Ma Ngân

Chương 234: Chương 234: Phát hiện




Tới buổi chiều, Lý Nhạc quần áo phẳng phiu, Phương Đình còn hơn thế, một thân áo bông trắng như tuyết, kẹp cái ví trắng tinh như con thó, cặp cánh tay Lý Nhạc, đi tới Hàng Ma Văn Xa của nhà Nhâm Tường.

- Tường ca! Ta đặt xe có rồi chứ?

Lý Nhạc đi vào ga ra ước định trước với Nhâm Tường, thần sắc đầy hưng phấn hỏi Nhâm Tường..

- Ngươi., thật đúng là một tên nôn nóng, vừa mới xong, ngươi đã tới rồi!

Nhâm Tường cười nói, tiếp theo liền ấn cái nút bên cạnh, cánh cửa cuốn chậm

rãi mở ra, chỉ thấy bên trong ga ra duy nhất chỉ có một chiếc Ma Văn xe thể thao vô cùng xa hoa mới tinh.

Cả vật thể màu vàng, đường cong tuyệt đẹp, tiêu ký xe là vàng ròng tạo thành, có thể nói xa hoa và mỹ quan cùng tồn tại. Mà một chiếc Ma Văn xe thể thao này giá trị là 800 kim tệ, ở Thái Ngô Thành cùng coi như là xe hạng đỉnh cấp.

- Oa! Rốt cục tới tay rồi! Thật sự là bảo bối ta chờ mong!

Lý Nhạc cẩn thận bước tới bên cạnh màu vàng Ma Văn Xa, nhẹ nhàng vuốt ve vài cái cho đã, trong mắt tỏa sáng.

Có thể nói, lần trước diệt môn Miêu gia, hắn cùng là một phần tử chung sức tham gia, đều thu được thật nhiều chỗ tốt. Đối với Lý Nhạc mà nói, có tiền tự nhiên phải dốc hết mua một chiếc xe tốt, khoe khoang một chút. Nói thế nào đi nữa, hiện tại hắn thân là viên chủ quản đệ nhất của Đại Hoằng, thân phận đã xưa đâu bằng nay.

- Một khi như vậy, không làm phiền Nhâm Tường ca nữa! Tạm biệt!

Lý Nhạc kéo tay Phương Đình ngồi vào Ma Văn Xa xa hoa, phất tay áo chào Nhâm Tường, rồi nhanh chóng vọt đi.

Nhâm Tường nhìn thấy một màn như thế, khẽ cười cười. Hiển nhiên so với Tiêu Hoằng lúc trước, Lý Nhạc dễ chịu hơn nhiều.

Lý Nhạc lái Ma Văn Xa xa hoa chạy bon bon trên đường đi, liếc mắt ngắm nhìn Phương Đình một cái, cười hắc hắc, sau đó hỏi Đình Đình:

- Muội nói xem giờ chúng ta nên đi đâu?

Phương Đình ngồi trong Ma Văn Xa mím miệng, không lên tiếng. Kỳ thật từ mức độ nào đó mà nói: Lý Nhạc này trừ diện mạo đáng khinh ra, người cùng không tệ.

- Này! Còn nhớ rõ lần trước ta nói với muội khách sạn cấp sáu sao ở khu Bách Hàm không? Đó chính là khách sạn sang trọng nhất ở Thái Ngô Thành, chúng ta đi tới đó được không?

Lý Nhạc toát ra vẻ mặt đáng khinh hỏi.

Phương Đình tự nhiên biết hàm nghĩa trong lời này của Lý Nhạc, trên gương mặt trắng nõn hơi hiện lên một chút đỏ ửng nói:

- Ban ngày đi không tiện! Hơn nữa Hoằng ca cùng nói rồi, phải để huynh có thời gian học tập!

- Chuyện này đâu có gì, cũng giống như đóng cửa tắt đèn kéo màn che mà thôi! Hơn nữa Hoằng ca cùng thường xuyên căn dặn ta, phải thăm hỏi két hợp nhiều hơn, đi thôi!

Lý Nhạc nói xong, quay xe chạy thẳng đến khu Bách Hàm.

