- Quan y tế, quan y tế.
Thượng úy Thụy Tư của liên đội 22 la lớn.
- Báo cáo Trưởng quan, quan y tế chết rồi.
Một gã binh sĩ Bối La bỗng nhiên đáp.
-Chết tiệt.
Thụy Tư không kìm nổi mà thốt lên.
- Báo cho chỗ tổng y tế để bọn họ phái người tới.
- Từ chỗ y tế phái người tới đại khái cần hai mươi phút. E là tới lúc đó thì người đã chết rồi.
Tiêu Hoằng đứng bên cạnh Thụy Tư, lạnh nhạt nói, ánh mắt cũng không hề có chút lo lắng nào.
- Thật sao?
Thụy Tư ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng không trả lời, cúi đầu nhìn Đặc Lý đã ngất xỉu, ngồi xuống kiểm tra thực hư vết thương của hắn một chút. Phía bả vai bên phải và cánh tay có hai vết thương rất sâu, máu tươi đang ồ ồ chảy ra.
Không dừng lại, Tiêu Hoằng lấy Xích Cực Dược Văn đã lâu không dùng ra, từ từ khởi động, quét qua miệng hai vết thương của Đặc Lý một chút, vết thương rất sâu lập tức bắt đầu có dấu hiệu khép lại, máu chảy ồ ồ ra cũng ngừng hẳn.
Nhìn thấy cảnh này, vốn binh sĩ Bối La đang lo lắng lập tức biến đổi sắc mặt, đều đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Hoằng. Lúc trước bọn họ đã thấy sát pháp sắc bén của hắn, chỉ là không ngờ nổi Tiêu Hoằng lại là một gã Dược sư.
Hiện giờ những binh sĩ Bối La này đã sinh ra tò mò mãnh liệt đối với Tiêu Hoằng tóc trắng như tuyết này.
Đối với phản ứng của binh sĩ Bối La, Tiêu Hoằng cũng không để ý lắm, đứng dậy liền nói:
- Hắn tạm thời không sao, hiện giờ chỉ cần điều trị thêm một chút. Đem hắn tới nơi điều trị gần đây đi.
Đối mặt với lời nói của Tiêu Hoằng, Thụy Tư cũng không kháng cự nhiều, trực tiếp hạ lệnh cho cấp dưới nâng Đặc Lý lên cáng.
- Trưởng quan, còn vài binh sĩ không khiêng đi được.
Ngay khi Đặc Lý vừa mới được nâng lên cáng thì một gã binh sĩ Bối La bỗng nhiên báo cáo với Thụy Tư, giọng nói vội vã.
Thụy Tư lại nhìn mấy tên binh sĩ Bối La ở gần đó, sau đó đưa mất về phía Tiêu Hoằng.
Thần sắc Tiêu Hoằng vẫn bình thản như nước, chỉ hơi nâng tay lên, nói:
- Dần đường.
Ở một chỗ khác, một tên mập được bảy tám gã binh sĩ Bối La vây quanh. Bởi tên mập này trước đây đã đi lính một thời gian nên cũng quen không ít người.
- Trưởng quan, cái tên tóc bạc kia rốt cục là ai?
Một gã binh sĩ Bối La tò mò hỏi.
- Tóc bạc trắng? Tóc bạc trắng là thứ ngươi được gọi sao?
Tên mập nghe thế liền vô gáy binh sĩ Bối La vừa rồi, sau đó nói:
- Nhớ cho kỹ, đó là Tiêu ca.
Đối với động tác của tên mập, binh sĩ Bối La cũng không dám tức giận, lộ vẻ oan ức nói thầm:
- Ngươi chưa nói thì ta làm sao biết hắn gọi là gì chứ?
- Này, Trưởng quan, ngài biết Tiêu ca sao?
Một gã binh sĩ Bối La khác lại tò mò hỏi.
- Chà, chuyện này nói ra rất dài dòng. Ở Hách Bác Thành ta và Tiêu ca gặp ba tên binh sĩ Duy Lâm có ý đồ gây rồi. Ngươi phải biết tốt xấu gì ta cũng là một phần tử của Bối La, sao có thể để nước đối đầu có hành động lỗ mãng được? Vì thể dưới sự anh minh của Tiêu ca và sự dũng mãnh của ta, có thể nói là song kiếm hợp bích, ra sức bắt ba người kia, kết quả là phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa, vì thế...
Tên mập hoa chân múa tay, bắt đầu nói thao thao bất tuyệt. Mấy binh sĩ Bối La ở cạnh đó nghe được mà sửng sốt, cũng không biết rốt cục đâu là thật đâu là giả.
