về phần binh sĩ Bối La, lúc này cũng đã chờ xuất phát, đi theo phía sau Tiêu Hoằng, hùng hổ hướng về phía Doanh thứ 5.
Không hề nghi ngờ, đối mặt với sỉ nhục, hoặc là trở thành một con cừu non hoàn toàn đánh mắt tôn nghiêm, hoặc là phản kháng, cho dù là chết trận, thì cũng sẽ chết một cách có tôn nghiêm.
Đối với những tên lưu manh kia, càng nhường nhịn thì chúng sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, chỉ có phản kháng thì mới có thể cứu vàn được tôn nghiêm.
Giờ khắc này, không thể nghi ngờ, Tiêu Hoằng trầm mặc ít lời đã trở thảnh nhân vật linh hồn của cả Bổi La.
-Những người có Xích Ảnh Chiến Văn, ra sức biểu diễn đi!
Tiêu Hoằng nói xong, liền lại lần nữa bưng lên Kẻ Hủy Diệt cơ pháo, bước vào trong doanh trại của Doanh thứ 5.
Nặc Luân đà quay về sở chỉ huy của Doanh thứ 5, đúng lúc này nét mặt đà trở nên nghiêm túc, tuy nhiên, hắn cũng không quá lo ngại, trong mắt hắn, cừu có phản kích thì vẫn chỉ là cừu mà thôi.
Nhưng thật ra Ma Văn khung máy móc kia có chút khó giải quyết, tuy nhiên, may mà chỉ có một bộ, đối phó cũng không phải là quá khó khăn.
-Các đơn vị chú ý, Bổi La quân đoàn có ý đồ phản bội chúng ta, làm tốt tất cả chuẩn bị chiến đấu, những kẻ dám xâm nhập vào đây, đều giết chết cho ta, tùy ý nổ súng.
Nặc Luân dùng giọng điệu nghiêm khắc hạ lệnh.
Tô Môn binh sĩ đóng tại nơi dừng chân của Doanh thứ 5, nhận được mệnh lệnh của Nặc Luân, đà đều đi tới công sự che chắn kiên cố, nhanh chóng xuất hiện, vừa định phát động tiến công, lại đột nhiên cảm thấy khiếp sợ, đi phía sau Ma Văn khung máy móc, các binh sĩ Bổi La đà xếp thành một hàng, cùng lúc khởi động Xích Ảnh Chiến Văn, sau đó thứ lao tới bọn họ chính là các quang nhận màu đỏ rậm rạp, giống như mưa trút xuống.
Đợt tấn công này đà ép các binh sĩ Tô Môn đang muốn phản kích phải quay vào trong công sự che chắn.
Tiêu Hoằng lái Ma Văn khung máy móc, đã lại lần nữa nâng lên Kẻ Hủy Diệt cơ pháo, điên cuồng bắn phá các cao điểm cách đó hơn trăm thước.
Dưới hỏa lực siêu cấp mãnh liệt của Ma Văn khung máy móc, chỉ trong một phút đồng hồ ngắn ngủn, một tòa lầu các mười tầng đà bị bắn thành mảnh nhỏ, các miếng kim loại văng ra ngoài dưới sự tàn phá của năng lượng đạn.
Tô Môn binh sĩ ẩn trong tòa lầu kia không thể không tiến hành rút lui, nhưng ngay khi bọn họ vừa mới thò đầu ra, nghênh đón bọn họ chính là cơn mưa quang nhận cuồn cuộn mãnh liệt, bao phủ bầu trời, che lấp mặt đất.
Chỉ trong khoảnh khắc, toàn bộ nơi dừng chân rộng lớn của Doanh thứ 5, đều vang lên tiếng rên rỉ của các binh sĩ Tô Môn, những kẻ mà khi nãy còn vô cùng hùng hổ.
Nặc Luân trong sở chỉ huy của Doanh thứ 5, tất nhiên có thể từ màn hình mà nhìn thấy Chiến Văn kiểu mới của binh sĩ Bổi La có độ công kích tới mức nào, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra ngạc nhiên thán phục.
