Ngay khi Tiêu Hoằng đóng nắp lại, cỗ xao động ở ngực cùng ngừng theo, giống như tồn tại cảm ứng gì đó. Điều này làm Tiêu Hoằng xác nhận rõ ràng chứng bệnh này có liên quan tới Duệ cốt.
Nhưng mà loại liên hệ này là gì?
Tiêu Hoằng khó mà hiểu được, nhưng có thể khẳng định một điều, chứng bệnh này sẽ lấy mạng.
Nhìn cái hộp dài, Tiêu Hoằng không dám mở ra, nhưng mà Tiêu Hoằng rất rõ ràng: Duy Lâm Công Quốc đang tìm, Phục Thản Đế Quốc đang tìm, Tân Cách Công Quốc cũng đang tìm. Rõ ràng thứ này không phải vật phàm, rất có thể mang ý nghĩa to lớn nào đó.
Tiêu Hoằng không dám qua loa, lấy bộ đồ cũ trong tủ quần áo, xé ra mảnh vải quấn quanh hộp gỗ dài, xem như một loại ngụy trang, coi như gia cố phòng ngừa hộp gỗ mở ra. Bởi vì loại cảm giác vừa rồi thật là khó chịu, thậm chí có thể làm Tiêu Hoằng phải chết.
Tuy rằng Lạc Tuyết Ninh cũng đang tìm thứ này, nhưng mà Tiêu Hoằng không định đưa nó cho Lạc Tuyết Ninh, bóng đen giao nó cho hắn, như vậy chắc chắn có dụng ý. Hơn nữa rất có thể liên quan mật thiết đến căn bệnh, vì thế, Tiêu Hoằng chỉ có thể xin lỗi.
Trừ khi có một ngày thật sự xác định sẽ mất mạng, không còn cách xoay chuyển.
Bỏ Duệ Cốt ngụy trang xong vào ba lô, xem xét bàn làm việc, Tiêu Hoằng quay người ra khỏi ký túc xá, đi vào xe Ma Văn, khởi động máy.
Nhưng Tiêu Hoằng vừa lái xe Ma Văn vào vườn trường, bỗng nhiên Tiêu Hoằng phát hiện thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn dưới sự chỉ huy của Lạc Tuyết Ninh đã quay trở về.
Ở sau lưng Lạc Tuyết Ninh là Mã Khảo, nhưng mà đang nằm trên cáng. Thông qua công năng nhìn đêm của xe Ma Văn, Tiêu Hoằng thấy rõ trên ngực Mã Khảo có dấu tay màu đen, nhìn có vẻ như Mã Khảo chỉ bị thương, không nguy hiểm tính mạng.
Cũng không có gì kỳ quái, Mã Khảo là cấp bậc Đại Ngự sư, có thể khống chế cánh Ma Văn, tốc độ cực nhanh, tự nhiên sẽ lao tới trước mặt mục tiêu, đối mặt với bóng đen, sẽ là mục tiêu chịu đòn đầu tiên.
Chỉ là bọn họ nằm mơ cũng không ngờ bóng đen kia quay lại, ném Duệ cốt cho Tiêu Hoằng.
Điều khiển xe Ma Văn ra đường cái, Tiêu Hoằng nghênh ngang rời đi.
Bên phía Lạc Tuyết Ninh đã đưa Mã Khảo trở về ký túc xá, đặt lên sô pha, Dược sư trong đội bắt đầu kiểm tra sơ bộ cho Mã Khảo.
Từ đầu tới cuối, trong ánh mắt Mã Khảo vẫn tràn ngập sợ hãi, từ trước đến giờ Mã Khảo chưa từng trải qua cơn sợ hãi như thế, giống như thấy được quái vật hút hồn, trong lòng hắn thật lâu vẫn không ổn định lại được.
Dược sư cắt áo khoác của Mã Khảo, trên ngực Mã Khảo là dấu chưởng màu tím sậm, hiện lên rõ ràng.
- Chỉ là bị một ít chấn động, không bị thương nhiều, rõ ràng đối phương xuống tay lưu tình, dự đoán nếu một chưởng này là toàn lực... Mã Khảo trưởng quan có thể đã tan xương nát thịt rồi.
Dùng Ma Văn kiểm tra thăm dò một phen, Dược sư báo cáo với Lạc Tuyết Ninh.
Lạc Tuyết Ninh nghe vậy, vốn biểu tình âm trầm mới giàn ra. May mà không sao, nghĩ tới tốc độ di động không thể tưởng tượng được của bóng đen kia, trong lòng Lạc Tuyết Ninh hiểu rõ muốn bắt được kẻ này là quá khó khăn, phải nghĩ cách khác.
