Nên biết, A Di La sẽ không tùy tiện truyền kỳ thuật Để văn ra ngoài, hơn nữa tiểu nhân vật bình thường không thể sử dụng được kỹ thuật này. Nhưng mà trước mắt. nàng tận mắt thấy được Chiến văn mà Tiêu Hoàng đang dùng rõ ràng sử dụng loại kỹ thuật này.
Tuy rằng còn non nớt, nhưng đã có hình có dạng.
"Sao thế được?"
Lạc Tuyết Ninh không kìm được thán phục. Nàng đi theo A Di La nhiều năm, biết rõ kỹ thuật này khó cỡ nào, rất nhiều sư huynh đồng môn dù được A Di La truyền thụ cũng chưa chắc nắm giừ được, nhưng làm sao mà Tiêu Hoằng này học được?
Bỗng nhiên...
Đôi mi Lạc Tuyết Ninh không khỏi nhảy dựng, nàng nhớ ra trước đó đưa cho Tiêu Hoằng Thần Âm chiến văn, đó là do A Di La tự tay làm ra.
Chẳng lẽ... người kia thông qua Thần Âm Chiến văn, mạnh mẽ học được kỳ thuật Để văn của sư phụ? Biến thái quá đi chứ?
Vừa nghĩ như thế, sau lưng Lạc Tuyết Ninh cảm thấy hơi lạnh, mơ hồ nàng cảm thấy Tiêu Hoằng này thật là đáng sợ. ở trong mắt nàng, Tiêu Hoằng giống như một cái bọt biển vĩnh viễn không hút no nước, có thể hấp thu toàn bộ những kỹ thuật hữu dụng với hắn.
Càng làm Lạc Tuyết Ninh không thể tưởng tượng, kỹ thuật của người thường còn chưa tính, nhưng đó là kỹ thuật của A Di La đây, vậy mà cũng bị Tiêu Hoằng bắt chước ra được chỉ trong 10 ngày ngắn ngủi, thật là quá nhanh. hơn nữa Lạc Tuyết Ninh rõ ràng quan sát được bên trên Hấp Bàn chiến văn của Tiêu Hoằng đã bắt đầu vô tình bắt chước phương thức vận đao của A Di La, thậm chí là cấu tạo ý tưởng.
"Cuối cùng là thứ quái thai gì?"
Trong lòng Lạc Tuyết Ninh kinh hãi không thôi, thân bị bệnh nặng, nhưng vẫn không chết, không ngừng hấp thu kỹ thuật của người khác, ở trong mắt Lạc Tuyết Ninh, cái tên này quả thật là quái thú khoác da người mà.
Những người khác tự nhiên không rung động bằng Lạc Tuyết Ninh, A Di La ở trong mắt bọn họ còn rất xa xôi, trước mắt họ chỉ thấy được Tiêu Hoằng trực tiêp chộp lấy Lục Quần, treo giữa không trung không ngừng giãy giụa.
Lục Quần là Ngự giả cấp hai, ở trong mắt học sinh tuyệt đối là tồn tại cao thủ. Nhưng mà lại cứ như một món đồ chơi trong tay Tiêu Hoang, mặc kệ Lục Quần giãy giụa cỡ nào cũng không làm nên chuyện gì.
Cạch.
Trong quá trình giãy giụa, chiến văn do Lục Quần sử dụng mất đi Ngự lực điều động, đã biến về nguyên hình rơi xuống đất.
Lục Quần lúc này chỉ cảm thấy bị hơi lạnh phát ra từ tay Tiêu Hoằng, Ngự lực của mình đã cứng ngắc, như hai tay bị đông cứng không nghe điều khiển.
Ở phía dưới, lúc này không ai dám lên ngăn cản, càng không có người ngăn cản, phần lớn đều không vừa mắt Lục Quần.
Chỉ có Sài Sương ngồi giữa Sài Tang cùng Lạc Tuyết Ninh, biểu tình lại toát ra âm trầm, trong mắt hiện lên tia sắc bén.
Bên trong mấy học viện gần Thái Ngô thành, cơ bản chỉ có vài người được gọi là học sinh thiên tài, Miêu Thần không chế văn cho nên không tính, như vậy cũng chỉ có mấy người coi như có sức cạnh tranh.
Lục Quần xem như một cái, tuy rằng trước đó chiến thắng nàng, nhưng là thực lực chế văn hơn nàng không nhiều. hơn nữa nàng sẽ nhanh chóng đột phá Ngự giả Cấp ba, như vậy chỉ cần luyện tập thêm, cộng thêm có Sài Tang chỉ điểm, vượt qua Lục Quần không phải là chuyện khó.
Nhưng mà đối với học sinh Phân viện bí ẩn này, thành tích cơ bản đã làm thiên tài như Sài Sương không theo kịp. Muốn vượt qua? Căn bản là chuyện không thể.
