Nhìn các mảnh băng bốn phía đang chậm rãi lơ lửng, mọi người đều tim đập thình thịch, bọn họ rất rõ ràng, những mảnh vụn băng đang bay múa trên Đài Ngự Hình này, rất có thể chính là cái giá treo cổ dành cho Miêu Thần.
- Rống... a...!
Không có quá nhiều tạm dừng, nhìn Miêu Thần một cái, Tiêu Hoằng lập tức rống lên một tiếng.
Ngay sau đó, Long Tức mang theo các miếng vụn băng hỗn loạn, đã giống như một con rồng há ra cái miệng dữ tợn, lao về phía Miêu Thần.
Trong nháy mắt, thân thể Miêu Thần đã như một từ giấy bay theo gió, văng ra ngoài Đài Ngự Hình, nhưng ngay lập tức, Tiêu Hoằng đã mở rộng hai tay, khởi động Hấp Bàn Chiến Văn, kéo Miêu Thần trở lại trong tay.
Giờ này khắc này, Miêu Thần thừa nhận vụ nổ và đòn tấn công của Long Tức, hiện giờ đã không có chút lực lượng phản kháng nào nữa, Tử linh mẫu trùng trước ngực đã máu thịt bầy nhầy, hắn bị Tiêu Hoằng bóp chặt cổ, thân thể trở nên mềm nhũn.
Mà lúc này Tiêu Hoằng chỉ nhẹ nhàng lau một vài vết máu trên mặt, hơi nhìn bốn phía một cái, cuối cùng hướng ánh mắt về phía Bệ Đồ, sau đó chỉ thấy tay trái Tiêu Hoằng đột nhiên phát lực, trực tiếp bóp nát cổ của Miêu Thần.
Miêu Thần co giật vài cái trong tay Tiêu Hoằng, rồi hoàn toàn không có chút sinh cơ nào nữa.
Sài Tang đang ngồi một bên mà nhìn, khóe miệng không khỏi co rúm lại, nhìn thấy Tiêu Hoằng giết chóc trong khoảng cách gần như vậy, khiến cho Sài Tang cũng phải chịu áp lực tâm lý không nhỏ.
Những người khác cũng như vậy, nét mặt mang vẻ khác thường, bốn phía vẫn vô cùng yên tĩnh.
Vào giờ khắc này, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Tiêu Hoằng.
Bộp...!
Ném thi thể Miêu Thần sang một bên, Tiêu Hoằng hơi bước hai bước về phía trước, sau đó trong ngực khẽ nhói, “phốc!” một tiếng, một ngụm máu tươi được phun ra, tình bình như vậy thì Tiêu Hoằng đã rất rõ ràng, vừa rồi điều động Ngự lực trong phạm vi lớn, đã khiến cho bộ ngực trở nên vô cùng yếu ớt, giờ đã không chịu được nữa.
Sau khi phun ra một ngụm máu tươi, Tiêu Hoằng đột nhiên cảm thấy, mọi thứ trước mắt đang không ngừng đảo quanh, đây là dấu hiệu cho thấy mất máu quá nhiều.
Bước chân lảo đảo, Tiêu Hoằng đột nhiên lại điều động Ngự lực một lần nữa, một mũi băng nhọn cao gần hai thước như một tia chớp đâm lên ngay bên cạnh Tiêu Hoằng, mà Tiêu Hoằng cũng ngay lập tức nắm lấy nó, chống đỡ thân thể, không để cho mình ngã xuống, đầu gục xuống, mái tóc che kín hai mắt, chỉ có những giọt máu tươi trên khóe miệng đang không ngừng nhỏ xuống, thân thể không tự chủ được run lên, nhưng vẫn không ngã xuống.
Mộ Khê Nhi nhìn thấy cảnh này, đã không cách nào khống chế tâm tình được nữa, hất văng cánh tay của Bệ Đồ ra, đột nhiên đứng lên, kêu lớn:
- A Hoàng...!
Sau đó, Mộ Khê Nhi thất thanh khóc lên, nước mắt rơi như mưa, thân thể cũng không ngừng run rẩy.