Tiêu Hoằng quay trở về nhà, tuy rằng không biết tình huống cụ thể của Lạc Tuyết Ninh, nhưng mà cũng đoán được gần đúng, Lạc Tuyết Ninh đuổi theo bóng đen, tay trắng quay về.
Ngồi trên giường, sờ cái hộp chứa Duệ cốt, trầm ngâm một lát. Chỉ cần nghĩ đến bóng đen, trong đầu Tiêu Hoằng lại là một đống dấu chấm hỏi, căn bản không thể mò mẫm được đầu mối.
- Được rồi, không nghĩ tới nữa.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm, tiếp theo đặt ánh mắt vào 5 con thỏ còn sót lại, trong đó có một con bắt đầu run rẩy, một con khác đã dựa vào lồng sắt, nhìn có vẻ sắp không xong.
Thấy thế, ánh mắt Tiêu Hoằng hơi đổi, tiếp theo vội vàng tiến hành trị liệu cho hai con thỏ, dùng đủ thứ dung dịch trợ tim, các loại Văn đan...
Nhưng dù thế, hai con thỏ vẫn không qua khỏi, một giờ sau lần lượt tắt thở.
Thấy vậy, Tiêu Hoằng chỉ có thể ngừng tay, ánh mắt hờ hừng bình tĩnh.
Trong lòng tràn ngập mất mát là đúng, nhưng trong lòng Tiêu Hoằng vẫn ghi khắc lời Thôi Uyên Bác đã nói với mình: không bỏ cuộc, sẽ có hy vọng.
- Tối thiểu còn có 3 con, còn có 3 cơ hội.
Tiêu Hoằng lẩm bẩm an ủi mình.
Theo thường lệ nghiên cứu hai con thỏ đã chết, sau đó hỏa táng xác chúng nó.
Lần này Tiêu Hoằng cùng có một ít phát hiện mới, đó là một con thỏ không chết do khí quan suy kiệt, mà là bị sốt cao, rõ ràng nhắc nhở Tiêu Hoằng là sốt cao, hoặc là biến chứng khác sau bệnh cũng phải được coi trọng.
Không nghỉ ngơi, Tiêu Hoằng lập tức chế tạo mấy loại thuốc giảm sốt cùng dịch tiêm tăng cường miễn dịch tế bào.
Sau đó tiêm cho ba con thỏ còn lại, tóm lại là cố hết sức đảm bảo khả năng sống sót của chúng.
Bận rộn đến 10 giờ tối, tiếp theo Tiêu Hoằng không nghỉ, trực tiếp cầm dung dịch Huyết Luyện cùng Văn đan Huyết Luyện vào phòng tắm, tiếp tục tu luyện.
Hai ngày còn lại, Tiêu Hoằng đều dùng vào tu luyện, cũng chỉnh sửa phương pháp chữa trị, không ra khỏi nhà. Vận động duy nhất là nghiên cứu ở trong sân sau, luyện tập chiến pháp Ma Văn Châu lam đậm.
Hoặc là đọc sách, nhưng mà đều là đọc những cuốn sách mà trước kia Tiêu Hoàng rất muốn đọc, nhưng lại không đọc, bởi vì những sách này không có chỗ hỗ trợ gì, đều là những thứ kỳ lạ quái dị.
Mặt khác là bắt đầu giảng giải kỹ thuật chế tạo Ma Văn cho đám người Lý Nhạc, thậm chí Tiêu Hoằng bắt đầu thẩm thấu từng chút phương pháp chế tạo Ma Văn trắng da cho bọn họ.
Làm thế, dù không còn hắn ở đây, Trung tâm Đại Hoằng Mỹ cùng sẽ không sụp đổ, dù sao nơi này có tâm huyết của hắn. tuy rằng đây là vấn đề làm Tiêu Hoằng rất sầu não, nhưng có lúc làm người phải thực tế một chút.
Mấy ngày nay, Tiêu Hoằng xem nhiều loại sách vô dụng là vì lẽ đó, hoặc lỡ như ngày đó sẽ tới... cố gắng không để lại quá nhiều tiếc nuối.
Chỉ có một điểm, có lè Tiêu Hoằng vĩnh viễn không buông ra được, đó là - yêu.
Chạng vạng, ở trong phòng, Tiêu Hoằng dựa vào đầu giường, giảng giải tri thức Dược văn thẩm mỹ cho mọi người nghe. Mọi người nghe rất nghiêm túc, cho dù Lý Nhạc thường hay tí tởn cũng nghiêm mặt, hơn nữa còn cầm sổ nhỏ ghi chép lại theo như yêu cầu của Tiêu Hoằng, sắc mặt thương cảm.