Khách sạn cấp sáu sao ở khu Bách Hàm tên là Á Loan, ở ngay trung tâm khu Bách Hàm, là khách sạn tối tân nhất Tập đoàn Khoa Long bỏ ra số vốn lớn dựng nên.

Tòa nhà không cao lắm cộng tất cả có bảy tầng, là một kiến trúc hình cung, bao quanh ở giữa một cái quảng trưởng hoa lệ, có suối nước phun, hoa viên yên tĩnh, bể bơi lộ thiên các thứ, mọi thứ đầy đủ tiện nghi. Tuy rằng hiện giờ đã bị băng tuyết bao phủ, nhưng vẫn khó thể che dấu vẻ sang trọng của nó.

Nhân viên bảo vệ ở chung quanh cũng đều cấp bậc tương đương cao.

Lái xe tiến vào trong đó, đậu chiếc Ma Văn Xa sang trọng tại một chỗ dễ thấy nhất. Xong Lý Nhạc liền mang vào kính mát màu trà, nắm tay Phương Đình nghênh ngang đi đến cửa.

Ồ?

Ngay lúc Lý Nhạc dưới hướng dẫn của viên lễ tân đi vào bên trong, thần sắc hắn hơi vừa động, Bởi vì hắn chợt nhìn thấy, trong một góc không dễ nhìn thấy, đang đậu một chiếc Ma Văn Xa nhỏ màu xanh nhạt, giống như đúc Ma Văn Xa của Mộ Khê Nhi, nhìn kỹ một chút biển số xe.

Lông mi Lý Nhạc chớp chớp, biển số xe cũng chính là số xe của Mộ Khê Nhi. “Xe của Mộ Khê Nhi? Sao lại đậu ở đây?”

Lý Nhạc nói thầm trong lòng, tuy nhiên rất nhanh liền bình thường trở lại. Nơi này là địa bàn của Tập đoàn Khoa Long, xe của Mộ Khê Nhi đậu ở trong này, dường như cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Chỉ khẽ lắc lắc đầu, rồi Lý Nhạc tiếp tục đi theo phía sau nhân viên lễ tân.

Bước vào đại sảnh tráng lệ, Lý Nhạc liền đi tới trước bàn phục vụ, xem xét bảng giá phòng, có thể nói vô cùng đắt đỏ, phòng rẻ nhất cùng là bảy tám mươi ngân tệ, đa số đều là tính kim tệ trở lên.

- Ồ?

Bỗng nhiên, Lý Nhạc chú ý tới ở phía dưới cùng bảng giá phòng, Lý Nhạc rõ ràng có thể nhìn thấy có ba gian phòng giá trị lại cao tới 10 kim tệ.

Phòng 10 kim tệ một đêm đó phải là dạng như thế nào? Lý Nhạc là hạng nhất tò mò đối với sự vật mới mẻ, lập tức nổi lên đầy hưng phấn, hắn cũng không thiếu 10 kim tệ, lập tức giơ tay chỉ chỉ phía dưới:

- Phòng này ta muốn, phòng số 502!

Nói xong, Lý Nhạc liền thảy 10 kim tệ trên bàn phục vụ, trông thật có vẻ tùy tiện, làm cho người ta có cảm giác quả thực hắn chính là một nhà giàu mới nổi.

- Thật có lỗi, vị tiên sinh này! Ba gian phòng ở tầng năm, tạm thời cũng không mở ra phục vụ bên ngoài!

Gà phục vụ lễ phép nói, giọng điệu có vẻ thập phần cung kính.

- Không mở ra cho bên ngoài? Không sao!

Lý Nhạc nói xong, liền tháo mắt kính màu trà lộ ra tướng mạo sẵn có. Sau đó chỉ chỉ vào mình:

- Có nhận ra ta không? Học sinh Phân viện bí ẩn Tiêu Hoằng giúp Tập đoàn Khoa Long các ngươi không ít, cùng coi như một nửa là người của Tập đoàn Khoa Long. Ta là tiểu đệ của hắn, chẳng lẽ ta cùng coi như người ngoài sao?

