Nhìn thấy bộ dáng Mặc Huyền mặc quần áo rộng thùng thình, “mặt đầy hồng quang”, làn da mịn màng, cả người Ba Bố lập tức há hốc miệng, hóa đá tại đương trường.
Tại sao có thể như vậy? Trong lòng Ba Bố vô cùng kinh hãi, lại đầu đầy hắc tuyến, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Mặc Huyền Trung tá mà lại bị Tiêu Hoằng biến thành bộ dáng như thế.
Tuy rằng không biết vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng là từ trên nét mặt của Mặc Huyền cũng có thể thấy được rõ ràng, hiển nhiên, vừa rồi không có làm khó gì đến Tiêu Hoằng, ngược lại bị Tiêu Hoằng chỉnh sửa.
- Oa!
Về phần mấy nữ khách hàng ngồi trên trường kỷ, đương nhiên cũng không biết đây là Mặc Huyền, nhìn thấy Mặc Huyền với bộ dáng như thế đi ra, bên trong hai mắt lại càng tỏa sáng, không khỏi phát ra tiếng ngạc nhiên thán phục như thế.
- Không thể tưởng được, Tiêu đại sư lại lợi hại như thế, có thể biến một cụ ông bảy tám mươi thành trẻ tuổi như vậy!
Trong đó một nữ khách hàng cảm thán nói.
- Cụ ông! Hôm nay ngài gặp được Tiêu đại sư, cũng coi như ngài có phúc, vừa rồi nhìn ngài béo như vậy, không khéo sẽ chảy máu não, tắt động mạch gì đó, cũng không tốt lắm!
Lại một nữ khách hàng nói như khuyên răn Mặc Huyền.
Nghe nói vậy, trong lòng Mặc Huyền càng cảm nhận được từng trận đau lòng, Ngự lực của chính mình tích tụ cả mấy tháng a, cứ như vậy bị tên Xú tiểu tử kia làm cho mất sạch.
Thở dài một hơi, Mặc Huyền liền xụ mặt đi ra ngoài, Ba Bố đi theo phía sau.
- Trưởng quan! Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đợi đi ra ngoài Doanh nghiệp Đại Hoằng Mỹ, Ba Bố nhỏ giọng hỏi.
- Không có gì!
Mặc Huyền phi thường không rõ ràng đáp lại, có vẻ hàm hồ không rõ. Điều này cũng không có gì đáng trách, dù sao lão cũng không thể nói ra: vừa rồi đã Tiêu Hoằng đánh một côn, sau đó đã bị Tiêu Hoằng làm thành cái dạng này.
Lão là sĩ quan, bản thân sơ sẩy chính là điều tối kỵ trong quân đội, vì thế bất đắc dĩ, chuyện này chỉ có thể xem như ngậm bồ hòn làm ngọt.
- Vậy Tiêu Hoằng... Trưởng quan... ngài...
Ba Bố thử hỏi tiếp.
- Miễn bàn về hắn, hiện tại ta không muốn nghe đến cái tên này!
Mặc Huyền tức giận nói. Tưởng tượng đến vừa rồi, không biết Tiêu Hoằng từ chỗ nào rút ra cây côn kia, Mặc Huyền liền cảm thấy tim đập nhanh hơn.
- Nói như vậy, Tiêu Hoằng coi như loại trừ?
Ba Bố hỏi tiếp.
Nghe nói như thế, Mặc Huyền bước chân hơi dừng một chút, bỏ đi dự đoán chủ quan, một chút tiếp xúc với Tiêu Hoằng vừa rồi kia, cũng có thể nói là lão chưa kịp chuẩn bị, nhưng hiệu quả đều tốt. Khách quan mà nói, tuy rằng thủ đoạn của Tiêu Hoằng không được quang minh lỗi lạc, nhưng cũng coi như thông qua khảo nghiệm đầu tiên.
- Về sau hãy nói! Về hắn còn cần quan sát một đoạn thời gian, về phần hiện tại ta phải quay về, tiếp tục bổ sung Ngự lực!
