Ma Ngân

Chương 316: Chương 316: Làm ăn




Ngô Trường Kỳ thao túng cực kỳ thuần thục Nguyên Hình Cơ, dỡ hộp kim loại lớn trên trực thăng Ma Văn xuống, mở nó ra, động tác hoàn chỉnh như mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, giống như thân thể người thường vậy.

Đây cũng từ góc độ điều khiển bằng hệ thống thần kinh, hệ thống điều khiển thông thường không thể bằng được. Còn có một bộ phận công lao đều phải đưa về Ngô Trường Kỳ vốn là một phi công giỏi.

Cẩn thân nâng súng trường Cự Liên lên, Ngô Trường Kỳ dựa theo nội dung đã bàn trước cầm súng nhắm ngay về phía ngọn núi xa xa, tập trung ngắm chuẩn rồi bấm cò súng.

Trong nháy mắt một năng lượng thể dạng xoắn ốc liền bắn ra từ nóng súng trường Cự Liên bắn ra, sức giật cường đại, thậm chí khiển cả chân Nguyên Hình Cơ cũng trượt dài về phía sau nửa thước.

Ầm.

Năng lượng thể dạng xoắn ốc đánh lên đỉnh núi, một tiếng nổ vang lên, ánh sáng chói mắt tràn ra, sau đó cát đá cuồn cuộn bắn về bốn phía, giống như mưa to, rơi rào rào ở núi rừng cạnh đó.

Vài giây ngắn ngủi, nhìn ngọn núi xa xa giờ đã bị san bằng hơn phân nửa. Từng vùng đất khô cằn còn có khí nóng bốc lên ngùn ngụt.

Mọi người trong quân đoàn Bối La tất nhiên có thể nghe rõ tiếng nổ và ánh sáng chói mắt kia, khi quay đầu lại thần sắc không khỏi đại biển. Ngọn núi ở xa xa đã biến mất trong tầm nhìn của bọn họ.

-Đây... Đây rốt cục là làm gì?

-Hình như là do khung máy móc Ma Văn.

-Trời ạ, rốt cục kia là thứ vũ khí gì?

Binh sĩ Bối La bắt đầu bàn tán. Nếu là hạm pháo mà đạt tới uy lực này thì bọn họ cũng không kinh ngạc. Nhưng khiển bọn họ rung động nhìn là đó lại do khung máy móc Ma Văn có độ cao chưa tới năm thước.

Cái cảnh này giống như thấy một người trưởng thành vác bao tải nặng 100 cân thì không có gì lạ, nhưng một đứa bé ba bốn tuổi khiêng bao tải này đi qua thì mọi người sẽ cảm nhận thể nào?

về phần những binh sĩ Tô Môn bị đưa về các liên đội kia, ánh mắt lúc này đại biến. Không ngờ quân đoàn Bối La gần như ai nấy đều biết là cấp c kia, trên chiến trường chỉ là vật hy sinh, kéo dài thời gian, để bọn họ chà đạp mà hiện giờ lại có thể chế tạo ra vũ khí cường đại như vậy.

Thật sự là khiển người ta ngạc nhiên và thán phục.

-Cũng không tệ!

Tiêu Hoằng nhìn chằm chằm vào màn hình, nói khẽ. Ba chữ này đã thể hiện Tiêu Hoằng rất vừa lòng rồi.

Mạc Huyền đứng một bên cũng thở phào một hơi. Uy lực như vậy là phi thường khả quan, tấn công cự ly xa tuyệt đối là có rất tốt.

Tiện tay tiến hành thí nghiệm một giờ nữa, Mạc Huyền liền ra lệnh Ngô Trường Kỳ trở về.

về phần ngọn núi bị hủy diệt kia thì Mạc Huyền cũng không định để hoang như vậy mà sẽ xây một tòa tháp canh, có thể phát hiện toàn bộ tình huống của căn cứ quân sự Bối La và vùng rừng núi xung quanh, xem như một tháp canh báo động trước.

Trở lại phân xưởng chế tác xong, Ngô Trường Kỳ đi xuống khỏi Nguyên Hình Cơ nhìn qua vẫn chưa có cảm giác còn chưa mãn ý. Có thể nói toàn bộ khung máy móc Ma Văn này thao tác tương đối kỳ diệu, hệ thống hỏa lực mạnh mẽ và độ linh hoạt khó mà tin nổi, thật sự khiển hắn cảm thấy đã tay vô cùng.

-Đừng có tiếc nuối, về sau ngươi còn có nhiều thời gian thử nghiệm nữa.

Tiêu Hoằng nhìn Ngô Trường Kỳ, nói khẽ.

Mặt khác ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, từ trong doanh của người chọn ra năm phi công nữa, tiến hành huấn luyện làm quen với khung máy móc Ma Văn,sau đó lại từ trong đó lựa chọn ra ba người, cùng người chuẩn bị lái khung máy móc Ma Văn từ số 1 tới số 4 sắp sản xuất.

