Gần như ngay tại giờ khắc
này, tất cả tù nhân Lạc Đan Luân đều lui về phía sau nửa bước, thậm chí
trong lòng mỗi một người Lạc Đan Luân đều lờ mờ cảm nhận được một thanh
âm trầm thấp và tràn ngập vô tận uy nghiêm truyền tới: Quỳ xuống!
Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, thanh âm này nhất định là giả, là ảo giác!
Trong lòng các tù nhân Lạc Đan Luân không kiềm được thốt lền, đồng thời dùng sức lắc lắc đầu.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng trực tiếp đánh gục hơn bốn mươi tù nhân, đồng thời
tù nhân Lạc Đan Luân lại có cảm giác muốn lùi bước, Ngô Quý Kỳ đứng trên đài cao đã hơn mở to mắt, vẻ kinh ngạc dần hiện lên trên mặt hắn.
Không nói tới việc một người đánh gục hơn bốn mươi tù nhân Lạc Đan Luân
thì tốt cuộc cường hãn tới mức nào. Chỉ riêng việc khiến cho tù nhân Lạc Đan Luân luôn luôn bất khuất này xuất hiện dấu hiệu lùi bước, thì cũng
đã là chuyện có một không hai rồi.
- Tại sao có thể như vậy được?
Ngô Quý Kỳ không kìm được thốt lên, hắn lờ mờ có cảm giác, kia Tiêu
Hoằng tên có chút không tầm thường, cũng không phải là kẻ sinh ra dược
tính kháng thể bình thường khác, bị ném tới khu nhà giam chữ Giáp.
Trái lại trên mặt sân thể dục, một số tù nhân liên hợp thể ngày thường
bị người Lạc Đan Luân khi dễ, đồng thời không dám trả đòn, nhìn thấy
Tiêu Hoằng trực tiếp đánh gục hơn bốn mươi tên Lạc Đan Luân, vẻ mặt
không kiềm được tràn ngập hưng phấn, thậm chí hô to:
- Tóc bạc trắng kia, cố lên, ta ủng hộ ngươi. Đánh gục toàn bộ tù nhân Ma tộc đi!
Nghe thấy vậy, ánh mắt lạnh như băng và linh hoạt, sắc bén của Tiêu
Hoằng hơi nhìn lại, hướng về phía một tên tù nhân đang ngồi xổm trong
góc, tên này nói với Tiêu Hoằng như vậy, hiển nhiên là đã từng bị người
Lạc Đan Luân khi dễ rồi.
Nhưng mà Tiêu Hoằng lại không chút vui vẻ với lời “cổ vũ” này, bởi vì cụ thể là chuyện gì đang xảy ra, chỉ có trong lòng Tiêu Hoằng là rõ ràng
nhất. Hắn bày ra bộ dáng hung ác với tên tù nhân trong góc kia, quát
lớn:
- Ngươi câm miệng cho ta!
Cảm giác giống như đang đánh đòn lũ trẻ nhà mình, không tới lượt hàng xóm “chõ mõm” vào nói này nói nọ.
Thấy vẻ mặt này của Tiêu Hoằng, tên tù nhân trong góc không kiềm được
khẽ giật mình, trong nháy mắt đã bị khí thế cuồn cuộn của Tiêu Hoằng bao phủ, chỉ cảm thấy toàn thân trở nên lạnh như băng.
- Còn có ai lên nữa! Ta nói cho các ngươi biết, lần này, ta sẽ không
tiếp tục thủ hạ lưu tình nữa, kẻ nào lên thì chắc chắn sẽ phải chết!
Tiêu Hoằng hơi nhìn mấy trăm tù nhân Lạc Đan Luân trước mặt này một cái, nói từng câu một, giọng điệu trầm thấp. Đồng thời hắn lại bước lên một
bước.
Mà thanh âm trầm thấp này của Tiêu Hoằng lại làm cho tất cả tù nhân Lạc
Đan Luân thấy phát lạnh, bởi vì thanh âm này giống như đúc với âm thanh
vừa rồi vang lên trong đầu bọn chúng, làm cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng, thần thánh mà không thể xâm phạm, dưới loại khí thế này áp bách, các tù nhân Lạc Đan Luân đều không khỏi lui về phía sau.
