Chỉ mất 1 giờ, Tiêu Hoằng đã xài hết số tiền 7000 kim tệ lấy được từ Bác Dương. Đây là phong cách quen thuộc của Tiêu Hoằng, làm việc dứt khoát, tuyệt đối không dài dòng, nhìn thấy cái giá vừa phải liền mua, không có ý muốn cò kè mặc cả.
6 giờ tối, Tiêu Hoằng đi ra khỏi Hãng giao dịch Ma Văn, sắc mặt vẫn nhàn nhã, còn cảnh vệ vác bao lớn đi theo sau lưng Tiêu Hoằng cứ như bị trúng gió, miệng há hốc, mắt không chớp một cái, sắc mặt không còn chút máu.
Nói không quá đáng, lần đầu tiên hắn thấy có người ném ra 7000 kim tệ trong một giờ mà mặt không đổi sắc.
Nhìn bóng dáng Tiêu Hoằng trong đêm đen, có cô độc, đồng thời cảnh vệ có cảm giác mạnh nhất là lạnh lùng cùng thần bí. Trong lời nói hành động, đừng mơ cảm nhận được thứ gì hữu dụng từ Tiêu Hoằng ngoại trừ thần sắc lạnh nhạt, giống như nội tâm đã đóng băng.
- Để trên bàn là được rồi, đi đường vất vả.
Vào văn phòng, Tiêu Hoằng nói, lấy một kim tệ nhét vào tay cảnh vệ.
Đợi cảnh vệ cảm tạ rời đi, Tiêu Hoằng dọn toàn bộ những tài liệu giá trị 7000 kim tệ này vào phòng Ma Văn, cái này tuyệt đối là con số lớn.
Trong đó 4000 kim tệ là tài liệu Chiến văn Ngự sư cấp một, 3000 kim tệ khác là tài liệu lộn xộn, trong đó 2000 kim tệ dùng chế tạo Dược văn, còn lại là các loại Văn đan.
Có thể nói đạt tới cấp bậc Ngự sư, Tiêu Hoằng tiến bộ nhảy vọt, tiêu hao tiền bạc cũng nhiều hơn trước.
Đi vào trong phòng chế văn, đột nhiên Tiêu Hoằng im lặng, dựa vào ghế da, ngây ngốc một hồi, trong tay cầm một cái Ma Văn hình ảnh, muốn mở ra. Cuối cùng vẫn nhịn xuống, tiếp theo nhét vào người, sau đó bắt đầu sắp xếp tài liệu, bắt đầu làm việc.
Trước đó trong Hách Bác thành, Tiêu Hoằng đã có ý tưởng chế tạo Chiến văn kiểu mới, loại Chiến văn này khác với bất cứ Chiến văn nào trước kia, trong đó có ứng dụng kỹ thuật truyền thâu thần kinh, đây là kỹ thuật chỉ đến cấp bậc Ngự sư mới dùng được.
Hơn nữa phương thức tấn công cũng khác với trước kia.
Lấy giấy bút viết vẽ một hồi, suy tính không có vấn đề, Tiêu Hoằng lấy ra khối Tái thạch Áo đinh thạch, đây là khối lấy được ở Ám Dung Động Quật trước kia, vẫn không có cơ hội sử dụng, hôm nay coi như phát huy công dụng.
Đồng thời tài liệu trung tâm - não tủy linh thú, Tiêu Hoằng định sử dụng món quà Lạc Tuyết Ninh từng đưa.
Đặt giấy tờ sang một bên, Tiêu Hoằng bắt đầu xử lý tài liệu. Tiêu Hoằng vẫn còn lo lắng với kỹ thuật truyền thâu thần kinh, bởi vì hắn mới dùng lần đầu, hơn nữa ngay từ đầu phải ứng dụng vào Chiến văn cấp Ngự sư vô cùng phức tạp.
Chiến văn mà Tiêu Hoằng muốn chế tạo, có tên là: Ưng Nhãn.
Tiêu Hoằng nhanh chóng xử lý xong từng loại tài liệu, sau đó rút Điêu văn đao, chỉnh đèn Ma Văn, bắt đầu tạo hình từng chút một. Vẫn dùng kỹ thuật Đê văn cùng văn trong văn, sau đó Tiêu Hoằng đối mặt với kết cấu Ma Văn mới - hệ thống truyền thâu thần kinh.
Loại kết cấu Ma Văn này không giống với những kết cấu Ma Văn trước kia, mỗi một đường văn lộ đều có những lỗ nhỏ dày đặc giống như lỗ chân lông, sau đó còn rót vào một loại Ma Văn dịch đặc chế vào trong, đạt tới hiệu quả truyền thâu thần kinh.
