Ma Ngân

Chương 187: Chương 187: Nghịch lân!




Bắt đầu từ tiết thứ 2, Tiêu Hoằng bỗng thấy khó hiểu, dựa theo chương trình học thì tiết thứ 2 sẽ do Thôi Uyển Bác giảng dạy, hơn nữa Thôi Uyển Bác chưa bao giờ đến trễ, nhưng đã trễ giờ 5 phút rồi mà Thôi Uyển Bác vẫn chưa đến.

Cùng lúc các học sinh trong phòng cùng bắt đầu xôn xao, có người hoài nghi Thôi Uyển Bác bị bệnh.

Vào lúc này, trong phòng học truyền ra tiếng nói từ loa phát thanh:

- Bởi vì Học viện Long cầm Ma Văn đến thăm, chương trình học hôm nay tạm hủy bỏ, mời các học sinh ban loại ưu tú tập hợp ở lễ đường. Lặp lại...

Nghe thế, những học sinh đang ngồi lại xì xào, nhiều người đã sớm biết tin Học viện Long Câm Ma Văn đến đây, Sài Sương bị đạp đầy thương tích, Lục Quần đã nhắm vào học sinh Phân viện bí ẩn.

Tuy rằng phần lớn người nơi này không biết học sinh Phân viện nào đó là ai, nhưng nếu bị người ta đạp ngã, thanh danh của học sinh Phân viện nào đó mới dựng lên sẽ biến thành một bãi bùn nát.

Có thể nói phần lớn học sinh Phân viện Tây Tân chỉ có thực lực thường thường, nhưng nhìn thấy Phân viện tốt hơn, bọn họ cũng rất quý trọng thanh danh không dễ có này.

Đương nhiên, tuy rằng Tiêu Hoằng có vẻ lạc loài ở trong ban, thậm chí có lần bị hoài nghi là học sinh Phân viện nào đó, nhưng mà mặt ngoài, thậm chí hành động của Tiêu Hoằng thật là không giống. Nhất là hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi, ở trong mắt bọn họ, hình ảnh tuyệt diệu đến tận cùng ở hội biểu diễn của Mộ Khê Nhi nhất định là do một người tràn ngập tình yêu chế tạo ra. Còn bộ mặt lạnh băng của Tiêu Hoằng, chỉ nhìn thôi đã thấy sợ rồi.

Quan trọng hơn là học sinh Phân viện đều rất tự giác bảo vệ chuyện của học sinh Phân viện nào đó. Tuy rằng không thể khẳng định 100% học sinh Phân viện kia là ai, nhưng mà người Học viện Tây Tân Ma Văn tới hỏi bọn họ đều không nói ra một chữ nào. Bởi vì bọn họ biết rõ một khi bại lộ học sinh Phân viện nào đó, chắc chắn sẽ bị Học viện Tây Tân Ma Văn nghĩ hết cách đào đi, vậy thì Phân viện còn gì mà lăn lộn nữa.

Nhưng dù thế, khi nhớ đến học sinh Phân viện nào đó, vẫn cá biệt có người không kìm được liếc cái tên lạc loài trong ban kia.

Tiêu Hoằng cũng không để ý tới phản ứng của người trong ban, chỉ nghe được tiếng loa thông báo liền có chút bất mãn. Hắn đã bố trí an bài đầy kế hoạch hôm nay, bởi vì chuyện này liền xáo trộn hết.

Vừa muốn dọn dẹp, ôm quần áo Mộ Khê Nhi mua cho hắn đi ra, lúc này Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng đột nhiên rung lên, lấy ra xem, có tin tức do hiệu trường Phân viện Trình Thiếu Vĩnh phát tới: rắc rối, tới một chuyến.

Trình Thiếu Vĩnh dùng từ hết sức khách khí, dù sao hiện giờ hắn đã thuộc về người Tập đoàn Khoa Long, về phần học sinh Phân viện nào đó, tự nhiên hắn biết rõ, dù sao cái tên này do chính hắn đặt. Đồng thời dù Tiêu Hoằng không tỏ vẻ rõ ràng gia nhập Tập đoàn Khoa Long, nhưng người sáng mắt cũng nhìn ra được địa vị của Tiêu Hoằng ở trong mắt Tập đoàn Khoa Long hơn xa Trình Thiếu Vĩnh.

Nhìn mấy chữ này, Tiêu Hoằng cũng không từ chối được, chỉ khẽ thở dài, thu hồi Ma Văn thòng tin đi theo những bạn học cùng lớp tới lễ đường Phân viện.

Lễ đường Phân viện Tây Tân không khí phái như Học viện Tây Tân Ma Văn, diện tích cùng chỉ bằng rạp chiếu phim cỡ trung, chỉ chứa được mấy trăm người mà thôi.