Khuôn mặt âm lành của hắn, đã hiện lên vẻ lành khốc.
Ma Văn khung máy móc mở đường, binh sĩ Bối La được trang bị Xích Ảnh Chiến Văn thì đi phía sau, tiến hành hỏa lực áp chế, chỉ trong nháy mắt này, đã hình thành một hệ thống công kích khủng bổ.
Hai tòa nhà lầu to lớn, kiên cố, giờ phút này đã sụp đổ.
-Mệnh lệnh cho liên đội hàng không đầu tiên, phái ra ba chiếc Ma Văn chiến đấu cơ, mục tiêu phá hủy khung máy móc hình người kia!
Nặc Luân đã không dám có chút chậm trễ nào, nhanh chóng hạ mệnh lệnh.
Theo Nặc Luân ra lệnh một tiếng, sân bay tại trú địa đà có ba chiếc Ma Văn chiến đấu cơ hình tam giác cùng lao lên, bay thẳng về phía chân trời, sau đó quay đầu lại, cùng tập trung vào Ma Văn khung máy móc dưới mặt đất.
Sau đó ngay khi ba gã phi công này chuẩn bị cùng lúc bắn ra Ma Văn phi đạn, bọn họ lại ngạc nhiên phát hiện ra, tại phần ngực của Ma Văn khung máy móc, đã có một cánh cửa nhỏ được mở ra, bên trong là các Ma Văn phi đạn rậm rạp chiếc lớn chiếc nhỏ.
Sau đó các viên đạn này cùng lúc bắn về phía bọn họ, hỏa lực vẫn rất mạnh, căn bản không để cho đối thủ có thể tránh né được.
Đối mặt với hành động này, ba gã phi công chỉ đành bất đắc dĩ, khởi động trang bị chạy trốn.
Ngay sau đó, ba chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đã bị bắn thành mảnh nhỏ.
Tiêu Hoằng cũng không quan tâm ba luồng lửa chậm rãi rơi xuống khu rừng xa xa kia nữa, mà vác Kẻ Hủy Diệt lên sau lưng, đồng thời dùng tay nâng lên Địa Liệt Trọng Pháo, vác trên vai, nhắm ngay về phía Ma Văn sân bay cách đó mấy cây số, sau đó bắt đầu căn chỉnh.
Địa Liệt Trọng Pháo đã chậm rãi có ánh sáng tụ tập tại phần nòng, rành năng lượng cũng từ từ được đổ đầy.
Năm giây sau, Địa Liệt Trọng Pháo súc thế xong, Tiêu Hoằng liền không chút do dự bóp cò.
Vù...!
Tiếng năng lượng thể cắt qua không khí vang lên, sau đó một năng lượng thể hình tròn màu vàng chói mắt đã trực tiếp lao vào trung tâm sân bay.
Oanh...!
Cùng lúc đó, một tiếng nổ mạnh vang lên, Ma Văn sân bay đã bị một cái quầng sáng bao phủ, Ma Văn chiến đấu cơ, xe hướng dẫn, Ma Văn Xa quân dụng đều bị sóng xung kích mãnh liệt đánh văng ra bổn phía.
Đợi sau khi quầng sáng tản đi, sân bay đã bị san phẳng, lưu lại các đống đổ nát.
Nặc Luân trong sở chỉ huy, lúc này đã hoàn toàn sợ ngây người, nhìn vào màn hình, thân thể đột nhiên cứng đờ, vẻ lành khốc khi nãy giờ đã biến thành sợ hãi.
Không hề nghi ngờ, uy lực như thế đã không thua gì hạm pháo, hoặc là trận địa cự pháo, nhưng hạm pháo là không thể có khả năng tinh chuẩn như vậy, Ma Văn cự pháo thì lại không thể di chuyển, hoàn toàn là cố định ở trên một cao điểm rắn chắc.
Nhưng mà Địa Liệt Trọng Pháo này, lại vẫn duy trì được uy lực, đồng thời đã hoàn toàn loại bỏ được các khuyết điểm trên.
