Ma Ngân

Chương 354: Chương 354: Tiến vào Hải Lam Tinh




Hắn biết rõ phong cách làm việc của Mã Hiểt Nhĩ, thích đè lên đầu người ta, nhưng Mã Hiểt Nhĩ ngươi đè ai không được? cổ tình đi đè một con nhím, lần này hay rồi, không chỉ có hắn, mọi người đều bị gai nhím đâm.

-Trong lòng ngươi ủy khuất, mọi người đều hiểu. Ta nghĩ ngươi cũng trách nhầm Ách Tề Nhĩ, Ách Tề Nhĩ luôn quan tâm tới ngươi, vừa rồi chúng ta còn tổng hợp đánh giá công trạng của ngươi nữa. Tướng quân Ách Tề Nhĩ đang cực lực muốn trọng thưởng cho ngươi, nghe nói chỗ ngươi thiểu người cấp Ngự sư, cấp bậc binh lính phổ biển hơi thấp, Tướng quân Ách Tề Nhĩ đang sắp xếp cảnh giới bài cấp dưới chuyển giao cho ngươi nữa, tuy ràng chỉ có 10 người, nhưng 10 người này đều là cấp Ngự sư đấy.

A Minh Tả cười hì hì nói.

Ách Tề Nhĩ không lên tiếng, sắc mặt không ngừng biển đổi. Đúng vậy, hắn quả thật định xếp cảnh giới bài cấp dưới vào quân đội, nhưng mà không phải quân đoàn Bổi La, mà là quân đoàn Vân Đoan, là vì cường hóa thực lực quân đoàn Vân Đoan, xác lập địa vị hàng đầu của họ.

Nhưng trước mắt Ách Tề Nhĩ cũng không nói thêm, quan trọng nhất là nhanh chóng giải quyết chuyện xấu trước mắt. về phần chuyển giao cảnh giới bài cho quân đoàn Bổi La, quên đi, ai bảo quân đoàn Vân Đoan xé ra chuyện này, coi như bọn họ gieo gió gặt bão.

Nghe A Minh Tả nói như vậy, sắc mặt Tiêu Hoàng mới giãn ra, một lần kiểm được 10 tên Ngự sư, Tiêu Hoàng coi như có thể nhận được bảng giá này.

-Cảnh giới bài, là bộ đội tinh nhuệ nhất dưới trướng hạm đội Long Thần, toàn quyền giao họ cho quân đoàn Bổi La cũng được, nhưng quân đoàn Bổi La phải giao ra tàu Đại Hùng, coi như trả lễ hạm đội Long Thần.

Ách Tề Nhĩ nghiêm túc nói.

Lời này người nào cũng hiểu được, đó là lấy lại chứng cớ trong tay Tiêu Hoàng, nếu không loại chứng cớ này vẫn nằm trong tay Tiêu Hoàng, Ách Tề Nhĩ sẽ ngủ không yên.

- Được.

Tiêu Hoàng cũng rất sảng khoái, trong lòng hiểu rõ nếu cắn chết không buông, hai bên đều không có lợi, có thể đổi được 10 tên Ngự sư đã tính là phát tài rồi.

Tiếp đó Tiêu Hoàng không nhiều lời, trực tiếp cắt liên lạc, bắt đầu hạ cánh xuống Hải Lam Tinh, tốc độ không nhanh không chậm. Lúc này nữ nhân viên đã báo cho quân đoàn Bổi La khu vực an bài sẵn, ở trú địa 139 nam bán cầu.

Những thương binh các quân đoàn lớn trước đó đều được an bài ở đây.

Ở tàu Tượng Sư bên kia, lúc này theo tàu Xích Anh dẫn đường chạy tới Bộ tổng chỉ huy, nghe Ách Tề Nhĩ giáo huấn, về phần các chiến hạm hạm đội Vân Đoan khác, sẽ chờ ở phía sau quân đoàn Bổi La, thành thật xếp hàng chờ đi.

Chuyện này chỉ coi như khúc nhạc đệm, nhưng chuyện này lại đóng một cái dấu ấn trong lòng Tiêu Hoàng, đó là ở chiến tuyển Tây Cương, chỉ có quân đoàn Vân Đoan cùng với hạm đội Long Thần mới là con ruột, các quân đoàn khác toàn là con ghẻ.

Từ trong lời Ách Tề Nhĩ nói khi nãy là có thể nghe ra một chút, rõ ràng là Ách Tề Nhĩ đang che chở Mã Hiểt Nhĩ, điều này làm cho trong lòng Tiêu Hoàng có phần không thoải mái. Nhưng cũng không để ý nhiều, nếu muốn thiên vị, không sao, chỗ dựa cuối cùng vẫn là thực lực.