Lúc Tiêu Hoằng chạy đến, phát hiện nơi này đã đầy người, phần lớn là nhân vật cấp học trưởng của Học viện Long cầm Ma Văn cùng Học viện Tây Tân Ma Văn. Nhưng Miêu Thần không xuất hiên, Mộ Khê Nhi, Sài Sương đang ngồi ở trên.

Mộ Khê Nhi thần sắc bình thản, ôm Cầu Cầu đang bị đè ép trong ngực, về phần Sài Sương, lúc này sắc mặt xanh mét, hai mắt muốn phun ra lửa.

Trước mặt toàn thể giáo sư học sinh, bị một tên học sinh Học viện Long cầm nhục nhã, Sài Sương cao ngạo làm sao chịu được.

Ngược lại Tiêu Hoằng có vẻ bất đắc dĩ, bề ngoài lười biếng, ôm bưu kiện tìm một góc tối ngồi xuống, lẳng lặng nhìn tình hình diễn biến, bản thân không có ý muốn ra tay.

Nguyên nhân rất đơn giản, dựa theo thực lực chế văn của Tiêu Hoằng hiện giờ thì đã vượt xa học sinh cùng cấp. Đối với việc tranh cường háo thắng, hay là gây náo động, Tiêu Hoằng thật là không nhiệt tình. Vẫn là câu đó, Tiêu Hoằng rất hiện thực, không có lợi ích thì không hứng thú, loại tranh đấu chỉ vì danh dự này, Tiêu Hoằng không quan tâm.

Trên bục giảng, học sinh Phân viện liền nhanh chóng tỷ thí với học sinh Học viện Long cầm Ma Văn.

Học viện Long cầm nói thế nào cùng có thể sánh với Học viện Tây Tân Ma Văn, học sinh Phân viện càng không thể so sánh. Thậm chí có học sinh cá biệt, ngay cả Chiến văn thí nghiệm cũng không chế tạo được, liền tuyên bố thất bại.

Hành động này dẫn tới không ít người cười khẽ, phần lớn đều là học sinh Học viện Long cầm Ma Văn. Về phần học sinh Học viện Tây Tân Ma Văn, bình thường cũng không ít lần cười nhạo người ta, nhưng mà bây giờ bọn họ có tư cách cười nhạo hay sao? Mới đó đã bị người ta đạp lăn ra còn gì.

Tiêu Hoằng ngồi trong góc tối, cũng không để ý tới chuyên này. Hắn hiểu rõ thực lực Phân viện, cục diện như thế là hoàn toàn nằm trong dự kiến.

Ngược lại Học viện Long cầm Ma Văn ở trong mắt người thường cũng thắng mà không hay, dù sao hai Học viện căn bản không cùng một tầng thứ.

Chỉ mới 1 giờ, ba vòng tỷ thí chấm dứt, lúc này Lục Quần đạp bước nghênh ngang đi lên bục giảng.

- Sớm biết Phân viện vô năng như vậy, ta thật là không nên tới, giống như đạp vào cái đống gì còn nóng vậy.

Đây là câu nói đầu tiên của Lục Quần khi lên đài, nhìn có vẻ nội liễm, kỳ thật quá kiêu ngạo hiểm độc.

Lạc Tuyết Ninh cùng Mã Khảo ngồi ở trung tâm nghe nói thế, thần sắc hơi đổi, rõ ràng cái tên kia kiêu ngạo quá đáng.

Còn lời mắng trào phúng của Lục Quần cũng dẫn tới tiếng cười to của Học viện Long Cầm Ma Văn, ngay cả Viện trưởng Học viện Long cầm Ma Văn cũng nhếch miệng, nhớ ngày đó không phải Sài Sương cũng nói họ như vậy hay sao.

Nhìn lại Trình Thiếu Vĩnh cùng những học sinh giáo sư Phân viện, đã sắp tức nổ phổi, một đám sắc mặt xanh mét, nhưng cố tình lại không có cách nào, tài không bàng người mà.

- Học sinh Phân viện bí ẩn gì đó, xuất hiện đi, đạp ngươi xong là ta có thể đi được rồi.

Lục Quần đứng trên bục giảng trung tâm, cao ngạo nói. Thân người không cao vào lúc này ưỡn ngực lên, làm ra vẻ cao to.

Nhìn lại bên dưới đã bắt đầu xôn xao, những học sinh chụm đầu lại, biểu tình phẫn hận trừng Lục Quần bên trên.

Vào lúc này, mặc kệ là học sinh Phân viện hay là Học viện đều hy vọng học sinh Phân viện nào đó đi ra, đè ép kiêu ngạo của tên Lục Quần kia.