Lại nhìn một màn hình khác, hình ảnh càng thêm ghê người hiện ra trước mắt Nặc Luân, bảy, tám tòa nhà lầu đã bị Tiêu Hoằng dùng Ma Văn cơ pháo bắn nát, quang nhận màu đỏ rậm rạp giống như lũ ruồi bọ lao vào thùng rác, bao phủ bầu trời, che lấp đại địa, lại về phía chiến trường, thi thể của binh sĩ Tô Môn nằm khắp nơi, máu chảy thành sông.
Chỉ theo thống kê bước đầu, binh sĩ Tô Môn tử vong đã có khoảng hơn 100 người, số lượng này đối với Doanh thứ 5 chỉ có 400 người, thì hoàn toàn có thể dùng hai từ thảm thiết đến hình dung.
Nhất thời, sau lưng Nặc Luân đã trở nên lạnh lẽo.
Tiêu Hoằng nói “san phẳng”, không hề nghi ngờ, không phải là nói đùa, mà là nói được và dễ dàng làm được.
Ma Văn khung máy móc kia, dường như giống một mũi thương, sau khi phá được phòng ngự, các binh sĩ Bổi La theo sau sẽ cùng lao lên, chém giết không hề lưu tình chút nào.
Trên các màn hình khác, hình ảnh hiện ra càng làm cho Nặc Luân cảm thấy da đầu run lên, trên bầu trời, Ma Văn chiến đấu cơ của cả một doanh đã không ngừng bay xung quanh, còn bên ngoài trú địa, thì Ma Văn xe tăng đã được điều đến, đang vây quanh đây, binh sĩ Doanh thứ 2 đang cầm trong tay văn khí, cũng bắt đầu không ngừng tụ tập, mà con số tử vong của binh sĩ Tô Môn, thì vẫn đang không ngừng gia tăng.
Nặc Luân toát mồ hôi hột, ánh mắt đã hoàn toàn bị sợ hãi chiếm cứ, thậm chí hắn còn có thể nhìn thấy, một vài binh sĩ Tô Môn dưới hỏa lực mãnh liệt, phòng tuyển tâm lý đã bắt đầu tan ră, có dấu hiệu đầu hàng.
Mà loại dấu hiệu này, thì lại giống như một loại virus, đang nhanh chóng lan tràn ra.
- Chết tiệt.
Nặc Luân không kìm được mắng to, tiếp theo đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi sở chỉ huy, đi thẳng đến Hồ Điệp Hào, mục đích một là lập tức báo cáo tình hình cho Cáp Y Mỗ, để báo lên tổng bộ, tiến hành trừng phạt Bổi La quân đoàn, dù sao trong thời gian chiến tranh mà tấn công quân mình, thì tuyệt đối là trọng tội, hai là vào lúc cần thiết, có thể nhân cơ hội mà rời đi.
Ma Văn phi cơ trực thăng đang bay quanh Doanh thứ 5, tất nhiên đã quan sát
thấy điều này, lập tức báo cáo tình huống của Nặc Luân cho Tiêu Hoằng.
Nghe thấy Nặc Luân tiến vào trong Hồ Điệp Hào, Tiêu Hoằng tất nhiên hiểu được Nặc Luân muốn làm gì, hiện giờ tháp tín hiệu của căn cứ quân sự Bổi La đã hoàn toàn được chặn lại, có thể gửi tín hiệu ra ngoài Vũ Nhuận Tinh thì chỉ có Hồ Điệp Hào mới làm được.
Tiêu Hoằng rất rõ ràng, nếu chuyện hôm nay truyền tới chiến tuyến Tây Cương, thì hậu quả sẻ là gì? Phiền toái sẽ không ngừng đến.
Tiêu Hoằng ở trong khoang điều khiển, lúc này đơn giản là không làm, mà đã làm là phải làm đến cùng, hơi liếc mắt về phía Hồ Điệp Hào khổng lồ cách đó không xa một cái, hắn lại lần nữa nâng lên Địa Liệt Trọng Pháo, cũng chuẩn xác nhằm về phía thiết bị phóng tín hiệu trên Hồ Điệp Hào.
Trải qua 5 giây tụ lực ngắn ngủn, Tiêu Hoằng liền không chút do dự bóp cò.