Còn lúc này Sài Sương cũng có ý nghĩ gần giống Miêu Đông Thăng, đó là một khi xác định bản thân mình không thể vượt qua, là ai cũng phải giết hoặc là phế bỏ, cùng lắm thì gánh một ít trách nhiệm. Chẳng qua ông nội mình là nhân vật trụ cột Tập đoàn tài chính Hồng Bác, tất cả đều sẽ giúp mình giải quyết.
Bằng không, vòng sáng kiều nữ thiên tài của nàng sẽ bị gỡ bỏ, vĩnh viễn sống dưới bóng ma của học sinh Phân viện bí ẩn kia.
Bị một loạt suy nghĩ này thúc đẩy, Sài Sương híp mắt, tiếp đó động tác cực kỳ bí ẩn khởi động Cực Tuyến chiến văn, ngón tay bắn ra, một cái kim tuyến nhỏ như sợi tóc dài một tấc vươn về phía cánh tay Tiêu Hoằng.
Đừng nhìn sợi dây nhỏ kia, nó tuyệt đối chém sắt như chém bùn, nếu đánh lên tay Tiêu Hoằng, ở tình huống không có gì bảo vệ thì cánh tay sẽ bị chém đứt.
- Sài Sương, quả nhiên ngươi ra tay.
Ngay khi Sài Sương phát ra sợi kim tuyến kia, Tiêu Hoằng đã nhắm ánh mắt lạnh lẽo thẳng vào nàng, giọng nói tràn ngập lạnh băng.
Lúc này Tiêu Hoằng đã khởi động Thần Âm chiến văn mà Lạc Tuyết Ninh đưa cho, văn năng lượng hoa lệ xanh nhạt lập tức sinh ra trên tay Tiêu Hoằng.
Rống!
Tiêu Hoằng rống to một tiếng, một cỗ sóng âm mạnh mẽ hóa thành sóng năng lượng xanh nhạt, nhạt hơn một chút so với Toái Âm của Lạc Tuyết Ninh, uy lực cùng nhỏ hơn. Nhưng mà dù sao cùng là do A Di La tự tay chế tạo, trong Ma Văn cùng cấp thì vẫn ở trên bậc cao, huống chỉ Sài Sương đang dùng chỉ là chiến văn Ngự giả cấp hai.
Trong chớp nhoáng, sợi kim tuyến do Sài Sương lợi dụng Cực Tuyến chiến văn phát ra bắn vào đoàn sóng âm, nháy mắt tuyến năng lượng màu vàng đang lao tới muốn đánh lén Tiêu Hoằng đã bị đoàn sóng âm khóa chặt.
Lúc này mọi người bên dưới đều thấy rõ sợi kim tuyến. Không cần nói cũng biết, có loại chiến văn tốt như vậy, ngoại trừ Sài Sương ra thì còn ai vào đây.
Oong!
Sau khi va chạm dữ dội, sợi kim tuyến kia kia bị trung hòa, tiếp theo sóng âm xẹt qua đầu mọi người, trực tiếp đánh vào vách tường lễ đường, hình thành dấu vết do sóng âm để lại.
Còn ở bên dưới, mọi người nhắm ánh mắt ngay vào Sài Sương, bọn họ cùng biết trong lòng Sài Sương sẽ khó chịu, nhưng không thế nào ngờ kiều nữ con cưng này lại dùng thủ đoạn hạ đẳng như thế.
Huống chi Hiện giờ Thái Ngô thành nhất trí đối ngoại, Tiêu Hoằng đối phó Lục Quần vừa mới làm nhục nàng, dù cho Sài Sương không phục, vậy thì đứng lên đấu, đánh lén Tiêu Hoằng như vậy thì tính là gì?
Hơn nữa rõ ràng còn bỏ qua địa vị của mình, móc ngoặc với kẻ thù bên ngoài.
- Ngươi cho rằng chút tài mọn này có thể thành công? Có giỏi thì lên đây đánh!
Thái độ Tiêu Hoằng khác với bình thường, lớn tiếng nói.
Có thể nói từ sau Ám Dung Động Quật, trong lòng Tiêu Hoằng vẫn luôn kìm nén lửa giận.
- Đánh với ngươi? Ngươi...
- Ngươi lên đây cho ta.
Không đợi Sài Sương nói xong, Tiêu Hoằng mở bàn tay trái, đoàn ánh sáng lam xẹt qua tay Tiêu Hoằng.
