Không phải Tiêu Hoằng tâm
địa độc ác, càng không phải Tiêu Hoằng vô tình, đây cũng là vì sự phát
triển của toàn bộ Thiên Tế Tỉnh mà suy nghĩ, vì sao ưng có thể giương
cánh bay cao, đó là phải cảm tạ cha mẹ của chúng, lúc trước đã đẩy chúng xuống vách núi đen.
Vẫn là câu nói kia, chỉ có như vậy thì mới có thể kích thích dân chúng
Thiên Tế Tỉnh đi về phía phát triển, bắt đầu sáng tạo ra vài thứ, ví dụ
như mở cửa hàng, nghiên cứu ra thứ gì đó để kiếm tiền mua lương thực,
hoặc là các loại tiêu dùng khác.
Nếu không làm việc mà cũng được ăn cơm no, sống mặc kệ mà cũng được mặc
ấm, thì còn có ai đi làm việc nữa? Không có người làm việc, không lâu
sau Thiên Tế Tỉnh chắc chắn sẽ sụp đổ.
Trên thực tế, hiện tại các Quận trưởng cũng đang liều mạng nghĩ biện
pháp, tuy rằng ngoài miệng tỏ vẻ bất mãn đối với Tiêu Hoằng, nhưng trong lòng cũng có thể hiểu được dụng tâm lương khổ của Tiêu Hoằng, mà dụng
tâm lương khổ này cũng là thứ đang làm khó bọn họ a.
Về phần Lập Đốn Quận, mấy chục ngày chiến hỏa vừa mới chấm dứt, chưa nói tới thắng lợi, chỉ có thể nói là miễn cưỡng bảo vệ được mà thôi, đối
với Lập Đốn Quận, quận thảm thiết nhất tại Thiên Tế Tỉnh, thì cũng đã
tổn thất thảm trọng, nhân viên tử vong cao tới 1 vạn người, vết thương
nhẹ thì là 6 vạn người, còn trọng thương thì cũng có ước chừng có 2 vạn.
May mà tới hậu kỳ, Lý Hải Quận quyên góp trợ giúp Lập Đốn Quận mười mấy
vạn tấn lương thực, 5 tấn tài liệu chế tạo Dược Văn mà không có ràng
buộc gì, mới làm cho Lập Đốn Quận vượt qua được cửa ải khó khăn, cuối
cùng miễn cưỡng gắng gượng, chống đỡ được quân đội Sùng Cao Châu.
Tử thương có thể nói là rất thảm thiết.
Tuy nhiên, Thái Tư vẫn tràn ngập cảm kích đối với việc Tiêu Hoằng ra tay tương trợ ở thời khắc mấu chốt, nếu không thì Lập Đốn Quận đã nguy rồi, chỉ là điều này thì Thái Tư cũng không biểu hiện ở trên mặt, giờ phút
này hắn đang ít nhiều mang sắc mặt có chút nhục nhã, nhìn Sứ giả Thiết
Nam mà Tiêu Hoằng phái tới.
- Thái Tư Quận trưởng, lão đại nhà ta nói, khi trước hắn cho ngài lương
thực, ngoài một bộ phận là để bảo đảm mức thấp nhất cho con dân của Lập
Đốn Quận ra, thì những thứ khác đều cho ngài mượn, hy vọng ngài có cơ
hội sẽ trả lại, lão nhân gia ngài đức cao vọng trọng, có lẽ sẽ không
phải là một người thích quỵt nợ đấy chứ, còn nữa, 5 vạn tấn lương thực
khi trước đã ước định xong, hiện đang ở bên ngoài, sau đó...
Thiết Nam thật cẩn thận nói xong, sau đó liền cung kính đi tới trước bàn giấy của Thái Tư, trải ra một tấm bản đồ, cùng một bản khế ước, đặt
trước mặt Thái Tư.
Bản đồ và khế ước đúng là về việc chuyển nhượng hang động Long Anh.
Về phần Thái Tư, sắc mặt khẽ biến, nhưng tuyệt đối cũng không đẹp mắt
chút nào, nếu trước đây 5 vạn tấn lương thực tuyệt đối là một con số
khổng lồ, nhưng trước mắt. Thiên Tế Tỉnh dự trữ mấy trăm vạn tấn lương
thực, đây chỉ là 5 vạn tấn, định lừa trẻ con hay sao?
