Má Nó, Dương Đỉnh Phong!

Chương 21: Chương 21: Pháp Hải, ngài không biết yêu




Ngày hôm sau, mặt trời còn chưa ló dạng, màn đêm còn chưa tan biến hết, Đỉnh Phong đã vô cùng hưng phấn đi đến trường học.

Nhờ phúc của Dương Đán, nửa đêm được ăn bánh mì cho nên thể lực của cô đã khôi phục lại không ít, thân thể cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa, cho dù đang phải nhìn đến cái bộ mặt than Trương Cường Quân thì cô cũng cảm thấy vô cùng thuận mắt.

“Tuần sau trường chúng ta sẽ tổ chức buổi biểu diễn văn nghệ, bạn học nào muốn tham gia thì có thể đến chỗ bí thư chi bộ để đăng ký, nhà trường yêu cầu mỗi lớp phải biểu diễn ba tiết mục, mọi người hãy tham gia nhiệt tình nhé.” Trương Cường Quân cầm bản danh sách trong tay, mặt không biểu cảm đọc, từng câu từng chữ rõ ràng là vô cùng mạnh mẽ sục sôi, qua miệng của bà ta thì lại chẳng còn âm điệu khí thế gì nữa.

“Thưa cô!” Trương Giai Mẫn – một nữ sinh được mọi người tương đối yêu mến, giơ tay nói.

Trương Cường Quân gật đầu hỏi: “Sao vậy?”

Lúc Trương Giai Mẫn nói chuyện, chùm tóc đuôi ngựa cột đằng sau khẽ vung lên, dáng vẻ vô cùng hoạt bát, cô cười nói: “Thưa cô, em xin đăng ký hát bài ‘Nothing’s Gonna Change My Love For You’ được không ạ?”

Trương Cường Quân sửng sốt, không hiểu hỏi: “Cái gì gọi là Náo Sinh Thần?”

Trong lớp, một số học sinh nghe thấy vậy, liền cười ‘xì’ một cái.

Trương Giai Mẫn hào phóng trả lời: “Là một ca khúc tiếng Anh, nó có nghĩa là ‘không gì có thể thay thế tình yêu của anh dành cho em’.”

Trương Cường Quân gật gật đầu, bình tĩnh nói: “Ừ, em chắc chắn mình có thể hát được chứ?”

Tóc đuôi ngựa của Trương Giai Mẫn huơ huơ, có chút không chắc ăn nói: “Thưa cô, em cũng không biết nữa, nhưng em xin hứa là sẽ cố gắng.”

Trương Cường Quân gật gật đầu: “Được, quyết định vậy đi, trong lớp còn ai muốn tham gia biểu diễn tiết mục của mình thì cứ đến chỗ bí thư chi bộ để đăng ký nhé.”

“Vâng, thưa cô!” Mọi người đồng thanh trả lời.

Đỉnh Phong suy nghĩ, có phải là Tiêu Mộc cũng sẽ tham gia hay không, tuy rằng chắc chắn là anh sẽ không chủ động đăng ký, nhưng thầy cô ban văn nghệ lần nào cũng sẽ tới tìm anh, yêu cầu anh phải biểu diễn một tiết mục nào đó.

Bởi vì, cô nghe nói từ rất lâu trước đây, Tiêu Mộc bị chú Tiêu giả dạng thành một cô bé để đi tham gia tiết mục tuyển chọn nào đấy, còn có một lần vinh dự được nhận giải thưởng ngôi sao ca nhạc nhỏ tuổi nhất của thành phố A, cho đến mãi sau này, khi chú Tiêu đem giới tính thật của Tiêu Mộc ra công bố, đã khiến cho vô số trái tim của những cậu nhóc bị tổn thương nghiêm trọng, vậy nên đứng ở trình độ nào đó mà nói, Tiêu Mộc còn là một ngôi sao nhí.

Lý Gia Nhạc đẩy đẩy cánh tay của Đỉnh Phong, nháy nháy mắt hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

Đỉnh Phong nhìn vào mắt cô: “Cậu lấy gỉ mắt ra đi đã!”

Lý Gia Nhạc vội vàng dụi dụi mắt, lại trông thấy bộ dạng Đỉnh Phong đang buồn cười nhìn mình, biết bản thân đang bị trêu chọc, cô tức giận nói: “Cái con bé này, lại dám trêu đùa đại vương ta, ngươi chán sống rồi sao?”

