Bảo Khánh ngồi bên giường nhìn Nhật Linh đang say ngủ. Sau khi Linh ngất đi, anh vốn định đưa cô về nhà cô nhưng lại nhớ ra, anh không có chìa khóa nhà cô. Lần đầu tiên, vị thần Chết lạnh lùng lãnh đạm cảm thấy bối rồi. Một lúc lâu sau, Bảo Khánh quyết định vác con ma nhỏ trên tay về nhà mình.
Ngôi nhà Bảo Khánh đang ở là một ngôi nhà nhỏ gần cạnh Diêm Phủ. Công việc của một thần Chết chính xác là rất nhiều nên gần như thời gian một ngày của anh là ở Diêm Phủ, thỉnh thoảng còn tá túc ăn, uống, ngủ, nghỉ ở đó liền mấy ngày. Thế nhưng, bận rộn là thế nhưng ngôi nhà nhỏ kia luôn rất sạch sẽ, đạt tiêu chuẩn “nhà sạch Âm giới”. Nói đi cũng phải nói lại, chỉ là bạn Bảo Khánh mắc bệnh cuồng sạch sẽ mà thôi.
Hiện tại, Nhật Linh vẫn đang nằm trên giường, cứng đầu cứng cổ tuyệt đối không mở mắt, mái tóc lòa xòa trên mặt, mi mắt dài, khuôn mặt đáng yêu, làn da trắng hồng mịn màng. Bảo Khánh nhớ lại lúc anh vừa xuất hiện khi cô đang cố gắng níu dàn đèn kia. Ánh mắt quyết tâm ánh lên nét đau buồn làm anh ngẩn người. Một con người luôn luôn vui vẻ như thế làm sao có nét buồn rũ lòng như này? Rồi, khoảng khắc cô rơi xuống, tim anh như muốn rớt ra, bay nhanh đến đỡ lấy thân hình nhỏ bé kia.
Cạch…
Tiếng cửa mở vang lên làm Bảo Khánh như thoát khỏi dòng suy nghĩ. Hướng đôi mắt xám đến cửa, Minh Duy cười nhẹ:
- Con nhóc đó sao rồi?
- Hoàng Anh đâu? – Bảo Khánh nhếch môi châm chọc.
Bình thường, lúc nào cũng thấy tên này bám vợ không rời, tự nhiên hôm nay lại đến nhà anh một mình? Không phải bị đá rồi nên đến tìm anh uống rượu giải sầu đấy chứ?
- Ngủ ở nhà. – Minh Duy đến bên giường Nhật Linh đang nằm, cúi xuống xem xét – Linh lực của Dương Tiêu chỉ đến đó thôi sao?
- Đừng lợi dụng Dương Tiêu nữa. – Bảo Khánh nhíu mày.
Minh Duy nghe thế thì quay lại liếc Bảo Khánh một cái sắc lẻm, đôi mắt là sự nguy hiểm chưa từng thấy. Đây mới chính là Diêm Vương – người cai quản cả Âm giới. Anh cười nhạt:
- Bảo Khánh, cậu động lòng rồi sao? Cậu biết mà, Dương Tiêu là thứ không thể yêu.
- Cô ấy không phải đồ vật.
Bảo Khánh tức giận ghì Minh Duy vào tường. Minh Duy hơi nhăn mặt vì lưng bị đập vào tường truyên đến một cơn đau. Bảo Khánh, cậu mạnh tay thật.
- Hơn một nghìn năm trước, Dương Tiêu đời thứ bảy đã bị chính tay cậu kết liễu. Cậu quên rồi sao? Bảo Khánh.
Bảo Khánh sững lại. Anh buông Minh Duy ra, âm trầm nói:
- Tất cả những điều kia, đừng lại không được sao?