Nghe tới tên Tiêu Hoằng, chỉ thấy sắc mặt phục vụ lập tức biến đổi, ngay cả người đi ngang gần đó bước chân cũng hơi dừng một chút, dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Lý Nhạc. Không hề nghi ngờ, trực tiếp làm cho Miêu gia bị diệt môn, cộng thêm thanh danh trước đó, hiện nay danh tiếng của Tiêu Hoằng ở Thái Ngô Thành, tuyệt đối là như tiếng sấm nổ bên tai.

Về phần Lý Nhạc tự nhiên cùng theo thanh danh của Tiêu Hoằng hãnh diện lây, được người ta biết rõ. Có thể nói đệ nhất trợ thủ của Tiêu Hoằng chính là tuyệt đối không nên đắc tội, chỉ chết một Thôi Uyển Bác, Tiêu Hoằng liền trực tiếp diệt môn Miêu gia, có trời mới biết đắc tội với Lý Nhạc, Tiêu Hoằng sẽ tung ra thủ đoạn gì nữa.

Lúc này gã phục vụ đúng là cùng có chút phát mộng, không biết nên làm thế nào mới phải, bởi vì trước đó Mai Long đã từng nói qua, tầng năm bất luận kẻ nào đều cấm đi lên, bao gồm cả Mai Kiệt.

- Lý đại nhân! Tầng năm này thực không dám giấu giếm, đang trong lúc trang hoàng lại, tạm thời còn không ở được. Bằng không như vầy đi, ta cấp cho ngài một phòng tốt nhất ở tầng bốn, tính nửa giá, đồng thời miễn phí cấp cho ngài một thẻ thân phận hội viên cấp cao, như thế nào?

Viên quản lí khách sạn khách sáo nói.

- Này...

Không đợi Lý Nhạc nói tiếp, chỉ thấy Phương Đình đứng một bên giật giật cánh tay Lý Nhạc, ý bảo Lý Nhạc đừng quá kiêu ngạo, không nên mượn oai danh Tiêu Hoằng làm phách.

Liếc mắt nhìn thấy Phương Đình hơi nhăn mày, Lý Nhạc bĩu môi nói:

- Được rồi! Nhưng phòng tầng năm khi nào trang hoàng xong, đừng quên báo cho ta biết!

Tiếp theo, sau công việc thủ tục đơn giản một chút, Lý Nhạc liền đi theo phục vụ lên tầng bốn.

- Khà khà, Khà khà...

Gần như ngay thời điểm Lý Nhạc đi lên tầng bốn, một thanh âm cực kỳ quen thuộc truyền vào tai Lý Nhạc.

“Con quỷ đáng ghét kia?” Ánh mắt Lý Nhạc hơi vừa động, tiếp theo liền đi mau hai bước trực tiếp nhảy tới tầng bốn. Ngay lập tức, Lý Nhạc liền nhìn thấy ở lối thông lên tầng năm, một con vật lông xù màu đỏ như lửa, lập tức biến mất ở góc thang lầu lên tầng năm.

Có thể nói, ở Thái Ngô Thành, thân thể giống như Cầu Cầu với bộ lông như vậy, ở trong đông đảo linh thú cũng không gặp nhiều lắm, nhất là tiếng kêu “Khà khà” đặc biệt kia làm sao Lý Nhạc có thể không nhớ được.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Lý Nhạc thầm nghĩ trong lòng.

- Lý tiên sinh! Mời ngài bên này!

Phục vụ đi tới bên cạnh Lý Nhạc, cực kỳ cung kính nói, cùng theo bản năng dùng thân mình chặn ngay thang lầu đi lên tầng năm.

Lý Nhạc nhìn lướt qua gã phục vụ, vẻ mặt khôi hài vừa rồi đã giảm đi rất nhiều, tuy nhiên cũng không có giằng co nhiều cùng gã phục vụ, hắn xoay người đi theo hành lang.

Tiến vào bên trong phòng sang trọng, bên trong trang trí quý giá đẹp đẽ đến cực điểm, giống như hoàng cung, nhưng lúc này Lý Nhạc đã hoàn toàn không còn tâm tình thuổng thức. Hắn đặt mông ngồi xuống trên trường kỷ êm ái, bắt đầu suy tư.