May mà có Điêu văn đao đặc chủng "Lân Kim" hỗ trợ, bằng không với Điêu văn đao bình thường, căn bản không thể chế tạo được loại văn lộ kỳ dị này.
Thẳng đến đêm khuya, trải qua hơn 5 tiếng, Tiêu Hoằng mới tạo hình xong văn lộ, bên trong văn lộ hơi to có đầy những lỗ nhỏ, nhìn như cái sàng.
Tiếp theo Tiêu Hoằng phải chế tạo Ma Văn dịch, rót vào cùng với kích hoạt.
Chế tạo Ma Văn dịch, đối với Tiêu Hoằng đã là quá quen thuộc, nhưng mà rót Ma Văn dịch vào trong lỗ nhỏ vẫn là chuyện yêu cầu kỹ thuật, phải nắm chắc số lượng nghiêm khắc, nhiều sẽ tràn ra, thiếu thì không đạt được hiệu quả.
Cũng may, sau 4 tiếng làm việc, rốt cuộc đã chế tạo xong Ưng Nhãn.
Lúc này, trạng thái tinh thần của Tiêu Hoằng không được tốt lắm, nguyên nhân đơn giản là vì suốt hơn 9 tiếng vẫn ở trong trạng thái tập trung tinh thần cao độ, có là người sắt cũng không chịu nổi.
Nhưng mặc kệ, cuối cùng cũng hoàn thành.
Dựa theo quy củ, Tiêu Hoằng rót Ngự lực không còn thừa mấy vào trong Chiến văn Ưng Nhãn, Tiêu Hoằng cảm nhận rõ ràng hơn 5000 cổ Ngự lực kiên cố, rất tốt.
Vặn eo một cái, Tiêu Hoằng ra khỏi văn phòng hít mấy hơi không khí lạnh bên ngoài, Tiêu Hoằng mới cảm giác được có chút tinh thần. Tiếp theo khởi động Ưng Nhãn, trên cánh tay Tiêu Hoằng hình thành một cái văn năng lượng, Tiêu Hoằng lập tức kích hoạt một cổ năng lượng bên trong Ưng Nhãn.
Nháy mắt, một con chim ưng rất sống động do năng lượng thể tạo thành xuất hiện trên cánh tay Tiêu Hoằng, bởi vì Tiêu Hoằng có trụ cột Ma Văn ảnh hiệu, con chim ưng này hoàn toàn giống như thật, thân đen đầu trắng, có chút tương tự với Tiêu Hoằng.
Không ngừng lại, cánh tay Tiêu Hoằng vung lên, con chim ưng đầu bạc giang cánh bay về phía chân trời, tiếp theo Tiêu Hoằng khởi động hệ thống truyền thâu thần kinh.
Khoảng khắc này, trong tầm mắt Tiêu Hoằng xuất hiện một bộ hình ảnh, chính là thị giác của con chim ưng bay trên bầu trời, vô cùng rõ ràng, lại còn có công năng nhìn đêm. Ở trên cao nhìn xuống, có thể quan sát được toàn cảnh căn cứ quân sự Bối La, thậm chí còn có thể phóng to, tìm tòi khu vực cục bộ.
Quan trọng hơn là hình ảnh này không có chút ảnh hưởng với thị giác của Tiêu Hoằng.
Đây là hệ thống truyền thâu thần kinh, tín hiệu thị giác phát ra từ chim ưng Ma Văn truyền về Chiến văn Ưng Nhãn, Chiến văn Ưng Nhãn lại chuyển biến loại tín hiệu này thành hình thức Ngự lực riêng, truyền vào thần kinh thị giác.
Khép hờ mắt, tuy rằng Tiêu Hoằng không nhìn được cảnh vật phía trước, nhưng vẫn có thể thông qua chim ưng Ma Văn quan sát được hình ảnh căn cứ quân sự Bối La.
Dựa theo cường độ Ngự lực của Tiêu Hoằng hiện giờ, Tiêu Hoằng có thể đồng thời điều khiển ba con chim ưng Ma Văn này, chẳng những có thể điều tra, còn có thể quan sát đối phương từ nhiều góc độ, tìm kiếm sơ hở.
Quan trọng hơn là chim ưng Ma Văn cũng có hai thủ đoạn tấn công, một loại là phóng ra chùm tia sáng cắt, một loại khác là trực tiếp va chạm, tự nổ.
Về phần uy lực, theo Tiêu Hoằng đánh giá, chùm tia sáng cắt khoảng 4000 điểm, va chạm khoảng 5000 điểm, cũng không tính là quá mạnh đối với Chiến văn cấp Ngự sư, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua công năng đặc thù.