Mà Tiêu Hoằng nghe được tiếng kêu của Mộ Khê Nhi, thân thể không tự chủ được giật giật, sau đó hơi ngẩng đầu, trong ánh mắt suy yếu, vẻ lăng lệ vẫn không tắt, chỉ ánh mắt hơi đỏ, đã yên lặng nói rõ tất cả.
Hiện tại những gì Tiêu Hoằng có khả năng làm, đó là ra sức điều động Ngự lực, thúc đẩy Hàn băng vạn năm tạm thời che lại miệng vết thương, không cho máu chảy ra nữa, Tiêu Hoằng cũng run rẩy lấy ra một viên Văn đan bổ huyết, nhét vào trong miệng tràn đầy máu, sau đó nuốt xuống.
Sài Tang trên ghế ngồi thấy vậy, trên mặt đã trở nên tươi cười, rốt cục không còn kiêng nể gì nữa, hắn đứng lên, sau đó thông qua Ma Văn thông tin phát ra tín hiệu.
Vài giây sau, bốn phái cửa vào của hội trường đã xuất hiện rất nhiều người của Tập đoàn tài chính Hồng Bác, nhân số không dưới ba mươi người, sau đó chúng cùng lúc lao tới, trực tiếp bao quanh Đài Ngự Hình.
- Hừ hừ, tên ác đồ Tiêu Hoằng nhà ngươi, lần này phỏng chừng ngươi có chắp cánh cũng không thể bay được nữa đâu, hôm nay ta sẽ báo thù cho cháu gái của ta, thậm chí là cả mọi người của Miêu gia nữa, hiện tại những Ngự Văn Giả này, sẽ chuẩn bị tái chiến với ngươi trên Đài Ngự Hình!
Sài Tang đứng lên, toát ra nụ cười lạnh lùng, rồi nói.
Những người khác nghe nói như vậy, ánh mắt hơi đổi, bọn họ không nghĩ tới, Sài Tang này cũng có một mặt vô sỉ, dối trá như vậy, thừa dịp Tiêu Hoằng suy yếu, chọn cách làm đê tiện này, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Tiêu Hoằng vừa mới huyết chiến cùng Miêu Thần, hiện tại lấy đâu ra khí lực để đối phó với nhiều Ngự Văn Giả trước mắt như vậy được?
Tuy nhiên, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng hầu hết những người tại đây, đều giận mà không dám nói gì.
Rập... rập...!
Gần như ngay trong nháy mắt khi những người này vừa mới bao quanh Đài Ngự Hình, mái thủy tinh tại hội trường bỗng nhiên vỡ nát, sau đó đám người Lý Văn cùng với hơn hai mươi người là thuộc hạ của Đại Hoàng, đều nhảy xuống từ trên mái che, vây quanh bốn phía thân thể Tiêu Hoằng, giằng co cùng đám người của Hồng Bác.
Lý Nhạc lại cùng Lâm Tử khiêng một cái thùng lớn, xuất hiện từ một lối ra, tuy nhiên, họ vẫn chưa bước lên.
Nhìn thấy một màn như thế, thần sắc mọi người đều động, bọn họ không ngờ tới, Tiêu Hoằng đã có chuẩn bị ở phía sau.
Nhưng mà, ngay sau đó mọi người trở nên khó hiểu khi thấy Tiêu Hoằng bỗng nhiên hơi hơi nâng cánh tay, nhìn thoáng qua Lý Văn, chỉ về phía dưới Đài Ngự Hình, nhẹ nhàng nói:
- Lui ra!
- A...?
Lý Văn nghe vậy, thần sắc không khỏi đại biến, hắn ngàn vạn lần không ngờ, Tiêu Hoằng lại nói như vậy, chẳng lẽ hắn chán sống hay sao?
- Lui ra đi, chuyện của ta, sẽ do ta giải quyết, ai muốn giết ta, vậy thì đến đây đi.
Tiêu Hoằng lên tiếng, giọng nói tuy ràng vẫn có suy yếu, nhưng là so với khi nãy, đã có chuyển biến tốt đẹp hơn rồi.
