Ma Ngân

Chương 124: Chương 124: Tiêu Gia Thôn!






Đối với hành động của Chân tỷ như thế, Tiêu Hoằng tự nhiên nhìn thấy trước mắt, nhưng cũng không phản ứng gì mãnh liệt, mặt không đổi sắc, chỉ là hơi nheo nheo mắt ngắm nhìn ba nữ sinh trét đầy phấn trước mặt này. Sau khi biết là cùng lớp hắn lại lần nữa cúi đầu ăn cơm, tuy nhiên động tác chậm lại rất nhiều, nguyên nhân không gì ngoài một loại bản năng cảnh giác.

Mấy người Chân tỷ tự nhiên cũng nhìn thấy thần sắc biến hóa của Tiêu Hoằng, còn tưởng rằng Tiêu Hoằng vốn bản tính thẹn thùng đây, nên cảm giác về sự ưu việt của mình càng trở nên tăng thêm.

- Ơ! Không nghĩ tới một người vừa mới ra tay thực ngoan độc, lại cũng có một mặt thẹn thùng như vậy!

- Không cần khẩn trương, Chân tỷ cũng không ăn thịt ngươi! Chân tỷ chỉ là cảm thấy hứng thú với ngươi mà thôi. Nam nhân có thể được mắt xanh của Chân tỷ chú ý, đúng là ít chi lại ít nha, ngươi phải nắm bắt cơ hội này đi!

Hai đồng bạn của Chân tỷ thay nhau nói.

Đang tự ăn cơm, mặt Tiêu Hoằng không đổi sắc, trong lòng đã có hơi phát mộng: Đây là chuyện gì vậy? Tuy nhiên, dường như đối phương không có ác ý, Tiêu Hoằng cũng không tiện làm ra phản ứng gì quá khích. Họ thích nói thế nào, thì cứ nói như thế đi, đơn giản Tiêu Hoằng coi như không nghe không thấy, chỉ cắm đầu ăn, lo cho cái bao tử của mình.

- Vị cùng học này, ngươi tên là gì? Cấp bậc Ngự lực bao nhiêu?

Chân tỷ chậm rãi lên tiếng hỏi.

Tiêu Hoằng không thèm quan tâm, vấn đề như vậy Tiêu Hoằng nhất thiết phải nói cho nàng ta sao?

- Này! Người kia! Làm gì mà bí ẩn như vậy? Chân tỷ nói chuyện với ngươi đó! Tiểu tử! Ngươi nên biết rằng, Chân tỷ tuy rằng không nói tới tiểu thư khuê các, nhưng tuyệt đối là con gái rượu của nhà ta, nhiều người theo đuổi Chân tỷ là vậy. Thấy ngươi ra tay bất phàm, Chân tỷ cũng định cho ngươi một cơ hội, ngươi cần phải nắm lấy, có thể được Chân tỷ hỏi tới là vinh hạnh cả đời của ngươi.

Một nữ sinh bên cạnh Chân tỷ nói.

Chân tỷ không nói thêm, trong ánh mắt tràn ngập vẻ đắc ý, ở nàng xem ra cho Tiêu Hoằng cơ hội như vậy, sau này khẳng định Tiêu Hoằng sẽ cố lấy lòng mình. Ở trong mắt nàng ta, hấp dẫn duy nhất trong con người của Tiêu Hoằng, chính là biểu hiện ra sức chiến đấu vừa rồi.

Về phần Tiêu Hoằng, trong lòng đã ít nhiều có chút không kiên nhẫn, nhìn ba nữ nhân trước mặt này, với bộ dáng tự say mê mình, trong lòng hắn đầy vẻ bất đắc dĩ.

- Ồ!

Nhưng đúng lúc này, trong nhà ăn đang rộn ràng nhốn nháo, bỗng nhiên truyền đến thanh âm đều nhịp, dường như có người chỉ huy ra hiệu.

Cùng lúc đó, nhìn lại trong nhà ăn, ánh mắt của mọi học sinh đều nhìn về phía cửa, chỉ thấy Mộ Khê Nhi sắc mặt bình thản đứng ở cửa, dường như đang tìm ai.