Mà Tiêu Hoằng ở phía kia có vẻ trầm tĩnh hơn nhiều, cứu giúp mấy tên binh sĩ Bối La tình huống nguy ngập xong liền theo Thụy Tư tới khu công cộng 22.
Trong quân đội Bối La phân chia khu vực thành ba cấp, khu công cộng, khu quân sự và khu cảnh giới. Khu công cộng tương đối thoải mái, khu quân sự thì chỉ quân nhân chính thức mới được vào, tân binh và người thường không được tự tiện tiến vào. Còn khu cảnh giới thì là chỗ tổng chỉ huy, là nơi của La Kiệt và Tham mưu trưởng, cho dù là quân nhân ra vào cũng bị hạn chế nghiêm khắc.
Đi vào khu y tế 22, bên trong phòng bệnh đã đầy áp thương bệnh binh, một số kêu rên không ngừng.
Đối với chuyện này Tiêu Hoằng cũng không hề đổi sắc. Cùng lúc đó, có hai hộ sĩ ở khu 22 đang vội vã chạy vào, đồng thời búi mái tóc đang xõa tung lại.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng mái tóc bạc trắng, ánh mắt lạnh như băng trong phòng, hai gã hộ sĩ nhất thời sửng sốt, đồng thời đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía Thụy Tư.
- Đừng nhìn ta. Thủ trưởng của các ngươi còn không ở đây, hiện giờ người tóc bạc này là Trưởng quan lâm thời của các ngươi, nghe theo lệnh hắn đi.
Thụy Tư hạ giọng nói với hai gã hộ sĩ.
Nghe Thụy Tư nói vậy, hai gã hộ sĩ nơm nớp lo sợ đi tới cạnh Tiêu Hoằng. Không biết vỉ sao trên thân thể Tiêu Hoằng ẩn hiện phát ra khí thế khiến bọn họ có cảm giác không rét mà run.
Tiêu Hoằng cũng không để ý tới việc mấy tên hộ sĩ nơm nớp lo sợ như thỏ trắng, tiện tay cầm cuốn sổ và bút trên bàn, bắt đầu đi qua các giường bệnh, ghi chép như rồng bay phượng múa, bên trên là phương án trị bệnh và những dược vật nên sử dụng.
Binh sĩ chiến đấu và các bệnh nhân khác đều được Tiêu Hoằng đưa ra phương án chữa trị riêng biệt trong hai giờ, sau đó xoay người rời đi.
Thụy Tư cẩn thận đi theo sau. Tuy rằng Tiêu Hoằng không có quân hàm, cũng không có chức vụ, thậm chí cụ thể là làm gì cũng không có nhưng Thượng úy Thụy Tư lại không hề dám bất kính chút nào.
Dựa theo chỉ dẫn của Thụy Tư, Tiêu Hoằng đi vào phòng chăm sóc đặc biệt. Trong đó có Đặc Lý đang nằm sắc mặt tái nhợt, suy yếu vô cùng, tuy nhiên cũng đã tỉnh dậy.
Tiêu Hoằng vẫn không lên tiếng như trước, càng không nói chuyện phiếm, đi tới cạnh Đặc Lý, viên đơn thuốc đưa cho Thụy Tư, sau đó còn nói:
- Thương thế của Đặc Lý cũng hơi nghiêm trọng, cần trị liệu gấp. Đây là đơn thuốc, đi tới kho lấy thuốc đi.
- Hơi nghiêm trọng à?
Thụy Tư nghe vậy thì mặt hơi giật giật, đưa mắt nhìn Đặc Lý. Tuy rằng không có vết thương trí mạng nhưng trên thân thể có mười mấy vết thương lớn nhỏ, rõ ràng là đang hấp hối. Thế này mà gọi là hơi nghiêm trọng à?
Tuy nhiên Thụy Tư cũng không dám chậm trễ chút nào, vội vàng xoay người, chạy như điên tới kho quân nhu để lấy dược liệu.
Đại khái chỉ mất mười phút, khi Thụy Tư trở về thì trong tay đã có một cái bao quân dụng, bên trong tràn ngập tài liệu, hiệu suất làm việc cao vô cùng.
Nhìn tài liệu bên trong toàn bộ đều có phẩm chất cao, Tiêu Hoằng cũng không nhiều lời, ngồi ngay ngắn trên bàn giấy, sau đó hai tay vung lên như bay, gia công tài liệu. Chỉ cần mười phút, một viên Văn đan bổ huyết đã được chế tác xong.
