Ma Ngân

Chương 514: Chương 514: Sung quân Ma Duệ Tinh




Gần như ngay khi Gia Thái Hào Đại Mẫu Hạm khổng lồ, thậm chí cả mấy trăm chiếc Ma Văn hạm rậm rạp xuất hiện bên ngoài tầng khí quyển Thiên Bình Tinh, bề ngoài vốn có vẻ sáng sủa của Thiên Bình Tinh lập tức trở nên tối đi rất nhiều.

Thẩm phán chủ trì xét xử lần này tất nhiên là đại thẩm phán tối cao Bố Lỗ Tư của Gia Vương Tinh, trên cơ bản ngay trong mười phút ngắn ngủn vừa rồi, hắn trước sau nhận được sự “thăm hỏi” của Gia Lạc Tư quốc vương và Tần Nhược Bạch.

Hai người chỉ yêu cầu một điều, đó chính là ra sức đưa Tiêu Hoằng tới một nơi rất xa, hơn nữa tốt nhất là một nơi rất khó quay trở về được.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, đánh chết Tiêu Hoằng, Tây Cương siêu cấp hạm đội làm sao có thể bỏ qua đây? Nếu giam giữ trong Phục Thản Đế Quốc, thì phỏng chừng siêu cấp hạm đội này sẽ tiếp tục làm loạn.

Nói đúng ra, làm gì có ngục giam nào tại Nam Du Quận có thể nhốt được Tiêu Hoằng đây?

Tiêu Hoằng mà muốn đi ra ngoài, chủ quản ngục giam dám không đồng ý hay sao? Căn cứ quân sự Gia Vương kia chính là một ví dụ sinh động nhất.

Gia Lạc Tư và Tần Nhược Bạch phân phó như vậy, không thể nghi ngờ gì chính là làm cho khuôn mặt Bố Lỗ Tư đại thẩm phán tràn ngập vẻ nghiêm trọng, ánh mắt nhìn về phía các tinh đồ, liều mạng tìm kiếm địa điểm phù hợp với yêu cầu.

Không hề nghi ngờ, địa điểm như vậy cũng không có quá nhiều, lại còn phải lo lắng đến một nhân tố khác, đó chính là cần hoàn toàn tránh khỏi lãnh thổ của những quốc gia đối địch kia.

Ước chừng trải qua nửa tiếng suy nghĩ, cộng thêm xem xét kết quả các cuộc thảo luận, cuối cùng cũng tìm được một địa điểm thích hợp nhất cho Tiêu Hoằng.

Vào 3h chiều tại Thiên Bình Tinh, Tuyết Văn Hào Ma Văn vận binh hạm rốt cục chậm rãi đến trên toà án quân sự tối cao của Gia Vương Quận.

Ngay sau đó, Tiêu Hoằng liền dưới sự áo giải của toàn bộ Thánh điện kỵ sĩ đoàn, chậm rãi đi tới toà án, trên người Tiêu Hoằng không có mang theo bất kỳ hình cụ nào, thậm chí vẫn còn mang theo cả túi Ma Văn, nguyên nhân chỉ có một, không có người nào dám lột xuống của hắn.

Hễ đã là một Ngự Văn Giả, điều kiêng kị nhất, không thể nghi ngờ chính là người khác đụng vào túi Ma Văn của bọn họ, Tiêu Hoằng cũng như vậy, binh sĩ Thánh điện kỵ sĩ đoàn có thể tưởng tượng ra, nếu mạnh mẽ thu nó đi, nhất định sẽ gây ra một cuộc giao chiến, đến lúc đó, Tiêu Hoằng trực tiếp thông qua Ma Văn thông tin, mệnh lệnh Tây Cương siêu cấp hạm đội phía sau xông lên, hậu quả có thể nghĩ mà biết.

Trách nhiệm và hậu quả như vậy, cũng không có một binh sĩ nào có thể gánh được, thậm chí trong đó còn bao gồm cả Hải Nhân Sách.