Chỉ là, Thái Tư lại khó mà nói được gì, khi trước đã thỏa thuận như vậy
rồi, hiện tại 5 vạn binh sĩ của Lý Hải Quận vẫn còn đang ở trong tay hắn nữa.
Mọi cách rơi vào đường cùng, Thái Tư hít một hơi thật sâu, sau đó liền
cầm lấy bút, ký tên mình trên đó, từ giờ khắc này, hang động Long Anh đã hoàn toàn thuộc về Lý Hải Quận sở hữu.
- Mặt khác, lão đại còn để cho ta mang một kiện lễ vật nhỏ đến cho ngài.
Thiết Nam nói xong, liền đặt một cái hộp nhỏ được đóng gói tinh xảo ra trước mặt Thái Tư.
- A, tên vắt cổ chày ra nước như Tiêu Hoằng kia, cũng biết nhịn đau “nhổ lông” ra sao? Thật sự là kỳ lạ a.
Thái Tư dùng giọng điệu hơi trào phúng nói, khi trước khẳng khái đưa tới đây 5 vạn binh sĩ, hiện tại Thái Tư mới hiểu được, Tiêu Hoằng đưa tới 5 vạn binh sĩ, nhưng cũng chính là 5 vạn cái “tàu há mồm”.
Hơn nữa Thái Tư dám khẳng định, một ngày kia, Tiêu Hoằng chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để đoạt người từ các quận khác.
Nhưng mà ngay khi trong lòng Thái Tư đang vô cùng cảm khái với Tiêu
Hoằng, thì sau khi mở ra hộp gỗ, hắn lại trực tiếp sững sờ ngay tại chỗ, trong lòng không biết đang có tư vị gì, sau vẻ khinh thường, khinh miệt và căm tức, thì còn hiện lên một chút động dung.
Chỉ thấy bên trong hộp gỗ tinh xảo này đã được đặt một viên Ma Văn tu luyện Ngự Nhiên châu.
Đối với thứ này, Thái Tư tự nhiên là biết tới, lúc trước chính là Cáp
Thụy Sâm dã dùng nó để trợ giúp thành viên của Tống Táng kỵ sĩ đoàn,
không ngừng đề cao Ngự lực.
- Cái này...
Trong lúc nhất thời Thái Tư không biết nên nói cái gì cho tốt, chỉ cảm
thấy một cảm giác quen thuộc đang ập vào mặt, giờ khắc này, Thái Tư
dường như đã gặp lại Cáp Thụy Sâm, hốc mắt hiện lên một chút đỏ ửng, một nỗi tưởng niệm, một chút đau thương, lại lần nữa trào lên từ tận đáy
lòng của Thái Tư.
- Thứ này, làm sao có được?
Thái Tư hơi ngẩng đầu, nhìn Thiết Nam hỏi.
- Thưa tiền bối, thứ này là do Tiêu Hoằng lão đại tự tay chế tạo ra, xem như một chút tâm ý đối với ngài, có nó thì ngài sẽ có thể tiếp tục tu
luyện.
Thiết Nam cung kính trả lời.
Lúc này cảm nhận của Thái Tư đối với Tiêu Hoằng thì lại có chút phức
tạp, một bàn tay thô ráp đang không ngừng cọ cọ lên mũi, sau đó trực
tiếp đặt hộp gỗ vào trong túi áo, nói:
- Nói cho Tiêu Hoằng, ta cảm ơn.
- Đã rõ!
Thiết Nam đáp một tiếng, sau đó thật cẩn thận cầm lấy bản đồ và khế ước
trước mặt Thái Tư, bỏ vào bên trong túi áo, rồi mới cung kính rời đi.
Cùng lúc đó, trong Lý Hải Quận thì Tiêu Hoằng đang ở bờ biển Lý Tư Giai
Nội Hải, một mình ngồi ở một trên một vách đá cao, ôm hai đầu gối, trong ngực còn có Băng Tín Ngưỡng của Cáp Thụy Sâm, ánh mắt mong chờ nhìn về
phương xa của Lý Tư Giai Nội Hải.
