Ma Ngân

Chương 330: Chương 330: Nghịch tập! (6)




Nghe từ trong miệng Tiêu Hoằng nói ra như thế, A Mình Tả suýt tí nữa nghẹt thở, ngất xỉu. Thân là Tướng quân, thân là lão tướng kinh nghiệm sa trường của để quốc, vẫn là lần đầu tiên hắn nghe được thuộc hạ lại dùng một cái lý do như vậy, nói với hắn. Trong lúc nhất thời, A Mình Tả lại không biết nên nói gì với Tiêu Hoằng.

Răn dạy ư?

Bối La quân đoàn hiện tại nói đúng ra xưa đâu bằng nay. Huống chi, còn có Ma Văn khung máy móc kia, đó tuyệt đối là vô tận hấp dẫn đấy, đắc tội là hỏng bét, đối với kể hoạch tương lai sắp tới mua sắm, cố nhiên không tốt.

Hơn nữa hắn cũng nhìn ra được, tên tóc bạc trắng trước mắt này, dường như chính là sử dụng Ma Văn khung máy móc cùng với Xích Anh Chiến Văn, giành quyền khống chế Bối La quân đoàn. Tuy nhiên, đối với điểm này A Mình Tả coi như thông thoáng, đâu cần quản tới ai là quan chỉ huy chứ, miễn là có sức chiến đấu là được.

-Hiện tại ta không nghĩ nhiều lời với ngươi, ta thừa nhận địa vị chỉ huy của ngươi ở Bối La quân đoàn, nhưng hiện tại, ta ra lệnh cho ngươi: Lệnh cho quân đội của ngươi, tức khắc dựa theo ta nói làm đi! Hoặc là ngăn chặn viện quân của Liệp Ưng quân đoàn, hoặc là xuất quân tấn công Cứ điểm số 11 ở phụ cận!

A Mình Tả có vẻ thỏa hiệp một chút, tiếp theo ra lệnh.

-Không được!

Tiêu Hoằng không một chút cảm kích, có thể nói từ chối một cách dứt khoát lưu loát.

Từ chối thẳng thừng mệnh lệnh của Tướng quân rõ ràng dứt khoát như thế! Bí thư quân cơ ở một bên, gương mặt xinh đẹp đã trắng bệch, nếu nàng không có suy đoán lầm, hẳn đây là trắng trợn kháng mệnh, hơn nữa còn dùng thủ đoạn trực tiếp như thế.

Kia... tóc bạc trắng kia rốt cuộc là ai vậy?

Bí thư quân cơ thầm nghĩ trong lòng, một đôi mắt đẹp khẽ liếc nhìn lên màn hình: là một thanh niên tướng mạo thực bình thường, dường như chưa đến hai mươi tuổi, nhưng có một loại khí chất cực kỳ băng lạnh, dường như xa cách ngoài ngàn dặm.

-Vì sao?

A Mình Tả hỏi tiếp, đối với sự kháng mệnh này, hiện tại hắn không có để ý tới. Tuy rằng chỉ là nói chuyện đơn giản, nhưng hắn có thể cảm nhận được tên tóc bạc trắng trước mắt này, có thể khống chế Bối La quân đoàn chặt chẽ, cải tạo Bối La quân đoàn trở thành bộ dáng ngày hôm nay, tất nhiên hắn có chỗ hơn người, đều không phải là phường giá áo túi cơm.

Không tiến công Cứ điểm số 7, hẳn là có lý do của hắn.

-Ngại quá!

Tiêu Hoằng nhẹ nhàng đáp lại, trong giọng điệu một chút cũng không có xem A Mình Tả trước mắt trở thành Tướng quân để đối đãi.

-A? Ngươi...

A Mình Tả nghe nói như thế, nhất thời lại có chút không nói nên lời, thật tùy hứng, cố chấp, quật cường... đây là A Mình Tả hiểu biết về Tiêu Hoằng. Nhưng lúc này, A Mình Tả không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại trả lời hắn một câu như vậy, rõ ràng là miễn cưỡng đáp cho có lệ.

-A Mình Tả Tướng quân đừng hỏi! Đế quốc có câu nói rất tốt: Tướng thân ở ngoài chiến trường có điều không chịu quân mệnh! Có một số việc, ngài không hiểu rõ lắm, ta có nói ngài cũng không hiểu. Cùng với như vậy, thì câm miệng đi! Ngài không biết gì về Bối La, cũng đừng chỉ huy mù quáng, ta có kể hoạch của ta! Được rồi, không nói nữa!

