Ngay cả Tát Già thời điểm này, ít nhiều cũng có chút rúng động, hắn
mang Tiêu Hoằng tới đây, vốn chỉ muốn Tiêu Hoàng nhìn thử xem có thể hay không bằng vào ý nghĩ linh hoạt đưa ra một ít ý kiến có tính thiết
thực. Nhưng không nghĩ tới, Tiêu Hoằng trực tiếp dùng phương thức kỳ lạ
thoải mái xử lý một chỗ khó trong đó.
Không thể phủ nhận, Tát Già đã càng ngày càng cảm thấy tên Tiêu Hoằng này có chút tà môn.
Trái lại Tiêu Hoàng vẫn như trước là một bộ dáng lạnh nhạt, hắn vươn
cổ nhìn xem mấy vết sẹo thật sâu trên gương mặt tái nhợt của Gia Nại
cầm, cùng với cánh tay, trên đùi kia, sau đó tiếp theo lạnh nhạt bình
thản nói:
- Hiện tại không sai biệt lắm
chỉ còn lại hai vấn đề phải không? Thứ nhất chữa trị vết sẹo, việc này
dễ làm, ta trước kia một đoạn thời gian từng mở cửa hàng thẩm mỹ; còn
việc khác chính là Ngự lực bị tổn thương, việc này ít nhiều có chút
phiền toái!
- Đại sư! Theo như ngài nói là thực sao, Gia Nại cầm Tướng quân, còn có thể khỏi hẳn?
Lý Qua cực độ cung kính đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, khép nép hỏi.
- Có khả năng là có, nhưng ta còn không dám bảo đảm!
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng nhéo nhéo cằm, suy tư một lát, mới cẩn thận lên tiếng nói tiếp:
- Hơn nữa kỹ thuật này là lần
đầu tiên ta sử dụng. Đương nhiên, ngươi có thể yên tâm, cho dù không
thành công cũng sẽ không nặng hơn so với hiện tại!
- Vậy làm phiền đại sư! Thượng Tri Tự Do Quốc sẽ vô cùng báo đáp ngài!
Lý Qua nói tiếp, cùng bái thật sâu cung kính với Tiêu Hoằng. Rất khó
tưởng tượng, đây là chủ soái một quốc gia, mà Tiêu Hoằng thì sao? Chỉ là một ngoại đồ mà thôi.
Tiêu Hoàng vốn cũng không có chú ý tới hành động của Lý Qua, như
trước vẫn đang bóp cằm không ngừng suv nghĩ, dường như đang dựa theo
bệnh tình của Gia Nại Cầm, suy nghĩ phương án trị liệu.
Về phần Tát Già, thời điểm này đơn giản là không mở miệng, hắn rất
muốn nhìn thử xem, tên Tiêu Hoằng này rốt cuộc có thể phát huy ra thực
lực như thế nào, cùng với còn có phương pháp cổ quái đáng ngạc nhiên gì
nữa không!
- Thù lao của ngươi Tát Già đại nhân đã thay các ngươi trả tiền cho nên không cần nói tới có báo hav không báo!
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc nói.
Tiếp theo liền xách lên túi hành trang tùy thân, đi ra ngoài.
Những người khác cùng không dám ngăn cản gì, còn bản thân Tát Già
cùng không hỏi tới hắn, thời điểm này dường như chỉ là quan sát.
Có thể nói, đối với Tát Già mà nói Ngự lực tổn thương của Gia Nại cầm cùng không phải là bó tay không có biện pháp, chỉ là cần hao phí rất
nhiều tinh lực của hắn, đồng thời rất phiền toái, cùng với như vậy còn
không bằng làm một người khoanh tay đứng nhìn, dựa theo lối suy nghĩ của Tiêu Hoằng để tìm hiểu, Tát Già nhưng đúng là đã tiêu phí “tiền” hết
một vạn điểm thành tựu đấy!
Tuy rằng đối với Tát Già mà nói, một vạn điểm thành tựu không là gỉ,
nhưng ở Phạm Cương Tinh, số lượng này tuyệt đối có thể nói giá trên
trời.
Quav về lại nơi ở tạm thời của Tát Già, Tiêu Hoằng liền lấy ra một tờ giấy mới tinh bẳt đầu viết viết vẽ vẽ ở trên đó, ý nghĩ tổng thể, cùng
với phương án tương tự lúc trước trị liệu cho Mạc Hi, chỉ có điều lần
này, phải sử dụng kỹ thuật cải tạo Ôn nhuận, xem như cường hóa đi.