Thấy đám người Lý Văn đã lui ra, đám người của Hồng Bác nhìn về phía Sài Tang, nắm tay thật chặt, sau đó liều lĩnh lao về phía Tiêu Hoằng.
Hơi liếc mắt một cái về phía đám thuộc hạ Miêu gia đang xông tới, Tiêu Hoằng dừng mắt tại khuôn mặt đẫm nước mắt của Mộ Khê Nhi, khẽ thở dài, vô cùng cảm khái, thấp giọng ngâm một câu:
- Đông tuyết lai, nhân dĩ tán, tà dương tàn, tịch dương vãn. Tuyết hoa phiêu, khoảnh khắc tán, lăng loạn...!
Sau khi Tiêu Hoằng khẽ ngâm câu thơ này, trên cánh tay hắn, Long Tức Chiến Văn đột nhiên nổi lên ánh sáng mãnh liệt, cùng với tiếng than nhẹ của Tiêu Hoằng, hình thành mấy luồng sóng năng lượng như lụa mỏng, lao về phía đám thuộc hạ của Hồng Bác xung quanh.
Ẩm... ầm... ầm... ầm...!
Luồng sóng năng lượng giống như lụa mỏng đánh vào ngực đám thuộc hạ của Hồng Bác, nhưng nó lại không nhẹ nhàng chút nào, y phục của chúng đã hoàn toàn vỡ nát, bảy, tám gã thuộc hạ Miêu gia đều ngã xuống dưới chân Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy một màn như thế, mọi người bốn phía đều hơi hít vào một ngụm khí lạnh, tuy ràng thực lực của những tên thuộc hạ của Hồng Bác này cũng không mạnh, nhưng tuyệt đối không ngờ tới, Tiêu Hoằng chỉ ngâm khẽ vài câu, thì đã có thể phát huy ra hiệu quả như vậy.
Vài tên thuộc hạ khác của Hồng Bác đều nhìn nhau, tuy nhiên, cuối cùng vẫn có người lộ vẻ hung dữ, khởi động Chiến Văn, lao về phía Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng suy yếu như thế, đây đúng là cơ hội tốt nhất để bọn họ hoàn toàn đánh chết Tiêu Hoằng, hơn nữa hiện tại bọn họ rất rõ ràng, bằng vào tính cách của Tiêu Hoằng, một khi lựa chọn khai chiến, thì đó chính là không chết không thôi.
Thấy trên mặt Mộ Khê Nhi lại lần nữa trào ra nước mắt, trên mặt Tiêu Hoằng đột nhiên hiện lên một chút tang thương, cách nhau chỉ mấy chục thước, lại phảng phất như cách cả một lạch trời.
Từng hình ảnh khi xưa không ngừng quanh quẩn trước mắt Tiêu Hoằng, phảng phất nhơ mới diễn ra ngày hôm qua, lại phảng phất như đã từ kiếp trước, chỉ là hiện tại chúng dường như đều hóa thành lưỡi dao, cắt vào nội tâm hắn.
Thân hình vẫn chưa động, Tiêu Hoằng khép hờ hai mắt, than thở:
- Hiểu phong tàn, lệ dĩ mãn, cô hồn lạc, tư tự khiên, đao nhận trảm bất đoạn. Vọng thiên gian, ô vân triền, hà xử thị, đào hoa nguyên?
Thanh âm này lại một lần nữa hóa thành sóng âm, tuy nhiên, so với vừa rồi thì đã mạnh hon một chút, đánh thẳng vào đám thuộc hạ Hồng Bác đang từ bốn phương tám hướng giết tới, giống như từng lưỡi đao, cắt nát đám người này.
Toàn bộ Đài Ngự Hình đều là thi thể ngang dọc, giống như một chiến trường thảm thiết.
Hơi nhìn mặt đất một cái, các thi thể nằm ngang dọc kia, nét mặt Tiêu Hoằng vẫn hờ hững, hơi buông mũi băng nhọn trong tay ra, bước về phía trước hai bước.