Nói xong, Tiêu Hoằng trực tiếp gián đoạn liên lạc.

Lại nhìn ba đầu sỏ Bối La trên bàn ăn, lúc này đều sửng sốt ngẩn người như phổng, đũa cầm trong tay cứ như vậy treo ở giữa không trung, miệng há hốc, ánh mắt khó tin nhìn Tiêu Hoằng.

Không sai, mấy ngày nay bọn họ đã có chút hiểu biết về Tiêu Hoằng, không thích người khác nói lời vô nghĩa, nhưng lại trực tiếp bảo Tướng quân câm miệng, còn nói cho Tướng quân đừng chỉ huy mù quáng, cái này... cái này...

Đám người La Kiệt đã hoàn toàn sững sờ ngây người, trực tiếp bảo Tướng quân câm miệng? Điều này quả thực có quyết đoán biết bao a? Từ xưa tới nay, ít nhất là ở Phục Thản Đế Quốc, dường như không có người nào dám không lưu tình chút nào như vậy, với thân là một Trung úy mà dám bảo thẳng Tướng quân câm miệng, còn chủ động gián đoạn liên lạc, còn nói Tướng quân đừng chỉ huy mù quáng...A Mình Tả trong sở chỉ huy nhìn thấy hình ảnh Tiêu Hoằng biến mất, cả người cũng cứng ngắc tại đương trường, hắn có chút không dám tin lổ tai mình.

-Tên... tên Tiêu Hoằng đó vừa rồi nói gì với ta?

A Mình Tả hướng bí thư quân cơ hỏi.

-Hắn... hắn... dường như bảo ngài... câm miệng, đừng chỉ huy mù quáng!

Bí thư quân cơ nơm nớp lo sợ nói. Nàng cũng không nghĩ tới, tên thanh niên chưa đến hai mươi tuổi kia lại dám nói năng lỗ mãng với A Mình Tả, một Tướng quân sư trưởng như thế.

-Vô liêm sỉ mà! Rốt cuộc là từ đâu nhảy ra tên hỗn tiểu tử này, Chết tiệt! Lại không cói ai ra gì như thế!

A Mình Tả nổi giận nói. Thế nhưng hiện tại, hắn cũng không có cách nào lập tức trách cứ Tiêu Hoằng, có một câu Tiêu Hoằng đã nói đúng: Tướng ở ngoài chiến trường có điều không chịu quân mệnh!

Nếu hiện tại trách phạt Tiêu Hoằng làm cho toàn tuyển tan rã, vậy có điều mất nhiều hơn được.

-Cứ chờ xem tên kia mà làm sai, ta thu thập hắn!

A Mình Tả hung hãng vỗ bàn một cái, hung tợn nói.

Rơi vào đường cùng, A Mình Tả chỉ có thể sinh hờn dỗi, đồng thời, thông qua màn hình, quan sát nhất cử nhất động ở Cứ điểm số 10.

Cùng lúc đó, theo thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ thấy Cứ điểm số 7 đã biến thành một thành lũy siêu cấp, trấn đóng hơn 3000 sĩ binh, hệ thống vũ khí đang rất nhanh dần dần cường hóa lên.

Trong nháy mắt dường như làm cho người ta có một loại cảm giác không thể chiến thắng.

Tại Sư đoàn 19 để quốc, những người khác tự nhiên không nghe được cuộc nói chuyện nghịch thiên giữa Tiêu Hoằng và A Mình Tả, chỉ là thông qua màn hình, nhìn thấy Cứ điểm số 7 không ngừng võ trang, không ngừng lớn mạnh, trong lòng ai nấy thầm thở dài. Lúc này, có muốn phát động tiến công Cứ điểm số 7, phòng chừng phải tử thương thảm trọng, hơn nữa cũng không nhất định có thể đánh hạ được.

Hơn nữa nếu kể tiếp phát động chiến đấu, thì đó không khác gì là Liệp Ưng quân đoàn quyết chiến cùng Bối La quân đoàn, nhưng mà muốn đánh sụp Liệp Ưng quân đoàn, thật sự sẽ dễ dàng như vậy sao? Không sai! Bối La quân đoàn hiện tại trang bị xuất sắc, nhưng Liệp Ưng quân đoàn cũng không phải đống đất bùn muốn nhào nặn thể nào cũng được.

