Ma Nữ Đa Tình

Chương 56: Chương 56: NÁO ĐỘNG DIÊM LA TRANG




Vừa đặt chân vào trong phòng, Hoa Sĩ Kiệt đã khựng bước. Cảnh tượng bên trong căn phòng đó quả là không thể tưởng tượng ra được. Chính giữa gian lầu một bàn tiệc ê hề bày đặt. Quanh bàn lại có vô số những người sắc phục đủ thể loại yến ẩm vui cười. Dọc hai bên bàn tiệc lại có thêm một bầy con gái nhan sắc người nào người nấy rạng rỡ ngời ngời, y phục diêm dúa, vóc dáng yêu kiều, cử chỉ lơi lả. Những thân mình bốc lửa dục tình in bóng trong những con mắt đàn ông trong lầu. Những gò bồng đảo tròn trịa,những tấm eo thon uốn éo theo tiếng nhạc trữ tình, thật khiến người ta nổi dậy tà niệm. Hoa Sĩ Kiệt thoáng bối rối, chàng trấn tĩnh lấy lại tinh thần, nhìn kĩ những thực khách trang phục đủ kiểu bên bàn tiệc. Ngồi ghế chủ toạ là một gã mặc hoàng bào, ánh mắt loé ngời, uy vũ phát tiết từ dáng vẻ oai phong đường bệ. Tay lão đang nâng cao li rượu, mặt ngửa lên cười to, dường như không biết tới sự có mặt của Hoa Sĩ Kiệt. Ngồi cách đó không xa, là một tên gương mặt chẳng xa lạ, chàng bất giác giật mình- chính là Phó Giáo chủ Huyết Ma Thù Thiên Sinh. Lão này cũng đang nốc rượu như nước lã, vẻ khoái trá hiện lên nét mặt, chẳng thèm ngó tới chàng một lần. Nhìn lại những người kia đề như thế cả. Hoa Sĩ Kiệt thoáng thấy kẻ thù trước mắt thì máu trong người như sôi lên, vội đặt Hà Chí Bình xuống góc tường gần đó, toan tuốt kiếm xông lên, chẳng đợi suy nghĩ tìm ra lí do thái độc kì là của bọn người đó. Đúng lúc ấy, tự dựng tiếng nhạc réo rắt lạ thường từ trên khoảng không vọng xuống. Chàng ngước mắt nhìn lên, trong ánh sáng mờ mờ không hiểu có vật gì đó rộng chừng trượng, dày khoảng tròn. Trên bục có một nữ lang áo trắng và một nữ lang áo xanh. Nữ lang áo trắng dường như là chủ của nàng kia vì dáng vẻ của nữ lang áo trắng rất ung dung tự tại,nàng kia lại đang với tay điều khiển một sợi dây màu bạc óng ánh- có lẽ đó là sợi dây điều khiển cho chiếc bục. Hai nàng đứng trên bục từ từ đáp xuống, tà áo phất phới trong sương mai, trông chẳng khác tiên nữ hạ phàm, thoát tục khác thường. Người mặc kim bào thấy hai người đáp xuống tới nơi thì đứng lên vòng tay miệng cười to nói:

- Tống giáo chủ quang lâm tệ trang, thật là vạn hạnh!

Hoa Sĩ Kiệt nghe mấy tiếng Tống giáo chủ...thì rúng động trong lòng, nhìn vào mặt hai người con gái nọ, thấy rất rõ ràng. Nữ lang áo trắng quả là Xà Hà Tiên tử Tống Lệ Lệ giáo chủ của Bình Thiên giáo, còn thiếu nữ áo xanh đi theo chính là Tạ Trinh Trinh. Xà Hà Tiên Tử bước xuống bục, đưa mắt liếc nhanh một lượt. Lúc đó Hoa Sĩ Kiệt vẫn còn che mặt, nên Xà Hà Tiên tử có nhìn qua chàng song cũng không nhận ra được. Dừng mắt nơi lão mặc kim bào nọ, Xà Hà tiên tử vừa cười vừa bước tới nói:

- Được Lưu Giáo chủ mời tới đây dự yến, ta chẳng ngại đường xa từ Thể Hà Cốc tới đây ngay, ai ngờ vẫn muộn một chút, thật phiền các vị phải đợi lâu!