Đối với bệnh của Tiêu Hoằng, Lý Nhạc, Lâm Tử tự nhiên biết, nhìn những ngày qua Tiêu Hoằng thay đổi, có vẻ trầm lặng, cả ngày bận rộn, lúc ngủ cũng không tắt đèn.
Đám người Lý Nhạc đều thấy rõ những chuyên này.
- Ý tưởng sơ bộ về Dược văn thẩm mỹ là như thế, tóm lại muốn trở thành Chế Văn Sư hay là Dược sư xuất sắc, thiên phú là một phần, nhưng quan trọng hơn là phải tưởng tượng nhiều hơn, vĩnh viên phải nhớ kỹ - cần cù bù thông minh.
Tiêu Hoằng nhìn mấy người ở đầu giường, nói.
Đám người Lý Nhạc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, biểu tình nghiêm túc.
- Không cần làm ra cái mặt quỷ như thế, yên tâm, ta không chết được.
Tiêu Hoằng liếc mấy người, ho khan nói. Tiếp theo cầm lấy hộp gỗ bên cạnh, mở ra, bên trong có 7-8 cái Chiến văn, đều là Ngự đồ cấp sáu, bên trên có ghi tên.
- Trước kia các ngươi muốn ta chế tạo ra chiến văn, trên đó có ghi tên, cầm lấy, cách sử dụng đều viết trong đó.
Tiêu Hoằng khẽ cười, đưa hộp gỗ tới trước mặt họ.
Tiếp theo Tiêu Hoằng nói chuyện phiếm với mấy người Lý Nhạc. Từ lúc quen biết cho đến bây giờ, Tiêu Hoằng dẫn những người này đi ra đều biến thành kẻ có tiền, không cần phải lo ăn lo uống nữa.
Nhất là chuyện của Lý Nhạc với Phương Đình, mọi người càng nói càng hăng, tràn đầy tươi cười.
- Nếu đã thu phục, phải nhớ đừng có tai họa con gái người ta, phải có trách nhiệm là đàn ông phải gánh vác, biết chưa?
Tiêu Hoằng liếc Lý Nhạc, nhắc nhở.
ắCùng lúc đó, ở bên trong Học viện Tây Tân Ma Văn, bởi vì sắp khai giảng, phần lớn học sinh đã trở về Học viện, vốn sân tập trống rông lại trở nên náo nhiệt.
Thôi Uyển Bác đang ở trong phòng làm việc, dùng mấy viên Văn đan bổ huyết cùng với Văn đan hoạt hoá tế bào, mấy ngày nay khí sắc tốt hơn nhiều, sắc mặt hồng hào, ánh mắt cùng rất có tinh thần.
Lúc này đang ở trong thư phòng sắp xếp giáo án, có thể nói mấy ngày qua Thôi Uyển Bác rất quan tâm với công việc, nguyên nhân chính là vì Tiêu Hoằng, ông ta biết nếu Tiêu Hoằng có thể sống sót, tuyệt đối sẽ trở thành học sinh đắc ý nhất đời của ông ấy.
Cộc cộc cộc...
Bỗng nhiên tiếng gõ cửa dồn dập truyền vào tai Thôi Uyển Bác.
Nghe tiếng đập cửa vô lễ như thế, rõ ràng không phải Tiêu Hoằng, vậy thì là ai?
- Ai đó?
Thỏi Uyển Bác buông bút ra, ngẩng đầu nhìn cửa phòng.
- Thôi giáo sư, là ta, Miêu Thần.
Ngoài cửa truyền vào tiếng nói bình thản của Miêu Thần, nhưng mà trong ngữ khí bình thản này vẫn luôn có chút âm lãnh.
Thần sắc Thôi Uyển Bác chợt đổi, ánh mắt chuyển một vòng. Trước đó ông ta biết Miêu Thần có xung đột với Tiêu Hoằng, chẳng lẽ là vì chuyện này?
Thôi Uyển Bác chợt hiện lên vẻ cảnh giác.
- Thì ra là Miêu thiên tài, có chuyện gì? Nếu không vội thì nói sau, ta rất mệt.
Thôi Uyển Bác bình thản nói.
- Rất gấp, Sài Tang viện trường có chuyện tìm ngài, mời mở cửa.
Miêu Thần nói tiếp.
Nghe Miêu Thần nói như vậy, Thôi Uyển Bác hiểu được có mở cửa hay không cũng thế, hơn nữa Thôi Uyển Bác cùng hiểu cái tên Miêu Thần này, một khi nhìn chằm chằm vào chuyện gì, tuyệt đối là không chết không thôi, tránh được một lần, không tránh được cả đời.