Siêu cấp thần tượng đại danh đỉnh đỉnh Mộ Khê Nhi xuất hiện ở nhà ăn Phân viện, điều này muốn không dẫn tới chú ý thật khó.

- Này... Ồ! Mộ Khê Nhi tới nơi này làm gì?

- Ai biết được? Tuy nhiên, xem ra so với trong Ma Văn hình ảnh còn xinh đẹp hơn. Dung mạo này quả thực chính là hại nước hại dân mà!

Một số nam sinh hai mắt phát sáng, bàn tán với nhau.

So với Mộ Khê Nhi, hiển nhiên ánh mắt của Cầu Cầu tinh tường hơn nhiều, rất nhanh liền tập trung vào Tiêu Hoằng, tiếp theo nó nhanh chóng từ trong tay Mộ Khê Nhi nhảy xuống, cực kỳ linh hoạt xuyên qua vài cái bàn ăn, giống như một con mèo mập phì, nhảy thẳng lên vai Tiêu Hoằng, trước sau như một, không ngừng giụi giụi cái đầu nhỏ cọ cọ trên mặt Tiêu Hoằng.

Nhìn Cầu Cầu trực tiếp tìm được Tiêu Hoằng, Mộ Khê Nhi cũng thở nhẹ một hơi. Tuy nhiên, khi nhìn thấy ba nữ nhân hình thù kỳ quái trước mặt Tiêu Hoằng, ánh mắt Mộ Khê Nhi thoáng hơi lạnh nhạt, lại nhìn lướt qua với vẻ cảnh giác. Có lẽ Mộ Khê Nhi cũng không cảm giác được thái độ khác thường của mình, dường như đây hoàn toàn là bản năng của nữ nhân.

Hành động của Cầu Cầu, tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt những học sinh trong nhà ăn, trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt không ngừng dời qua lại giữa Mộ Khê Nhi và Tiêu Hoằng.

Mộ Khê Nhi tuy rằng đang mặc trang phục của Học viện Tây Tân Ma Văn, nhưng vẫn sáng rực, nhìn lại Tiêu Hoằng ít nhiều hơi có chút bình thường.

- Giữa hai người này rốt cuộc có quan hệ gì?

Mọi người đều suy đoán, bởi vì bọn họ nhìn thấy linh thú bên người Mộ Khê Nhi có bộ dáng vô cùng thân thiết cùng Tiêu Hoằng, chỉ từ điểm này đã có thể nhìn ra được quan hệ giữa hai người tuyệt đối không bình thường.

Nhìn thấy Cầu Cầu bộ dáng béo phì nịnh bợ trên vai mình, trên nét mặt vốn luôn bình thản như nước của Tiêu Hoằng, cũng hiện ra vẻ yêu thương thân thiết, dùng chóp mũi cọ cọ mặt Cầu Cầu.

Thấy thức ăn đã không còn nhiều, Tiêu Hoằng khẽ liếc nhìn Chân tỷ đối diện một cái, vẫn như trước không có lên tiếng trả lời, đứng dậy đi tới hướng Mộ Khê Nhi.

- Hôm nay dường như cô không có đeo kính mát a, như vậy có dẫn tới người khác chú ý hay không?

Đi tới bên cạnh Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng hạ thấp giọng nói.

- Ở đây có chuyện gì sao? Ở trường học, không sợ!

Mộ Khê Nhi khẽ nói, tuy nhiên ngay sau đó, đôi mắt đẹp lại hơi nheo nheo:

- Vừa rồi đối diện với huynh là ai vậy, thành thật công báo đi!

- Ta đâu biết! Giúp bạn diễn xuất đi!

Tiêu Hoằng nhìn lướt về phía Chân tỷ, nhỏ giọng đáp lại.

Về phần Chân tỷ vừa rồi tự mình cảm giác tự hào, nhìn thấy một màn như thế, có thể nói lúng ta lúng túng không biết chui vào đâu. Vốn tưởng rằng đối phương chỉ là một tên tiểu tử bần cùng, keo kiệt, chính mình điểm một chút ánh sáng cho hắn, nhất định sẽ làm hắn giống như bảo tiêu suốt ngày quấn quýt bên cạnh mình, nhưng kết quả lại không nghĩ tới, người kia dường như có quan hệ không tầm thường cùng Mộ Khê Nhi.

