Bên trong hộp gỗ chứa bẫy rập Ma Văn, lần này Tiêu Hoằng muốn tăng
lớn diện tích của Vạn Tôn Cốc, nguyên bản chỉ có một thung lũng nhỏ, sẽ
được mở rộng đến toàn bộ Vạn Tôn Cốc.
Đồng thời cần phải tiên
tiến hơn, dựa theo hệ thống thiết kế của Tiêu Hoằng, phòng vệ tổng cộng
chia ra làm ba cấp bậc là không trí mạng, trí mạng và chủ động tấn công
Ngày thường thì chỉ mở ra cái thứ nhất, tình huống đặc biệt thì sẽ bắt đầu
phòng vệ cấp hai, nếu thật sự có người tới gây chiến, thì sẽ dùng phòng
vệ cấp ba.
Không chỉ vậy, còn có các loại hệ thống báo động trước, cùng với hệ thống chống trinh trắc.
Tiêu Hoằng sẽ tuyệt đối giữ bí mật với tất cả các loại kế hoạch tiếp theo.
Đồng thời ngồi trên lưng Hàn sương long, phi hành trên trời cao, Tiêu Hoằng
cũng có thể nhìn thấy, một trăm tên tạp dịch cũng đã phân tán ra, khai
khẩn đất hoang tại các khu vực trong Vạn Tôn Cốc.
Giờ khắc này, tất cả đều đã có vẻ gọn gàng ngăn nắp, trên thực tế, nhiệm vụ mà Tiêu Hoằng giao cho bọn họ cũng không quá khó.
Mãi cho đến ngày thứ ba, Tiêu Hoằng mới hoàn toàn bố trí xong toàn bộ hệ thống phòng ngự tại Vạn Tôn Cốc.
Mà lúc này, ngồi trên lưng Hàn sương long, Tiêu Hoằng quan sát toàn bộ Vạn Tôn Cốc, vốn mảnh đất đủ loại màu sắc, nhưng lúc này đã phủ đầy từng
tảng lớn thảo dược cây non.
Chỉ cần mười ngày nửa tháng nữa, khi những cây non này thành thục, chính là lúc Tiêu Hoằng mở ra bước đầu tiên trong kế hoạch.
Về phần khu đất phía trước căn nhà gỗ của Tiêu Hoằng, ngoài Tiên linh thảo ra, thì Tiêu Hoằng còn gieo trồng vài cọng Tử sắc thảo bên cạnh nữa,
chính là loại thực vật mà quả có chứa bạch tương độc tố, ngoài ra còn 10 cây Quỷ châm thảo mà Thương Luân phân phó Tiêu Hoằng gieo trồng.
Có thể nói, chỉ trong vài ngày, Vạn Tôn Cốc vốn u tĩnh cũng đã bắt đầu trở nên hơi chút náo nhiệt rồi.
Trải qua vài phút phi hành, khi Tiêu Hoằng quay vào trong căn nhà gỗ, hắn
liền bắt đầu tiếp tục đọc một quyển sách, đây cũng là một thói quen mà
Tiêu Hoằng quyết tâm không thay đổi, ít nhất là ở bên trong Thánh Đàn,
mà hiện tại Tiêu Hoằng cần phải làm chính đó là tìm hiểu phương pháp kỹ
thuật tái sinh.
Mặt khác là tìm kiếm cách nắm giữ kỹ thuật Để Văn bảy hướng.
Trải qua nhiều ngày nghiên cứu như vậy, Tiêu Hoằng có thể nhìn ra được, vấn
đề trung tâm của kỹ thuật tái sinh chính là ở chỗ làm như thế nào để cho tế bào có thể giống như đuôi của thằn lằn, hoặc là móng tay của người,
có thể từng chút một sinh trưởng ra sau khi bị đứt.
Điều này
dường như phải cần thay đổi nhân tế bào, sau đó cấy ghép trong cơ thể,
cuối cùng mới mượn dùng tái sinh Ma Văn để kích thích, làm cho nó sinh
trưởng ra.
Vì nghiên cứu kỹ thuật này, Tiêu Hoằng đặc biệt mua
một bộ dụng cụ nghiên cứu sinh vật, ngoài cửa sổ còn nuôi vô số thằn lằn và các loại giun.
