Chung Gia Ngân theo sát phía sau cùng đột ngột dừng bước, quy củ đứng trước mặt Tiêu Hoằng, nháy mắt hai người cực kỳ hung dữ liền thành đứa bé ngoan, nhìn ánh mắt bình thường của Tiêu Hoằng, hai người bọn họ lại có cảm giác lo lắng không yên.
- Đi đủ rồi chứ?
Sắc mặt Tiêu Hoằng không có chút vẻ tức giận, hỏi Chung Gia Ngân.
- Phải... phải, trưởng quan.
Chung Gia Ngân thân là Thượng úy, lại không kìm được chào quân lễ nói với Tiêu Hoằng.
- Nghỉ ngơi đi.
Tiêu Hoằng vẫn bình thản nói.
- Rõ, trưởng quan.
Nói xong, Chung Gia Ngân vội vã đi về phía phòng bệnh, trước khi đi còn không quên hung hăng trừng tên mập.
Lúc này tên mập cũng đột nhiên thở ra một hơi, cả người thả lỏng, hắn tự nhiên hiểu Chung Gia Ngân, trong quân đội được xưng là Thiết ô quy, một khi bị người ta nhìn chằm chằm thì tuyệt đối là loại người cắn chết không tha, âm hồn không tan, không chết không thôi.
Nhưng mà tên mập mới thả lỏng, thần kinh lại căng thẳng, bởi vì Tiêu Hoằng đã đặt tay lên vai hắn.
Tên mập không khỏi toát mồ hôi, hắn không biết Tiêu Hoằng muốn trách phạt kiểu gì? Tên mập không khỏi nuốt nước miếng.
Tiếp theo Tiêu Hoằng kề sát tai tên mập thì thầm mấy câu, sắc mặt nghiêm túc.
Lúc này tên mập vốn đang nơm nớp lo sợ cũng dần dần thả lòng.
- Yên tâm đi Tiêu ca, chỉ có chút chuyện đó, cứ bao trên người ta.
Tên mập đột nhiên mặt mày hớn hở, ra sức vỗ ngực cam đoan nói.
- Nhớ kỹ, chú ý chút.
Tiêu Hoằng nói xong, liền cầm chân giả đi vào phòng bệnh, bắt đầu tiếp tục công việc gắn chân giả.
Cùng lúc đó, ở trong văn phòng của La Kiệt, La Kiệt đang lật xem tình huống chữa trị ở khu B vừa lấy được từ chỗ Tân Du.
- Ngươi xác định tư liệu này là tuyệt đối chính xác?
La Kiệt xem trong báo cáo, năm người bị thương mù mắt đã khôi phục, mấy người bị thương đứt chi cũng khôi phục, thật là ly kỳ.
- Đã trải qua chứng thực.
Tân Du trả lời, sắc mặt cũng khó mà tin nổi:
- Hơn nữa Tiêu Hoằng đã đưa ra lời nói, yêu cầu đạt tới thương vong bằng 0.
- Thương vong bằng 0? Nói chơi hả?
Khóe miệng La Kiệt co rút, đối với hắn thì tự nhiên đây là chuyện tốt, nhưng hắn nghe sao mà cảm thấy không ổn được? Nên biết, đưa tới khu B toàn là người bị thương nặng, hơn nữa còn có Bì Nặc đã hấp hối.
Két.
Trong lúc La Kiệt đang nói chuyện với Tân Du, cửa phòng làm việc của La Kiệt mở ra, tiếp đó Bì Nặc đi vào, tràn ngập tươi cười.
- Chào, lão La, Tân Du, gần đây khỏe không?
Bì Nặc thoải mái hô.
Nhìn thấy Bì Nặc sống khỏe như thế xuất hiện nguyên lành trước mặt mình, La Kiệt cùng Tân Du chợt ngừng nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía Bì Nặc, đầu óc trống rỗng.
- Không nói nhiều, ta tới lấy đồ, thuận tiện chào các người một tiếng báo bình an, ta đi ngay đây, 5 ngày sau gặp lại.
Bì Nặc phất tay với La Kiệt cùng Tân Du, liền rời văn phòng biến mất khỏi tầm mắt hai người.
Thấy Bì Nặc xuất hiện rồi lại đi, La Kiệt cùng Tân Du cứng ngắc quay đầu nhìn nhau, trong ánh mắt tràn ngập không thể tin nổi, cả người ngây ra.