Lúc này Sài Sương đột nhiên cảm nhận được lực hút cực mạnh, khiến nàng không thể giãy giụa được. Ngay sau đó, Sài Sương bị kéo khỏi ghế ngồi, bay lên, sau đó lao thẳng về phía bàn tay Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy Sài Sương bị Tiêu Hoằng "bắt" đi nhẹ nhàng như thế, mọi người bên ưới bất ngờ, bao gồm cả Sài Tang, nhưng đã không kịp ngăn cản.
- Lăn!
Ngay khi Sài Sương không hề phòng bị, vừa mới bị Tiêu Hoằng "bắt" lên trên bục giảng, đột nhiên Tiêu Hoằng ngừng lực hút của Hấp Bàn chiến văn, hét lớn một tiếng, nháy mắt Thần Âm hình thành đoàn năng lượng trước mặt Tiêu Hoằng, trực tiếp đánh lên ngực Sài Sương.
Không đợi Sài Sương chạm mặt đất liền văng ra khỏi bục giảng như trái bóng da, ngã nhào vào khu ghế ngồi bên dưới, chật vật khó coi.
Lúc này ở trước mặt Tiêu Hoằng, Sài Sương đã không có sức chống trả.
Lúc này Sài Tang sắc mặt đại biến, tuy rằng Sài Sương đánh lén là không đúng, nhưng mà dù sao người bị đánh là cháu gái của lão. Hơn nữa vì quan hệ của lão, từ nhỏ đến lớn Sài Sương chưa từng bị đối xử tàn bạo như thế.
Điều này khiển Sài Tang bất mãn, trong lòng sinh ra một tia phẫn nộ, nhưng mà càng lo lắng hơn, bởi vì lão không rõ lực đánh của Tiêu Hoằng mạnh cỡ nào.
- Khụ khụ...
Lúc này, Sài Sương ở sau đột nhiên ho khan, cùng thấy được Sài Sương từ từ đứng lên khỏi hàng ghế, Sài Tang mới thả lỏng được.
Chỉ là lúc này tóc tai Sài Sương lộn xộn, chật vật khó coi.
- Ngươi... ngươi dám tập kích ta?
Sài Sương phát ra tiếng nói suy yếu, biểu tình có đau đớn, cũng có phẫn nộ.
- Không phục thì ngươi có thể trở lên đây.
Tiêu Hoằng lạnh lẽo nói, tiếp theo vung tay lên, trực tiếp ném Lục Quần trên tay phải vào vách tường, tiếp theo đạp một cái vào ngực hắn.
Bùm! Bùm!
Tiêu Hoằng đá ra, mọi người mơ hồ nghe được hai tiếng xương sườn gãy phát ra tiếng trầm muộn.
Nhìn lại Lục Quần vừa rồi vô cùng kiêu ngạo, giờ đang lăn lộn giãy giụa đau đớn.
Sài Sương thấy thế, khóe mắt giật giật, nàng tự nhiên nghe được tiếng trầm muộn vừa nãy, rõ ràng là uy hiếp cực lớn với nàng.
Đây là địa bàn Phân viện, rõ ràng muốn mượn tay người khác xử lý Tiêu Hoằng là không sự thật, đánh tay đôi thì rõ ràng nàng không phải đối thủ của Tiêu Hoằng. Quan trọng hơn là nàng dám khẳng định, chỉ cần nàng lên đài, hay là còn nói ra lời khiêu khích nào, Lục Quần tuyệt đối là tấm gương của nàng.
- Hừ! Thiên tài? Đây chính là cái gọi là thiên tài, trên thực tế là đám rác rưởi nhân phẩm xấu xa, không chịu được một đòn.
Tiêu Hoằng liếc Lục Quần dưới đất, cùng với Sài Sương dưới đài, lạnh lùng nói, tràn ngập trào phúng.
Nhìn lại bên dưới, không ai dám làm bừa, học sinh tự nhiên không cần nói, bọn họ thấy rõ một loạt hành động của Tiêu Hoằng, về phần Trình Thiếu Vĩnh, Lạc Tuyết Ninh, làm sao bọn họ lại ra tay chứ?
Về phần Sài Tang, mặc dù có bất mãn với Tiêu Hoằng, nhưng vừa rồi Sài Sương làm sai trước, bây giờ mà ra mặt làm khó Tiêu Hoằng, rõ ràng là bênh vực, sau này còn gì là uy tín?
Có thể nói lúc này Tiêu Hoằng rõ ràng điên cuồng, nhưng nắm giữ đúng mực, hắn căm giận Sài Sương, nhưng lúc này không ra tay chí mạng với Sài Sương, chính vì nguyên nhân này mới không chọc quá nhiều rắc rối.
- Cô có biết tiểu tử kia không? Đủ độc, đúng mực cùng nắm bắt vừa đúng, vừa lúc làm cho Sài Tang đứng vào cảnh khó xử.
Đại Ngự sư Mã Khảo không đổi sắc, môi khẽ động nói nhỏ.