- Việc đầu tiên cần làm là thay đổi tính chất
của tế bào, cấy ghép vào trong cơ thể, tuy nhiên, vấn đề là làm như thế
nào để có thể xác định được thứ mọc ra chính là tứ chi mới? Thật là khó
a...
Tiêu Hoằng đang ghi ghi chép chép trên tập giấy, gần như là nhập ma vậy, không ngừng thì thào, sau đó lại phủ định ý tưởng vừa mới nảy
ra, một lần nữa suy nghĩ.
Trên thực tế, Tiêu Hoằng căn bản là
không biết, Thương Luân mắc kẹt tại đây đã gần 50 năm rồi, nhưng vẫn
không tìm thấy một chỗ đột phá nào thích hợp cả.
Hiện tại thứ duy nhất mà Tiêu Hoằng có thể dựa vào chính là việc bản thân nắm giữ đại
lượng tri thức, cùng với cơ hội được không ngừng thỉnh giáo Tát Già các
loại vấn đề.
Nhưng dù vậy, vẫn còn rất nhiều chỗ khó, cần Tiêu Hoằng tiến hành khai phá.
Mãi cho đến chạng vạng, Tiêu Hoằng cũng chỉ mới hơi có chút thông suốt,
không thể nghĩ thêm được nữa, đại não dường như cũng đã hỗn loạn không
chịu nổi rồi.
Ăn tạm qua cơm chiều, hơi nhìn ra ngoài cửa sổ một
cái, Tiêu Hoằng liền lại lần nữa cầm lấy dung dịch Ngự Sa, đi lên đỉnh
núi, một mình yên lặng tiến hành tu luyện.
Mỗi ngày sáu tiếng,
gần như kiên trì không thay đổi, nếu cứ dựa theo tốc độ như vậy mà huấn
luyện, thì đại khái chỉ cần hơn một tháng, Tiêu Hoằng sẽ có thể bước vào hàng ngũ Ngự Sư cấp năm.
Cùng lúc đó, ở tổng bộ Phạm Cương Tinh, Đông Lộc miễn cưỡng tránh được một kiếp, đã bắt đầu cuộc chuyển giao
chức Tổng quản Phạm Cương Tinh một năm một lần, tiến hành một loạt chuẩn bị.
Chuyện đã tới bây giờ, có Hắc Trạch Sâm làm chỗ dựa, đồng
thời Hắc Trạch Sâm và Tần Nhược Bạch cũng quan hệ rất tốt, nên khả năng
Đông Lộc lại được tuyển chọn làm Tổng quản Phạm Cương Tinh sẽ là rất
cao.
Đương nhiên, hiện tại uy hiếp lớn nhất đối với Đông Lộc thì
vẫn là Tiêu Hoằng, cho dù hắn vẫn đang bị Hắc Trạch Sâm chèn ép rất
thảm.
Ngay khi Đông Lộc đang ngồi trên ghế, suy nghĩ xem còn ai
cấu thành uy hiếp cho hắn, thì một thanh niên khoảng hai mươi tuổi bỗng
nhiên cẩn thận đi đến, vẻ mặt nịnh nọt.
Hắn tên là Mạnh Kiêu, trước đó cũng không nhận được Đông Lộc coi trọng, nhưng sau khi Minh Giai chết, hắn liền phất lên.
Tuy rằng trong chuyện Minh Giai, Đông Lộc cũng phần nào khiến cho người ta
cảm thấy hắn có chút không trượng nghĩa, nhưng bởi vì Hắc Trạch Sâm
cường thế, mọi người cũng không dám nói chút nào, hơn nữa nếu muốn ở lại Phạm Cương Tinh và Thánh Đàn, đồng thời phát triển được, thì việc lấy
lòng tất cả những người có quyền hành sẽ là một con được tắt duy nhất.
Bởi vậy, mặc dù nhân phẩm của Đông Lộc có ra sao thì cũng đâu có quan hệ
gì? Chẳng phải vẫn phải nịnh nọt, lấy lòng hắn hay sao, duy nhất thay
đổi chính là những tâm phúc kia, tuy rằng nhìn như không có biến hóa quá lớn, nhưng trong lòng cũng đã bắt đầu không còn đồng tình với Đông Lộc
nữa, tự lưu lại cho mình một đường lui thì vẫn là tốt nhất.