Nhìn Tiêu Hoằng rút ra Điêu văn đao siêu quý báu từ trong cánh tay, Thụy Tư đứng một bên lại sửng sốt.
Chẳng lẽ là Chế Văn Sư sao? Thụy Tư thầm nghĩ. Lần này đúng là hoàn toàn bất ngờ rồi.
Mà Tiêu Hoằng hoàn toàn chẳng để ý tới Thụy Tư, kích hoạt Văn đan bổ huyết
xong liền trực tiếp nhét vào miệng Đặc Lý, tiện tay búng vào chỗ yết hầu hắn. Đặc Lý theo phản xạ có điều kiện liền nuốt Văn đan xuống.
Văn đan bổ huyết tiến vào bụng, Đặc Lý lập tức cảm thấy dạ dày truyền tới sự ấm áp, sau đó thân thể đã lạnh lẽo, thần trí vốn hỗn loạn lại bắt đầu khôi phục lại.
Thụy Tư đứng một bên cũng có thể cảm thấy rõ ràng là sắc mặt vốn tái nhợt của Đặc Lý dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được đang hồng hào hẳn lên.
- Chuyện này...
Thụy Tư không khỏi thốt lên, cả người cứng đờ ra, hai mắt ngẩn ra. Có thể nói đây là lần đầu tiên hắn thấy người có thể phát huy Văn đan tới hiệu quả như vậy.
Tiêu Hoằng cũng không để ý tới hành động của Thụy Tư, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, phối chế một dung dịch tăng miễn dịch, tiêm vào cơ thể Đặc Lý xong liền tiện tay đặt bơm tiêm sang một bên.
- Không sao rồi. Tĩnh dưỡng năm ngày, chú ý bổ sung dinh dưỡng.
Tiêu Hoằng không mặn không nhạt nói, sau đó liền cầm túi hành trang, chuẩn bị rời đi, để lại Thụy Tư đang há hốc mồm.
- Này.
Tuy nhiên vừa mới ra khỏi phòng, bông nhiên Tiêu Hoằng hỏi Thụy Tư.
- Ngươi có biết chỗ nào báo danh tân binh không?
-Hả? Ấy...
Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Hoằng, Thụy Tư không có phản ứng, ấp úng hồi lâu.
Lúc này tên mập mang theo bốn gã Ngự Sư lảo đảo đi tới cạnh Tiêu Hoằng nói:
- Ôi, hóa ra Tiêu ca ở đây, làm ta tìm mệt quá. Nghe nói ngươi muốn tìm chỗ báo danh tân binh. Tin ta đi, ta rất quen thuộc nơi này đó.
Tiêu Hoằng thấy vẻ mặt tên mập chắc chắn như vậy thì cũng không nhiều lời, liếc nhìn Tiêu Hoằng một cái liền đi theo tên mập rời khỏi chỗ y tế của khu 22.
- Ta bảo này Tiêu ca, hiện giờ mới bốn giờ sáng, e là chỗ báo danh còn đang đóng cửa đó, đi cũng không có ích lợi gỉ. Nếu không thì tìm một chỗ nghỉ ngơi cho tốt đa có được không?
Tên mập đề nghị.
Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn thời gian, chỉ hơi gật đầu.
Đi theo tên mập, Tiêu Hoằng rất nhanh tới một biệt thự nhỏ cạnh căn cứ quân sự Bối La, ở gần có hồ nước, u tĩnh vô cùng, xem ra là được xây dựng đặc biệt.
- Chà, Tiêu ca thấy nơi này có được không?
Tên mập vân tươi cười như trước, chỉ chỉ vào biệt thự nhỏ rồi nói.
- Biệt thự này của ngươi sao?
Tiêu Hoằng nhìn tên mập, hỏi.
- Đúng vậy, lúc trước vào thời điểm gia nhập quân đoàn Bối La ta đã xây đó. Ngươi cũng biết là tìm mấy em ở trong quân ngũ là không tiện lắm mà.
Tên mập cười cười nói.
Đợi tới lúc đi vào trong biệt thự, bốn gã Ngự Sư liền hữu hảo ôm quyền với Tiêu Hoằng:
- Tiêu tiên sinh, nếu mọi việc đã xong thì chúng ta xin đi trước.
- Một khi đã như vậy thì ta cũng không giữ nữa. Nơi này cách Vọng Tinh Thành không xa, sau này còn có nhiều thời gian gặp lại.
Tiêu Hoằng cũng ôm quyền nói.
- Tốt lắm, còn nhiều thời gian.
Bốn gã Ngự Sư nói xong, liền xoay người khởi động Lưu Văn, biến mất trong bóng tối.