Đỉnh Phong giả vờ đáng thương: “Đại vương, xin tha cho tiểu nhân không biết tốt xấu, xin đại vương đừng so đo với tiểu nhân, nếu như ngài vẫn còn muốn mạng của tiểu nhân. . . . .” Cô đảo mắt nhìn về Lý Gia Nhạc nói: “Vậy thì tiểu nhân sẽ kéo theo đại vương Đồng! Quy! Vu! Tận!”

Lý Gia Nhạc bị nhéo có chút đau, vội vàng khoát tay nói: “Được rồi, không lấy mạng nữa vậy!”

Lông mày của Đỉnh Phong run lên lẩy bẩy, nhất thời buông tay ra.

Lý Gia Nhạc sờ sờ lên cổ, tiếp tục nói: “Tớ cảm thấy buổi biểu diễn văn nghệ lần này, chắc chắn là Tiêu Mộc sẽ tham gia, cậu có ý tưởng gì không?”

Đỉnh Phong nhíu mày nói: “Tớ cũng không biết nữa, lần trước, tớ nhớ hình như Tiêu Mộc hát chung với Kiều Kiều nào ở ban văn nghệ ấy, lúc đó tớ ngồi ở bên dưới, tức giận đến phát điên.”

Lý Gia Nhạc chau mày: “Cậu xem cậu đi, lúc nào cũng ngồi một chỗ chờ chết như vậy. Không phải chỉ có mỗi một người để ý đến Tiêu Mộc đâu, chúng ta phải đem lũ ong bướm này đuổi đi hết, dựa vào năng lực của cậu, hoàn toàn có thể nắm được Tiêu Mộc.”

Đỉnh Phong rầu rĩ nói: “Vậy cậu bảo tớ nên làm thế nào đây?”

Lý Gia Nhạc liếc nhìn về phía Trương Giai Mẫn, nói: “Chẳng lẽ cậu không để ý thấy bây giờ đa phần nữ sinh đều là đăng ký ca hát hay sao?”

Đỉnh Phong nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Lý Gia Nhạc dùng ánh mắt ‘trẻ con khó dạy’ nhìn Đỉnh Phong, nói: “Cậu không biết nhà trường đang chuẩn bị tuyển chọn một nữ sinh hát hay nhất trong số đám nữ sinh đăng ký ca hát đó để biểu diễn cùng với Tiêu Mộc à?”

Ánh mắt của Đỉnh Phong đột nhiên sáng ngời, hỏi: “Cậu đang nói thật sao?”

Lý Gia Nhạc dương dương tự đắc nói: “Tin tức của bản tiểu thư luôn luôn mới nhất và đáng tin cậy nhất!”

Trong nháy mắt, đầu của Đỉnh Phong lại cúi xuống, buồn bã ỉu xìu nói: “Nhưng mà tớ không biết ca hát, làm sao bây giờ?”

Lý Gia Nhạc sờ sờ cằm, nói: “Nếu nói cậu không biết ca hát, thà rằng nói căn bản là cậu không hề ca hát, trước hết thì cậu cứ hát cho chị đây nghe thử một chút, nói không chừng cậu lại là một con chim hoàng anh đấy!”

Đỉnh Phong ngẫm nghĩ một hồi, bắt đầu hát: “Pháp Hải, ngài không biết yêu, tháp Lôi Phong sắp sửa rơi xuống, chúng ta sẽ ở cùng nhau, vĩnh viễn không chia lìa. Pháp Hải, ngài thật sự không biết yêu ~~~~~” hát xong, cô ngẩng đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn Lý Gia Nhạc, hưng phấn hỏi: “Thế nào?”

Lại thấy Lý Gia Nhạc dùng ánh mắt không thể tin nhìn Đỉnh Phong, trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Thành thật mà nói, bài hát này, Cung Lệ Na sáng tác hẳn là để dành riêng cho cậu!”

http://v.youku.com/v_show/id_XNTEwNTA3MjQw.html

Đỉnh Phong hưng phấn nói: “Nói vậy là tớ hát rất tốt sao?”

Lý Gia Nhạc lắc đầu, nghiêm túc nói: “Nếu như cậu lại tiếp tục hát, thì bài hát này tuyệt đối sẽ trở thành ‘thần khúc thê thảm siêu việt’ nhất, bởi vì không một ai hát mà có biểu cảm tốt hơn so với cậu.”