Hiện tại tất cả thành viên của Thánh điện kỵ sĩ đoàn đều có chung một suy nghĩ, đó chính là không cầu công lao, chỉ cần không quá mất mặt là được rồi, nếu làm cho Tiêu Hoằng nóng nảy lên, thì kết cục thế nào, mọi người đều rất rõ ràng.

Bởi vậy, Tiêu Hoằng đi giữa Thánh điện kỵ sĩ đoàn, thoạt nhìn thì căn bản không có chút nào giống một tội phạm, ngược lại còn giống như một nhân vật trọng yếu nào đó đang được bảo hộ vậy, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi về phía toà án quân sự, biểu tình bình thản một cách lạ thường.

Trải qua nhiều ngày nghỉ ngơi và hồi phục như vậy, khí sắc của Tiêu Hoằng cũng khôi phục được như ban đầu.

Cùng lúc đó, ở phía chân trời, Ưng Trảo Hào Ma Văn chiến hạm cũng rất nhanh đáp xuống khu vực gần Tuyết Văn Hào vận binh hạm.

Sau đó, La Kiệt, Bì Nặc và thành viên Thích Khách Minh cũng chậm rãi đi ra, thân phận hiện tại của bọn họ cũng là người bị hại, bị Tiêu Hoằng bắt đi gia quyến, bất đắc dĩ phải tiến hành giết chóc.

Đối ngoại là nói như vậy, nhưng những người biết được tình hình thực tế thì chỉ cần liếc mắt một cái, đã có thể nhìn ra được, những người này rốt cuộc tới đây làm gì.

Nếu phán quyết làm cho bọn họ không hài lòng, thì địa điểm bị huyết tẩy tiếp theo, có lẽ chính là nơi này.

Có thể nói, lần này nhìn như một cuộc xét xử bình thường, nhưng trên thực tế, vẫn tràn ngập vô số biến số.

Mọi người đều không biết, trong hồ lô của Tiêu Hoằng rốt cuộc bán cái gì, bởi vậy giờ khắc này, tâm trạng của mọi người đều rất căng thẳng.

Tiến vào toà án quân sự, nơi này là một căn phòng thật lớn, ước chừng có thể chứa hơn mấy ngàn người, giờ phút này đại thẩm phán Bố Lỗ Tư đang mặc trang phục quan toà màu đen, ngồi tại chính giữa, phía dưới là các nhân viên và bồi thẩm đoàn.

Sau khi Tiêu Hoằng đi tới, toàn bộ toà án nháy mắt đã trở nên không còn chỗ trống, Thánh điện kỵ sĩ đoàn và thành viên Thích Khách Minh tách ra hai bên, ngồi xuống.

Giờ phút này, bất kể là thành viên Thích Khách Minh, hay là thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn, thì hai bên đều cực kỳ lạnh lùng, một bên là vương bài quân đội của Hoàng đô, bên kia thì chính là vương bài quân đội của Tiêu Hoằng, hai cánh quân này đang giống như hai con dã thú trừng mắt nhìn nhau.

Dựa theo đạo lý mà nói, những người tới theo dõi thì phải trải qua xin phép từ trước, thông qua khảo hạch, nếu không thì không thể tùy tiện đi vào, nhưng mà trước mắt, làm gì có ai dám ngăn cản họ đây?

Trên cơ bản thì ngồi tại đây đều là cấp bậc Ngự Sư, nếu hai bên hỗn chiến, thì hậu quả có thể nghĩ mà biết, không khác gì Sao hỏa đâm vào Trái đất.

Lúc này thì vẻ mặt Tiêu Hoằng bình thản lạ thường, cũng phi thường tự giác mà ngồi trên ghế bị cáo, sau đó hướng ánh mắt bình thản về phía Bố Lỗ Tư, ý bảo hắn có thể bắt đầu rồi.

Đại thẩm phán Bố Lỗ Tư khoảng năm mươi tuổi, thấy Tiêu Hoằng đeo Ma Văn bao, không mang theo bất kỳ hình cụ gì, còn đang ngồi cách mình không xa, trên mặt lập tức hiện lên một chút khác thường, nhìn về phía sau lưng Tiêu Hoằng, các thành viên Thánh điện kỵ sĩ đoàn và Thích Khách Minh đang ma sát, sắp tóe lửa ra rồi, trên mặt hắn hiện lên vẻ vô cùng nghiêm trọng.