Mà trọng yếu hơn là, Bối La lần đầu tiên ôm tâm tư của nhân vật nổi bật, chiếm nhân tố bất ngờ rất lớn, đánh cho địch nhân một cái trở tay không kịp, vì thể Liệp Ưng quân đoàn mới có thể lộ vẻ không chịu nổi một kích như vậy.

Nếu thực sự có chuẩn bị, thắng bại sẽ khó nói. Hơn nữa phỏng chừng chiểu theo phát triển cứ tiếp tục thể này, đợi đến lúc binh lực của Liệp Ưng quân đoàn toàn bộ tụ tập lại, đạt tới 4000 quân, vậy càng khó mà nói! Phải biết rằng, binh lực 4000 người này ước chừng gần gấp ba lần Bối La quân đoàn đấy.

-Ôi... Cơ hội tốt cứ như vậy bị Bối La quân đoàn bỏ qua, thật là đáng tiếc mà!

Kiệt Thân ở trong sở chỉ huy tiền tuyển có vẻ tiếc nuối nói. Hắn là Đoàn trưởng

Hải Long đột kích đoàn của sư đoàn 19 để quốc, một nam nhân chưa đến ba mươi tuổi, nhìn qua có cảm giác có chút hào hoa phong nhã.

-Không chỉ như thế, phòng chừng lần này, Bối La quân đoàn rất có thể còn phải rơi vào cục diện cực kỳ bất lợi, phải đối mặt với toàn bộ biên chế của Liệp Ưng quân đoàn, nếu muốn rút lui e rằng cũng rất khó khăn đây!

Tham mưu trưởng đồng dạng tiếc hận nói.

Không chỉ là Hải Long đột kích đoàn, mà toàn bộ sư đoàn 19 để quốc, gần như thuần một sắc đều là bộ dáng này, vừa tiếc hận, vừa bất đắc dĩ... nhìn thấy Cứ điểm số 7 quân đội sắp tập kết xong, một số than thở, giống như con vịt béo đưa tới sát bên miệng, còn bị rơi mất.

Cùng lúc đó, ở bên trong Cứ điểm số 7, Lặc Mỗ đã hoàn toàn triệt để thả lỏng tâm tư. Hắn nheo mắt nhìn lên màn hình quan sát nhất cử nhất động của Bối La quân đoàn. Đối phương vẫn như trước đóng ở bên trong doanh địa số 10, vô cùng yên tĩnh.

-Đám đần độn này, bây giờ còn chưa nhúc nhích, quả nhiên chỉ là một đám tên ham ích lợi trước mắt, tầm nhìn hạn hẹp!

Lặc Mỗ toát ra ý cười mờ nhạt, thần sắc thoải mái, vẻ ác liệt căng thẳng trước đó không còn sót lại chút gì. Hiện tại quân đội trú đóng của hắn có gần 4000 quân, trong lòng tự nhiên buông lỏng mười phần.

-Trưởng quan! Chúng ta có nên toàn tuyển xuất động hay không, tranh tiên cho Bối La quân đoàn nếm thử đau khổ?

Phó đoàn trưởng An Kỳ Tuấn đề nghị nói.

-Không vội! Hiện tại tốt nhất không cần hành động thiểu suy nghĩ! Tuy rằng Bối La quân đoàn này là một đám lợn ngu ngốc, nhưng vũ khí trên đầu bọn chúng cũng không phải là đồ chơi! Trước cứ quan sát một đoạn thời gian tính sau, thuận tiện trước chuẩn bị cho tốt tấm thuẫn trọng hình hợp kim của chúng ta di!

Lặc Mỗ phân phó.

Ở bên trong Cứ điểm số 10, Tiêu Hoằng đang ngồi trong văn phòng, vẫn như cũ là bộ dáng bình thản, thoạt nhìn rất nhàn hạ, đang cúi đầu dán mắt vào một quyển sách về dược vật, không ngừng lật xem.

-Trưởng quan! Căn cứ theo quan sát, hai doanh cuối cùng của Liệp Ưng quân đoàn đã tiến vào bên trong Cứ điểm số 7, tổng cộng gần 4000 quân đã toàn bộ tập trung xong!

