Đi ra khỏi phòng chế văn, lúc này Tiêu Hoằng mới phát hiện ra một đám người trong đó có Mộ Khê Nhi ở đó. Hắn liền mỉm cười.
Lại thấy Cầu Cầu trong lòng Mộ Khê Nhi lúc này đã tỉnh lại, thấy thân ảnh của Tiêu Hoằng liền không kiềm chế được, khi Tiêu Hoằng tới gần liền trực tiếp nhảy từ ngực Mộ Khê Nhi lên bả vai hắn, cái đầu nhỏ bắt đầu không ngừng cọ cọ vào hắn.
Thấy Cầu Cầu, vẻ tươi cười trên mặt Tiêu Hoằng càng rõ, tiện tay ôm Cầu Cầu vào ngực giống như ôm một con mèo béo, sau đó nhéo mũi nó theo thói quen.
Người bốn phía nhìn thấy hành động của hắn như vậy không kìm được mà nhìn nhau. Nói thế nào thì nói, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy vẻ hiền lành của Tiêu Hoằng, cảm thấy khó mà thích ứng được.
- Đến lâu chưa?
Để Cầu Cầu nằm trong ngực mình, Tiêu Hoằng nói khẽ với Mộ Khê Nhi.
- Lâu rồi. Vừa thấy ngươi bận nên cũng không muốn quấy rầy.
Mộ Khê Nhi cười nói.
Sau đó Tiêu Hoằng liền sóng vai đi với nàng, lập tức tiến vào nhà ăn tạm thời dựng tạo sân vận động.
Tiêu Hoằng vừa rồi lao động điên cuồng bốn tiếng, chế tạo gần sáu mươi cái Ma Văn ảnh hiệu, trong mắt người khác hoàn toàn là chuyện không thể tưởng tượng được.
về phần Ma Văn chế tạo xong Tiêu Hoằng cũng đã ra lệnh rất nghiêm khắc, toàn bộ phải đưa vào két an toàn của kho hàng, không cho phép tất cả nhân viên công tác tiết lộ ra ngoài nửa chữ.
Cứ như vậy, suốt mười ngày, Tiêu Hoằng dùng đại bộ phận tinh lực để chế Ma Văn ảnh hiệu, làm liền một mạch.
Đương nhiên trong lúc đó Tiêu Hoằng cũng không thể hoàn toàn bỏ qua tiến độ tăng Ngự lực, mỗi ngày sau khi chế tác số lượng Ma Văn ảnh hiệu quy định xong đều dùng dung dịch Huyết Luyện huấn luyện một phen.
Hơn nữa Tiêu Hoằng lại còn cải tiến dung dịch Huyết Luyện một lần nữa. Hiện giờ kim tệ trong túi của Tiêu Hoằng có thể nói là nhiều chưa từng có, bởi vậy cũng tận hết khả năng tăng các loại dược tính vào trong dung dịch, hiệu quả tất nhiên tăng vọt.
Hiện giờ Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 2311 luồng, rất gần với Ngự Giả cấp ba. 2311 luồng cũng là một con số có ý nghĩa. Đó là hiện giờ Ngự lực trong cơ thể của Tiêu Hoằng rốt cục cũng đã vượt qua Sài Sương.
Nếu song phương lại tiếp xung xảy ra xung đột thì Tiêu Hoằng cũng không giống như ở Ám Dung Động Quật nữa, để mặt cho đối phương xâu xé.
Mà trong mười ngày này hắn cũng không ngừng dùng Nhuận Tạng thang, cảm thấy nước thuốc có hiệu quả rõ ràng. Tiêu Hoằng thấy ngực thường xuyên có cảm giác ngứa.
Cảm giác như vậy khiến Tiêu Hoằng biết là những tế bào bị hao tổn do bệnh trạng đã được tái sinh, khiến hắn mừng rỡ vô cùng.
Sáng sớm. vừa tỉnh lại, Tiêu Hoằng làm xong tất cả Ma Văn ảnh hiệu xong liền không đi tới sân vận động Tạp Gia mà sử dụng Ma Văn thông tin phân công công tác, sau đó ngồi ở bàn viết.
Bắt đầu sửa sang lại bản vẽ thiết kế Ma Văn ảnh hiệu, dựa theo thói quen, đại khái nhìn một lần, xác định không có dấu vết và sai lầm gì xong, Tiêu Hoằng mới lấy từ bên trong túi ra. Trong đó đều là tài liệu chế tác Ma Văn ảnh hiệu.
Lấy ra một khối Chiến huyết nguyên thạch phẩm chất cao, cắt thành Tái thạch lõm, Tiêu Hoằng liền lấy Hàm Điều ra, bắt đầu cẩn thận tạo hình trên Tái thạch.