- Đáng tiếc, người đó lại quyết tâm giành lấy Âm giới đến cùng. Đã phóng lao rồi thì phải theo lao thôi. Chăm sóc Dương Tiêu thật tốt, chúng ta không thể đánh mất trước khi cuộc chiến này kết thúc.
Minh Duy nhắc nhở rồi đi ra khỏi phòng. Bảo Khánh quay lại nhìn cô gái trên giường mình.
“Nhật Linh, xin lỗi, tôi không thể làm gì. Tôi nghĩ, tim mình có vấn đề thật rồi.”
Khi màn đêm buông xuống, Nhật Linh mới tỉnh dậy. Nhìn quanh thấy mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ, cô không khỏi ngạc nhiên. Sao cô lại ở đây nhỉ? Rõ ràng vừa nãy còn đang ở trường quay mà. Đợi chút, cô ở đây, vậy Boss sao rồi? Không phải là tan xác dưới đám đèn kia rồi chứ? Nhật Linh chợt rùng mình.
- Dậy rồi à? Tôi còn đang định đá cô ra ngoài đường.
Bảo Khánh bưng bát cháo vào phòng, thấy con ma nữ kia đã tỉnh thì vẫn theo thói quen mà buông một câu lạnh lùng.
- Đây là nhà anh sao? Boss sao rồi? Anh ta chết chưa?
“Một câu thì hai câu nhắc đến tên kia. Báu lắm đấy -__-“
Bảo Khánh hơi bực bội nghĩ, đặt bát cháo vào lòng Nhật Linh.
- Ăn nhanh đi, sắp nguội rồi.
- Boss sao rồi? – Nhật Linh vẫn không biết cái gì, cứng đầu hỏi.
- Chết rồi.
Bảo Khánh ngồi xuống ghế, bình thản đáp. Ai dè, vừa ngẩng mặt lên thì thấy bộ mặt của ai đó đang nhòe nhoẹt nước. Con nhóc này, cả người cô làm bằng nước à? Nói khóc là khóc luôn được.
- Thôi được rồi, đùa thôi. Cậu ta vẫn sống. Cô đã làm rất tốt.
Lúc bấy giờ, Nhật Linh mới lấy lại nụ cười tươi tắn, chăm chú ăn cháo, thỉnh thoảng còn tấm tắc khen ngon. Một lúc sau, xử lí xong bát cháo rồi, Nhật Linh bị thần Chết đẹp trai không thương tình đá ra khỏi cửa bắt về nhà. Được rồi, là do cô lỡ phá rách cái gối của anh, làm vỡ 3 cái bát nhà anh, làm nước từ máy giặt tràn lênh láng nhà anh. Sao chứ? Ít mà. – v –
………
Trong phòng, Thiên An nhìn em trai mình. Cô đã đưa Kiều Anh về nhà, sau đó thì lôi thằng em ương bướng của mình về nhà làm cuộc nói chuyện thân mật giữa hai chị em. Đùa đấy, thực ra cũng không thân mật lắm đâu.
Khởi Nam ngồi trên ghế, ngang ngạnh nhìn bà chị của mình. Thiên An cũng không chịu thua kém, trừng mắt nhìn lại. Cuối cùng, khi hai cái mắt kia đã như sắp rơi ra rồi, Khởi Nam mới vẫy cờ trằng chịu thua. Bà chị háo thắng. -__-
- Em thích Nhật Linh hay Kiều Anh?
Khởi Nam hơi giật mình với câu hỏi thẳng thắn kia. Chị cậu biết cậu thích Kiều Anh mà, sao lại còn hỏi thế?
- Khởi Nam, chị nói thật, chị cảm thấy Kiều Anh không đơn giản đâu. Với tư cách là một người con gái, chị muốn em chọn người em yêu nhưng với tư cách là một người chị, chị lại mong muốn em chọn Nhật Linh hơn. Nhật Linh là một cô gái đáng yêu, đáng để em trao cả trái tim đấy.