- Thế nào? Tiêu Hoằng tại Vạn Tôn Cốc, hiện tại có động tĩnh gì hay không?
Đông Lộc ngồi ngay ngắn trên ghế dựa, nhẹ nhàng hỏi.
- Vài ngày trước, Tát Già cùng Ma Sở cho Tiêu Hoằng một bộ phận tạp dịch, giúp Tiêu Hoằng làm việc, ngoài ra đã không có động tĩnh gì khác, hơn
nữa toàn bộ phòng ngự của Vạn Tôn Cốc đã trở nên khá là nghiêm mật, rất
khó từ phát hiện ra điều gì ở trong đó, mặt khác còn có thứ này.
Mạnh Kiêu nói xong, liền đặt một Ma Văn hình ảnh tới trước mặt Đông Lộc.
Hình ảnh là cửa vào Vạn Tôn Cốc, duy nhất thay đổi chính là trên đó có thêm một cái bảng cảnh cáo, trên bề mặt viết rõ:
“Trong cốc có Hàn sương long thường xuyên lui tới, tự tiện đi vào trong cốc, tự gánh lấy hậu quả.”
- Đây là toàn bộ Vạn Tôn Cốc muốn tách ra độc lập với Phạm Cương Tinh a!
Đông Lộc nhìn văn tự rồng bay phượng múa trên màn hình, khinh thường cười.
- Vậy chúng ta nên làm gì? Ta hoài nghi Tiêu Hoằng chắc chắn đang ở trong cốc, có ý đồ bất hảo gì đó.
Mạnh Kiêu đi tới bên cạnh Đông Lộc, hỏi một cách lấy lòng.
- Mặc kệ hắn có muốn xoay người hay không! Đó quả thực chính là đang nằm
mơ, nói dễ nghe thì gọi đó là Vạn Tôn Cốc, còn nói trắng ra thì đó chính là lãnh cung mà Hắc Trạch Sâm tam sư huynh chế tạo ra cho Tiêu Hoằng,
truyền lệnh xuống, Hắc Trạch Sâm tam sư huynh đã toàn quyền đưa tất cả
điểm thành tựu của Phạm Cương Tinh cho ta xét duyệt, sau này mỗi một
điểm thành tựu giao dịch trên Phạm Cương Tinh thì đều phải được sự đồng ý của ta thì mới có giá trị!
Đông Lộc hơi nhìn Mạnh Kiêu một cái, ra lệnh.
Không thể nghi ngờ gì, mệnh lệnh như vậy dường như đã nói rõ, sau này Tiêu
Hoằng nên muốn đạt được điểm thành tựu trên Phạm Cương Tinh thì đã là
một chuyện không có khả năng xảy ra.
Làm như vậy chính là dựa vào Hắc Trạch Sâm, công khai trắng trợn tiến hành ức hiếp Tiêu Hoằng một cách hiếm thấy.
Điều này tuy rằng không phù hợp với quy củ, nhưng nó lại được treo ba chữ
Hắc Trạch Sâm, nào có ai dám nửa câu oán hận đây? Mà làm vậy cũng đã
hoàn toàn cô lập Tiêu Hoằng với Phạm Cương Tinh, thậm chí là toàn bộ
Thánh Đàn.
Ở bên kia, Triệu Quần cũng có các hành động liên tiếp, đương nhiên phần lớn đều là xung quanh việc làm như thế nào để kiếm
được điểm thành tựu, Đông Lộc làm vậy, thì cũng khiến cho Triệu Quần đạt được rất nhiều ưu đãi, trên cơ bản chỉ cần chạy lòng vòng một chút, thì đã có thể kiếm được điểm thành tựu rồi.
Điểm thành tựu của Tiêu
Hoằng trên Phạm Cương Tinh bị phong tỏa, Triệu Quần điên cuồng kiếm điểm thành tựu, không lâu sau, chỉ trong vòng 3 ngày ngắn ngủn, Triệu Quần
đã thành công vượt qua Tiêu Hoằng, lại lần nữa quay về vị trí thứ ba.