Nói xong, Mặc Huyền liền xoay người bước lên Ma Văn Xa. Có thể nói, lão bị một côn của Tiêu Hoằng làm thiệt thòi nhiều, mà còn có thể giữ được suy nghĩ thế này, đủ để thấy bản thân Mặc Huyền vẫn là người rất sáng suốt, cũng không có bị tức giận mà hôn mê đầu óc.
Về phần Tiêu Hoằng ở phía trước tiền sảnh, nhìn thấy Mặc Huyền thần tình không vui rời đi, khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ cười ý nhị, rồi cầm lấy cái Trữ kim văn Mặc Huyền lưu lại cho vào túi.
Vừa định tiếp tục tiếp tục mời một khách quen vào trong, lúc này Lâm Tử lại vội vàng từ cửa sau chạy ra, tiếp theo tới bên cạnh Tiêu Hoằng, hạ thấp giọng nói với vẻ nghiêm túc:
- Hoằng ca! Vừa rồi ta khi ta lau rửa phòng mỹ thể, phát hiện có chỗ không thích hợp!
- Có chỗ không thích hợp? Không đúng ở chỗ nào?
Tiêu Hoằng nhìn thoáng qua vẻ nghiêm túc của Lâm Tử, đồng dạng nghiêm túc hỏi.
- Huynh đi theo ta xem một chút sẽ biết.
Lâm Tử nói xong, liền cùng Tiêu Hoằng tiến vào trong phòng vừa rồi trị liệu cho Mặc Huyền.
Chính là vừa mới bước vào phòng, Tiêu Hoằng liền cảm giác được thân thể xuất hiện một tia không thích hợp, cụ thể chỗ nào không đúng, Tiêu Hoằng cũng không thể nói rõ.
- Hoằng ca! Huynh xem xem, chính là chỗ này!
Lâm Tử chỉ chỉ dưới giường lò xo, nơi bồn nước có chứa mỡ của Mặc Huyền lưu lại.
Nhìn lại theo hướng ngón tay Lâm Tử, Tiêu Hoằng có thể rõ ràng nhìn thấy phía trên lớp nước mỡ, khí tường hòa đang từ từ phát tán trong không khí, giống như hơi nước màu tím bình thường.
- Cái này...
Tiêu Hoằng không khỏi cả kinh phát ra thanh âm như vậy. Vốn vẻ mặt nghiêm túc đã bị ngạc nhiên cùng kinh sợ thay thế. Hắn bước nhanh tới trước giường, giơ bàn tay vào khí tường hòa đang tản ra, hắn cảm nhận được vô cùng giống như lực lượng vừa rồi Mặc Huyền bắn quay lại năng lượng thể kia.
Tiêu Hoằng có thể khẳng định đây là Ngự lực trầm tích, đang phát tán ra trong không khí sở trí, đồng dạng sắc mặt Tiêu Hoằng cũng liên tục rúng động. Trước đây hắn từng xem qua một quyển sách: Ngự lực trong cơ thể là có màu sắc, cấp Ngự Đồ không màu; cấp Ngự Giả trải qua lần đầu tiên lột xác, sẽ hiện ra màu lam nhạt, cấp bậc Ngự Sư trải qua hai lần biến chất, sẽ hiện ra màu tím. Đúng vậy! Chính là loại màu sắc này!
Lão nhân vừa rồi kia là Ngự Sư ư?
Tiêu Hoằng làm ra phán đoán như vậy, nhưng trong đầu óc vẫn còn có phần nghi hoặc: đó chỉ là những nước mỡ thừa, như thế nào có thể tồn tại nhiều Ngự lực như vậy. Còn nữa lão nhân kia rốt cuộc là ai? Cấp bậc Ngự Sư ở Thái Ngô Thành chỉ có ba người, toàn bộ đều đã nghe nhiều nên quen, tuyệt đối không phải lão nhân béo vừa rồi, vậy lão rốt cuộc là ai chứ?
Chẳng lẽ là một người trong trận chiến đấu trên đường phố ngày đó? Trong đầu Tiêu Hoằng bỗng nhiên liên tưởng đến khi đang vất vả trên đường phố, quả thật có người mặc quân trang che mặt, mập phì.
Nhưng, nếu là quân nhân thì vì cái gì lão tới đây?
Tuy nhiên, ngay thời điểm Tiêu Hoằng suy nghĩ như thế, ánh mắt lại không khỏi vừa động, dường như nghĩ tới điều gì.