Căn phòng kín giọng nói Thiên An chậm rãi, nhẹ nhàng. Khởi Nam im lặng không nói gì. Nhật Linh tốt, cậu biết chứ. Làm cô ấy tổn thương, cậu cũng đâu có vui vẻ gì. Chỉ là, cậu phải bảo vệ người cậu yêu. Nhưng tại sao lại thấy lưu luyến con ma nhỏ đó? Ở bên cô, cậu có thể cười một cách thoải mái như thế, mới không phải che giấu mình qua cái bề ngoài hoàng tử. Thế nhưng, sâu trong lòng cậu vần ngầm mặc định Kiều Anh mới là người cậu yêu thương. Rốt cuộc từ bao giờ cậu lại thành ra thiếu quyết đoán như này?
Thiên An thấy em trai không nói thì thở dài. Cô đứng dậy đi lại gần Khởi Nam. Võ vỗ đầu em trai, cô nói:
- Dù em có chọn ai thì chọn nhưng nhớ kĩ một điều, một trái tim không thể chứa cùng lúc hai hình bóng.
Khởi Nam mím môi, mái tóc đen rũ xuống như muốn giấu đi cảm xúc của chủ nhân. Trong ánh đén, chiếc khuyên tai kim cương ánh lên thứ ánh sáng lấp lánh quý giá.
Trên một cái bàn nhỏ trong phòng khách nhà Bảo Khánh, Thiên An ngồi thảnh thơi nhai khoai tây chiên. Quăng chân lên ghế, cô ngồi chăm chú xem phim. Đôi mắt như muốn dán sát vào cái ti vi, tay bốc khoai tây cho vào miệng, Thiên An cô hoàn toàn coi mọi thứ xung quang là không khí. Bảo Khánh đi ra từ bếp, thở hắt ra nhìn người trên ghế.
- Cậu có vẻ thật rảnh rỗi.
- Dĩ nhiên, không thì cậu nghĩ tớ đến nhà cậu để ngắm cậu chắc.
Thiên An bỏ miếng khoai tây bự tổ chảng vào mồm nhai nhóp nhép, nhướn mày nói. Bảo Khánh hếch môi. Coi nhà anh là cái gì đây? Ổ tị nạn? Nghĩ thế nhưng anh lại chẳng nói gì, ngồi xuống ghế lấy điện thoại ra chơi game, hoàn toàn mặc kệ cô đồng nghiệp cũ. Một lúc sau, bộ phim trên ti vi kết thúc. Thiên An đặt bát khoai tây đã trống rỗng xuống bàn, liếm qua môi rồi chằm chằm nhìn Bảo Khánh.
Chơi game mà có người nhìn chằm chằm mình thì rất là phân tâm. Bảo Khánh sau lần thứ ba thua trận thì bực mình ném điện thoại xuống ghế, ngẩng mặt nhìn Thiên An:
- Có chuyện gì thì nói đi.
- Con bé Nhật Linh đó có gì không bình thường đúng không? Không phải chỉ là những thông tin cậu đã nói thôi mà còn thứ gì khác đúng không?
Bảo Khánh trong lòng giật mình nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ bình thường. Nhất định không thể để thêm người nào biết.
- Ăn nhiều khoai tây quá lên lú rồi à?
- Tớ đang hỏi nghiêm túc. Từ lúc gặp con bé đó tớ đã luôn nghi ngờ. Nó là… -Thiên An thấp giọng xuống. – Nó là Dương Tiêu đúng không?
Bảo Khánh ngoài mặt vẫn bày ra bộ mặt lạnh te nhưng bên trong thì cuống muốn chết:
- Cậu nói vớ vẩn gì nữa đấy?
- Nói luôn đi, với Thiên An thì trước sau gì cô ấy cũng biết thôi.
Minh Duy đẩy cửa đi vào. Bảo Khánh nhíu mày. Nhà anh thành cái chợ từ khi nào thế?