Ước chừng trải qua một tháng tranh thủ tu luyện lúc rảnh rỗi, Ngự lực
trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 19011 cổ, khoảng cách trở thành Đại
Ngự Sư cấp hai đã không tới 1000 cổ, điều này thì còn cần cảm tạ Tử Hồn
Đan của Lạc Lý Tư.
Giờ phút này mặt biển coi như bình tĩnh, thậm chí còn có thể nhìn thấy lũ chim biển đang bay xẹt qua mặt nước biển màu lam sậm.
Trong một tháng, Lý Hải Quận đã hoàn toàn tiến vào quỹ đạo, Thiên Tế Tỉnh cũng hoàn toàn thoát khỏi nguy cơ về lương thực.
- Cáp Thụy Sâm, có lẽ ngươi cũng thấy được rồi! Tiêu Hoằng ta cũng có thể làm được chứ!
Tiêu Hoằng ôm Băng Tín Ngưỡng, thì thào lẩm bẩm.
Trước mắt, cuộc sống tại Lý Hải Quận cơ bản đã có đổi mới, kế tiếp Tiêu
Hoằng cần phải lo lắng là nâng cao một bước, nói trắng ra là tập trung
vào công nghiệp, trong đó còn bao gồm cả công nghiệp quân sự.
Chỉ là muốn phát triển công nghiệp tại Thiên Tế Tỉnh thì độ khó là quá
lớn, điểm đầu tiên chính là phong ấn do Cáp Thụy Sâm bố trí, tầng mây
thật dày trên đỉnh đầu kia, chỉ cần đi tới phía dưới tầng mây này, khởi
động bất kỳ Ma Văn cơ giới như Ma Văn Xa, Ma Văn chiến đấu cơ, thì chúng sẽ trực tiếp hóa thành bột phấn.
Nhưng nếu muốn chinh phục Lý Tư Giai Nội Hải, thì nhất định phải có Ma
Văn cơ giới để mở đường, cũng không thể để cho binh sĩ Lạc Đan Luân bơi
vào trong đó được!
Lấy từ trong túi áo ra một cái Ma Văn xe đồ chơi loại nhỏ, Tiêu Hoằng tiện tay khởi động.
Răng rắc!
Ngay sau đó, Ma Văn xe đồ chơi này, tính cả một cái Ma Văn giản dị bên trong đã trực tiếp hóa thành bột phấn.
- Ài, nên làm cái gì bây giờ đây?
Tiêu Hoằng khẽ vuốt vuốt cái mũi, trong đầu thì đang liều mạng nghĩ biện pháp, đồng thời tìm hiểu đặc tính phong ấn của Cáp Thụy Sâm, toàn bộ cơ giới Ma Văn thể trên mặt đất, sau khi khởi động thì đều hóa thành bột
phấn.
- Tất cả cơ giới Ma Văn thể trên mặt đất!
Trong miệng Tiêu Hoằng không ngừng lặp lại mấy chữ này.
Ân?
Trong lòng Tiêu Hoằng bỗng nhiên bật thốt lên, sau đó thì thào tự nói:
- Trên mặt đất thì không được, nếu dưới mặt đất thì sao?
Nghĩ tới đây, Tiêu Hoằng liền nắm Băng Tín Ngưỡng, trực tiếp nhảy từ
vách đá trên cao xuống, đi tới bãi biển, nhìn mặt biển phẳng lặng một
cái, sau đó liền giắt Băng Tín Ngưỡng vào eo, tiếp theo dùng hai tay đào trên bãi biển ra một cái hố to, sâu khoảng một thước, rồi hắn lại thật
cẩn thận lấy ra một cái Ma Văn xe đồ chơi, để vào đáy hố sâu, đồng thời
khởi động.
Lần này, Tiêu Hoằng ngạc nhiên phát hiện ra, bốn bánh xe của Ma Văn xe
đồ chơi, trực tiếp chuyển động, vận chuyển bình thường, hắn lại thật cẩn thận lấy nó từ trong hố sâu ra, đặt trên bãi biển.
Răng rắc.
Ma Văn xe đồ chơi lại lần nữa hóa thành bột phấn.
Phát hiện này làm cho hai mắt Tiêu Hoằng sáng lên, cặp đồng tử nhanh chóng chuyển động, đại não xoay tròn.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền trực tiếp ném bột kim loại này sang một
bên, đứng dậy bắt đầu không ngừng tìm kiếm thứ gì đó tại ven biển.
