngươi có phản kháng hay không thì ta cũng đều không giết ngươi nhưng đãi ngộ sẽ bất đồng. Ngươi phản kháng càng hung mãnh thì sau này ngươi sẽ càng thống khổ. Cho tới khi thủ trưởng keo kiệt của người đem chiến hạm Ma Văn tới chuộc ngươi thì thôi.

Rầm.

Ngay trong nháy mắt khi Tiêu Hoằng nói lời này khỏi miệng, thần sắc Tiêu Hoằng đột nhiên biến đổi. Cửa hông thủy tinh của xe chỉ huy đột nhiên vỡ vụn, ngay sau đó một năng lượng trảo màu tím chộp thẳng tới yết hầu của Tiêu Hoằng.

Mà đây chính là Chiến Văn của Y Nhĩ, Quỷ Thủ Chiến Văn.

Đối với loại đánh lén trình độ này, Tiêu Hoằng đã chuẩn bị từ sớm. Cánh tay đột nhiên nhấc lên, một hàn băng vạn năm thuẫn thật dày đột nhiên hình thành trên cánh tay hắn.

Ầm.

Quỷ Thủ Chiến Văn chộp mạnh lên hàn băng vạn năm, trong khoảnh khắc này, Hàn băng vạn năm chắc chắn liền xuất hiện vô số vết rách. Sau đó quỷ thủ dùng sức bóp chặt khiến Hàn băng vạn năm lập tức rớt ra một khối lớn.

Điều này cũng không có gì kỳ quái. Y Nhĩ là Ngự Sư cấp ba. Mà Hàn băng vạn năm màu tím của Tiêu Hoằng chỉ có cấp độ Ngự Sư cấp một. Tuy rằng độ tinh thuần của Ngự lực Tiêu Hoằng có cao hơn một chút nhưng cấp bậc Ngự lực dù sao cũng có chênh lệch về bản chất.

Tuy nhiên nó ngoài việc tấn công Hàn băng vạn năm thì cũng không tạo thành bất kỳ đả kích nào với Tiêu Hoằng.

Lại nhìn Y Nhĩ lúc này đã đi ra khỏi xe chỉ huy. So với Mục Trát thì Y Nhĩ lại càng có tâm huyết, làm việc cũng có thể nói là quả quyết.

Lúc trước hắn thông qua tư liệu đã biết cấp bậc Ngự lực của Tiêu Hoằng cũng không phải cao lắm, chỉ là Ngự Sư cấp một, nếu có thể bắt giữ Tiêu Hoằng thì tất cả đều có thể xoay chuyển.

Nhưng điều hắn không thể ngờ đó là tốc độ phản ứng của Tiêu Hoằng lại nhanh như vậy, còn có tấm băng màu tím kia chỉ trong không tới mấy phần trăm giây đã ngưng kết lại, hoàn toàn chặn đứng lần công kích đầu tiên của hắn.

Nếu đã quyết định thì Y Nhĩ không còn đường lui nữa. Không hề dừng lại, hắn liền chuẩn bị tấn công Tiêu Hoằng lần thứ hai, thứ ba.

Nhưng ngay lúc hắn vừa bước lên nửa bước thì thần sắc bỗng nhiên biến đổi.

Ầm ầm ầm ầm...

Ngay sau đó mấy chục tảng băng màu tím hạ xuống trước mắt hắn, cuốn vào trong cát vàng, hình thành một tầng chắn, hoàn toàn ngăn trở hắn với Tiêu Hoằng.

Mặc dù Y Nhĩ lúc này cường đại hơn Tiêu Hoằng nhưng nếu muốn chế phục Tiêu Hoằng trong thời gian ngắn thì là chuyện không có khả năng.

Ngay sau đó Y Nhĩ chỉ cảm thấy đỉnh đầu dường như mây đen bao phủ.

Hơi ngẩng đầu lên, Y Nhĩ đã có thể thấy rõ bàn tay rất nặng của khung máy móc Ma Văn đã vỗ xuống.

Đối mặt với cảnh này, Y Nhĩ chỉ có thể chạy trốn, thân thể nhanh chóng lăn vài vòng sang một bên. Tuy nhiên lúc này hắn phải đối mặt với đả kích của La Kiệt và Bì Nặc, thậm chí là một quả đạn pháo của khung máy móc Ma Văn.