Đó chính là nước mỡ trong bồn, là Ngự lực của cấp Ngự Sư còn chưa có tiêu tán đi, nếu có thể thu thập lại được những Ngự lực này, cung cấp cho mình sử dụng, tuyệt đối có thể đánh ra một đến hai lần năng lượng thể cường đại.
Trong đầu có ý nghĩ như vậy, tròng mắt trong hốc mắt Tiêu Hoằng hơi vừa chuyển, tận khả năng nhớ lại một loại Ma Văn mình từng xem qua, một loại Ma Văn cực kỳ hữu ích gọi là Phệ Văn.
Chủ yếu sử dụng chính là tạm thời tồn trữ Ngự lực, sở dĩ hữu ích là vì loại Ma Văn này phi thường không tầm thường, dù sao có thể bằng vào thực lực hiện nay của hắn, nghênh ngang tồn trữ Ngự lực là không có khả năng.
Muốn đạt được cơ hội như hôm nay, chỉ có chặt đứt tứ chi người ta, làm cho Ngự lực trong tứ chi mất đi khống chế của thân thể, từ đó Ngự lực trong thể nội mới có thể bị thu thập được, thử hỏi có ai lại chịu làm như vậy.
Vì thế cơ hội thu được loại Ngự lực như thế này ít chi lại ít, bởi vậy loại Ma Văn này từ khi sinh ra không được người ta coi trọng, hiện tại trên cơ bản đã rất ít có người chế tác.
Rất nhanh nhớ lại tường tận cách thực hiện Phệ Văn một lần trong đầu, Tiêu Hoằng liền bước nhanh ra ngoài cửa, trước khi đi dặn Lâm Tử không cần loạn động, đồng thời đóng kín cửa ra vào, ngàn vạn lần đừng cho gió thổi vào.
Quay về phòng mình, Tiêu Hoằng liền rất nhanh lấy ra “Hàm Điều” và một khối Tái thạch bình thường, chỉ dùng mười mấy giây liền như tia chớp tạo hình văn lộ xong.
Sau đó là pha chế Ma Văn dịch, rót vào bên trong văn lộ, rồi kích hoạt.
May mà cũng không phức tạp, toàn bộ quá trình chỉ dùng thời gian hai phút là hoàn thành, nhìn như vô cùng thô ráp, về tính năng cũng không tốt bằng tỉ mỉ chế tác, dù sao thời gian dành cho Tiêu Hoằng không nhiều lắm, nếu không, Ngự lực trong nước mỡ kia rất có thể sẽ tiêu tan sạch sẽ.
Hơi thử thí nghiệm một chút, thấy có thể sử dụng, Tiêu Hoằng rất nhanh xoay người, một lần nữa chạy về lại phòng mỹ thể. May mà, màn sương màu tím vẫn còn. Không có tạm dừng mảy may, Tiêu Hoằng liền khu động Phệ Văn, đưa tay gắn vào phía trên nước mỡ.
Trong nháy mắt, nhìn lại Ngự lực màu tím không ngừng phát ra, dần dần biến thành một dòng xoáy nhỏ, giống như một con gió lốc trên nước mỡ, rồi chậm rãi bay vào trong lòng bàn tay Tiêu Hoằng.
Lại nhìn chỗ cánh tay Tiêu Hoằng, không ngừng vờn quanh Ma Văn sáng óng ánh, cũng bắt đầu dần dần biến thành màu tím nhạt, tiếp theo là màu tím, biến đổi màu sắc càng lúc càng đậm hơn.
Bởi vì Tiêu Hoằng hiện tại chế tạo Phệ Văn, chính là đẩy nhanh tốc độ mà chế thành, phương diện tính năng đương nhiên suy giảm nhiều, có thể hấp thu Ngự lực, ngay cả một phần trăm đều không đạt được.
Ước chừng trôi qua mười phút, khi Ngự lực trong nước mỡ hoàn toàn triệt để tiêu tán, Phệ Văn của Tiêu Hoằng cũng chỉ thu thập được năm mươi cổ Ngự lực cấp Ngự Sư, chính là miễn cưỡng có thể khống chế một lần Mân Côi Chiến Văn.