Thiên An hài lòng nhìn Minh Duy, hất mặt thị uy với Bảo Khánh. Minh Duy ngồi xuống ghế, mặt nghiêm túc:
- Nhật Linh không phải Dương Tiêu.
Thiên An đen mặt, Bảo Khánh thì ngớ người ra. Sau đó mấy giây thì quay mặt đi cười khúc khích, cười đến hai vai run lên. Thiên An biết mình bị hố, tức giận vớ quyển tạp chí bên cạnh ném thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của Minh Duy. Minh Duy cười cợt né sang một bên. Thiên An nhảy đến bóp cổ Minh Duy lắc lấy lắc để, mái tóc đỏ cứ đảo qua đảo lại chóng cả mặt.
- Nói, nói đi. Tôi đang hỏi cực kì nghiêm túc đấy.
Minh Duy giơ tay đầu hàng, yếu ớt lên tiếng. Con nhỏ này, đồ phù thủy.
- Được rồi, cô nghĩ như nào thì nó là như thế.
Thiên An đơ người, lắp bắp:
- Vậy, con bé đó đúng là…
Minh Duy gật đầu xác nhận. Sắc mặt Thiên An vô cùng biểu cảm.
…..
Quán bar TNG ngập tràn trong ánh sáng lập lòe. Tiếng nhạc xập xình như muốn xuyên thủng não bộ. Mùi thuốc lá và rượu bia phảng phất trong không gian. Trên sàn, những cô gái trẻ thân hình bốc lửa với những bộ cánh hở hang điên cuồng lắc. Vòng một bồng đảo ẩn hiện sau cái áo trễ ngực bó sát lấy thân mình. Mấy tên con trai tầm tuổi choai choai phì phèo điếu thuốc như dân nhà nghề.
Ở một góc quán, Khởi Nam với Song Vũ đang ngồi. Khởi Nam uống cạn ly rượu trong tay. Đưa mắt nhìn ra sàn, cậu cười nhẹ một cái. Song Vũ ngửa người ra ghế, tay đung đưa ly rượu nhạt màu:
- Sao hôm nay mày lại có nhã hứng đến đấy thế?
- Tự nhiên thích. – Khởi Nam lạnh nhạt đáp.
Song Vũ cười thầm. Thằng nhóc này, lại xảy ra chuyện gì đây? Mười giờ tối lại đến nhà cậu lôi cậu đến bar. Đến rồi thì chẳng nói gì chỉ ngồi thẫn ra như mất hồn. Không phải tỏ tình với Kiều Anh rồi chứ? Sau đấy thì như nào? Bị đá không thương tiếc?
Nhật Linh bay lơ lửng cạnh Khởi Nam, mặt chun lại đưa tay lên bịt mũi. Boss sao thế? Lại vào cái chỗ quỷ quái này. Con người sao kì lạ thế nhỉ? Không hiểu sao những cái mùi khó chịu này họ có thể chịu nổi. Cô là ma còn thấy khó chịu. Thế này thì chết sớm là cái chắc. Nhật Linh trong lòng thầm cằn nhằn.
Song Vũ bỗng nhiên thấy lạ, cậu cảm thấy như có thứ đang nhìn mình chằm chằm không dời mắt. Đôi mắt từ trong bóng tối cứ như dán chặt vào người cậu khiến cậu không khỏi rùng mình. Quay người lại thì không thấy ai, Song Vũ tần ngần. Không lẽ dạo này học nhiều quá nên lũ lẫn rồi? Bỗng nhiên, một luồng khí lạnh trào tới, xuyên dọc sống lưng, Song Vũ mất ý thức.
…….
Quán bar nhộn nhịp là vậy nhưng trong nhà vệ sinh lại im lặng không một tiếng động. Khởi Nam tựa người vào bồn rửa tay, nhìn tên bạn thân chằm chằm bằng ánh mắt khó hiểu. Sao đột nhiên lại lôi cậu vào đây? Không lẽ lớn bằng từng này tuổi còn sợ đi giải quyết một mình ư?