Ngoài ra, các đệ tử ngày thường có quan hệ tốt với Đông Lộc vào Triệu Quần,
vào lúc này cũng đạt được đại lượng nhiệm vụ ưu đãi, đạt được rất nhiều
điểm thành tựu.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủn, những người trong
phe phái của Đông Lộc và Triệu Quần đã tăng mạnh điểm thành tựu, gần như chiếm cứ toàn bộ bảng thành tựu, về phần Tiêu Hoằng, thứ tự đã nhảy
xuống tận số 5.
Cứ tiếp tục thế này, thì hậu quả đã có thể nghĩ mà biết.
Điều này dường như cũng đã thể hiện một điều trên toàn bộ Phạm Cương Tinh,
đó là Tiêu Hoằng đã hoàn toàn bị Hắc Trạch Sâm đánh cho tàn phế, cũng
giống như một con chó chết, bị ném vào trong Vạn Tôn Cốc.
Mà tin
tức như vậy dường như đã nằm trong dự kiến của mọi người, chỉ là không
ai nghĩ tới, Hắc Trạch Sâm và Đông Lộc lại làm tới mức như vậy.
Thậm chí một ít người trung lập dường như cũng đã có thể cảm nhận được, Phạm Cương Tinh, thậm chí là toàn bộ Thánh Đàn, đã dần dần bắt đầu thay đổi.
Trước đây có lẽ vẫn chỉ là âm thầm tiến hành, nhưng hiện giờ đã bắt đầu trở
nên minh đao minh thương, nơi thánh thiện, bình thản này, dường như đã
dần dần trở thành nơi tranh đoạt lợi ích.
Khát vọng của Hắc Trạch Sâm đối với quyền lực, vào lúc này đã trở nên rất rõ ràng, đập chết
Tiêu Hoằng dường như chính là một tín hiệu, vẫn là câu nói kia, Hắc
Trạch Sâm sở dĩ không sợ hãi, là vì hắn có Vệ đội Thánh Vực để dựa vào.
Đảo mắt, mười ngày đã trôi qua.
Ở trong Vạn Tôn Cốc, Tiêu Hoằng tự nhiên có thể lưu ý đến biến hóa trên
bảng thành tựu, thần sắc của hắn vẫn bình thản, không có vẻ nghiêm
trọng, cũng không có vẻ lo lắng.
Đồng thời, ở trong phòng ngủ của Tiêu Hoằng, Gia Nại Cầm và Lạc Tuyết Ninh cũng đã bắt đầu thu thập hành lý, Gia Nại Cầm dưỡng thương chấm dứt, Lạc Tuyết Ninh nghỉ ngơi chấm
dứt, hai người sắp rời đi, đều quay về quân đội.
Chỉ là thời điểm này, bất kể là Lạc Tuyết Ninh hay là Gia Nại Cầm, thì đều có chút không yên lòng về Tiêu Hoằng, trong lòng bọn họ thì lúc này là thời kỳ sa sút nhất của Tiêu Hoằng, rất cần trợ giúp và quan tâm, nhưng bọn họ lại
phải rời đi.
Nhưng mà trước mắt dường như cũng không có biện pháp nào khác, hai bên đều có quốc gia của mình, đều có địa vị cao, không có khả năng ở đây lâu được.
- Tóm lại, ta sẽ thường xuyên tới thăm
ngươi, cũng hy vọng ngươi có thể kiên cường thêm một chút, trên thế giới này không có trở ngại nào mà không vượt qua được.
Lạc Tuyết Ninh đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, nói với giọng quan tâm.
- Ngươi cũng yên tâm, đề nghị của ngươi khi trước thì Quốc hội của Thượng Tri Tự Do Quốc đang xét duyệt, bằng vào năng lực du thuyết của phụ
thân, phỏng chừng không lâu sau thì chính phủ sẽ tuyên bố, Thượng Tri Tự Do Quốc chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao cùng Liên bang An Ni Á, cũng thành lập quan hệ mậu dịch hợp pháp, cùng với giao dịch súng ống
đạn được.
Gia Nại Cầm đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, ánh mắt ít nhiều có chút ửng đỏ, giọng điệu tràn ngập vẻ không nỡ.
Sự thật cũng đúng là như thế, Thánh Đàn và Thượng Tri Tự Do Quốc cách xa
nhau ngàn dặm, lần này từ biệt, không biết khi nào mới có thể gặp lại
được