Không nói đến cái gì tài hoa cùng giá trị con người, chỉ nói về dung mạo, Mộ Khê Nhi tuyệt đối là miểu sát nàng ta.

Hơn nữa nàng cũng hiểu rằng, vừa rồi mình tự phô trương một phen, Tiêu Hoằng trầm mặc rốt cục không phải là xấu hổ, mà là không thèm nhìn tới.

Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, thay vì nói là Tiêu Hoằng, còn không bằng nói là Chân tỷ.

- Thật sao?

Mộ Khê Nhi dời ánh mắt nhìn vào Tiêu Hoằng, vẻ mặt hơi có chút khác thường hỏi.

- Nhiều lắm chỉ là bạn cùng học, chưa từng nói với nhau một câu, không phải quen thuộc gì lắm!

Tiêu Hoằng còn thật sự không biết vẻ mặt của Mộ Khê Nhi này đại biểu cho điều gì, hắn phi thường thành thật, phi thường thản nhiên giải thích, tiếp theo liền cùng Mộ Khê Nhi rời nhà ăn, về phần người trong nhà ăn có phản ứng gì, Tiêu Hoằng hoàn toàn không quan tâm.

- Đúng rồi, gởi tin nhắn ước hẹn ta có chuyện gì?

Đi ra nhà ăn, tới một chỗ im vắng, Mộ Khê Nhi ngồi trên ghế dài, hỏi Tiêu Hoằng.

Tiêu Hoằng ngồi xuống bên cạnh, đùa nghịch với Cầu Cầu, nghe Mộ Khê Nhi hỏi như vậy, Tiêu Hoằng hơi dừng một chút, suy nghĩ một chút tìm từ, cuối cùng vẫn là hơi có chút ngại ngùng nói:

- Gần đây ta vừa mới chế tạo ra một cái Phong Văn, không có sân huấn luyện, khó tinh thuần, nên muốn... mượn của cô phiếu đặc quyền ở Học viện Tây Tân Ma Văn, yên tâm ta luyện tập vài ngày, sẽ trả lại.

Ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng khó khăn lựa lời nói xong những lời này, Mộ Khê Nhi liền kẹp hai ngón tay mang theo một tấm thẻ màu vàng, đưa tới trước mặt Tiêu Hoằng, có vẻ cực kỳ sảng khoái.

- Cũng không cần gấp gáp, dù sao phiếu đặc quyền sinh ta còn chưa dùng được, hoàn toàn chỉ là để bài trí. Hơn nữa huynh biết không? Cầm phiếu đặc quyền sinh, là có thể đi vào thư viện cấp cao của Học viện Tây Tân Ma Văn, bên trong tổng cộng ước chừng có tới trăm vạn quyển sách đấy.

Mộ Khê Nhi nói tiếp.

Nghe nói cả trăm vạn quyển sách, lập tức ánh mắt Tiêu Hoằng sáng ngời. Một trăm vạn quyển sách, đó tuyệt đối là một khoản tài phú quý giá siêu cấp.

- Thật vậy chăng?

Tiêu Hoằng tiếp nhận phiếu đặc quyền sinh của Mộ Khê Nhi, hưng phấn hỏi.

Mộ Khê Nhi không có đáp lại, học theo bộ dáng của Cầu Cầu, gật gật đầu:

- Tuy nhiên, lần này, huynh nhưng thiếu ta một cái nhân tình đấy, về sau phải hoàn trả a!

- Không thành vấn đề!

Tiêu Hoằng phi thường thống khoái gật gật đầu, biểu tình vẫn còn hưng phấn, nhìn phiếu đặc quyền sinh trên tay.

Cùng lúc đó, ngay thời điểm Mộ Khê Nhi cùng Tiêu Hoằng nói chuyện phiếm, Lạc Tuyết Ninh đáp Ma Văn máy bay hành khách quân dụng, đang trên đường tới Thái Ngô Thành, dự tính hơn một tiếng nữa có thể tới Thái Ngô Thành.

Giờ phút này, Lạc Tuyết Ninh đang ngồi bên trong phòng ghế lô trên máy bay hành khách, toàn thân mặc quân trang, mái tóc dài cột thành đuôi ngựa.