Thẳng đến thời gian tới chính ngọ, Tiêu Hoằng mới chỉnh sửa thành một hệ thống chữa trị Ngự lực hơi có chút phức tạp. Tuv nhiên, kiểm tra tỉ
mỉ một lần, Tiêu Hoằng không sai biệt lắm có thể xác định là có hiệu
quả.
Chỉ có điều là tài liệu cần thiết, ít nhiều có chút đắt đỏ, tính tổng thể đại khái chừng hơn một vạn kim tệ.
Cùng lúc đó, Tần Nhược Bạch cùng Triệu Quần chậm rãi xuất hiện ở bên trong sân Sở điều trị.
- Tần sư huvnh! Đối với biện pháp áp chế Tiêu Hoằng, ta đã bắt đầu
sắp xếp đâu vào đấy: Ở Vạn Thảo Viên bên kia đã bắt đầu sửa đổi quv tắc, chọn dùng cách hạn chế mỗi người hàng năm nhiều nhất chỉ có thể nộp lên trên giá trị là một vạn
Nhóm cịich Lang Khách Người dịch bagiatam
Ma Ngân vipvanda Đình Vũ
điểm thành tựu. Cứ như vậy, trong vòng một năm, điểm thành tựu của
tên Tiêu Hoằng kia hết tám phần sẽ không; thể tiếp tục tăng trưởng. Hơn
nữa trên bảng thành tựu Phạm Cương, đã có một số người xem tên ngoại đồ
Tiêu Hoằng kia không vừa mắt, phỏng chừng chỉ cần hơi mượn sức một chút, thực dễ dàng cùng đồng lòng chèn ép Tiêu Hoằng. Dù sao để cho một tên
ngoại đồ treo tên trên bảng danh sách, điều này quả thực chính là mối sỉ nhục của Phạm Cương Tinh, là sỉ nhục của toàn bộ Thánh Đàn!
Triệu Quần đi theo phía sau Tần Nhược Bạch, vẻ mặt nịnh nọt nói.
- Về chuyện của Tiêu Hoằng cứ
giao cho các ngươi làm đi, kết quả lý tưởng nhất là làm sao cho Tiêu
Hoằng bị đuổi ra khỏi Thánh Đàn. về phần hiện tại, ta không muốn nghĩ
tới Tiêu Hoằng, mà là Lý Qua của Thượng Tri Tự Do Quốc, cùng với Gia Nại cầm!
Tần Nhược Bạch sâu kín nói.
- Sư huynh, dựa theo đạo lý mà nói, Phục Thản Đế Quốc chính là thượng quốc ở Thái Qua, để Lý Qua đi
tìm ngài không phải tốt hơn sao? Không đáng để ngài khuất thân đến đây!
Triệu Quần nhẹ giọng nói.
- Người ta dù sao ở xa tới là
khách mà! Hơn nữa ngàn vạn lần không nên xem thường Thượng Tri Tự Do
Quốc này. Tuv rằng là nước nhỏ vũ lực hơi yếu, nhưng vị trí địa lý rất
ưu việt, sản vật dồi dào, không thể khinh thường!
Tần Nhược Bạch thần sắc bỉnh thản, nói.
- Thì ra là thế! Như vậy cùng
tốt, sư huynh ngài đích thân tới thăm Lý Qua và Gia Nại cầm, vừa vặn
cùng triển lãm một chút phong phạm của đại quốc Phục Thản Đế Quốc chúng
ta!
Triệu Quần tiếp theo nói lấy lòng.
Tần Nhược Bạch không có đáp lại, chậm rãi bước vào bên trong Sở điều trị.
Đi vào tầng trệt chỗ phòng bệnh Gia Nại cầm, Lý Qua biết Tần Nhược Bạch sắp đến, cùng sớm từ trước đợi ở chỗ cầu thang lên lầu.
Đối với chuyện thiết lập quan hệ ngoại giao linh tinh với Phục Thản
Đế Quốc, trong ý tường của Lý Qua vẫn còn là chuyện thứ yếu, dù sao hai
nước cách nhau khá xa, cùng không có gỉ có thể chiếu ứng với nhau, mà
trọng yếu hơn là, còn ở vào hai liên họp khác biệt
Lý Qua chỉ coi trọng chính là thân phận của Tần Nhược Bạch, đại nhân
vật cấp Ngự Hồn, mà còn là đệ tử cấp cao của A Di La. Lần đầu đến địa
phương xa lạ, đối mặt với đệ tử cấp cao, Lý Qua tự nhiên không dám chậm
trễ..