-Vâng thương Trưởng quan!

Ngô Trường Kỳ chào Tiêu Hoằng theo nghi thức quân đội, cung kính nói.

Ngay khi Tiêu Hoằng vừa mới ra lệnh xong thì Ma Văn thông tin trong ngực bông rung động, lấy ra hóa ra là La Kiệt.

-Có chuyện gì?

Tiêu Hoằng mặc không đổi sắc, hỏi khẽ.

-Thị trưởng thành Bối La, Mạc Huyền và Thành chủ Vọng Tinh Thành Sở Ngân Xuyên đã tới phòng khách khu cảnh giới số 1, ngươi xem...

La Kiệt dò hỏi. Dù sao thì sách lược cũng là do Tiêu Hoằng đưa ra, hắn vốn là toàn làm theo.

-Chờ ta một chút.

Tiêu Hoằng nói xong liền trực tiếp gác máy, sau đó chỉ chỉ vào gói Ma Văn to ở bên cạnh, nói với Mạc Huyền.

-Ngươi cũng quen thuộc trang bị rồi, bên trong đều có đánh số cả, cứ theo thứ tự mà lắp Ma Văn là được.

-Yên tâm đi, giao cho ta là được rồi.

Thần sắc Mạc Huyền thoải mái, nói với Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.

Dựa theo bản đồ đi vào khu cảnh giới số 1, Tiêu Hoằng trực tiếp đẩy cửa phòng khách mà vào. Cạnh một cái bàn tròn không lớn, Mạc Huyền và Sở Ngân Xuyên đang ngồi đó.

Đối với hai người này thì Tiêu Hoằng đã vô cùng quen thuộc, chỉ có bất đồng là Mạc Huyền không còn y phục của trung tá mà đã thay bàng một bộ đồ màu xám. Sở Ngân Xuyên cũng vậy, quần áo thường dân. Ngược lại Tiêu Hoằng giờ mặc một bộ khôi giáp, áo choàng da lừa, giống như vạn năm không thay đổi trang phục vậy.

Mạc Huyền ngồi trên ghế dài nhìn thấy Tiêu Hoằng chậm rãi đi tới, thần sắc biển hóa rõ ràng có thể thấy được. Từ lần trước Tiêu Hoằng cự tuyệt sự hộ tống của Thánh điện kỵ sĩ đoàn, đây là lần đầu tiên hắn lại nhìn thấy Tiêu Hoằng.

Tuy nhiên Mạc Huyền không thể không thừa nhận là Tiêu Hoằng đã biển hóa rất lớn, không chỉ đơn giản là màu tóc mà cả khí chất cũng khiển người ta cảm thấy lạnh lẽo, ánh mắt không còn giống như ông chủ cửa hàng thuốc nhỏ ngày xưa mà đã trở nên sắc bén dị thường, khiển người ta không kềm được mà bảo trì cảnh giác, sau đó muốn nhanh chóng tránh khỏi ánh mắt này.

Tiêu Hoằng lúc trước có hơi đơn thuần, chỉ thông minh vặt dường như đã triệt để chết đi. Đứng ở nơi này, có thể nói đã là lão đại đứng sau màn của quân đoàn Bối La.

Hơn nữa Mạc Huyền đã nghe La Kiệt nói, doanh thứ năm của Tô Môn đã bị Tiêu Hoằng hàng phục thể nào, tuyệt đối có thể nói là tàn bạo.

-Tiêu Hoằng, lâu lắm không gặp, gần đây vẫn khỏe chứ?

Cố gắng khống chế sự rung động trong nội tâm, Mạc Huyền tủm tỉm cười, vươn tay ra rất thân thiện với Tiêu Hoằng.

-Cảm tạ tiền bối quan tâm, ta vẫn tốt.

Tiêu Hoằng tỏ thái độ của vãn bối, cũng hơi cung kính nói, bắt tay Mạc Huyền, sau đó cũng chào hỏi hữu hảo với Sở Ngân Xuyên, rồi dường như là chủ nhân của nơi này, mời hai vị ngồi xuống.

về phần Tiêu Hoằng cũng không khách khí chút nào, trực tiếp ngồi ở vị trí chủ tọa. La Kiệt ngồi cạnh Tiêu Hoằng, vẻ mặt cung kính.

-Lần này hai vị tìm tới đây chỉ có một mục đích, đó là phát tài. Tình huống đại khái chắc La Kiệt đã nói qua với các vị rồi chứ?

Tiêu Hoằng trầm giọng hỏi.

-Quân đội mà buôn bán sẽ là vị phạm quân kỷ. Nếu thật sự Tiêu lão đệ cần tiền thì Vọng Tinh Thành nguyện ý tài trợ không ràng buộc 50 vạn kim tệ.

Sở Ngân Xuyên bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói với Tiêu Hoằng vô cùng ôn hòa.Phụt.