Về phần Tiêu Hoằng tránh thoát khỏi sự tập kích của Y Nhĩ xong liền không ra tay nữa, ánh mắt nhìn về phía Mục Trát.

- Xem ra quân đoàn Kim Ti Tước yếu ớt vẫn chưa chịu hiểu biết, muốn phải bị diệt sạch mới cảm thấy thoải mái. Tuy nhiên ta cũng chẳng ngại giết sạch quân đoàn Kim Ti Tước.

Tiêu Hoằng bình thản nói với Mục Trát.

Lại thấy trong ánh mắt Mục Trát lúc này đã tràn ngập vẻ ác liệt. Y Nhĩ vừa rồi động thủ với Tiêu Hoằng giờ phút này đang bị đánh như chó. La Kiệt, Bì Nặc và khung máy móc Ma Văn liên hợp đả kích, hắn chỉ chống đỡ được một chút, không có sức trả đòn. Hộ giáp vốn chỉnh tề giờ đã xuất hiện nhiều vết rách.

- Được rồi, muốn ta đầu hàng thì cũng được nhưng ta có một điều kiện. Bảo toàn mạng sống cho Y Nhĩ và các binh sĩ Kim Ti Tước.

Mục Trát khẽ nói, giọng nói đã hơi khàn khàn rồi.

- Ngươi cho rằng ngươi có vốn để bàn điều kiện với ta sao? Hiện giờ ta cho người đầu hàng là giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho người. Chẳng lẽ ngươi muốn giống như Y Nhĩ kia, bị đánh như chó mới cam tâm à?

Giọng nói của Tiêu Hoằng lạnh như băng , sau đó nâng nhẹ cánh tay. Một quầng sáng màu đỏ đột nhiên hiện lên trong tay hắn, nhẹ nhàng vung lên. Hai vầng sáng màu đỏ bao phủ bốn phía thân thể La Kiệt và Bì Nặc. Đây chính là hiệu quả tăng cường của phụ văn Mặc Nại.

Trong chớp mắt, La Kiệt và Bì Nặc đang không ngừng quyết đấu với Y Nhĩ chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể đột nhiên sinh động hẳn lên, vận dụng Chiến Văn có uy lực tăng lên không nhỏ.

Lại thấy Y Nhĩ lúc này vốn còn chống đỡ được một chút, giờ khắc này đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, ngay cả mấy chiêu cũng khó. Lưu Văn hắn khống chế bị đánh từ trên không xuống mặt đất.

Đúng lúc này Tiêu Hoằng cũng không nhìn Y Nhĩ nữa, cánh tay lại vung lên. Màu đỏ trực tiếp bay lên người lái khung máy móc Ma Văn số 2, Ngô Trường Kỳ.

Đột nhiên hai mắt khung máy móc Ma Văn số 2 bừng sáng, biến thành màu đỏ như máu, tần suất hoạt động , uy lực đả kích cũng tăng mạnh.

- Được rồi. Đây không phải là điều kiện. Đây là ta khẩn cầu ngươi tha mạng cho binh sĩ Kim Ti Tước.

Mục Trát nhìn vẻ vô cùng thê thảm của Y Nhĩ, rốt cục chịu thua.

- Dường như chuyện này không phải do ta định đoạt mà phải xem vào ngươi.

Tiêu Hoằng nói.

Lời nói này của Tiêu Hoằng, Mục Trát tất nhiên hiểu rõ, lập tức thông qua Ma Văn thông tin lệnh cho toàn bộ binh sĩ Kim Ti Tước lập tức ngừng chống cự, đứng yên đầu hàng.

Mệnh lệnh của Mục Trát phát ra , binh sĩ Kim Ti Tước đang chạy bốn phía lập tức đứng lại , ném vũ khí hoặc ngừng điều khiển Chiến Văn, hai tay ôm đỉnh đầu, ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Về phần binh sĩ Bối La cũng không hung tàn tới mức biến thái, chỉ thô lỗ chế phục binh sĩ Kim Ti Tước, cũng không giết chóc nữa.

Ước chừng mười phút, vốn chiến trường đầy tiếng kêu rên dần dần yên tĩnh lại, trở nên ngay ngắn trật tự. Binh sĩ Kim Ti Tước bị dỡ toàn bộ trang bị, sau đó bị áp giải vào Hồ Điệp Hào.