Vừa thấy bóng Tần Nhược Bạch chậm rãi xuất hiện, tuy rằng trong lòng
vẫn còn cảm thấy lo lắng cho Gia Nại cầm, nhưng Lý Qua vẫn bày ra một
khuôn mặt tươi cười cung kính.
- Để Tần Nhược Bạch đại nhân ngàn dặm xa xôi chạy đến thăm, tại hạ cảm thấy được sủng ái mà lo sợ!
Lý Qua thoáng nhìn lướt qua dáng người cao quv của Tần Nhược Bạch, chào theo nghi thức quân đội một cái, rồi cung kính nói.
- Lý Qua chủ soái không cần
khách sáo, ở xa tới là khách, thân là chủ nhân nơi này, ta theo lý phải
đến thăm trước. Ngay cả Gia Lạc Tư quốc vương, cùng bảo ta chuyển đạt
tới ngài, cùng với quv quốc lòng kính ý, đồng thời nguvện ý thành lập
quan hệ tốt đẹp với quý quốc!
Tần Nhược Bạch lên tiếng nói, cho tới nay đều như thế, Phục Thản Đế
Quốc luôn luôn với các loại phương thức, tìm cách kết giao với các quốc
gia.
Nhất là Thượng Tri Tự Do Quốc này tài nguyên vô cùng dồi dào, sản vật cực kỳ phong phú, nếu có thể thành lập mậu dịch qua lại, hiển nhiên
càng có thu hoạch nhiều hơn, hoặc cùng có thể trực tiếp xây dựng nhà
xưởng ở Thượng Tri Tự Do Quốc.
- Cảm tạ Gia Lạc Tư quốc vương ưu ái, Thượng Tri Tự Do Quốc xin tâm lĩnh, ta cùng đại biểu Tổng thống
Gia Nại Triết, tỏ lòng kính ý đối với quv quốc!
Lý Qua nhẹ giọng đáp lại.
Chỉ từ trên cái tên này, dường như cũng có thể nhìn ra được một ít
manh mối: Đúng vậy, Gia Nại cầm kia chính là con gái của Gia Nại Triết,
nếu không cùng sẽ không hưng sư động chúng như vậy.
Trải qua khách sáo đơn giản, Lý Qua liền phi thường cung kính mời Tần Nhược Bạch cùng với Triệu Quần vào bên trong phòng nghỉ tạm thời của
mình.
Toàn bộ trong phòng cùng phong cách cổ xưa như nhau, trần thiết đơn
giản chỉ có một cái giường, một cái bàn trà và trường kỷ bằng gỗ.
Nhóm dich Lang Khách Người dịch bagiatam
Ma Ngàn
vipvanda
Đình Vũ
Ngay sau đó, Tần Nhược Bạch cùns Lý Qua liền trước sau ngồi trên trường kỷ,
bắt đầu “nhiệt tình” tán gẫu, hoàn toàn là xã giao, Tần Nhược Bạch thì một lòng
mượn sức.
- Lần này, khi tới đây, Gia Lạc Tư quốc vương đặc biệt nói rõ, nguyện ý là hữu
' hảo nhiều thế hệ giừa hai nước, tiến hành một khoản viện trợ không
ràng buộc. Kế hoạch bước đầu là thành lập một tòa nhà xưởng tinh luyện
khoáng vật siêu xa hoa, ở Phong Cốc Tinh của qúy quốc.
Tần Nhược Bạch bày ra một bộ dáng cực độ hữu hảo, cười nói.
Đối với việc này Lý Qua tự nhiên không tiện cự tuyệt, chỉ có thể khè
cười cười. Kỳ thật Thượng Tri Tự Do Quốc, lãnh thổ quốc gia tuy nhỏ,
nhưng cũng không phải là khốn cùng thiếu thốn, tuy nhiên, người ta chủ
động đưa đến đồ tặng, Lý Qua cũng thực không tiện từ chối.
Cứ như vậy, hai người thường xuyên nói qua nói lại, rồi bắt đầu tán gẫu, bầu không khí hòa hợp, ít nhất thoạt nhìn rất hòa hợp.