Mấy chục người còn sót lại, nhìn thấy một màn như thế, không khỏi lui lại về phía sau mấy bước, loại ngâm khẽ này, lại có thể giết chết từng đồng bạn của chúng, thực lực như vậy, thật sự làm cho trong lòng bọn chúng tràn ngập sợ hãi.
Những người khác bên trong hội trường cũng như vậy, vào giờ khắc này, sắc mặt mọi người đã có vẻ tái nhợt, hóa đá tại chỗ, ngay cả ánh mắt Bệ Đồ cũng hơi run rẩy.
- Trong Dã Huấn, đã từng gắn bó bên nhau, những kỷ niệm không thể nào quên được...!
Đột nhiên, giọng điệu Tiêu Hoằng bỗng cao vút lên, trong mắt tràn ngập vẻ đau thương.
Lại nhìn đám thuộc hạ của Hồng Bác trước mặt này, đã bị đánh bay ra khỏi Đài Ngự Hình, nằm trên mặt đất, co giật vài cái, rồi không nhúc nhích nữa.
Nghe được lời của Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi đã cúi đầu, bả vai không ngừng run lên, trong tim đau như bị đao cắt.
Cùng lúc đó, Tiêu Hoằng đã đi tới bên cạnh Đài Ngự Hình, phía sau hắn là hàng loạt xác chết. Hướng ánh mắt về phía Sài Tang, Tiêu Hoằng mang vẻ lăng lệ, trong mắt như sáng lên.
- Sài viện trưởng, như vậy là lời cảnh cáo mà ta để cho Chu Thái chuyển cho ngươi, ngươi đã thu được rồi chứ!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, hai tay vẫn chưa nắm lại, cứ tự nhiên rủ xuống như vậy, cùng lúc đó, Lý Nhạc cũng đã vô cùng thức thời, đặt hộp gỗ ở bên cạnh Tiêu Hoằng.
- Cảnh cáo? Ngươi cho ràng, ngươi xứng đáng cảnh cáo ta hay sao?
Sài Tang hơi nhìn quanh mình một cái, tuy ràng thi thể nằm khắp nơi, nhưng trên mặt Sài Tang cũng không có chút yếu thế nào, ngược lại còn bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, nếu sự tình đã đi tới mức này rồi, hắn không ngại bất chấp mọi giá, ra tay đánh chết Tiêu Hoằng.
- Bất kể là có tư cách hay không, ta luôn nói được thì làm được.
Nói xong, Tiêu Hoằng hơi mở cái hộp gỗ lớn ra, trực tiếp lôi Sài Tiến, cháu của Sài Tang từ bên trong ra ngoài, một bàn tay trực tiếp bóp lên cổ Sài Tiến.
Giờ phút này, Sài Tiến đã tràn ngập vẻ sợ hãi, nhìn thấy gia gia, oa một tiếng, khóc rống lên:
- Gia gia, gia gia, cứu ta, ta không muốn chết a.
- Tiêu Hoằng, ngươi...!
Sài Tang nhìn thấy vậy, vẻ mặt cao ngạo lúc đầu đã không còn sót lại chút gì, hai mắt trợn trừng lên, vẻ mặt khiếp sợ, bước chân không kìm được lui về phía sau hai bước, sắc mặt tái nhợt, da đầu run lên, sau lưng cảm thấy rét run.
Những người khác tại hội trường thì đều biến sắc, nhìn nhau, gần như đều cảm thấy như mơ, bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, thủ đoạn của Tiêu Hoằng lại tàn nhẫn như thế, chọc thằng vào chỗ yếu hại của Sài Tang.
Trong chốc lát, toàn bộ hội trường trở nên xì xào không ngừng, sắc mặt tràn ngập vẻ khó tin, rất khó tưởng tượng một người có thủ đoạn như thế, lại chỉ là một mao đầu tiểu tử có xuất thân nghèo hèn.
- Tiêu Hoằng, ngươi, làm sao ngươi làm được điều này?
Qua hồi lâu, Sài Tang mới mở miệng hỏi, tuy nhiên, khi nhìn thấy Sài Tiến, giọng điệu hắn đã đã không có cao ngạo như trước nữa, mà có chỉ có sự sợ hãi.