Đỉnh Phong nghẹn ngào, nghẹn ngào!

Lý Gia Nhạc xoa đầu Đỉnh Phong, an ủi: “Thôi, chúng ta không hát nữa, hay chúng ta đăng ký diễn một vở ‘Dưa hấu kỳ ngộ’, tuyệt đối sẽ gây chấn động một phương.”

Đỉnh Phong trợn mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Gia Nhạc, cậu cút ra xa một chút cho tớ!”

Lý Gia Nhạc bất đắc dĩ khoát khoát tay, đột nhiên giật mình nói: “Đỉnh Phong, tớ quên nói cho cậu biết, mấy hôm trước, tớ gặp Long Đào ở trên đường.”

Đỉnh Phong sửng sốt, nếu Lý Gia Nhạc không nhắc đến người này thì có lẽ là cô đã sớm quên mất sự tồn tại của cậu ta.

“Cậu ta thế nào?”

Lý Gia Nhạc cười nói: “Rất tốt, nghe nói là bỏ học rồi, mẹ của cậu ta sắp xếp cho cậu ta một công việc cũng không tệ lắm.”

Đỉnh Phong có chút áy náy: “Cậu ấy có khỏe không? Lần trước quả thật là tớ hơi nặng lời.”

Lý Gia Nhạc cười nói: “Không có việc gì, tớ thấy cậu ta vẫn còn tốt chán, còn hỏi tớ dạo này cậu thế nào, nhân tiện cũng nhờ tớ xin lỗi cậu, lúc trước là do cậu ta không biết xấu hổ, cứ suốt ngày quấn lấy cậu.”

Đỉnh Phong càng thêm áy náy: “Cậu đừng nói vậy, cũng là tại tớ không tốt, sau này, nếu cậu gặp lại, nhất định phải giúp tớ chuyển lời rằng tớ cũng có lỗi với cậu ấy.”

Lý Gia Nhạc khoát tay, nói: “Được rồi, các cậu cứ nói xin lỗi hoài, về sau nếu gặp mặt cứ vui vẻ là được rồi, tớ nói chuyện với cậu ấy suốt từ sáng tới trưa, cảm thấy con người này quả thật cũng không tệ, là một người tốt.”

Đỉnh Phong gật gật đầu: “Ừ!”

Lý Gia Nhạc nhìn đồng hồ, nói: “Cậu làm bài đi, chuyện của cậu và Tiêu Mộc, để tớ bàn bạc lại với Bội Chi một chút đã.”

Trên mặt Đỉnh Phong lộ ra một nụ cười.

. . . . . . . .

Buổi trưa tan học, ba người Lý Gia Nhạc, Đỉnh Phong và Diêu Bội Chi tụ tập lại một chỗ, bàn bạc chuyện biểu diễn văn nghệ.

Bội Chi đề nghị: “Tớ cảm thấy chất giọng của Trương Giai Mẫn quả thực không tồi, so với mấy nữ sinh ở đội văn nghệ, tỷ lệ cô ấy được biểu diễn cùng với Tiêu Mộc là rất lớn, nếu không thì để Đỉnh Phong múa phụ họa cho cô ấy cũng được.”

Lý Gia Nhạc dùng ánh mắt dò xét nhìn Đỉnh Phong, nói: “Không phải là tớ đã nói, cậu chắc chắn Đỉnh Phong biết múa sao?”

Đỉnh Phong yếu ớt giơ tay lên: “Tớ sẽ múa. . . . . hồ thiên nga.”

Lý Gia Nhạc ôm trán không biết phải nói gì: “Tin tớ đi, không ai muốn xem đâu!”

Bội Chi chống cằm, mắt hạnh xinh đẹp nhìn tới nhìn lui trên người Đỉnh Phong.

Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Vẫn là nên để cho Đỉnh Phong nhảy đi, Trương Giai Mẫn này cũng coi như là một người dễ nói chuyện, chắc là có thể thuyết phục được, đến lúc đó Đỉnh Phong cũng coi như là được đứng cùng trên sân khấu với Tiêu Mộc, Đỉnh Phong, cậu cảm thấy thế nào?”

Đỉnh Phong gật gật đầu: “Tớ thấy cũng được.”

“Được, quyết định như vậy đi, chiều nay chúng ta sẽ nói với Trương Giai Mẫn một tiếng.”