Thời điểm tất yếu, còn có thể dùng chim ưng Ma Văn thay thế "viên đạn", coi như là một loại kỹ xảo phòng ngự. Quan trọng hơn là chim ưng Ma Văn này trải qua thiết kế đặc thù của Tiêu Hoằng, còn có thể mang theo Hàn băng vạn năm, coi như là một loại thủ đoạn tấn công. Hơn nữa nếu cần thiết, còn có thể hấp thu Ngự lực chứa trong Hàn băng vạn năm màu tím, tăng cường năng lực bay liên tục.
Nhận xét như thế, Tiêu Hoằng hiện ra vẻ mặt hài lòng.
Tiếp theo Tiêu Hoằng không thí nghiệm nhiều, quay về lầu hai văn phòng, đi vào phòng ngủ đơn giản, ngả đầu liền ngủ, thậm chí không cởi cả áo giáp. Bận rộn suốt một ngày, Tiêu Hoằng thật sự quá mệt, cũng là đêm đầu tiên Tiêu Hoằng ở lại căn cứ quân sự Bối La.
Sau này nên đi đâu, trong đầu Tiêu Hoằng cũng không có đường nét cụ thể, chỉ có thể đi một bước xem một bước, không ngừng mạnh lên. Đối với Tiêu Hoằng, đây là con đường không lối về, nguyên nhân là vì vật thể hình trứng màu tím trong người hắn. Trước mắt, muốn sống thì chỉ có thể không ngừng tăng mạnh Ngự lực.
Dung dịch huyết luyện đối với Ngự sư cơ bản không có hiệu quả rõ rệt, Tiêu Hoằng phải nghĩ ra cách mới.
Mà muốn nghĩ ra cách mới, nhất định phải tăng lên học thức, hiển nhiên Thư viện đại hình Bối La trở thành mục tiêu kế tiếp của Tiêu Hoằng.
Nghe cảnh vệ nói thư viện chỗ đó có hơn 3 triệu quyển sách, tuyệt đối là biển tri thức khổng lồ, thậm chí có nhiều bộ sách đi mua bên ngoài cũng không có.
Đối với Tiêu Hoằng, tuyệt đối là dụ hoặc rất lớn.
Thoáng cái đến 10 giờ, Tiêu Hoằng mở mắt, dọn dẹp vật phẩm tùy thân, vác ba lô ra khỏi văn phòng, thị sát phòng bệnh một lần, xác định phần lớn bệnh nhân khôi phục tốt, Tiêu Hoằng dẫn một cảnh vệ rời khu y tế đi về phía khu 9.
Tiêu Hoằng lái xe Ma Văn quân dụng đi vào khu 9. Lúc này Tiêu Hoằng nhìn thấy khu 9 là khu quân sự, đề phòng nghiêm ngặt hơn nhiều, lối vào có 7-8 binh lính cảnh vệ đang cầm Chiến văn canh gác.
Thông qua cửa vào, Tiêu Hoằng thấy rõ một kiến trúc vuông vắn, chỉ cao khoảng ba tầng, nhưng chiếm diện tích cực rộng, nhìn như một khối đậu hủ màu xanh cực lớn, nơi đó là Thư viện đại hình Bối La.
Tiêu Hoằng bước xuống xe Ma Văn, đánh giá "khối đậu hủ siêu lớn" này, liền đi về phía lối vào. Dựa theo Tiêu Hoằng nghĩ, hắn có quân hàm Thiếu úy, hơn nữa có chức vụ quân đội, đi vào khu quân sự là không có vấn đề.
- Người kia, đứng lại!
Ngay khi Tiêu Hoằng mới đến gần cửa vào khu 9, tiếng hô nghiêm khắc truyền tới.
Tiêu Hoằng quay đầu, nhìn thấy nam tử trung niên mặc quân phục Thượng úy đang đi tới, đồng thời có hai binh lính chặn Tiêu Hoằng lại.
Thượng úy này tên là Lục Viễn, Liên đội trưởng liên đội hộ vệ.
Thấy Lục Viễn gọi lại, hơn nữa ngữ khí không tốt, Tiêu Hoằng cũng không có biểu tình quá khích gì, vẫn bình thản như trước.
- Chuyện gì?
Tiêu Hoằng hỏi.
- Chuyện gì? Nơi này là khu quân sự, không phải ai cũng tùy tiện đi vào được, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao?
Giọng Lục Viễn rất lớn, hét to lên, ngữ khí không tốt.