Mà ở bên kia, sau khi lại lần nữa tỉ mi kiểm tra danh sách thuốc một
lúc, Tiêu Hoằng liền ra khỏi phòng Tát Già, đi tới tầng trệt chỗ Gia Nại cầm.
Mục đích rất đơn giản, đó chính là bảo Lý Qua đi mua sắm dược vật,
dựa theo đạo lý mà nói, phí dụng dược liệu hẳn phải do Thượng Tri Tự Do
Quốc trả tiền, dù sao nơi này là Thánh Đàn không phải thiện đường. Dù
khoản tiền nàv đối với Thượng Tri Tự Do Quốc mà nói, quả thực chính là
mưa bụi, nhưng đối Tiêu Hoằng con số đó có thể nói không phải là nhỏ.
Mà tối trọng yếu là, Tiêu Hoằng dựa vào đâu đào ra khoản tiền này chứ!
Đi tới tầng trệt chỗ Gia Nại cầm, ra ngoài ý liệu Tiêu Hoằng không
có nhìn thấy Lý Qua đi tới đi lui ở ngoài hành lang, hành lang Vắng lặng không thấy một bóng người.
Tuv nhiên, Tiêu Hoằng cùng không để ý, chậm rãi đi tới ngoài cửa
phòng Lý Qua, tiện tay gõ hai cái, sau đó liền không chút khách sáo mở
cửa ra.
Chính ngay khoảnh khắc cửa gỗ vừa mới mở ra, bộ dáng vốn lạnh nhạt
của Tiêu Hoằng chợt biến đổi, khi nhìn thấy Tần Nhược Bạch đang ngồi
trong phòng, nói chuyện với Lý Qua có vẻ rất nhiệt tình.
Nhìn thấy hình ảnh như vậy, Tiêu Hoằng không kềm được nheo mẳt suv nghì.
Tần Nhược Bạch ngồi trên trường kỷ, tự nhiên có thể phát hiện bóng
dáng Tiêu Hoằng xuất hiện ở ngoài cửa, lập tức vẻ mặt đang nhiệt tình
dào dạt, trong nháy mắt liền lạnh xuống, tiếp theo liền bày ra một vẻ
bất màn, khiển trách Tiêu Hoằng:
- Tiêu Hoằng? Ngươi một ngoại đồ nho nhỏ, ai cho ngươi tới đây, thật to gan! Đi ra ngoài!
Nghe lời răn dạv của Tần Nhược Bạch, sắc mặt của Tiêu Hoằng cũng lạnh xuống. Trong lòng Tiêu Hoằng đã ghi hận đối với Tần Nhược Bạch, nhưng
hắn cũng không muốn ở trong này, gây ra động tĩnh quá lớn với Tần
Nhược Bạch, dù sao người bệnh ở trong này đều cần tĩnh dưỡng. Thế nhưng
Tần Nhược Bạch dẫn đầu làm khó dễ, Tiêu Hoằng cũng không phải một quả
hồng mềm ai muốn làm gì cũng được.
Không có rít gào như Tần Nhược Bạch, không có bất màn như Tần Nhược
Bạch, Tiêu Hoằng khẽ vươn tay, từ trong túi áo chậm rãi lấy ra một cái
Sức Văn hình sáu cạnh, đây đúng là Sức Văn đại biểu cho quyền hạn cao
nhất trong trung tâm Sở điều trị, là Tát Già tạm thời giao cho Tiêu
Hoằng.
Nhìn thấv Tiêu Hoằng xòe ra một vật như vậy, lại nhìn Tần Nhược Bạch
vốn sắc mặt tràn ngập vẻ uv nghiêm lạnh như băng, lập tức dường như cứng lại: thứ này đại biểu cho cái gì, Tần Nhược Bạch tự nhiên phải biết,
chính là hắn không thể tin được, thứ này lại ở trên tay Tiêu Hoằng.
- Hiện tại ở trong này tạm thời toàn quyền về ta quản lý, ai cho ngươi tới, có được qua ta phê chuẩn chưa? Đi ra ngoài!
Tiêu Hoằng một chút không để cho Tần Nhược Bạch mặt mùi, nhíu mày,
đồng dạng với một loại răn dạy, phản pháo. Trong lời nói không có mảy
may xem Tần Nhược Bạch là đệ tử cấp cao, là cao thủ cấp Ngự Hồn. Trên
thực tể, gây náo động tới nước này rồi, nếu cần xé rách da mặt lẫn nhau
cứ xé rách, còn có cái gì tất yếu phải lưu tình chứ?