Một quả năng lượng đạn hình tròn bay thẳng tắp về phía Hồ Điệp Hào.
Oanh...!
Một âm thanh nổ tung truyền đến, đỉnh chóp của Hồ Điệp Hào khổng lồ kia đã bị bắn thủng một lỗ lớn, đồng thời tại đó đã bốc lên một ngọi lửa hừng hực, hệ thống tín hiệu đã không hoạt động được nữa.
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không bởi vậy mà dừng lại động tác, lại một lần nữa nhằm vào Hồ Điệp Hào, bắn tiếp ra một viên năng lượng đạn, trực tiếp oanh kích vào hệ thống động lực một bên của Hồ Điệp Hào.
Sau đó là viên thứ hai, thứ ba, thứ tư...
Toàn bộ Hồ Điệp Hào đà bị bắn cho chật vật không chịu nổi, sau đó vô số nhân viên công tác bên trong đã chạy ra khỏi Hồ Điệp Hào, những người không kịp rút lui thì trực tiếp bị bắn chết, cảnh tượng có thể nói là tàn bạo đến mức cực điểm.
Gần như vào giờ khắc này, binh sĩ Bổi La dưới sự lành đạo của Tiêu Hoằng, đã không có bất kỳ cái gọi là đồng tình hay thương hại gì nữa, đây cũng là do Tiêu Hoằng đã đả thông tư tưởng cho bọn họ, một khi khai chiến, một khi quyết định động thủ, thì những tình cảm đó sẽ phải vứt bỏ toàn bộ.
Chiến đấu đã là một chuyện rất tàn nhẫn, một khi lại có tình cảm làm ảnh hưởng tới sự tàn nhẫn này, thì hậu quả chỉ là một đường chết mà thôi.
Đồng thời, khi Nặc Luân theo các nhân viên công tác từ trong Hồ Điệp Hào bị bắt ra ngoài, hơn 100 binh sĩ của Doanh thứ 2 đã cầm Ma Văn súng trường trong tay, bao vây lại, hoàn toàn khống chế được Nặc Luân.
Lúc này Tiêu Hoằng đã hướng ánh mắt về một tòa nhà lầu khác, trên đó vẫn còn có hỏa lực phản kích lẻ tẻ, không có do dự, Tiêu Hoằng trực tiếp bắn ra một pháo.
Ngay sau đó, nơi đó trở nên im lặng.
Tiêu Hoằng thao túng Ma Văn khung máy móc, chậm rãi đi về phía trước, hễ kẻ nào dám phản kích, thì trực tiếp bị hắn cho một pháo, không có chút lưu tình nào.
Binh sĩ Bổi La của Doanh thứ 3 cùng Doanh thứ 4 đi phía sau cũng như vậy, lời mà Tiêu Hoằng vừa nói, bọn họ đã quên gần hết rồi, nhưng mà có một câu bọn họ vẫn ghi nhở trong lòng, đó chính là: người phản kháng phải chết.
Suốt nửa tiếng trôi qua, tất cả những người của Doanh thứ 5 dám phản kháng, thì đều đã bị giết chết, chỉ còn lại các kẻ đầu hàng đang tái mặt, trong mắt vẫn hơi có vẻ bi phẫn.
Đồng thời, toàn bộ Doanh thứ 4 đã trở thảnh một đống hỗn độn, bốn phía thì ngoài xác người, thì chính là đống đổ nát.
Thao túng Ma Văn khung máy móc chậm rãi đi tới gần Bổi La thư viện, lúc này tất cả những người đầu hàng của Doanh thứ 5 đều được tập trung tới đây, trong đó bao gồm cả Nặc Luân và một Phó doanh trưởng khác là Phí Xá.
Đám người La Kiệt cùng Bì Nặc, lúc này mang sắc mặt nghiêm túc, pha lẫn một chút kinh hãi, vừa rồi Bổi La quân đoàn dưới sự dẫn dắt của Tiêu Hoằng, đã bộc phát ra sức chiến đấu mạnh mẽ, điều mà bọn hắn không thể nghĩ tới được.