Không ở lại tầng 2, Tiêu Hoàng đi xuống tầng 3, bảo vệ nơi này cực kỳ
cẩn mật, chọn lựa kỹ càng 50 binh sĩ từ quân đoàn Bối La, ngày đêm không ngừng trông coi, tổ tinh anh cũng đóng quân lâm thời ở trong này.
Đương nhiên, sẽ không có người cản trở Tiêu Hoàng, đi thẳng tự nhiên. Tiêu
Hoằng cũng phân phó không phải trường hợp nghi thức, không cần chào hỏi, chỉ cần biết là được rồi.
Đẩy cửa vào phòng nghiên cứu số 1, lúc này Tiêu Hoàng thấy Mạc Hi đang úp ngực lên bàn tròn, lỗ tai gắn một cây
bút hai màu, đang nghiên cứu gì đó với mấy nhân viên, ơ giữa bàn tròn là hai bản thiết kể, một tấm là sa trùng.
Thấy Tiêu Hoằng xuất hiện, Mạc Hi lại ném ra chiêu bài tươi cười, tiếp theo đứng dậy đi tới Tiêu Hoàng.
- Tiêu ca, đã hoàn thành được 5 chiếc Ma Văn khung máy móc, chỉ chờ Ma
Văn trung tâm điều khiển chính mà thôi, tuần này đà hoàn thành bao nhiêu bộ rồi?
Mạc Hi thân thiết hỏi, ánh mắt trực tiếp tập trung vào hộp kim loại trong tay Tiêu Hoàng.
- Tổng cộng 3 bộ!
Tiêu Hoằng không đổi sắc trả lời, đưa hộp kim loại cho Mạc Hi.
- 3 bộ, cũng được rồi, trước nay chúng ta chỉ có 4 bộ Ma Văn khung máy
móc sản xuất xong, phía chiến tuyển Tây Cương đang thúc giục, vừa vặn
đưa qua 4 chiếc. Ồ, đúng rồi, Tiêu ca, dựa theo lẽ thường thì Kiệt Thân
cùng Phùng Chinh đặt hàng 2 chiếc bản xa hoa, nhưng chúng ta có rất
nhiều hợp kim Vi Mễ, đưa đi 4 chiếc Ma Văn khung máy móc, dứt khoát dùng hợp kim Vi Mê làm áo giáp là được, cũng bớt chuyên cho chúng ta.
Mạc Hi trưng cầu ý kiến Tiêu Hoằng.
- Không được.
Tiêu Hoằng dứt khoát từ chối:
- Tốn sức cũng phải thay áo giáp hợp kim bình thường cho bản giá rẻ. Có
điều ngươi phải biết rõ, đó là bản bình thường cùng bản giá rẻ nếu không có khác biệt quá lớn, vậy thì cần bản xa hoa làm gì? Đến lúc đó người
ta chẳng những sẽ không cảm tạ chúng ta, còn có thể cảm thấy bản xa hoa
của chúng ta chẳng qua là gạt người. Hàng hóa mà, chỉ có so sánh thì mới có giá trị.
Nghe Tiêu Hoằng nói thể, Mạc Hi khẽ giật mình, rò ràng
Tiêu Hoằng nói rất có lý, chỉ có làm bọn họ cảm nhận được bản giá rẻ
không tệ, bản xa hoa rất tốt, vậy mới thu hút được càng nhiều người mua
bản xa hoa, đến lúc đó mới có thể kiếm được nhiều tiền.
- Mặt khác, ta vừa mới chế tạo
ra Ma Văn trung tâm điều khiển chính, gắn vào bản xa hoa, từ máy số 1 số 2 đào thải xuống gắn vào trong bản giá rẻ.
Tiêu Hoằng căn dặn tiếp.
- Hiểu rồi.
Lần này Mạc Hi thoải mái gật đầu, giống như được Tiêu Hoằng chỉ điểm đã hoàn toàn thông suốt.
- Nếu không có chuyên gì, ta đi trước.
Tiêu Hoằng không nói nữa, chuẩn bị đi.
- Chờ đã, chờ đã, Tiêu ca.
Bỗng nhiên Mạc Hi kéo Tiêu Hoằng lại, trong ánh mắt hiện lên một tia thần bí.
- Có chuyện gì?
Tiêu Hoằng quay đầu, không đổi sắc nói.
- Có muốn xem thứ chúng ta mới nghiên cứu ra không, vừa đúng lúc, Tiêu ca tới một chuyển cũng không dê, phê lời bình xem nào?
Mạc Hi thần bí nói.
Nhìn biểu tình của Mạc Hi, Tiêu Hoằng quá quen thuộc, nhưng dù sao vẫn gợi
lòng hiểu kỳ của Tiêu Hoàng. Không nói thừa, ra hiệu Mạc Hi dẫn đường.