So với nét dao như rồng bay phượng múa lúc trước thì lần này có thể nói Tiêu Hoằng hoàn toàn ti mỉ. Hơn nữa sau mười ngày vừa rồi, chế tạo 1100 Ma Văn ảnh hiệu, kỹ thuật đao của Tiêu Hoằng, thậm chí việc điều khiển Ngự lực cũng đã lột xác. Đơn thuần chỉ nói về kỹ thuật đao thì Tiêu Hoằng đã hoàn toàn có thể tiến vào hàng ngũ đỉnh cao tại Thái Ngô Thành.
Mà cái giá hắn phải trả đó là Hàm Điều sau vô số lần bị mãi dũa đã tràn ngập cảm giác rách nát. Do thường xuyên sử dụng, mũi đao đã bắt đầu bị biến hình, tuy nhiên cũng còn may là có thể vẫn dùng được một thời gian. Nhưng Tiêu Hoằng cũng không thể không nghĩ tới chuyện đổi một bộ Điêu văn đao khác.
Trải qua một giờ, Tái thạch Tiêu Hoằng dùng đã hình thành những hoa văn tinh tế. Lúc này hắn chậm rãi buông Điêu văn đao. Ngay cả Tiêu Hoằng cũng cảm thấy nét đao của hắn tiến bộ không ít, tuy rằng Hàm Điều đã rất cũ nát nhưng quá trình tạo hình lại không hề có cảm giác cố sức chút nào.
Sau đó hắn chế tác Ma Văn dịch, là Ma Văn của kỹ thuật văn trong văn, vẫn dùng hàn bãng vạn năm như cũ. Tuy nhiên bởi vì Ma Văn Châu màu làm đậm đã tăng lên tới Ngự Giả cấp hai, thế nên hàn băng vạn năm của hắn lúc này có thể lấy mà không cần nước.
Điều khiển Ma Văn Châu màu lam đậm xong, Tiêu Hoằng tùy tiện lấy ra một khối hàn bãng vạn năm bằng ngón tay, vừa đơn giản vừa tiện lợi.
Trong Ma Văn dịch sử dụng cho Ma Văn chủ thể, Tiêu Hoằng cũng tính sử dụng vật chất quý báu như hàn băng vạn năm.
Bởi vì lần này Ma Văn ảnh hiệu phải điều khiển 1100 Ma Văn con, không có chắc chắn về số lần sử dụng thì không thể được.
Trước đó Tiêu Hoằng đã hiểu rõ với Ma Văn báo động, biết mỗi một Ma Văn chính là điều khiển được mười Ma Văn con thì cũng tiêu hao một cỗ năng lượng bên trong Ma Văn.
Bởi thế nên nếu không có số lần sử dụng nhiều thì Ma Văn ảnh hiệu trung tâm không thể chịu đựng được việc cả ngàn Ma Văn con hoạt động đồng thời được.
Pha chế Ma Văn dịch xong, rót vào rồi kích hoạt, sau hai giờ, Ma Văn ảnh hiệu trung tâm đã được chế tác hoàn thành, trên mặt có hoa văn màu xanh nhạt, nhìn qua lại giống như bị mạng nhện chăng dày đặc.
Điều khiển một chút, xác định đã hiệu quả, Tiêu Hoằng liền tiện tay bỏ vào trong túi Ma Văn, mặc áo khoác rồi đi ra khỏi phòng ngủ. Hiện giờ Tiêu Hoằng thấy ở bên ngoài phòng có mấy aương mặt xa lạ, tuổi đại khía là mười lăm mười sáu, có vẻ trung thực.
Tất nhiên Tiêu Hoằng biết rõ những người này đều là đồ đệ do Lý Nhạc đưa tới.
Với những người này Tiêu Hoằng cũng không để ý lắm, đi ra khỏi phòng khách, khời động xe, tiến thẳng về phía sân vận động Tạp Gia.
Đi vào đó, hiện giờ mái che của sân vận động Tạp Gia đã khép kín lại, dù là ban ngày nhưng vào đó vẫn có cảm giác tối như mực, mà bốn phía lại bị tàn phá không chịu nổi, làm cho người ta có cảm giác như đi qua một chiến trường đại chiến, ánh mắt có thể thấy cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Phía trên mái che có vài công nhân đang lắp 100 cái Ma Văn ảnh hiệu cuối cùng mà Tiêu Hoằng chế tác vào những hố chứa theo đúng số thứ tự, cũng cố định chúng lại.
Sân khấu cho Mộ Khê Nhi diễn xuất cũng đã được dựng xong, trông vẫn thê thảm, ngoài mặt sân khấu khá bằng phẳng ra thì những nơi khác đều giống như bãi chiến trường, đừng nói tới chuyện đẹp, dù là thuận mắt cũng không được.
Có thể nói, dựa theo yêu cầu của Tiêu Hoằng, sân vận động đã được cải tảo tới giai đoạn chót.
