Tuy rằng cho tới bây giờ,
Phất Lạc vẫn cho rằng Tiêu Hoằng không nên trở về, nhưng Tiêu Hoằng trở
về thì lại làm cho Phất Lạc thấy ấm áp hơn, đã không còn phải cô độc
giãy dụa trước khi chết nữa.
Ngay sau đó, toàn bộ quảng trường trung tâm đã lại một lần nữa bắt đầu cuộc hỗn chiến.
Tiêu Hoằng cùng các Đại Ngự Sư của hắn phụ trách bảo hộ hai cánh và phía sau Phất Lạc, còn Phất Lạc thì tập trung đối kháng Hoắc Nhiên, đội quân tù nhân bên ngoài thì lại điên cuồng bắn giết, ra sức thu hút sự chú ý
của binh sĩ Cao Tương.
Bố cục chiến đấu như thế, không thể phủ nhận là đã đem lại hiệu quả nhất định, ít nhất thì trước mắt, Phất Lạc và Tiêu Hoằng cũng không rơi vào
tình thế bất lợi, đương nhiên, cũng không có chút ưu thế nào đáng nói
cả.
Hơn nữa, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, đây cũng không phải là kế lâu dài, bằng vào lượng Ngự lực còn sót lại của đám người Tiêu Hoằng vào lúc này, thì không thể giết hết được đám binh sĩ trước mắt này, nhất là thể lực cùng với thương thế trên người của Phất Lạc lại càng không kéo dài lâu được.
Mười phút trôi qua, vẻ mặt lo lắng của Tiêu Hoằng đã bắt đầu hiện rõ lên.
Phất Lạc đang chống đỡ Hoắc Nhiên, đã dần dần rơi vào tình thế bất lợi, các phản kích hữu hiệu đã càng lúc càng ít.
Ngược lại Hoắc Nhiên thì đang ở trong trạng thái rất tốt, tiến công cũng có vẻ vô cùng linh hoạt, sắc bén, đồng thời càng đánh càng hăng.
Phải nghĩ ra một biện pháp mới được!
Tiêu Hoằng đang không ngừng suy nghĩ, đầu óc xoay chuyển, ra sức tìm
kiếm biện pháp phá giải thế cục, dựa theo tình hình trước mắt, phần
thắng duy nhất đó là xử lý Hoắc Nhiên, hoặc là đánh bị thương nặng Hoắc
Nhiên, nhưng có thể đánh bị thương Hoắc Nhiên cũng chỉ có Phất Lạc mới
làm được, nhưng với trạng thái hiện tại của Phất Lạc thì vẫn còn chưa đủ cường đại.
Ân?
Tiêu Hoằng bỗng nhiên nghĩ tới thứ gì đó, đó chính là Mặc Nại phụ văn đã bị hắn bỏ quên từ lâu!
Cùng lúc đó, Hoắc Nhiên thấy lực lượng phản kích của Phất Lạc càng lúc
càng yếu, gần như ngay lập tức sẽ không còn uy hiếp được nữa, vẻ mặt đã
từ từ trở nên hung ác, vẻ bình thản khi trước đã không còn nữa.
- Ta đã sớm nói qua, có ta ở đây, các ngươi một tên cũng không trốn
thoát được đâu, có bản lĩnh thì đến a, Phất Lạc, ta nói cho ngươi biết,
ngươi vĩnh viễn cũng không phải là đối thủ của ta, ngươi hãy đi cùng
tiểu Cáp Thụy Sâm của ngươi xuống địa ngục đi thôi.
Hoắc Nhiên cao giọng nói với Phất Lạc, toàn thân như được kích thích,
hai mắt trợn lên, hai con cự long trong tay, cùng bốn con cự long phía
sau cũng trở nên dữ tợn, khi thì giống như một thanh búa lớn, oanh kích
trên mặt đất, hình thành một cái hố lớn, khi thì từ trong miệng rồng
phát ra các chùm tia sáng đủ loại kiểu dáng, mỗi một lần tấn công thì
đều tạo ra uy hiếp rất lớn cho Phất Lạc.