- Làm gì thì làm đi. – Khởi Nam nói, mặt lạnh te.
Song Vũ tiến tới cạnh cậu, đưa bàn tay nhẹ vuốt xuống cái cổ của Khởi Nam, đến chỗ xương quai xanh thì dừng lại. Khởi Nam nổi hết da gà. Quen Song Vũ gần bảy năm, cậu vẫn tin tưởng thằng bạn mình là “đàn ông đích thực” đấy. Lúc này, cậu chỉ muốn hỏi một câu chân thành: “Song Vũ, mày là gay à?” Nhưng câu nói không thốt ra nổi, Song Vũ đã ngẩng lên, đôi mắt vằn tia đỏ thẫm. Khởi Nam giật mình hất tay Vũ ra. Cậu lùi lại, ánh mắt cảnh giác. Lần trước ở bệnh viện, Kiều Anh cũng thế này. Không lẽ…?
- Song Vũ, mày làm cái quái gì đấy?
- Giết mày. – Song Vũ ánh mắt như mờ mịt, đáp lại.
Giọng nói này, đâu có phải của Song Vũ. Chết tiệt, lại là nhập hồn. Một thời gian dài gần đây gặp mấy chuyện kì quái, kiến thức về mấy chuyện quái dị của Khởi Nam cũng được tăng dần. Và dĩ nhiên cậu cũng biết nếu giờ phản kháng cũng chẳng ăn thua gì. Cái hồn này cũng khôn phết, toàn nhập vào người bên cạnh cậu làm cậu chẳng ra tay mạnh được. Mẹ nó, thực muốn giết người. Khởi Nam rủa thầm một tiếng rồi vùng chạy. Nhưng đáng tiếc, Song Vũ đã nhanh hơn một bước, tóm cậu lại được, ghì cậu vào tường. Bàn tay kia đã mò được lên cổ, ra sức siết lấy, ánh mắt hằn lên thứ ánh sáng độc ác. Khởi Nam hơi nhăn mặt vì đau, tay cố gỡ Song Vũ ra nhưng không thể.
“Song Vũ, mày cũng trâu thật đấy. Đừng trách tao.”
Khởi Nam thụi một quả vào bụng Song Vũ làm cậu ta gập người xuống, tay cũng lới lỏng ra. Khởi Nam nhân cơ hội đó chạy đến cửa. Mẹ kiếp, khóa rồi. Quay đầu lại, Song Vũ đã đứng dậy được, cậu ta đang ngày một đi lại gần, trong tay xuất hiện một vật hình cầu sáng chói, cười lạnh. Khởi Nam ép đến sát cửa. Tuy cậu không biết cái vật kia là gì nhưng cậu chắc chắn rằng nó chẳng có gì tốt đẹp cả.
……..
Ngoài cửa phòng vệ sinh, Nhật Linh hoảng loạn. Làm sao bây giờ? Chiếc vòng cổ đang đỏ rực lên, nhiệt độ của nó ngày một tăng cao. Boss lại có chuyện rồi. Không lẽ lại là nhập hồn? Không, nhưng cô không cảm nhận được âm khí? A, đợi chút. Chẳng lẽ là ác ma cấp cao sao? Giấu được ác khí của mình nữa, vậy xem ra đây không phải oan hồn bình thường rồi. Hơn thế nữa, lại còn có cả cái kết giới kiên cố này, làm cô lại chẳng biết được chuyện gì đang xảy ra trong kia. Cô không thể vào trong đó được. Ruột gan đảo lộn, Nhật Linh vô cùng lo lắng. Vừa lúc đó, Bảo Khánh, Thiên An, Minh Duy cùng xuất hiện. Minh Duy tiến nhanh đến, hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Bị giăng kết giới rồi. Sao mọi người lại đến đây?