Hạm đội Bổi La xuyên qua tầng khí quyển, liền cảm giác được một mảnh sức sổng bừng bừng. Biển rộng màu lam, rừng rậm xanh lục, ánh mặt trời ấm áp, cùng những trú điểm loang lổ thiết lập giữa núi non, mọi thứ thật là thoải mái.

Một tia ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ rải vào phòng điều khiển, cũng làm cho tâm tình Tiêu Hoàng tốt hơn. 10 chiếc chiến hạm vận chuyển dựa theo tín hiệu dẫn đường vệ tinh Hải Lam gửi tới, đi về phía khu vực 139.

Nơi đó có thể gọi là thành thị nhỏ ven biển, một bên là nước, phong cảnh tú lệ.

Hiển nhiên không nói cái khác, chỉ riêng phân phổi trú địa nghỉ ngơi này thì hoàn cảnh không tệ, nhất là nam bán cầu còn đang mùa hè.

Binh lính trong chiến hạm vận chuyển lúc này chạy tới cửa sổ, nhìn trú địa sổ 139, lúc này bọn họ như ngửi được mùi không khí tươi mát.

Lúc này đãi ngộ tiến vào Hải Lam Tinh tốt hơn lần trước không biết bao nhiêu lần, còn nhớ lần đầu bị quân đoàn Liệp Ưng đánh, mọi người đã quên mất quân đoàn Bổi La, tùy tiện ném quân đoàn Bổi La vào một chỗ nghỉ ngơi hoàn cảnh tồi tệ, lần này đã hoàn toàn khác.

Vì thể, binh lính Bổi La cũng chân thật cảm nhận được ờ trong quân đội chỉ có một thứ quan trọng nhất, đó là thực lực.

Có được thực lực dũng mãnh, nghiền ép đổi thủ, như vậy tự nhiên sẽ được người ta coi trọng, ưu đãi hoàn toàn là tự kiểm lấy.

Khoảng 10 phút sau, 10 chiếc chiến hạm vận chuyển Bổi La hạ cánh ở sân bay chiến hạm trú địa 139.

Cửa khoang từ từ mở ra, binh lính bước ra ngoài đều cùng một bộ dáng, ngửa đầu vặn eo một cái, sau đó hít sâu một hơi không khí trong lành.

Có thể nói đóng ờ chỗ quỷ quái như Long Liệt Tinh một tuần, tất cả binh lính đều thật hướng tới hoàn cảnh tốt như thể này.

-Tất cả binh lính Bổi La xin chú ý, thời kỳ tĩnh dường là một tuần, binh lính Bổi La không bị thương có thể hoạt động tự do ờ trú địa 139, hưởng thụ những ngày nghỉ khó có này đi.

La Kiệt dùng Ma Văn truyền thanh tuyên bổ tin tức với các binh lính, lúc này hắn đã thay quần áo bình thường, một tay cầm theo cần câu.

Trái lại sắc mặt Tiêu Hoàng không thoải mái như thể.

Đợi các nhân viên chiến đấu như La Kiệt, Bì Nặc rời đi, Tiêu Hoàng liền triệu tập tiểu tổ chữa bệnh, cùng đoàn đội công tác của Mạc Hi tiến vào phòng điều khiển tàu Đại Hùng.

Tiếp theo công việc của Tiêu Hoàng là chữa trị thương binh các quân đoàn chuyển tới, hiển nhiên là cần có nhân viên.

50 nhân viên y tể cùng 100 quân y vụ nhanh chóng tập hợp, cùng đi vào phòng điều khiển.

-Rất có lỗi, các người không được nghỉ ngơi.

Tiêu Hoàng ngồi bên trên, lật xem báo cáo khu điều trị 139, nói với các nhân viên y tể.

Tiêu Hoàng cũng không nghỉ ngơi, các nhân viên y tể còn oán hận cái gì? Tuy ràng không lên tiếng, nhưng cũng tỏ vẻ hiểu được. Quan trọng hơn là bọn họ hiểu rõ, chuyện bọn họ làm tiếp theo chỉ là vì làm quân đoàn Bổi La có thể mạnh hơn.

Dù sao bây giờ tuy ràng quân đoàn Bổi La có trang bị dẫn đầu, nhưng bản chất thực lực quân đội cũng không xuất sắc.

về phần nhân viên y tể khu điều trị 139, cũng dựa theo ý của Tiêu Hoàng, tiến hành phân loại theo tình huống thương binh khác nhau.

Trong đó có 277 người bị đứt chi, chưa cắt nhưng xác nhận không thể chữa trị có đến hơn 300 người, bệnh tình đều ghi rõ trong hồ sơ.