Tuy nhiên, bất kể nói như thế nào, coi như là có chút ít còn hơn không.
Lại một lần nữa liếc mắt nhìn nước mỡ, Ngự lực đã hoàn toàn phát ra sạch sẽ, Tiêu Hoằng ra hiệu bảo Lâm Tử rửa sạch.
Lâm Tử đứng một bên, tuy rằng không rõ vừa rồi Tiêu Hoằng rốt cuộc làm gì, nhưng cũng không có hỏi nhiều, liền bắt đầu nghe theo phân phó của Tiêu Hoằng làm việc.
Ra khỏi phòng mỹ thể, trên đường đi tới tiền sảnh, Tiêu Hoằng nhìn lại Phệ Văn trong tay, văn lộ đã biến thành màu tím, Tiêu Hoằng chỉ mỉm cười, rồi cho vào trong túi Ma Văn. Không hề nghi ngờ, đừng nhìn trong Phệ Văn chỉ có một chút xíu Ngự lực như vậy, nhưng đây chính là cấp bậc Ngự Sư, thời điểm tất yếu lấy ra dùng, nói không chừng sẽ cứu chính mình một mạng, nhất là đi vào Ám Dung Động Quật, địa phương nguy hiểm như vậy rất hữu dụng.
Chậm rãi đi vào tiền thính, Tiêu Hoằng liền bắt đầu tiếp tục công việc của mình.
Cứ như vậy, ban ngày Tiêu Hoằng làm việc, buổi tối điên cuồng tăng lên Ngự lực, cuộc sống như thế ước chừng kéo dài thời gian mười ngày.
Buổi tối nay, Tiêu Hoằng khoanh chân ngồi trên đầu giường, Ngự lực trong cơ thể đã hoàn hảo đạt tới 1000 cổ không nhiều không ít, đồng thời, ngay thời điểm Ngự lực đạt tới trình độ như thế, Tiêu Hoằng chỉ cảm thấy Ngự lực trong cơ thể giống như một cái khạp lớn đổ đầy nước, không thể tiếp tục tăng thêm một phân một hào nào.
Tiêu Hoằng tiếp tục tu luyện thêm một giờ, thấy đã đình trệ không có tăng trưởng được chút nào, hiển nhiên đúng như trong sách đã ghi chép: Khi đạt tới Ngự Đồ cấp mười, nếu Ngự lực trong cơ thể không phát sinh biến chất lần đầu tiên, thì sẽ khó tiếp tục tiến cảnh.
Hiển nhiên, đạt tới Ngự Đồ cấp mười, đối với những người thiên phú không đủ, thì mật của linh thú biến dị là lựa chọn chính xác nhất, tuy rằng chưa nói tới duy nhất, nhưng đối với Tiêu Hoằng mà nói là duy nhất cũng không sai biệt lắm. Hơn nữa muốn thu được mật của linh thú biến dị, Ám Dung Động Quật là lựa chọn duy nhất, nếu muốn tìm được cơ hội sống sót, chỉ phải làm như vậy!
Từ trên giường ngồi dậy đi tới bàn viết, Tiêu Hoằng liền bắt đầu thiết kế phương án chế tác Ma Văn trị bệnh siêu cường, tranh thủ để bảo đảm trị bệnh hiệu quả, đồng thời còn kèm theo một ít hiệu quả khác.
Có quyết định như vậy, đầu óc Tiêu Hoằng liền bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, một vài ý tưởng ngạc nhiên cổ quái, cũng không ngừng quanh quẩn trong đầu Tiêu Hoằng.
Thẳng đến nửa đêm về sáng, Tiêu Hoằng mới xác định được phương án, lần nữa kiểm tra đo lường kỹ lại một lần, thấy không có vấn đề gì khác, liền đặt tờ bản thảo qua một bên. Tiêu Hoằng bắt đầu cầm lấy một quyển Dược Sư Chiến Trường Công Lược nghiên đọc. Có thể nói, hiện tại tuy rằng Tiêu Hoằng thân là Dược sư, nhưng mấy trận chiến đấu trước đây, Tiêu Hoằng vốn không có lần nào thực hiện chức trách của Dược sư cần có, lần này xem như là một lần bù lại đi.