Vòng vo mấy vòng ở tầng 3, Mạc Hi dẫn Tiêu Hoàng vào thí nghiệm có cửa bàng
hợp kim Vi Mê rất dày. Mở ra cánh cửa nặng nề, chỉ thấy bên trong là bức tường thủy tinh tinh thể hóa, bên trong là Ma Văn khung máy móc chỉ cao 1.5m, dài 2m, hình dạng giống như bọ ngựa, nhất là hai chi trước gắn
hai cái lưỡi dao, cùng với phần cánh xếp trên lưng.
- Đây là cái gì?
Thấy thứ kỳ quái này, Tiêu Hoằng kinh ngạc hỏi.
Mạc Hi ra vẻ thần bí không nói thẳng, chỉ ra hiệu với nhân viên tổ tinh anh bên cạnh. Nhân viên tổ tinh anh hiểu ý, lập tức tiến vào trong tường
thủy tinh, sau đó mở Ma Văn khung máy móc, ngồi vào khoang điểu khiển,
gắn kim Ma Văn vào người.
Một lát sau, Ma Văn khung máy móc bỏ túi
trước mắt như có được sinh mệnh, di chuyển rất nhanh trong phòng thí
nghiệm, động tác rất nhanh nhẹn, cuối cùng vượt qua cả Phong văn bỉnh
thường. Quan trọng hơn là còn có thể tiến hành bay ở tầng thấp trong
khoảng cách ngắn, hai lưỡi dao rèn bằng hợp kim Vi Mễ gắn phía trước
càng không gì không phá được.
- Đây là Khiêu Tao do chúng ta mới nghiên cứu chế tạo ra, sao hả?
Mạc Hi hỏi Tiêu Hoàng.
- Ta muốn biết ưu thể của thứ này ở chỗ nào?
Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn khung máy móc này hỏi, tràn đầy vẻ tò mò.
- Thứ nhất, giá trị chế tạo rẻ, 1000 kim một chiếc. Thứ hai, có thể sản
xuất nhanh chóng, tuy ràng có chỗ huyền diệu, nhưng kết cấu đơn giản.
Thứ ba, yêu cầu người điều khiển rất thấp, Ngự giả cấp một là được, rất
dễ làm quen.
Mạc Hi tràn đầy tin tưởng trả lời.
Tiêu Hoằng nghe
vậy, nhướng mày, lập tức có hứng thú. Đúng, nếu thứ này xuất hiện riêng
lẻ, uy lực quả thật không thể so sánh được với Ma Văn khung máy móc,
nhưng nếu một đám thỉ sao? Ngập trời ngập đất? Tuyệt đối là một đàn châu chấu, nơi đi qua không còn mảnh giáp.
- Thứ tốt.
Tiêu Hoằng đưa ra đánh giá.
- Không biết Tiêu ca có đề nghị gì hay?
Mạc Hi cười hì hì hỏi, rõ ràng Tiêu Hoàng đánh giá như thế còn tốt hơn cả
vạn người ca ngợi. Hắn biết Tiêu Hoàng là người tâm tư tỉ mỉ, Tiêu Hoàng nói được thì là được, ở chung lâu ngày sẽ tạo thành bản năng tin cậy.
Tiêu Hoằng không trả lời ngay, ngón tay vuốt cằm, thường hay vuốt mũi.
Khoảng 20 phút sau, Tiêu Hoàng mới bắt đầu nói:
- Đầu tiên, năng lực chịu đòn của thứ này có phần không đủ, phải có thêm
trang bị chạy trốn, nếu không lọt vào tấn công dữ dội, rất có thể sẽ
biến thành quan tài kim loại. Thứ hai, tốt nhất trang bị khe cắm vạn
năng, có thể để người dùng Khí văn gắn vào trang bị vũ khí mà bản thân
am hiểu vào, mà không phải rập khuôn một loại vũ khí. Thứ ba, lưỡi dao ở phía trước, tốt nhất là dùng Văn khí, như vậy lực công kích sẽ lớn hơn. Thứ tư, cũng là cái cuối cùng, có thể gắn thêm ống phóng Ma Văn vào
cuối đuôi Khiêu Tao, có thể đang bay khoảng cách ngắn, nháy mắt tăng
tốc, dùng như thủ đoạn xung phong.
Tiêu Hoằng một hơi, nói ra một đống ý kiến.
Lúc này Mạc Hi không trả lời, đang liên tục gật đầu, hơn nữa ghi mỗi câu của Tiêu Hoằng vào sổ tay.
- Mặt khác, Tiêu ca, còn có thứ khác, ngài theo ta tới đây.