- Vừa nãy là ai mới vào?
La Kiệt hỏi, giọng nói tràn ngập khó tin.
- Hình như là Bì Nặc, còn chào hỏi hai chúng ta.
Tân Du không dám chắc.
- Không phải hai ngày trước còn báo cáo nói hắn hấp hối hay sao? Bây giờ lại thấy như không có gì hết?
Trên mặt La Kiệt tràn ngập khó tin.
- Đi đây.
Đúng lúc này, Bì Nặc đi mà quay lại, quơ quơ Ma Văn thông tin dân dụng trước mặt La Kiệt, sau đó bước đi.
Còn La Kiệt cùng Tân Du sắc mặt cứng ngắc, căn bản không có đáp lời, bởi vì bọn họ căn bản không dám tưởng tượng một người hôm qua còn hấp hối, hôm nay lại đứng trước mặt chào hỏi họ.
- Không phải là linh hồn chứ?
Tân Du thì thào nói.
Đến chạng vạng, Tiêu Hoằng ở trong văn phòng lâm thời đã chế tạo xong Ma Văn chi giả cho nhóm thứ ba, gắn xong, khảm vào Ma Văn tương ứng, định gắn cho thương binh.
Trải qua nhiều ngày bận rộn, nhiệm vụ duy nhất trước mắt là gắn chi giả cho người bị thương, sau khi hoàn thành, công tác chữa trị thương binh mà Tiêu Hoằng tiếp nhận lâm thời đã chấm dứt, còn Tiêu Hoằng cũng đã nghĩ kỹ, kết thúc liền quay về thư viện, tiếp tục nghiên cứu và tu luyện Ngự lực.
Lúc này Tiêu Hoằng đang ngồi trên sô pha, kim Ma Văn cắm trên tay tiến hành tu luyện Ngự lực. Đây là quá trình tuyệt đối buồn tẻ, ngày qua ngày lặp lại hành vi này, không có một chút cảm giác mới mẻ, còn phải chịu đựng tịch mịch mà người thường không thể chịu nổi.
Nhưng đối với Tiêu Hoằng, đã sớm quen với buồn tẻ tịch mịch. Đúng như cảm nhận của Bì Nặc, trái tim của Tiêu Hoằng là cô độc, như ngôi sao lẻ loi không nổi bật ẩn hiện ở chân trời, xung quanh không có mặt trời sưởi ấm, không có vệ tinh làm bạn, chỉ có lạnh băng, bóng tối cùng cô độc, ngoài ra là những dấu vết loang lổ trên bề mặt tinh cầu như những miệng vết thương.
Chuyện duy nhất mà Tiêu Hoằng làm là một mình cô độc trên con đường mạnh lên.
Đến 10 giờ sáng hôm sau, Trữ Gia Nhất đã che giấu dung dịch Đậu Lan độc, giả vờ như không có chuyện gì đi vào trong khu B, chỉ là ánh mắt gian không ngừng quét xung quanh, nhìn có người chú ý tới hay không.
Cũng may, tổng bộ trị liệu cũng tương đối mở, không thiếu người xa lạ ra vào.
Trữ Gia Nhất nhanh chóng đi tới lầu điều trị, bề ngoài bình tĩnh, một bàn tay vẫn xiết dung dịch Đậu Lan độc trong túi quần, cố gắng không làm ai chú ý, lặng lẽ đi thẳng lên lầu ba, nơi đó có phòng điều trị của Chung hộ sĩ, bây giờ là nàng đang phụ trách bệnh tình của Bì Nặc.
Đi vào văn phòng Chung hộ sĩ, lúc này Trữ Gia Nhất nhìn thấy sau cánh cửa không có người. Thấy thế, lập tức làm trái tim Trữ Gia Nhất đập thình thịch, giống như kẻ trộm sắp ra tay.
Mọi chuyện thuận lợi hơn Trữ Gia Nhất dự đoán, nhưng mà thuận lợi như thế khiến Trữ Gia Nhất có cảm giác như một cái bẫy, nhưng chuyện tới lúc này, cũng không thể lùi bước được.
Suy nghĩ một chút, Trữ Gia Nhất vẫn quay lại đi vào trong phòng điều trị của Chung hộ sĩ. Trên bàn dài ở trong phòng điều trị đặt một loạt khay, trên khay là những loại thuốc cho mỗi một bệnh nhân sử dụng, kèm theo ghi chép.