Tiêu Hoằng ở trong góc nhìn bộ dạng của Lục Quần, bình thản không đổi, cứ lẳng lặng ngồi đó. Có thể nói nếu thực lực không hơn kém nhiều, có lẽ Tiêu Hoằng sè hứng thú với lời khiêu khích kia, nhưng một khi thực lực cách xa đến mức nhất định, loại khiêu khích này ở trong mắt Tiêu Hoằng giống như trò hề, tuy rằng nhìn thì phiền lòng, nhưng cũng không đến mức nổi giận.

Nhưng vào lúc này, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng lại truyền ra rung động, vẫn là tin nhắn của Trình Thiếu Vĩnh phát tới: Có thể ra tay giúp đỡ không?

Đối với tin nhắn này, Tiêu Hoằng cũng không để ý nhiều.

Nhìn lại bục giảng, Lục Quần thấy bên dưới vẫn im lặng không lên tiếng, vẻ

kiêu ngạo càng đậm. Vẫn là câu trước, hắn phải biểu hiện thật là mạnh mẽ, một là

vì hả giận, thứ hai là hắn cho rằng đây là cơ hội của hắn, để cho Lạc Tuyết Ninh

hoặc là Mà Khảo nhìn trúng, một khi mình tiến vào Thánh điện hoặc là trở thành

thủ hạ của Lạc Tuyết Ninh, vì thì tương lai sẽ bay lên như diều gặp gió.

Ở sâu trong lòng hắn, Long cầm là cái hổ nước nhò, làm sao nuôi nổi chân long như hắn.

- Sao hả? Không dám ra? Hơn nữa nghe nói ngươi chưa bao giờ dám gặp người bằng mặt thật, có phải rất xấu xí hay không? Hay là căn bản không có tài năng thật, hoàn toàn là giở trò gạt người?

Lục Quần nói tiếp, ngữ khí ngày càng khiêu khích khinh thường.

- Bạn học này, người ta không muốn đấu với ngươi, cần gì phải bức người như thế? Người trẻ tuổi, quá xúc động, tự phụ là không tốt.

Thôi Uyển Bác ngồi cạnh Trình Thiếu Vĩnh khẽ lên tiếng, ngữ khí đầy ý vị sâu xa. Lão tự nhiên biết học sinh Phân viện nào đó chính là Tiêu Hoằng, càng biết Tiêu Hoằng không xuất hiện là vì không muốn lộ diện ở chỗ không có ý nghĩa này.

- ở đây có chỗ cho lão già ngươi nhúng miệng vào hay sao? Còn sức, thì đi lo chuẩn bị sẵn quan tài đi.

Lục Quần căn bản không để Thôi Uyển Bác vào mắt, theo hắn thì nếu là người Phân viện đều là rác rười.

Xoạt!

Ngay khi Lục Quần nói ra lời này, Tiêu Hoằng ngồi trong góc đột nhiên biến sắc. Vốn sắc mặt lạnh nhạt liền rút lui, thay vào đó là phẫn nộ.

Đúng, dựa theo lẽ thường thi Tiêu Hoằng mặc kệ Lục Quằn chèn ép, nhưng công khai nhục mạ ân sư của mình, cái này không thua gì đụng tới nghịch lân của Tiêu Hoằng.

Có thể nói Tiêu Hoằng đối với Thôi Uyển Bác ngoại trừ tôn trọng ra là càng tôn trọng hơn, nhưng giờ đây bị người ta sỉ nhục như thể, Tiêu Hoằng làm sao chịu được? Vừa rồi còn nhàn nhã, lập tức tràn ngập phẫn nộ.

Tiếp theo Tiêu Hoằng nhíu mày, lặng lẽ chuồn ra khỏi đại sảnh, đi vào trong phòng thay quần áo cạnh lễ đường, nhanh chóng thay quần áo mà Mộ Khẽ Nhi mới mua cho hấn. Lại đeo kính râm cùng mặt nạ, cất ba lô cùng quần áo cũ khóa chặt trong tủ, tiếp theo quay trở vào lễ đường, phát tin nhắn cho Trình Thiếu Vĩnh: bảo vệ thân phận của ta.

Kỳ thật ở chỗ này, tuy rằng thực lực của Tiêu Hoằng tạm thời không bằng Miêu Thằn, nhưng chỗ này là địa bàn Phân viện, cộng thêm có Lạc Tuyết Ninh ở đây, huống chi Miêu Thần cùng không có, dù là có mặt, cùng sẽ không dám làm bậy, sẽ không có gì nguy hiểm.

Cùng lúc đó, Lục Quần không cao lắm đứng trên bục giảng làm ra vẽ ở tít trên cao, không ngừng nói chuyện,

- Nếu cái tên học sinh Phân viện nào đó chậm chạp không hiện ra, vậy ta chỉ có thể nhận định hắn là một con rùa đen rụt đầu, một tên chỉ tự biết tung hô mình, không có danh thật mà thôi. Xì!

Lục Quần khinh thường nói, còn phun nước miếng xuống, nhục nhã trắng trợn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.