Đỉnh Phong vỗ trán, yên lặng nói: “Đơn giản như vậy là xong rồi đó hả?”

Lý Gia Nhạc và Diêu Bội Chi đều đồng loạt gật đầu.

Đỉnh Phong không nói gì: “Sớm biết thế thì tớ đã trực tiếp nói với Bội Chi, đỡ mất công phải đau đầu như vậy.”

Bội Chi đáng thương nói: “Đối với người mà dung lượng của bộ não chỉ bằng một cái móng tay như cậu mà nói thì như vậy đã là không tệ rồi.”

Đỉnh Phong nhe răng, giả vờ bổ nhào về phía hai người đang châm chọc bạn bè kia.

“Dưa hấu giết người!”

“Dưa hấu muốn làm phản rồi!”

Hai người hô to.

Đỉnh Phong im lặng không nói gì.

. . . . . . . . .

Bên kia, vấn đề Trương Giai Mẫn đã được thông qua một cách dễ dàng.

Chỉ là bên này, Đỉnh Phong lại đang rất bận rộn, thứ nhất là phải chuẩn bị cho kỳ thi toán học, thứ hai là mỗi cuối tuần cô đều phải đến nhà của Diêu Bội Chi để học thêm, thời gian quả thật này quả thật là vô cùng gian nan. Nhưng mà cũng may là có hai người làm bạn, Đỉnh Phong cảm thấy tất cả mọi khó khăn đều có thể hóa giải.

đây là một bản tình ca, cho nên người múa phụ họa cần phải lấy sự dịu dàng làm chủ đạo.

Dây chằng của Đỉnh Phong co giãn không được tốt lắm, cho nên mấy ngày nay cô đều phải luyện tập co giãn gân cốt.

Thông thường buổi chiều, cô sẽ tranh thủ khoảng thời gian nghỉ ngơi sau giờ tự học, nâng chân lên lan can ở bên ngoài lớp để luyện tập.

Hôm nay cũng như mọi ngày, một tay cô cầm bánh rán, tay kia cầm cuốn sách toán học, một chân thì lại nâng lên lan can, sau đó áp mặt vào chân.

“Định lý nhị thức chỉ (a+b)n vì n là số nguyên khi triển khai. . . . . .” Đỉnh Phong vừa ăn bánh rán, vừa lẩm bẩm mấy câu trong sách toán.

“Xem ra em thật là chăm chỉ.” Đột nhiên, một giọng nam từ bên cạnh truyền tới.

Đỉnh Phong sửng sốt, suýt chút nữa dọa đến mấy chú chim, vội vàng thu chân từ lan can xuống.

Khuôn mặt của cô nóng như lửa đốt, cúi xuống vuốt vuốt nếp nhăn trên quần, có chút xấu hổ nhìn về phía Tiêu Mộc đang đứng cách mình không xa, lại còn muốn bịt tai trộm chuông* đem bánh rán giấu ở sau lưng, hỏi: “Đã trễ thế này, sao anh còn ở đây?”

(Bịt tai trộm chuông: có thể hiểu nôm na là tự lừa dối bản thân chứ không lừa được người khác.)

Anh mặc một chiếc áo khoác màu xanh da trời, vô cùng hài hòa với chiếc áo sơmi màu xanh nhạt ở bên trong, chiếc quần tây đen phô ra đôi chân thon dài hoàn mỹ. Những cơn gió mùa đông khẽ lướt qua khiến cho mái tóc của anh hơi rối, để lộ ra cái trán cao rộng và hoàn mỹ, thậm chí đến cả mụn cũng không có một cái.

Mắt phượng thâm thúy luôn mang một vẻ đạm mạc như sương, cái cổ trắng nõn, khóe môi nhẹ nhàng mấp máy khiến cho đường cong lưu loát của chiếc cằm càng trở nên tinh tế.

“Vừa mới ngủ dậy.” Anh nhàn nhạt đáp.

Đỉnh Phong sửng sốt, cẩn thận nhìn Tiêu Mộc, trên trán của anh quả thực là có một vài dấu vết màu hồng nhạt, chắc là do lúc ngủ vô tình để lại.

Nhưng mà điều khiến cho cô ngạc nhiên chính là, một học sinh xuất sắc như anh, thế mà cũng có thể ngủ ở trên lớp học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.