Đúng lúc này, bỗng nhiên A Lực đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng, nhỏ giọng báo cáo, sợ quấy rầy Tiêu Hoằng.

-Xem ra, là nên thu lưới rồi!

Tiêu Hoằng tự nói một tiếng, nhẹ nhàng khép lại quyển sách trên tay, sau đó chậm rãi đứng lên, phân phó:

-Truyền lệnh xuống: đi thu lưới!

-Rõ!

A Lực ứng tiếng rồi xoay người đi nhanh ra ngoài.

Theo mệnh lệnh của Tiêu Hoằng truyền ra, chỉ thấy toàn bộ bên trong Cứ điểm số 10, binh sĩ Bối La vốn đang vô cùng tản mạn, trong khoảnh khắc dường như thay đổi thành một người khác, lập tức trở nên linh hoạt, sắc bén hẳn lên, tiếp theo đều đeo Ma Văn túi ở bên hông, đồng thời mang vào mặt nạ bảo hộ hô hấp.

Chỉ ngắn ngủn năm phút đồng hồ, binh sĩ Bối La tập kết xong, đều đi về hướng vận binh hạm. Đồng thời ở ở ngoài Cứ điểm số 10, 4 chiếc Ma Văn khung máy móc đều đã khởi động, đồng dạng Ma Văn xe tăng cũng chạy vào bên trong vận binh hạm.

Mười phút sau, Bối La quân đoàn chuẩn bị xong, liền bắt đầu thẳng tiến về hướng doanh địa số 7.

Thông qua màn hình, nhìn thấy Bối La quân đoàn lười biếng lại lần nữa xuất động, nhân viên sư đoàn 19 để quốc vốn đang tiếc hận, ai oán, đều lại lần nữa dời ánh mắt nhìn chằm chằm lên màn hình Long Liệt Tinh.

- Xuất động rồi!

-Này! Mau nhìn, Bối La quân đoàn động rồi!

Mọi người chuyển cáo lẫn nhau. Không hề nghi ngờ, bất kể vừa rồi rốt cuộc có bao nhiêu người chê bai đối với Bối La quân đoàn, nhưng giờ này khắc này, Bối La quân đoàn đã trở thành tiêu điểm, nguyên nhân chỉ có một đó chính là 4 chiếc Ma Văn khung máy móc khiển ánh mắt mọi người tỏa sáng.

-Tới giờ mới xuất động còn có chỗ dùng sao? Chậm rồi! Người ta đã chuẩn bị tốt, còn muốn đánh hạ, quả thật nói dễ hơn làm? Thật đúng là khờ dại!

A Mình Tả nhìn lên màn hình, hình ảnh quân Bối La đang tiến quân về hướng bắc, khẽ lắc lắc đầu, trên nét mặt tràn ngập vẻ tiếc hận, bất đắc dĩ cùng với trách cứ.

Mà ở bên kia, Lặc Mỗ nhìn thấy 4 chiếc khung máy móc, cùng với hai chiếc vận binh hạm của Bối La quân đoàn đang thẳng tiến tới hướng Cứ điểm số 7, hắn hơi nheo mắt nhìn, trong thần sắc có vẻ rất cay cú, cũng có một chút khinh thường:

-Rốt cục cũng xuất động rồi! Tuy nhiên còn có chỗ dùng sao? Thực nghĩ rằng Liệp Ưng quân đoàn ta là đất bùn dễ nhào nặn sao?

-Báo cáo Trưởng quan! Liệp Ưng quân đoàn tất cả đã chuẩn bị xong, có thể xuất chiến bất cứ lúc nào!

Phó đoàn trưởng An Kỳ Tuấn bước nhanh đi vào, báo cáo với Lặc Mỗ.

-Tốt lắm! Truyền lệnh xuống, tất cả nhân viên chiến đấu bất cứ lúc nào đợi mệnh, tranh thủ khống chế bán kính đả kích trong vòng 20 km, không cần tùy tiện liều lĩnh! Tuy ràng bọn chúng là một đám lợn ngu ngốc, nhưng răng nanh của chúng có thể cắn chết người đấy!

Lặc Mỗ phi thường bình tĩnh đáp lại, hiển nhiên hắn cũng không có quá mức khinh địch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.