Thấy Tiêu Hoằng lại xuất hiện ở trong sân thể dục một lần nữa, ba gã quản lý
liền từ từ chạy tới trước mắt Tiêu Hoằng, vẻ mặt lo lắng. Hiện giờ 5000 kim tệ đã tiêu hết tới 4800 mà nhìn bên trong sân vận động lại vẫn thê thảm như trước, khiến bọn họ hơi hoảng hốt. Dù sao thì cũng chỉ còn chưa tới ba ngày là tới buổi biểu diễn.
- Lão đại, ngươi xem hội trường này...
Thượng Mặc đi tới cạnh Tiêu Hoằng, vẻ mặt lo lắng nói, cũng không dám nói thẳng ra. Không hề nghi ngờ gì nữa, bố trí hội trường như vậy tuyệt đối là thê thảm tới cấp hủy thiên diệt địa.
- Hội trường này sao? Rất tốt rồi.
Tiêu Hoằng đánh giá bốn phía, nói khẽ.
- Đèn đóm, còn âm hưởng đâu?
An Vinh dò hỏi tiếp.
- Cần thiết sao? Khi ta tới đây thì chúng đã bị đào thải rồi.
Tiêu Hoằng đáp, sau đó đưa cho An Vinh một kế hoạch quảng cáo.
- Ngươi còn 200 kim tệ phải không. Đều dùng hết đi, sau đó báo cho Khê nhi để tối nay nàng tới tập.
Nói xong Tiêu Hoằng liền đi xuống bậc thang, tiến vào một thông đạo, sau đó xoay người tiến vào phòng điều khiển của sân vận động.
Nơi này là một phòng không lớn, đại khái chỉ sáu mét vuông, tuy nhiên tầm nhìn lại vô cùng tốt, có thể quan sát toàn bộ cảnh tượng của sân vận động, cũng có thể thấy rõ nhất cử nhất động trên sân khấu.
Ở phía tay phải của Tiêu Hoằng còn có một đài dụng cụ tên là trung tâm điều khiển, có thể cho Ma Văn sinh ra năng lượng truyền đều ra khắp hội trường, xem như là dụng cụ phụ trợ. Bên trái là dụng cụ điều khiển toàn bộ hội trường, ví dụ như đèn đóm, mái che, khống chế các bộ phận khác.
Tiêu Hoằng đứng ở vị trí điều khiển, cũng không thử nghiệm gì mà thông qua công nhân tiến hành sự điều chỉnh cuối cùng, chủ yếu là tháo dỡ một số vật che khuất tầm nhìn.
Mà An Vinh ở trung tâm của sân vận động lúc này xem phương án quảng cáo, mặt không khỏi vàng như đất. Tin tức đúng là phi thường đơn sơ, tìm mấy nhà Ma Văn điện ảnh vào đài truyền hình quảng cáo, in mấy tấm áp phích, trên cơ bản không có gì nữa, chẳng có gì đa dạng. Mà tên buổi biểu diễn cũng được xác định là
- Trúc Mộng.
Trước đây hắn đã từng quảng cáo cho mấy buổi diễn của Mộ Khê Nhi, cũng có hiểu biết, hoàn toàn dựa theo phương thức oanh tạc. Tập đoàn tài chính Hồng bác có kênh chuyên biệt, lại quảng bá buổi biểu diễn dưới mọi điều kiện thời tiết, thậm chí còn ti mỉ in áp phích.
Các kênh lớn khác đại khái cũng thế, trên cơ bản đều làm theo xu hướng giống như với Lạc Tuyết Ninh.
Mà trước mắt phương án quảng cáo của Tiêu Hoằng đưa ra đúng là vô cùng hời hợt, không tạo nổi sóng gió gì. Hiện trạng tàn phá này An Vinh thật sự hơi lo lắng. Nếu không tốt thì buổi biểu diễn này và cả Mộ Khê Nhi sẽ bị hủy trong tay Tiêu Hoằng.
Tuy nhiên dù nghĩ như vậy nhưng với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng thì hắn cũng không dám chậm trễ, lập tức lên Ma Văn Xa, bảo lái xe đi tới trung tâm truyền hình của Thái Ngô Thành.
Cùng lúc đó, bên trong học viện Tây Tân Ma Văn, Miêu Đông Thăng đang thoải mái ngồi trong văn phòng, nhìn màn hình có các hãng truyền hình và ngôi sao truyền thông. Phí quảng cáo đều do Miêu Đông Thăng phụ trách, ném ra 2000 kim tệ, gấp mười lần so với Tiêu Hoằng.
Trong số những người cạnh hắn có Vũ Hinh đang dùng ngón tay mảnh khảnh xoa vai Miêu Đông Thăng, vẻ mặt quyến rũ.