Ước chừng trải qua nửa tiếng, Tiêu Hoằng cuối cùng ngừng lại dưới một
vách đá, chỉ thấy trong vách đá này có một vết nứt lớn, độ rộng ước
chừng có hơn hai mươi thước, nước biển trực tiếp ập vào trong, độ dài
của cái khe cũng hơn một trăm thước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Tiêu Hoằng đã bắt đầu sáng lên, các ý
tưởng liên tiếp hiện ra trong đầu hắn, rất nhanh đã hình thành một kế
hoạch trên cơ bản coi như đầy đủ.
- Tiểu Hạ, để cho chủ quản Phất Minh Qua của Bộ công nghiệp nhanh chóng tới gặp ta.
Tiêu Hoằng nói một câu, liền trực tiếp khởi động Ma Dực, bay dưới tầng trời thấp về phía Phí Cổ Thành.
Kỳ thật khi Tiêu Hoằng tới đây thì dùng khe nứt không gian do Phất Lạc
mở ra, nhưng khi quay về, Tiêu Hoằng lại không làm vậy, nguyên nhân chủ
yếu là Tiêu Hoằng muốn quan sát từ không trung một chút toàn bộ địa hình của Lý Hải Quận, tận mắt nhìn thì còn chân thật hơn so với bản đồ rất
nhiều.
Trên thực tế, địa hình của toàn bộ Thiên Tế Tỉnh có thể nói là khá đa
dạng, gần như mỗi một quận thì có một bộ dáng khác nhau, mà Lý Hải Quận
thì được coi như kết hợp giữa bình nguyên và vùng núi, không có rét lạnh như tại Phong Cốc Quận và Hàn Thương Quận, những nơi đi qua đều xanh
tươi mát mẻ, các ngọn núi cao nguy nga, những con sông như máu mạch,
cùng với các khe sâu, cấu thành toàn bộ Lý Hải Quận, chỉ là lúc này đã
là đầu mùa thu, thời tiết đã bắt đầu xuất hiện một chút rét lạnh.
Đại khái trải qua một giờ phi hành, Tiêu Hoằng rốt cục dừng trước cửa tòa nhà, cũng chậm rãi tiến vào trong đại sảnh.
Giờ phút này chủ quản Phất Minh Qua của Bộ công nghiệp đã đợi trong này, nhìn thấy Tiêu Hoằng với mái tóc bạc, trên thân khoác chiếc áo choàng
khổ lớn, đang chậm rãi bước vào trong, Phất Minh Qua đại khái chỉ hơn ba mươi tuổi, hơi có chút thấp bé, liền không kiềm được nhận thấy được một luồng uy áp.
- Quận trưởng lão đại!
Phất Minh Qua thật cẩn thận đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, cúi người thật sâu chào, trên mặt không kiềm được toát ra một chút khẩn trương.
Đừng nhìn Tiêu Hoằng chỉ mới đi vào Lý Hải Quận một tháng, đối với sách
lược kim tệ của Tiêu Hoằng, các quận khác ít nhiều có chút oán hận,
nhưng ở trong Lý Hải Quận, thì Tiêu Hoằng là lão đại không thể nghi ngờ
được, không người nào dám phản bác, không người nào dám lỗ mãng.
Trên thực tế, bọn họ cũng không có vốn liếng để lỗ mãng, vừa lên đảm
nhiệm, Tiêu Hoằng đã trực tiếp “tiễn bước” 5 vạn quân đội rất có thể sẽ
“gây khó dễ” cho hắn đi chỗ khác, chỉ lưu lại đội quân tù nhân, tuyệt
đối có thể khiến cho quyền lợi của Tiêu Hoằng được củng cố vững chắc.
Đồng thời, 5000 tên thương binh được hoàn toàn chữa trị thì lại mang ơn
Tiêu Hoằng, cùng với việc Tiêu Hoằng chỉ trong một tháng đã hoàn toàn
giải quyết được vấn đề lương thực, trên cơ bản đã làm cho dân chúng Lý
Hải Quận vô cùng ủng hộ Tiêu Hoằng, thậm chí rất nhiều người còn nói
thẳng, Tiêu Hoằng chính là Cáp Thụy Sâm.