Giới thiệu nhiệm vụ an bài cho các nhân viên y tế, Tiêu Hoàng dẫn các nhân viên rời phòng điều khiển. Khoảng khắc bước ra ngoài, gió biển lướt qua má, mặt trời ấm áp rải trên người, thật là thoải mái, hơn nữa trải qua cát bụi Long Liệt Tinh, nơi nhìn tới toàn là lầu cao tinh xảo, đặt trên bờ biển. Ở giữa con phổ không có phồn hoa ngựa xe như nước, ngược lại có thêm một phần thoải mái yên lặng.

Ở bờ cát cách đó không xa, binh lính Bổi La rộn ràng nhổn nháo đang khẩn cấp hưởng thụ tắm nắng, La Kiệt càng thuê một chiếc du thuyền, mặc quần cộc, đeo kính mát ra biển thả câu.

Không ngừng lại lâu, Tiêu Hoàng đi về phía sở điều trị trú địa.

Bởi vì ở chiến tuyển Tây Cưcmg, là chỗ luyện ngục nhân gian, bởi vậy cơ sở điều trị nơi này tuyệt đổi hoàn mỹ.

Lầu điều trị chính là kiến trúc cao 10 tầng khổng lồ, hình dạng như vỏ sò chụp trên mặt đất, xung quanh là khu an dường.

Dần theo đoàn người tiến vào văn phòng trưởng y tể, Tiêu Hoàng gặp được nam tử trung niên hơn 50 tuổi, đã chờ đợi lâu.

-Tiêu đại nhân, ngài có thể ở lại trú địa 139, là vinh hạnh của Mạc Mần Giang.

Tổng trưởng y tể Mạc Mần Giang cung kính nói. Những ngày qua Tiêu Hoàng

đã làm cái gì, người ở chiến tuyển Tây Cương đều biết rõ, nói là cá mặn trở mình để hình dung quân đoàn Bổi La cũng không quá đáng.

-Mạc Dược sư không cần đa lễ, chỉ là phiền ngài chịu thiệt một chút, trong một tuần tiếp theo, quân đoàn Bổi La sẽ tiếp quản sở điều trị của ngài.

Tiêu Hoàng ôn hòa nói.

-Tiếp quản là được thôi, chỉ là không biết Tiêu đại nhân muốn làm gì?

Mạc Mần Giang cung kính nói, đổi với tiếp quản, Mạc Mần Giang đã quen rồi, có thể đi vào trú địa 139, người nào không phải quân đoàn nổi danh, quá là bá đạo.

-Tiến hành điều trị khôi phục cho các thương binh những quân đoàn lởn.

Tiêu Hoàng không đổi sắc nói.

Nhưng Mạc Mần Giang nghe nói thể, ánh mắt hơi đổi. Nếu Tiêu Hoàng chỉ nói là trị liệu, Mạc Mần Giang cũng không nói gì, nhưng Tiêu Hoàng nói là điều trị khôi phục, theo Mạc Mần Giang thấy là khó mà tin nổi. Hắn đã gặp những thương binh, cơ bản đều xác định là phải tàn phế, còn nói gì phục hồi?

-Phục hồi? Tiêu đại nhân, ngài không phải nói đùa chứ?

Mạc Mần Giang dò hỏi, giọng điệu khó tin.

Đổi với nghi ngờ của Mạc Mần Giang, Tiêu Hoàng không trả lời, tiện tay cầm sơ đồ sở điều trị 139 xem một hồi, liền đi ra ngoài. Sau đó phân phó Chung Tiểu Kỳ dẫn những người này đi kho hàng nhận tài liệu, lại nói Mạc Hi dựng bàn làm việc, chuẩn bị chế tạo Ma Văn chi giả.

Còn Tiêu Hoàng bắt đầu đi từng phòng bệnh, quan sát tình huống cơ bản của thương binh.

Đẩy cửa phòng bệnh hoa lệ, từng khuôn mặt như tro tàn đập vào mắt Tiêu Hoàng.

Đổi với những thương binh này, giờ phút này họ bị tới đẩy lui như rác rưởi thừa thải, không ai chịu nhận bọn họ. Vinh quang của quân nhân dường như đã xa cách, ngay cả cuộc sổng như người thường cũng đã biến thành xa xỉ.

Trái lại Tiêu Hoàng không có chút khác thường, hắn đã thấy quá nhiều ánh mắt như thể, không có gì lạ.

Đổi với Tiêu Hoàng, những thương binh này cũng có thể tới, là lão đại chân chính của quân đoàn Bổi La, cùng Mạc Hi được xưng là cha đẻ của Ma Văn khung máy móc.

Chỉ là không biết, vì sao Tiêu Hoàng lại tiếp nhận những gánh nặng như bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.