Loại khí thế quen thuộc này thậm chí còn làm cho bọn họ không dám tiếp
tục nhìn thẳng vào ánh mắt Tiêu Hoằng, cũng giống như những con dã thú
nhìn thấy vạn thú chi vương vậy!
Trong nháy mắt, tuy rằng Tiêu Hoằng chỉ có một mình, nhưng khí thế cuồn
cuộn đã hoàn toàn áp chế khí thế của tất cả tù nhân Lạc Đan Luân xuống,
hơn nữa bản thân Tiêu Hoằng cũng đều cảm nhận được, vật thể hình quả
trứng trong cơ thể mà giãy giụa càng kịch liệt, thì luồng khí thế này sẽ lại càng cường đại hơn.
Ngô Quý Kỳ ở trên cao, nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, không kiềm được
nheo mắt suy nghĩ, lần này hắn dường như có một loại cảm giác, tên tóc
bạc trắng kia chính là không có ý tốt gì khi tới đây, thậm chí rất có
một loại tư thế chinh phục tù nhân Lạc Đan Luân, đây chính là điều mà
Ngô Quý Kỳ không muốn nhìn thấy, không thể để cho những tù nhân Lạc Đan
Luân này có thủ lĩnh mà bản thân mình không thể khống chế được.
Chỉ hơi trầm tư một lát, Ngô Quý Kỳ tràn đầy hiểu biết về người Lạc Đan Luân đã lấy ra một cái cái còi, đặt vào miệng, thổi lên.
Tiếng còi rất mảnh, âm điệu rất cao, truyền vào trong tai mọi người,
không khỏi làm cho trong lòng mọi người đều có một loại cảm giác vô cùng khó chịu.
Bất kể là tù nhân Lạc Đan Luân hày là tù nhân liên hợp thể, tự nhiên
hiểu được thanh âm như vậy đại biểu cho cái gì, đó chính là cảnh cáo.
Đông đảo tù nhân Lạc Đan Luân hơi quay người nhìn lại, nhìn thấy Ngô Quý Kỳ, ánh mắt hiện lên một chút phức tạp, có phẫn hận, bất khuất, nhưng
lại có e ngại và khuất phục không cam lòng.
Sau đó tù nhân Lạc Đan Luân lại lần nữa e ngại nhìn về Tiêu Hoằng một cái, chậm rãi lui ra phía sau, rồi tản ra.
- Khụ khụ.
Thấy đám người Lạc Đan Luân thối lui, Tiêu Hoằng không kiềm được ho nhẹ
hai tiếng, ánh mắt lăng lệ cũng không nhịn được hiện lên một chút thống
khổ, dù sao nắm tay của đám người Lạc Đan Luân kia cũng không phải là
chuyện đùa, tuy nhiên, vẻ thống khổ như vậy cũng không được biểu lộ quá
rõ.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng đột nhiên hơi hạ thấp người, nhấc lên một tên tù nhân Lạc Đan Luân đang mang vẻ mặt rất đau đớn.
Nhìn thấy ánh mắt Tiêu Hoằng, tên tù nhân Lạc Đan Luân đang đau đớn này
lại có cảm giác khuất phục, chỉ là khóe miệng vẫn không ngừng đau đớn mà co rút lại.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng không có nhiều lời, trực tiếp ấn hai cái lên bụng của tên tù nhân Lạc Đan Luân này.
Trong nháy mắt, phần bụng đang vô cùng đau đớn của tù nhân Lạc Đan Luân
này lại giảm bớt đi rất nhiều, vẻ thống khổ trên mặt cũng nhạt đi, biến
thành vẻ kinh ngạc, hắn không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại giúp hắn chữa
thương như vậy.
- Đi.
Tiêu Hoằng chỉ khẽ nói với tên tù nhân Lạc Đan Luân này, sau đó hơi buông tay ra.
Tên Lạc Đan Luân này vội vàng cẩn thận lui ra.