Thiên An đứng trước cửa phòng vệ sinh, cố tìm cái gì đó, đáp lại.
- Diêm Vương đương nhiệm và Diêm Vương kế nhiệm có một phần liên kết. Khi Diêm Vương đời kế gặp chuyện quá mức nguy hiểm thì Diêm Vương đương nhiệm sẽ cảm nhận được. Lúc đó ba người bọn chị đang nói chuyện thì Minh Duy đột nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm mà Khởi Nam đang gặp. Mẹ nó, không phải kết giới lập bằng bùa chú. – Thiên An không kìm được chửi tục một tiếng.
Nhật Linh há hốc mồm nghe. Bảo Khánh thấy Thiên An cứ lúi húi thật chướng mắt, liền gạt cô sang một bên.
- Thiên An, cậu lụt nghề rồi đấy.
Cằn nhằn xong, anh khua tay một cái, một luồng sáng lóe lên, kết giới bị phá bỏ. Bảo Khánh quay lại nhìn Thiên An cười châm chọc. Thiên An bĩu môi khinh bỉ. “Xí, chỉ là một cái kết giới nhỏ nhoi thôi mà, cậu lên mặt cái quái gì chứ?”
Nhật Linh thì chẳng thèm để ý hai người kia đang đấu mắt, gạt cả hai chạy vào thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng: Song Vũ đang từ từ hút khí gì đó của Khởi Nam vào phía mình, Đại Boss thì gục dưới góc tường, đầu đầy máu. Thấy đám người kia chạy vào, Song Vũ ngẩng đầu lên cười độc ác rồi thu tay lại, biến mất. Thiên An nhìn cảnh đó thì có hơi bất ngờ. Mấy giây sau, cô bình tĩnh lại, chạy đi mất:
- Bảo Khánh, Minh Duy, hai người ở lại, tôi đuổi theo ác ma đó.
Nhật Linh chạy lại chỗ Khởi Nam, quỳ xuống đỡ lấy cậu nhưng vẫn không quên nhìn theo Thiên An vừa biến mất:
- Không phải chị ấy hết linh lực rồi sao?
- Đừng coi thường cô ấy, dù cô ấy không còn làm thần Chết nhưng pháp thuật hiện giờ của cô ấy còn hơn cả Qủy Vô Thường đấy.
Nhật Linh há mồm. Còn mạnh hơn Qủy Vô Thường? Vậy khi còn là thần Chết thì chị ấy mạnh đến mức nào? Khởi Nam lúc đó cũng mơ màng mở mắt. Không để tâm đến cái đầu đầy máu, cậu nhìn quanh:
- Mấy người là ai?
Nhật Linh ngạc nhiên. Đúng là Bảo Khánh với Diêm ca thì Boss chưa gặp, nhưng chẳng lẽ không nhớ cả cô sao? Hây cậu không nhìn thấy cô? Vô lí, cô đâu có tàng hình nữa.
- Còn cô nữa, cô không có chân? Cô… cô là… ma? – Khởi Nam như nhận ra sự bất thường, lắp bắp.
Cmn, cậu vừa tỉnh dậy mà sao lại ở đây? Lại còn bị đám người kì lạ này vây quanh nữa. À không, nói thế không đúng, phải là thêm một con ma nữ nữa. Hờ, hóa ra ma nữ trông như này. Cậu còn tưởng nó tóc tai xõa dài, bù rù như ổ quạ, máu me be bét cơ. Hóa ra nhìn cũng bình thường phết.
Nhật Linh không biết làm gì hơn ngoài đưa ánh mắt hỗn độn cầu cứu Bảo Khánh và Minh Duy. Bảo Khánh đến gần, nheo mắt. Anh đưa tay lên đầu Khởi Nam, nhắm hờ mắt. Mấy giây sau, Bảo Khánh mở to mắt:
- Cậu ta… mất kí ức rồi.