- Chung hộ sĩ... Chung hộ sĩ...
Đi vào phòng bệnh, Trữ Gia Nhất kêu nhỏ mấy tiếng, xác nhận không có ai trả lời, Trữ Gia Nhất đột nhiên nhanh chân đi tới trước bàn dài, tìm nhãn ghi khay thuốc của Bì Nặc, nhanh chóng đổi chỗ dung dịch Đậu Lan độc với dung dịch Đậu Lan bình thường.
Nhưng mà ngay lúc này, Trữ Gia Nhất đột nhiên cảm thấy sau lưng có tiếng động lạ, quay đầu lại, Trữ Gia Nhất liền sững sờ, Chung hộ sĩ đang dựa vào cửa cười hì hì nhìn hắn.
Thấy thế, trong lòng Trữ Gia Nhất đột nhiên co rút, nhưng mà tiếp theo hắn tươi cười bình thường.
- Ồ, Chung hộ sĩ, ta đang tìm cô đây, ta có chút chuyện mời cô hỗ trợ.
Trữ Gia Nhất cười nói, nhưng một tay đặt sau lưng rút ra chủy thủ, cười đi tới gần Chung hộ sĩ.
- Hỗ trợ thì quên đi, tiếp theo nên lo cho chính ngươi đã.
Ngay khi Trữ Gia Nhất muốn đến gần Chung hộ sĩ, thân hình to lớn của tên mập đã xuất hiện chắn ngang Chung hộ sĩ và Trữ Gia Nhất.
- Sở Tiểu Thiên? Sao ngươi ở trong này?
Nhìn thấy tên mập, trong lòng Trữ Gia Nhất sa sầm, mơ hồ hắn cảm giác được không ổn.
- Xuất hiện ở đây đương nhiên là vì bắt chuột rồi.
Sở Tiểu Thiên cười nói, tiếp theo vung cái tay béo ú của hắn chộp lấy bả vai Trữ Gia Nhất, dùng sức bóp một cái, liền truyền ra tiếng xương cốt kêu lên.
- Ngươi thật cho Tiêu ca là người mù hả? Hôm qua ngươi lén lút tới đây, còn có thứ này, có phải rất quen không?
Tên mập quơ quơ dược đan trong tay, chính là thứ hôm qua Trữ Gia Nhất chụp lén.
Thấy thế, sắc mặt Trữ Gia Nhất đại biến.
Cùng lúc đó, bảy tám tên thủ hạ tràn ra từ sau lưng tên mập bao quanh Trữ Gia Nhất, một người còn lấy ra Ma Văn ghi hình giao cho Chung hộ sĩ.
- Được rồi, nhiệm vụ của ta hoàn thành, còn lại giao cho ngươi.
Chung hộ sĩ nói xong, hôn nhẹ lên mặt tên mập một cái, liền nhảy nhót đi ra.
- Đến đây, xem ngươi đã làm cái gì?
Tên mập nói xong, thả tay Trữ Gia Nhất ra, kéo cánh tay giấu sau lưng Trữ Gia Nhất ra, vừa lúc cầm một cây chủy thủ.
- Cái này tốt, có lẽ đánh chết ngươi cũng coi như phòng vệ chính đáng.
Nói xong, mập mạp lại lục lọi túi áo Trữ Gia Nhất.
Trữ Gia Nhất có lòng chống cự, nhưng hắn làm sao là đối thủ của tên mập người to thịt béo, một hồi, tên mập lấy ra được dung dịch Đậu Lan bình thường trong túi áo của Trữ Gia Nhất.
Lúc này tên mập tràn ngập tươi cười, nhưng mà ở phía sau tươi cười đó lại chứa âm lãnh cùng ác độc.
- Báo cáo trưởng quan, giá treo bên ngoài đã dựng xong.
Lúc này một tên binh lính Bối La đi vào làm quân lễ chào tên mập, báo cáo.
- Tốt lắm, treo vị họ Trữ này lên, sau đó hỏi cho kỹ hắn ở trong này làm cái gì, là ai làm chủ.
Tên mập phân phó, tiếp theo cầm dung dịch Đậu Lan bình thường đưa cho binh lính Bối La bên cạnh.
- Đã rõ.
Mấy binh lính Bối La đáp lời, tiếp theo thô lỗ kéo Trữ Gia Nhất ra ngoài.