Ngô Quý Kỳ ở trên cao tự nhiên có thể nhìn thấy hành động của Tiêu
Hoằng, theo hắn thấy, đây là Tiêu Hoằng đang muốn thu mua lòng người,
biến chiến tranh thành tơ lụa với đám tù nhân Lạc Đan Luân.
Hành động như vậy, Ngô Quý Kỳ sẽ không để cho hắn thực hiện được. Đương
nhiên, tên này cũng không đi bên ngoài ngăn cản, bởi vì việc này trong
mắt Ngô Quý Kỳ chính là một hành động rất ngu xuẩn.
Nhìn về phía Tiêu Hoằng, Ngô Quý Kỳ chỉ khẽ cười âm lãnh, sau đó hắn lui về phía sau mấy bước, đi về phía văn phòng của mình, gọi trợ thủ tới.
Ước chừng trải qua nửa tiếng đồng hồ, đám người Lạc Đan Luân đang ngã
trên mặt đất, hoặc hôn mê, hoặc thống khổ, đã đều được Tiêu Hoằng điều
trị hết, tất cả đều đã đứng dậy, ra sức tránh xa Tiêu Hoằng một chút.
Nếu thủ đoạn vừa rồi của Tiêu Hoằng làm cho bọn họ cảm thấy e ngại, như
vậy thì luồng khí thế kia lại là một loại uy áp đối với linh hồn bọn họ, làm cho bọn họ không dám tùy tiện làm càn nữa.
Cuối cùng, Tiêu Hoằng với bộ mặt đầy vết máu ứ, chậm rãi đi tới trước người Mặt Thẹo, từ trên cao nhìn xuống.
Mặt Thẹo đang ôm bụng, nhìn thấy bộ dáng trầm tĩnh mà toát ra vô tận uy
nghiêm của Tiêu Hoằng, hắn liền không tự chủ được lùi hai bước, ra sức
cách xa Tiêu Hoằng, nhưng chỉ cần vừa động đậy, trên bụng sẽ truyền đến
một trận đau nhức.
Sau một lát, Tiêu Hoằng nhìn chằm chằm vào Mặt Thẹo, từ từ ngồi xuống,
cũng chậm rãi vươn tay, nắm lấy vạt áo Mặt Thẹo, nhấc hắn lên.
Mặt Thẹo nhìn Tiêu Hoằng với vẻ hết sức phức tạp, có oán hận, có bất
khuất, cũng có như vậy một tia sợ hãi như có như không, tuy nhiên, đúng
lúc này, Mặt Thẹo lại đột nhiên phát hiện ra, Tiêu Hoằng đã chậm rãi
nâng lên một bàn tay khác, khuôn mặt không chút thay đổi, lập tức tát
vào hai mặt của hắn.
Ba!
Một cái tát này tuy rằng không nặng, nhưng lại vô cùng vang, thậm chí cách rất xa thì vẫn nghe thấy rõ ràng.
Trái lại Mặt Thẹo, chỉ cảm thấy trên mặt nóng và rát, còn muốn trừng mắt nhìn Tiêu Hoằng, nhưng lại phát hiện ra Tiêu Hoằng đã tiếp tục vung lên một cái tát nữa.
Lặp lại như thế nhiều lần, Mặt Thẹo đã không dám nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng nữa, điều này dường như chính là một loại khuất phục.
Thấy Mặt Thẹo không còn phản kháng, Tiêu Hoằng nhìn chằm chằm Mặt Thẹo,
đột nhiên xoa bóp vài cái trên bụng của hắn, sau đó vỗ một chút lên đầu
Mặt Thẹo, ý bảo hắn có thể rời đi.
Nhưng mà, ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới đứng dậy, chuẩn bị đi vào trong
góc kiểm tra vết thương cho bản thân, thì vẻ mặt hắn lại bỗng nhiên hơi
đổi, hắn chỉ nhìn thấy dưới chân mình lại có một cái Ma Văn, trên bề mặt đã bị bụi đất do cuộc ẩu đả khi nãy bám đầy.
Nhìn quanh bốn phía, thấy không có binh sĩ Cao Tương nào nhìn về phía
này, Tiêu Hoằng mới chậm rãi cầm lấy Ma Văn, đây là một cái tồn trữ Ma
Văn.