Bố Lỗ Tư không kìm được hơi nâng cặp kính mắt lên, cúi đầu nhìn tư liệu chuẩn bị cả một buổi sáng, vừa nhìn đã thấy ghê người.

Trên lý lịch Tiêu Hoằng thì có sự tương phản khá lớn, trước khi mất tích thì có vô số chiến công, cả lớn cả nhỏ, quân đoàn của hắn đạt được huân chương nhiều đếm không xuể, thậm chí bản thân Tiêu Hoằng còn đạt được danh hiệu Anh Hùng Đế Quốc, trên cơ bản chính một đường đạp trên quân công mà đi tới cấp bậc này.

Sau khi mất tích trở về, thì lại là vô số việc xấu, ngoài giết chóc thì cũng chỉ còn giết chóc, số người hắn giết cao tới hơn sáu vạn người, trong đó bao gồm vô số sĩ quan, chỉ nhìn nửa dưới bản lý lịch, thì trên cơ bản chính là một Ma đầu siêu cấp lớn hiếm thấy.

- Tiêu Hoằng, căn cứ pháp luật đế quốc, cùng quân đế quốc quy, hiện tại ta phán ngươi tội phản quốc, giết hại, tự tiện xông vào Hoàng đô cùng mười một loại tội danh khác, ngươi có nhận tội không?

Bố Lỗ Tư cố sức bày ra một vẻ uy nghiêm, nói rành rọt từng chữ một.

- Nhận tội.

Tiêu Hoằng vẫn mang vẻ mặt bình thản, ngồi trên ghế bị cáo, nhẹ giọng đáp.

- Tốt lắm, căn cứ pháp luật đế quốc, ngươi vốn phải chịu án treo cổ, nhưng bởi vì có Tướng quân đặc quyền bảo hộ, bởi vậy, bản toà tuyên phạt như sau, Tiêu Hoằng sung quân Ma Duệ Tinh, cả đời không được phép quay về Phục Thản Đế Quốc, ngươi có nhận không?

Bố Lỗ Tư dùng giọng điệu nghiêm túc nói, trên thực tế, sung quân Ma Duệ Tinh, trên cơ bản coi một biện pháp duy nhất ngoài tử hình mà có thể giải trừ uy hiếp của Tiêu Hoằng, không có biện pháp thứ hai nào khác.

Mặc dù có, thì cũng cần đi ngang qua lãnh thổ của quốc gia đối địch, tính khả thi gần như bằng không.

Nghe được ba chữ “Ma Duệ Tinh”, đám người Nhĩ Văn, Nặc Lâm không kìm được biến sắc, bọn họ tự nhiên biết Ma Duệ Tinh rốt cuộc là chỗ nào, đó là Thánh địa của Lạc Đan Luân đế quốc, chỉ là nơi đó đã bị phong tỏa, nếu muốn đi vào thì vô cùng khó khăn.

Tiêu Hoằng nghe vậy, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó nhẹ giọng nói:

- Ta nhận, tuy nhiên, một ngày nào đó, ta sẽ còn trở về.

- Trở về, sợ là ngươi không có cơ hội này.

Bố Lỗ Tư hơi đáp lại:

- Dựa theo pháp luật đế quốc, ngươi từng được trao tặng danh hiệu Anh Hùng Đế Quốc, dựa theo đạo lý, trước khi chấp hành phán quyết, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu, điều kiện tiên quyết là không quá phận.

- Ta muốn quay về Vũ Nhuận Tinh một chuyến, tế bái các anh linh đã chết.

Tiêu Hoằng không chút do dự đáp, nói tới nơi này, trên mặt Tiêu Hoằng hơi hiện lên một chút đau thương.

Nhưng nghe vậy, Bố Lỗ Tư, thậm chí Hải Nhân Sách đều trở nên khẩn trương.