Ở đối mặt nàng, ngồi mấy nhân vật sĩ quan, trong đó bốn vị là thủ hạ cùa Lạc Tuyết Ninh, thực lực Ngự Sư cấp bốn cấp năm, còn một người khác là Hứa Quốc Hào Tham mưu trưởng sư đoàn thứ năm của Phục Thản Đế Quốc.

Trên cái bàn kim loại giữa mấy người đặt tấm bản đồ của Thái Ngô Thành. Trên bản đồ được đánh dấu có thể nói là rất kỹ càng tỉ mỉ, bao gồm phân bố các thế lực ở Thái Ngô Thành.

Tuy nhiên, nhìn chung cả tấm bản đồ, dẫn người chú ý nhất đó là ở hướng tây bắc Thái Ngô Thành, ước chừng hơn một trăm cây số có vẽ một vòng tròn, phía trên vòng tròn lại là một dấu gạch chéo màu đỏ rất bắt mắt.

Mà nơi đó tên là Tiêu Gia Thôn, đúng là gia hương của Tiêu Hoằng. Tuy nhiên, hiện giờ nơi đó đã biến thành một cái thôn chết!

- Tình hình cụ thể của Thái Ngô Thành chính là như thế, về phần Tiêu Gia Thôn, sau lần kiếp nạn đó, dân cư gần như bị diệt toàn bộ, nghe nói, có một người còn sống. Đối với người sống sót này tạm thời không có tư liệu gì, tuy nhiên nếu tra xét cẩn thận, vẫn có thể thu thập được.

Cổ Khoa Tề một gã sĩ quan phụ tá của Lạc Tuyết Ninh, báo cáo với Lạc Tuyết Ninh.

- Còn có người còn sống ư? Thật đúng là kỳ tích!

Lạc Tuyết Ninh thần sắc hơi giật giật, bày ra một bộ dáng bị bất ngờ.

- Có cần điều tra tư liệu về người này hay không?

Cổ Khoa Tề hỏi tiếp.

- Không cần, đối với kế hoạch của chúng ta, hắn không có liên hệ gì lớn, hơn nữa cho dù hiện tại còn sống, không lâu sau, cũng phải chết, không có người nào trong trường kiếp nạn này có thể may mắn sống sót tiếp được.

Lạc Tuyết Ninh ngay lập tức khôi phục vẻ mặt bình thản nói, tiếp theo dời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài là tầng mây mờ mịt, phản chiếu dưới ánh mặt trời có vẻ sáng rọi dị thường, giống như một hải dương màu bạc óng ánh.

Về phần tin tức của những người bịt mặt trước đây, nàng đã từ Mặc Huyền nơi đó nhận được tin, thực hiển nhiên, hành động bí mật lần này sẽ không thuận buồm xuôi gió được rồi.

Ở bên kia Tiêu Hoằng cùng Mộ Khê Nhi hàn huyên một hồi, sau đó hai người tạm chia tay. Mộ Khê Nhi chuẩn bị tiến hành huấn luyện buổi chiều, Tiêu Hoằng thì chuẩn bị cầm phiếu đặc quyền của Mộ Khê Nhi, đi tập luyện mấy giờ về “Linh Xà”, sau đó về nhà, công tác cùng tiếp tục nghiên cứu vi khuẩn gây bệnh của chính mình.

Tiến vào học khu của học viện Tây Tân Ma Văn, tuy rằng nơi này luôn được cảnh giác sâm nghiêm, nhưng bởi vì tư liệu của Tiêu Hoằng đã được phán định là người an toàn, bởi vậy tuy có kiểm tra, nhưng cũng rất thuận lợi thông qua, không có bị gây khó dễ mảy may nào.

Ở trong sân Học viện chuyển mấy vòng, Tiêu Hoằng rất nhanh liền đi tới bên cạnh một kiến trúc hình quả trứng mới ngừng lại. Nơi này đúng là sân huấn luyện số 2 của Học viện Tây Tân Ma Văn, bên trong có rất nhiều phòng huấn luyện cấp cao, là mở ra miễn phí cho đặc quyền sinh cùng tân sinh cấp cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.