Trái lại Phất Lạc vẫn chỉ có thể liên tục chống đỡ, mồ hôi và máu loãng
đã pha trộn vào cùng nhau, biểu tình lại hơi có vẻ nghiêm trọng. Hắn đã
không tìm thấy nhược điểm của Hoắc Nhiên, càng không thể đánh cho Hoắc
Nhiên một kích chí mạng, giờ khắc này, trong lòng Phất Lạc tràn ngập vẻ
không cam lòng.
- Phất Lạc! Vận dụng toàn lực, phát động một lần tấn công về phía Hoắc Nhiên!
Đúng lúc này, thanh âm Tiêu Hoằng bỗng nhiên truyền vào trong tai Phất Lạc, không khỏi làm cho Phất Lạc âm thầm rung lên.
Tuy rằng không biết Tiêu Hoằng rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng Phất Lạc
vẫn nhanh chóng làm theo. Hắn xuất ra một tia khí lực cuối cùng, nắm tay bao phủ bởi lốc xoáy đánh thẳng về phía mặt của Hoắc Nhiên, không quan
tâm tới thứ gì khác nữa.
- Ngu ngốc, khi nãy đã thử qua vô số lần rồi, tấn công như vậy đối với ta vẫn chỉ là vô ích thôi!
Hoắc Nhiên không kiềm được thốt lên, sáu con cự long màu đen trực tiếp vắt ngang trước mặt hắn, hình thành một tấm chắn!
Nhưng ngay khi nắm tay của Phất Lạc vừa mới chuẩn bị đánh lên cự long,
thì Phất Lạc cùng với Hoắc Nhiên lại có thể rõ ràng nhìn thấy, Tiêu
Hoằng đã nâng bàn tay lên, một luồng hồng quang trực tiếp bám lên trên
thân thể Phất Lạc, trong nháy mắt, trên hai cánh tay của Phất Lạc đã
hình thành hai luồng hồng quang.
Mặc Nại phụ văn có thể gia tăng khoảng 12% đến 13% lực công kích, đối
với Ngự Đồ, Ngự Giả thì cũng không có gì là lớn, nhưng đối với Ngự Hồn,
thì 12% này cũng không phải là một con số nhỏ.
Cũng giống như có 10 kim tệ, thêm 10% thì cũng chỉ là nhiều thêm 1 kim
tệ mà thôi, nhưng nếu là đối với 1 triệu kim tệ thì sao? Khi đó sẽ nhiều thêm được bao nhiêu?
Bụp...
Thậm chí không đợi Hoắc Nhiên và Phất Lạc kịp phản ứng, thì nắm tay của
Phất Lạc đã trực tiếp đánh nát lớp phòng ngự bằng cự long này.
- Cái gì...
Nhìn thấy Phất Lạc phá vỡ phòng ngự của mình, vẻ mặt đang đắc ý của Hoắc Nhiên trở nên cứng đờ, trong ánh mắt cũng hiện lên một chút kinh ngạc,
bởi vì một quyền này so với khi nãy thì cường đại hơn rất nhiều.
Ầm!
Ngay sau đó, không đợi Hoắc Nhiên hoàn toàn tỉnh lại từ trong khiếp sợ,
một quyền của Phất Lạc đã đánh lên trên mặt Hoắc Nhiên, trực tiếp đánh
văng Hoắc Nhiên có thực lực Ngự Hồn ra ngoài.
Đồng thời, Hoắc Nhiên cũng cảm thấy trước mắt tối sầm, thân thể không chịu khống chế, bay ra ngoài.
Mà Tiêu Hoằng đã chọn đúng thời cơ, mở ra Ma Dực, hai chân dùng sức giậm một cái lên mặt đất, trực tiếp lao về phía Hoắc Nhiên.
- Tiêu Hoằng, ngươi muốn làm gì?
Phất Lạc vẫn còn đang chìm trong khiếp sợ, thấy Tiêu Hoằng trực tiếp lao ra từ bên cạnh mình, đánh về phía Hoắc Nhiên, Phất Lạc kinh hãi, nên
biết rằng, Tiêu Hoằng mới chỉ là Đại Ngự Sư cấp một, mà Hoắc Nhiên kia
lại là Ngự Hồn cấp một, chênh lệch thực lực giữa hai bên là quá lớn,
xông tới tấn công như vậy là quá mức mạo hiểm.