Vũ Nhuận Tinh ư? Đó chính là hang ô của Tiêu Hoằng a, huống chi đó vẫn nằm trong địa bàn Nam Du Quận, để cho Tiêu Hoằng quay về tế bái anh linh, điều này có phải là thả hổ về rừng hay không đây?

Nhưng là, khi trước đã nói qua, Anh Hùng Đế Quốc có quyền yêu cầu một việc, trên thực tế, rất nhiều tội phạm quân sự bị sung quân, thì phần lớn đều đề cập tới yêu cầu kiểu này, quay về cố hương một lần, bởi vị sau khi sung quân, tương lai sẽ rất khó trở về được.

Nhưng mà sao có thể dùng các sĩ quan bình thường để so sánh với Tiêu Hoằng đây?

Hơi ngẩng đầu, Bố Lỗ Tư nhìn đám người La Kiệt, một số đã đưa tay đặt lên trên túi Ma Văn, lại nghĩ tới phía sau Tiêu Hoằng, bên ngoài tầng khí quyển thì còn có một hạm đội khủng bố đang dừng lại, cùng với đám người Tá Phu, Trịnh Hạo Hiên, Bố Lỗ Tư không kìm được theo thói quen đẩy đẩy cặp kính mắt lên.

Trong lúc nhất thời, đại sảnh to như vậy trở nên yên tĩnh lạ thường, toàn bộ bầu không khí trong phòng bắt đầu trở nên quỷ dị, giống như một căn phòng tràn ngập khả gas, chỉ cần một đốm lửa, thì rất có thể sẽ nổ tung.

- Như thế nào?

Tiêu Hoằng bỗng nhiên hơi đứng lên, nhẹ nhàng hỏi.

Bố Lỗ Tư, Hải Nhân Sách lập tức trở nên càng thêm khẩn trương, cùng lập tức đứng lên, bọn họ không biết Tiêu Hoằng đứng dậy có phải chính là một tín hiệu hay không.

- Chẳng lẽ yêu cầu của ta, làm cho Bố Lỗ Tư đại thẩm phán khó xử hay sao?

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, cũng dùng ngón tay sờ sờ vào chóp mũi.

- Ách... điều này...! Được rồi, nhưng ta hy vọng ngươi có thể thả Tá Phu Thượng tướng ngay lập tức.

Bố Lỗ Tư nhẹ giọng nói, giọng điệu có chút lắp bắp, làm cho người ta có cảm giác, trước mặt hắn căn bản không phải là một phạm nhân đang chờ phán quyết, mà là một đầu mãnh thú, lúc nào cũng có thể vồ lên tấn công.

- Yên tâm đi, chỉ cần mọi người bình tĩnh lại, thì tất cả đều tốt đẹp mà thôi!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp, sau đó đi tới bên cạnh một gã nhân viên công tác, cầm lấy bút, ký tên lên toàn bộ những chỗ cần ký, sau đó xoay người rời đi.

- Nhớ kỹ, ta sẽ còn trở về, đến lúc đó, phỏng chừng sẽ không phải là cục diện này đâu!

Nói xong, Tiêu Hoằng liền đi ra cửa toà án quân sự, làm cho người ta có cảm giác, căn bản không giống một tội phạm chút nào, mà dường như tất cả mọi người đều bị Tiêu Hoằng nắm mũi dắt đi vậy.

Mà trong lòng Tiêu Hoằng đang suy nghĩ gì, lại không người nào hiểu được, chỉ là sau ánh mắt bình thản kia, vẫn còn lóe lên vẻ bi thương và tang thương, hắn vốn là anh hùng, vốn không nên đeo xú danh Ma đầu trên lưng, vốn không nên phải đi xa xứ như vậy.

Kỳ thật thứ nhiều nhất trong lòng Tiêu Hoằng cũng không phải là âm mưu quỷ kế gì, mà chính là nỗi bất đắc dĩ và trái tim băng giá, tuy nhiên, đã rơi vào đường cùng, thì Tiêu Hoằng vẫn tính toán để lại cho mình một đường lui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.