Một bên Phương Đình nhìn thấy bộ dáng của Lý Nhạc như thế, có chút khó hiểu, vừa rồi còn là vẻ mặt hưng phấn bừng bừng, hiện tại toàn bộ mất sạch?

- Này! Huynh rốt cuộc bị làm sao vậy?

Phương Đình dán miệng sát bên tai Lý Nhạc, nhẹ giọng hỏi.

- Không được! Ta nhất định phải tra xét ra manh mối mới được, tầng năm xác định chắc chắn có vấn đề!

Lý Nhạc đáp lại một tiếng, rồi đứng dậy đi ra ngoài. Sau đó len lén nhìn hành lang vắng lặng, từng chút từng chút một tới gần bậc thang đi lên tầng năm, sau đó rón ra rón rén đi lên.

Lên tới tầng năm, bên trong có vẻ càng tráng lệ hơn, hoàn toàn không giống như viên quản lí nói đang trang hoàng lại gì cả.

Giống như một tên trộm, Lý Nhạc đi tới một góc vắng trên tầng năm, rồi bắt đầu quan sát khắp chung quanh, lỗ tai dựng thẳng rõ cao, hy vọng có thể lại lần nữa nghe được tiếng của Cầu Cầu.

“Kẽo kẹt!”

Đúng lúc này, cửa phòng số 501 bỗng nhiên mở ra, tiếp theo xuất hiện chuyện làm cho Lý Nhạc vô cùng kinh ngạc: Mộ Khê Nhi thân mặc áo ngủ, đang chậm rãi từ bên trong đi ra.

- Này...

Lý Nhạc không kiềm được phát ra một tiếng ngâm khẽ. Tuy nhiên, hắn lập tức kịp phản ứng, tự bịt miệng im bặt.

Mà kế tiếp, Lý Nhạc liền nhìn thấy Mai Long cũng từ trong phòng số 501 đi ra, đồng thời đặt một bàn tay trên vai Mộ Khê Nhi.

Đối với Mai Long, Lý Nhạc tuy rằng chưa bao giờ thấy tận mắt, nhưng hoạ báo vẫn là dán đầy đường lộ. Mặc dù gần ba năm nay, Mai Long rất ít lộ mặt nhưng Lý Nhạc vẫn nhận ra được.

Lý Nhạc nhìn thấy một màn chấn động như thế, trong lòng có thể nói liên tục rung động, ước chừng mười phút, đợi cho hành lang yên tĩnh lại, Lý Nhạc mới nhanh chóng chạy xuống lầu bốn. Giờ phút này, phản ứng đầu tiên của Lý Nhạc là muốn rống to vài tiếng, nhưng vẫn nhịn xuống.

Tiếp theo liền rất nhanh phát ra thỉnh cầu liên lạc với Tiêu Hoằng.

Giờ phút này Tiêu Hoằng, đã quay về trong phòng ngủ, trong tay cầm một cái hộp gỗ dài hẹp, vật bên trong giống như một cây sáo.

Theo trong ngực truyền đến một tràng rung động, trên mặt Tiêu Hoằng đột nhiên toát ra một chút không kiên nhẫn, Bởi vì hiện tại hắn đang bận rộn. Tiện tay lấy ra Ma Văn thông tin, nhìn thoáng qua là Lý Nhạc lập tức kết nối liên lạc.

- Hoằng ca! Ta có chuyện phải nói với huynh!

Lý Nhạc lớn tiếng nói với Tiêu Hoằng.

- Ta giờ rất bận rộn, có việc gì, buổi tối nói sau!

Nói xong, Tiêu Hoằng liền cắt đứt liên lạc, bắt đầu ở trên ống sáo kim loại tạo hình Khí Văn, đây chính là lễ vật Tiêu Hoằng định tặng cho Lạc Tuyết Ninh.

Dù sao lần này từ biệt, phỏng chừng kiếp này rất khó gặp lại, trừ phi phát sinh kỳ tích. Trước đó Lạc Tuyết Ninh đưa cho Tiêu Hoằng lễ vật quý báu như thế, Tiêu Hoằng theo lý nên hoàn lễ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.