Cùng lúc đó, Y Nhĩ đã bị đánh thành đầu heo cũng bị La Kiệt và Bì Nặc đặt trên mặt đất. Cơ pháo Kẻ Hủy Diệt rất lớn đặt trên đầu hắn.

Sau một lát, vài tên binh sĩ Bối La trói Y Nhĩ lại, áp giải tới trước mặt Tiêu Hoằng.

- Nhìn lại bộ dáng hiện tại của ngươi, thực đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ. Một khi đã như vậy thì ta cũng không có cách nào, đành phải ra tay giúp ngươi.

Tiêu Hoằng nói khẽ với Y Nhĩ, ánh mắt nhìn về phía tên mập, nói:

- Giao kẻ này cho ngươi, nhớ là phải cho hắn ăn đủ điểm tâm đó.

- Tất nhiên, cứ yên tâm đi Tiêu ca. Ta mới nghĩ ra trò mới, chưa có cơ hội thử đâu. Cam đoan là hắn sẽ thích tới mặt mày méo xệch.

Tên mập nói, trong giọng nói tràn ngập vẻ tà ác, tuy rằng có mặt nạ nhưng ai biết tên mập cũng có thể tưởng tượng ra biểu tình đáng khinh của hắn.

- Còn Mục Trát thì giam lại, có ưu đãi.

Tiêu Hoằng lại ra lệnh.

Chỉ sau nửa tiếng ngắn ngủi, quân đoàn Bối La đã bắt giữ toàn bộ tù binh, đồng loạt tiến về cứ điểm số 6, tiếp nhận sự đầu hàng của nhân viên công tác và ba gã nhân viên từ sở nghiên cứu Hi Lạc Tinh tới. Bọn họ chủ yếu là giúp đỡ khống chế Sa Trùng.

Giờ phút này, cứ điểm số 6 cơ bản đã không có binh sĩ Kim Ti Tước, dù có chẳng lẽ còn dám phản kháng sao? Trừ phi chán sống rồi.

Bởi vậy khi Tiêu Hoằng đi vào Cứ điểm số 6 thì gần như không gặp chút chống cự nào. Mấy cửa ra vào cũng đã mở toang, trong đó có nhân viên công tác ngồi rất thành thật rồi.

Binh sĩ quân đoàn Bối La tuy rằng lúc này thần sắc nghiêm túc nhưng vẻ tàn bạo đã mất đi, đối xử với nhân viên công tác không phản kháng cũng coi như có lễ độ.

Từ từ đi vào phòng chỉ huy của Cứ điểm số 6, thần sắc Tiêu Hoằng bình thản, đồng thời cũng hơi thoải mái. Một tuần nữa đình chiến, hắn cũng có thể cho quân đoàn Bối La nghỉ ngơi hồi phục, chuẩn bị cho trận chiến tiếp theo.

Có thể nói trận chiến này tuy rằng không có được Ma Văn chiến hạm nhưng không thể thừa nhận là quân đoàn Bối La thật sự phát tài rồi.

Liên tục tiêu diệt quân đoàn Liệp Ưng, quân đoàn Kim Ti Tước, quân đoàn Bối La thu được vô số chiến lợi phẩm, cho tới bây giờ hai chiến vận binh hạm đã biến thành mười chiếc. Đó là điều dễ thấy nhất.

Huống chi chế tạo thêm được 8 khung máy móc Ma Văn.

Không cần nghi ngờ gì nữa, chỉ cần cho quân đoàn Bối La đầy đủ thời gian, trận chiến tiếp theo tuyệt đối không thể so được với hiện tại.

- Báo cáo trưởng quan, chúng ta tìm được trong Lạc Gia Hào người khống chế Sa Trùng công kích chúng ta. Bọn họ đều là nhân viên nghiên cứu của sở nghiên cứu Hi Lạc, tổng cộng có ba người.

- Đưa tới đây.

Tiêu Hoằng nói khẽ.

Sau một lát, ba gã nhân viên mặc áo trắng đã bị dẫn vào, hai nam một nữ, tuổi đều chừng 25, trong mắt tràn ngập vẻ không yên và khẩn trương.

Hung danh của Tiêu Hoằng bọn họ đã biết từ lâu, trong ấn tượng của bọn họ có thể nói là hắn rất tàn bạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.