La Kiệt vốn đang uống nước nghe nói vậy lập tức phì cả ra, sau đó ho khan mãnh liệt. Giờ phút này hắn hơi không tin vào lỗ tai của mình, trong lòng cũng nghi hoặc khó hiểu.

Hắn tất nhiên hiểu rõ Sở Ngân Xuyên, có thể nói là vắt cổ chảy ra nước. Trước kia nếu muốn vay tiền Sở Ngân Xuyên thì cơ bản là khóc than cũng không có, hoặc là bị cắt xén mạnh, mượn 10 vạn kim tệ thì chỉ lấy được tám vạn, vô cùng keo kiệt.

Mà hôm nay vừa gặp Tiêu Hoằng một cái hắn đã lên tiếng nói tới 50 vạn kim tệ, chẳng những rất nghiêm túc lại còn không ràng buộc.

về phần Mạc Huyền thì có vẻ ổn trọng hơn nhiều. Hắn vẫn luôn cảm thấy Sở Ngân Xuyên đối với Tiêu Hoằng có hơi không thích hợp nhưng lại không nói ra được rốt cục là ở chỗ nào. Mà đối với đề nghị của Tiêu Hoằng hắn cũng không định từ chối.

Hắn biết rồ Tiêu Hoằng muốn cho Bối La cường đại lên, mà muốn cường đại lên thì ngoài việc mộ lính phải cần tới tiền. Thử hỏi quân chủ lực cấp B có nơi nào là không dùng tiền chất lên đây. Trang bị và tài liệu tốt cung cấp cho binh sĩ, chỉ cần quản lý nghiêm mình thì có tới tám phần là có thể lớn mạnh hẳn.

-50 vạn kim tệ không ít nhưng là tiền của Vọng Tinh Thành. Hay là thôi đi, dù sao cũng không phải kế lâu dài.

Tiêu Hoằng nói xong liền chậm rãi lấy ra hai tập tư liệu đưa cho Mạc Huyền và Sở Ngân Xuyên.

Mở tư liệu ra, chỉ thấy trang đầu tiên là bản đồ toàn bộ Vũ Nhuận Tinh, trên các vùng đại lục có đánh dấu bảy điểm đỏ.

-Bảy điểm này chính là bảy mạch khoáng, đồng thời không trao quyền cho bất kỳ thành thị hoặc tập đoàn nào, cũng là những mạch khoáng chưa khai phá.

-Từ hôm nay trở đi, quân đoàn Bối La tuyên bố mệnh lệnh, tiến hành trưng dụng đối với khu vực bảy mạch khoáng này, sau đó hai người các ngươi phân công khai thác, khoáng sản bán đi 80%, 20% trải qua xử lý bàn đầu rồi vận chuyển tới căn cứ quân sự Bối La, tiền lời chia đôi.

Tiêu Hoằng giới thiệu xong liền bảo Mạc Huyền và Sở Ngân Xuyên giở trang sau ra.

Khi Mạc Huyền và Sở Ngân Xuyên nhìn trang tư liệu thứ hai thì thần sắc liền thoáng thay đổi. Hình ảnh trong đó chính là của vật liệu hợp kim Vi Mễ.

Đối với loại tài liệu chế tạo đắt đỏ nhưng tính năng cực tốt này, Mạc Huyền và Sở Ngân Xuyên tất nhiên đều biết. Ý nghĩa của hình ảnh này rốt cục là sao?

-Đây là món hàng thứ hai. Hai vị trở về liền lập tức dùng danh nghĩa của hai vị lập công ty mới, chủ yếu là bán loại hợp kim này, tiền lời 2-8, Bối La chiếm tám phần.

Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc nói tiếp.

Nghe thế thần sắc Mạc Huyền đại biến. Tất nhiên hắn hiểu về hợp kim Vi Mễ, tuy rằng có thể chế tạo được nhưng do Hàn băng vạn năm giảm bớt trên diện rộng ở Thái Qua Vũ Trở nên giá chế tạo cùng tăng vọt. Vài năm gần đây, hầu hết các xưởng luyện kim đều không tìm nổi Hàn băng vạn năm, ngừng chế tác. Những nơi còn kiên trì được thì hàng năm chỉ cung cấp được 1 Kg hợp kim mà thôi.

Trên cơ bản mà nói đây là một loại kim loại sắp tuyệt tích.

Mà Mạc Huyền nghĩ thế nào cũng không ra là Tiêu Hoằng rốt cục lấy hàng từ đâu mà muốn thành lập công ty. Từ góc độ đó mà nói thì đó là bán ra trong thời gian dài, vậy phải có nguồn cung cấp chứ?

về phần Sở Ngân Xuyên thì có vẻ bình thản hơn rất nhiều. Lần trước gặp mặt hắn đã biết Tiêu Hoằng có Hàn băng vạn năm không bao giờ hết, lại là màu tím.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.