Đối với tiếng hô của Phất Lạc, Tiêu Hoằng cũng không đáp lại, chỉ trong
giây lát đã tới cách Hoắc Nhiên không đến hai mươi thước.
Tuy rằng Hoắc Nhiên bị đánh tới mức quay cuồng, đồng thời bị mất trọng
tâm, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Hoằng lao thẳng về phía mình, thì trên mặt vẫn hiện ra một chút tàn nhẫn.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, chỉ bằng một chút xíu thực lực của ngươi mà
có thể tạo thành công kích trí mạng cho ta ư! Không biết tự lượng sức
mình.
Nói xong, hai con cự long phía sau Hoắc Nhiên đã trực tiếp lao về phía Tiêu Hoằng mà cắn xé, tốc độ cực nhanh.
Tuy nhiên Tiêu Hoằng lại vẫn rất bình tĩnh, đối mặt với hai con cự long
lao tới, hắn chọn đúng thời cơ, lập tức gia trì hiệu quả của Mặc Nại phụ văn lên trên người mình, đồng thời Ma Dực cũng lại lần nữa cháy lên,
tốc độ của hắn lại được tăng lên một chút.
Ngay khi hai con cự long vừa chuẩn bị cắn xé mình, thì Tiêu Hoằng đã nhanh chóng làm ra một động tác xoay người rất đẹp mắt.
Hai con cự long lao sát qua y phục của Tiêu Hoằng, mất đà lao ra ngoài.
Né tránh ư?
Nhìn thấy cảnh này, Phất Lạc có chút không thể tin được vào hai mắt của
mình, chỉ bằng thực lực Đại Ngự Sư cấp một mà lại có thể dựa vào kỹ xảo
mà tránh thoát công kích của Ngự Hồn, mặc dù Ngự Hồn này đang ít nhiều
bị mất cân bằng, nhưng cũng đủ để làm cho ngời ta phải giật mình rồi.
Đương nhiên, giật mình nhất chắc chắn là Hoắc Nhiên, tuy rằng hắn không nói gì, nhưng hai mắt đã trợn to lên.
Đồng thời không đợi cho Hoắc Nhiên kịp tấn công lần nữa, khuon mặt lạnh
như băng của Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở bên trái Hoắc Nhiên, sau đó hắn
nâng lên ngón trỏ trái đỏ như máu, đầu ngón tay trực tiếp điểm lên trên
huyệt Thái Dương của Hoắc Nhiên.
Ngay sau đó, một chùm tia sáng màu đỏ đã xuyên thẳng ra từ huyệt Thái Dương phía bên phải của Hoắc Nhiên.
Mà thời điểm này, Hoắc Nhiên đột nhiên cảm thấy đại não trở nên mát lạnh.
Ầm ầm ầm!
Ngay sau đó, toàn thân Hoắc Nhiên đã trực tiếp bay ra, ngã lăn quay trên mặt đất, toàn bộ quá trình chỉ không đến một giây đồng hồ.
Hoắc Nhiên ngã trên mặt đất, lại không có chút ngừng lại nào, mà trực
tiếp nhảy dựng lên, trên khuôn mặt tràn đầy máu tươi đã hiện ra một chút dữ tợn, nhìn về phía Tiêu Hoằng.
- Ngươi cho là, chỉ bằng thực lực của ngươi, có thể tạo ra cho ta...
Không đợi Hoắc Nhiên nói xong, vẻ mặt của hắn đột nhiên biến đổi, vẻ mặt không kiềm được hiện ra một chút kinh hãi hiếm thấy, ngay trong lúc hắn mở miệng nói, thì hắn bỗng cảm thấy hai mắt choáng váng, cảnh tượng
trước mắt trở nên quay cuồng, bóng người Tiêu Hoằng bắt đầu trở nên vặn
vẹo, tiếng chém giết và các loại âm thanh không ngừng vang vọng trong
đầu.