Chỉ có điều, ngay khi Tiêu Hoằng cầm chiếc tồn trữ Ma Văn hơi có chút cổ xưa lên, hắn lại bỗng nhiên phát hiện ra, có một gã thanh niên Lạc Đan
Luân, mái tóc đen, làn da trắng nõn, bỗng nhiên chạy vội tới phía Tiêu
Hoằng, tuy nhiên, khi cách Tiêu Hoằng khoảng năm thước, hắn liền ngừng
lại.
Mà tên Lạc Đan Luân thanh niên tù nhân này tên là Lạp Mỗ, chính là một
gã Trung đội trưởng trên Thiên Tế Tỉnh, có thực lực Ngự Sư cấp bốn, khóe miệng còn có một khối máu ứ, chính là bị Tiêu Hoằng đánh mới như vậy.
- Nó là của ta, mong hãy trả lại nó cho ta, nó rất trọng yếu đối với ta.
Lạp Mỗ hơi có chút sợ hãi, nhìn về phía Tiêu Hoằng, khẩn cầu.
- Trong này là cái gì?
Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn cũ nát trong tay, vẫn có vẻ dùng được, hắn chậm rãi nhìn về phía Lạp Mỗ, lên tiếng hỏi.
Nghe Tiêu Hoằng hỏi như vậy, Lạp Mỗ nhìn Tiêu Hoằng, lại nhìn tồn trữ Ma Văn trong tay Tiêu Hoằng, thoáng do dự một chút, mới mở miệng:
- Quân ca cả Lạc Đan Luân đế quốc, cũng là quân hồn của chúng ta, mong hãy trả lại nó cho ta.
- Không có Ma Văn truyền phát khí, ngươi lưu trữ nó có thể làm được gì? Từ giờ trở đi, nó là của ta.
Tiêu Hoằng hơi nhìn Lạp Mỗ một cái, trực tiếp bỏ tồn trữ Ma Văn này vào trong túi áo.
Nhìn thấy tồn trữ Ma Văn đã làm bạn với mình hơn một năm, lúc này bị
Tiêu Hoằng thu đi, Lạp Mỗ còn muốn nói cái gì đó cùng Tiêu Hoằng, nhưng
lại phát hiện ra, trong sân thể dục đã vang lên một tiếng chuông, sau đó các cánh cửa phòng giam đều được mở ra.
Thời gian thông khí đã hết!
- Thứ tốt, thì nên biết chia xẻ, biết không? Ngươi mà cứ cầm nó, thì nó chỉ là vật chết mà thôi!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nhìn vẻ mặt không cam lòng của Lạp Mỗ một cái, lạnh nhạt cười, sau đó liền đi tới phòng giam của mình.
Quay vào trong căn phòng lạnh như băng và ẩm ướt, các cánh cửa phòng
giam đều tự động đóng kín lại, so với các khu giam giữ khác thì nó còn
tiên tiến hơn, khả năng phòng hộ cũng càng thêm nghiêm mật.
Tựa lưng trên cánh cửa kim loại, Tiêu Hoằng liền từ từ ngồi trên mặt sàn ướt sũng, vẻ lăng lệ vừa rồi bỗng xen lẫn với một chút đau đớn.
Không chỉ trên mặt, bả vai và đùi cũng đều có mấy chỗ máu ứ, mặc dù
không có trở ngại, nhưng đau đớn thì vẫn không thể tránh được.
Thật cẩn thận mở ra chiếc huy chương rách nát, Tiêu Hoằng liền lấy từ
bên trong ra một viên Văn đan bổ huyết, cùng một viên Văn đan lưu thông
máu, trực tiếp ném vào trong miệng nuốt xuống, sau đó bắt đầu nhắm mắt
dưỡng thần.
Xoạch.
Đúng lúc này, một tiếng vang nhỏ bỗng nhiên theo cửa thông gió truyền
đến, mở mắt ra, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy, có một túi nhựa nhỏ được ném tới.
Đồng thời, Tiêu Hoằng cũng hơi quay đầu, nhìn về phía Ốc Sư.