Mạc Hi nói xong, liền dẫn Tiêu Hoàng vào phòng thí nghiệm số 2 ở bên cạnh, bên trong là một khối đá, nhìn giống như thiên thạch.
- Đây là cái gì?
Tiêu Hoằng kinh ngạc nói.
Mạc Hi trả lời, tiếp theo điều khiển Ma Văn trong tay, chỉ thấy khối đá
hình dạng không quy tắc dài cỡ 2m này từ từ tách ra làm đôi, bên trong
là dụng cụ Ma Văn đường kính không tới lm.
- Nó là máy thăm dò bí
ẩn cao, chất liệu bên ngoài giống như thiên thạch, kỳ thật là vật liệu
khó thăm dò. Trước đó ta thương lượng với La Kiệt, thừa dịp vận chuyển
Ma Văn khung máy móc đặt 5-6 cái ở ngoài Hi Lạc tinh, xem có thể thu gom được tình báo giá trị nào không, chỉ là không biết Tiêu ca có ý kiến
gì?
Mạc Hi nói tiếp.
- Cái này đương nhiên là được.
Tiêu Hoàng sảng khoái nói.
Bây giờ nhân duyên của quân đoàn Bối La ở chiến tuyển Tây Cương không quá
tốt, nhất là phía Mạn Đạt, hoặc là quân đoàn Vân Đoan, quân đoàn Tô Môn, còn có đoàn liên hợp số 9, toàn bộ đều coi quân đoàn Bối La là cái đinh trong mắt.
Hơn nữa Duy Lâm công quốc chắc chắn sẽ áp dụng hành động
với quân đoàn Bối La đang nghỉ ngơi, trông cậy vào bọn họ thu thập tình
báo, sau đó nhắc nhở quân đoàn Bối La, có lẽ không thể nào. Nếu là thế,
còn không bằng tự lực cánh sinh.
Từ sau sự kiện quân đoàn Vân Đoan,
Tiêu Hoàng trở về Vũ Nhuận Tinh, trong lòng đã có dự tính tự lực cánh
sinh, tranh thủ trong bóng tối thoát khôi sự khống chế của chiến tuyển
Tây Cương, hình thành một quân đoàn độc lập.
Chỗ dựa duy nhất là chính mình, đây là chân lý vô thượng mà Tiêu Hoàng đă quen thờ phụng.
Không ở lại nhà máy Con Rệp lâu, Tiêu Hoàng quay lại căn cứ quân sự Bối La,
lập tức chạy tới Ban tổng điều trị, chuẩn bị trị liệu phục hồi thương
binh.
Nhưng Tiêu Hoàng mới bước vào cửa Ban tổng điều trị, Tác Phổ bỗng nhiên xuất hiện, báo cáo với Tiêu Hoàng:
- Trưởng quan, mấy ngày trước Lạc Mỗ tỉnh lại, tình huống coi như tốt.
-ừ.
Tiêu Hoàng cũng không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ gật đầu, sắc mặt không thay đổi, đây là chuyên trong dự kiến của hắn.
- Hắn yêu cầu gặp ngài.
Tác Phổ nhỏ giọng nói tiếp.
- Cứ nói ta không có thời gian, trừ khi có ngày hắn đưa ra thứ làm ta hứng thú, nếu không cứ ngồi chờ ở đó đi.
Tiêu Hoàng trả lời, liền bước vào lầu điều trị, bắt đầu chữa trị cho thương binh.
Hơn 600 người cần một mình Tiêu Hoằng điều trị, tuyệt đối là công trình
khổng lồ. Chẳng qua Tiêu Hoàng đã không còn gấp gáp ban đầu, có thời
gian liền điều trị vài người.
Đồng thời trong quá trình trị liệu,
Tiêu Hoàng đang lo lắng một vấn đề khác, đó là bố trí nhà máy Con Rệp.
Trước mắt nhà máy Con Rệp nghiên cứu đi vào quỹ đạo, nhưng canh gác lại
không hoàn thiện.
Muốn để nhà máy Con Rệp bí mật lớn mạnh, phải nghĩ cách mới được.
Đến tối, chữa trị xong 10 thương binh, Tiêu Hoàng cũng hao gần hết Ngự lực. Vừa đi ra lầu điều trị, lúc này Tác Phổ lại đi tới.
- Đoàn trưởng, Lặc Mỗ kia cố ý yêu cầu gặp ngài, ngài xem có nên...
Tác Phổ nói nhỏ với Tiêu Hoàng.
Nghe thể, Tiêu Hoàng có phần không kiêng nhẫn, nhưng ngẫm nghĩ một lát,
khoát tay ra hiệu Tác Phổ dẫn đường, đi tới chỗ giam giữ Lặc Mỗ.