Giờ khắc này, Hoắc Nhiên dường như đã ý thức được, đồn tấn công có vẻ
nhẹ nhàng hời hợt kia của Tiêu Hoằng, như không có gì, kì thực lại vô
cùng âm độc, sẽ làm cho địch nhân sinh ra vô tận ảo giác, trong khoảng
thời gian ngắn sẽ hoàn toàn mất đi năng lực phản kháng.
- Tiêu Hoằng! Ngươi thật là âm hiểm!
Hoắc Nhiên tức giận thốt lên, sau đó điều động toàn bộ Ngự lực của bản
thân vào trong đại não, ngăn cản sóng năng lượng tiến vào đại não khuếch tán.
Chỉ là khi làm vậy, sức chiến đấu của Hoắc Nhiên đã giảm xuống không
phanh, Ngự lực dùng để áp chế sóng năng lượng Huyễn ma lại đang rung
động trong đầu mình, tuy rằng hắn chưa bị hoàn toàn chìm trong ảo giác,
nhưng cảnh tượng trước mắt cũng đã hoàn toàn thay đổi.
- Âm hiểm ư? Ngươi muốn nói như thế nào cũng được!
Tiêu Hoằng nói xong, hai bàn tay rung lên, sau đó bước về phía Hoắc Nhiên, đè lên người hắn, nắm tay điên cuồng đánh xuống.
Hắn đang phát tiết nỗi tức giận!
Nắm tay được bao phủ bởi Hàn băng vạn năm, có thể nói là từng nhát đau
tận xương, mỗi một quyền đánh xuống thì giống như đánh vào trong mặt
nước, làm bắn ra từng luồng máu tươi, thậm chí ngay cả hàm răng còn cứng hơn cả kim cương của Hoắc Nhiên cũng trực tiếp bị đánh văng ra vài
chiếc.
Mười mấy quyền đánh xuống, khuôn mặt Hoắc Nhiên đã biến dạng, nếu không
phải có cấp bậc Ngự Hồn, thì Hoắc Nhiên đã bị mấy quyền này đánh chết
tươi rồi.
Vẻ tàn bạo đã càng lúc càng đậm thêm trên người Tiêu Hoằng!
Mà tuy rằng Hoắc Nhiên đã tỉnh lại, nhưng lại cảm thấy trong đầu như sắp nổ tung, cộng thêm một loạt nắm tay trận điên cuồng của Tiêu Hoằng, hắn càng không có lực trả đòn, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng trong
lòng thì đã tức giận tới mức sắp nổ tung.
Sư trưởng Quý Khang của Sư đoàn Hắc Cáp Tử ở cách đó không xa, tự nhiên
có thể nhìn thấy cảnh này, một tên Đại Ngự Sư cấp một đang cưỡi trên
người Ngự Hồn mà điên cuồng đánh đạp, cảnh này quả thực là rất khó tin.
Tuy nhiên Quý Khang cũng phi thường hiểu rõ, nếu Hoắc Nhiên mà xảy ra
chuyện không hay, thì hậu quả rốt cuộc là cái gì, đó chính là Phất Lạc
hoàn toàn được giải thoát, một lão quái cấp bậc Ngự Hồn sẽ là tai nạn
đối với mấy ngàn binh sĩ Cao Tương sót lại này.
Nghĩ vậy, Quý Khang không dám có chút tạm dừng nào, một bước vọt tới, giết về phía Tiêu Hoằng.
Thấy Quý Khang tấn công đến, Tiêu Hoằng bất đắc dĩ, trực tiếp đứng lên,
bắt đầu chống cự, trong nháy mắt hai người đã chém giết cùng một chỗ,
giống như hai con dã thú điên cuồng vậy.
Đồng thời Hoắc Nhiên đã lảo đảo đứng lên, nhưng trong khoảng thời gian
ngắn, hắn đã hoàn toàn mất sức chiến đấu, chỉ cảm thấy trời đất trước
mắt xoay chuyển, toàn thân vô lực, chỉ có thể thông qua Ngự lực để khống chế ảnh hưởng của sóng năng lượng Huyễn ma.