Miệng nói chân bước thoăn thoắt, thoáng tới đã tới giữa bàn tiệc. Bao nhiêu vao thủ đều đứng lên chào ngỏ ý cung kính, khúc ca vũ im bặt, bọn con gái cũng không xôn xao gì nữa. Hai tên nô dịch chẳng chờ ra lệnh, nhanh nhảu bước ra bên cái bục, nhổ ra một chiếc nút hình trụ nơi góc bục. Có tiếng hơi thoát ra, chiếc bục dần xẹp xuống thành một lớp mỏng.Thì ra chiếc bục ấy chẳng qua là túi da được bơm đầy một loại khí đặc biệt, bên trên có mui vải che nắng, hứng gió, lại kiêm thêm việc nâng chiếc bục lên. Sợi dây bạc kia được nối với chiếc cột dính vào mui vải, dùng làm phương tiện điều khiển phương hướng cho quả cầu khi đang ở trên cao.Từng ấy thứ thứ nào cũng tỉ mỉ hoàn hảo, người sáng chế ra nó chắc chắn phải là tay cơ trí tuyệt vời. Lúc đó, cả hai tên lại hè nhau cuốn chiếc bục xẹp hơi ấy khiêng tuốt vào trong. Miêu tả ra thì thấy lâu, thật ra hai tên này làm việc rất nhanh chóng.Lúc mà Xà Hà tiên tử nói xong mấy câu khách sáo với lão kim bào xong quay ra thì hai tên đã làm xong việc rồi. Hoa Sĩ Kiệt đang định hành động, thấy sự việc bất ngờ xảy ra không dám manh động nữa, muốn quan sát thêm tình hình rồi mới quyết định. Xà Hà Tiên tử chào hỏi mọi người một lượt xong thì ngồi vào chiếc ghế trống-hình như đề dành riêng cho bà, còn tên mặc kim bào cũng ngồi lại vào vị trí chủ toạ, nét mặt trông rất hí hửng hân hoan. Bên trong hậu lâu bước ra hai thiếu nữ mặc cung trang, châm rượu khắp một vòng quanh bàn. Làm xong thì hai nàng, mỗi nàng lui sang một bên đứng chắp tay chờ sai bảo. Lão già kim bào nâng chung rượu trên tay, trịnh trọng nói:

- Tống giáo chủ, từ lâu đã nghe danh giáo chủ võ công tuyệt luân khắp Trung Nguyên, tài mạo vẹn toàn, bản giáo chủ trong lòng ngưỡng mộ vô cùng.

Xà Hà tiên tử khiêm nhượng đáp lại:

- Chẳng dám! Lưu giáo chủ oai trấn Thahnh Hải, võ công siêu quần, bản giáo chủ cũng đã muốn bái viếng từ lâu, nhưng núi sông cách trở không thể toại nguyện.

Lão Lưu cười lớn nói:

- Tống giáo chủ quá khen, quá khen! Nghe nói Tống giáo chủ ngàn dặm xa giá tới đây cũng vì muốn tìm chiếc chìa khoá ngọc thất lạc ở Thê Hà Cốc phải chăng?

Xà Hà tiên tử sắc mặt thoáng thay đổi, nhưng ngay lập tức trở lại như không, nói:

- Đúng vậy! Vật ấy là di vật của vong phu bản nhân lưu lại, cũng không rõ có ích lợi chi!

Hoa Sĩ Kiệt nghe lời nói thì lòng hận dâng cao, nghĩ thầm:” Dâm phụ lươn lẹo đáng ghét! “ Lão Lưu đằng hắng hai tiếng, tỏ vẻ lời nói sắp tới của lão rất nghiêm chỉnh:

- Chiếc chìa khoá ngọc ấy mấy năm trước đây trong một dịp tình cờ đã lọt vào tay bản phó giáo chủ Thù Thiên Sinh. Nếu quả là di vật của tiên phu Tống giáo chủ, dĩ nhiên Tống giáo chủ có quyền thu hồi lại. Song...

Lão ta nhẹ tay vuốt chòm râu, bỏ lửng vâu nói giữa chừng. Ai nấy nghe nói đều nín lặng. Hoa Sĩ Kiệt nhủ thầm:” Chiếc chìa khoá ngọc quả đã rơi vào tay Thù Thiên Sinh rồi sao?” Chàng nín lặng chờ xem tiếp. Xà Hà tiên tử khẽ nhếch môi cười nói:

- Nếu Lưu giáo chủ khẳng khái trao đổi chiếc chìa khoá ngọc lại cho bản giáo chủ thì bản giáo chủ cảm kích vô cùng. Nhưng theo lời Lưu giáo chủ nói, phải chăng là có kèm theo điều kiện gì ?

Lão Lưu cười lớn :

- Tống giáo chủ quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh! Bản giáo chủ chẳng qua muốn nhờ Tống giáo chủ giúp cho một việc nhỏ mà thôi. Chẳng hay Tống giáo chủ có đồng ý không?

- Xin giáo chủ cứ nói.

- Lão Lưu vụt đứng dậy, trịnh trọng:

- Bản giáo chủ từ lâu đã ngưỡng mộ thanh sơn cẩm tú đất Trung Nguyên, chỉ muốn có cơ hội chu du một chuyến. Ngặt nỗi giới võ lâm Trung Nguyên dường như rất bài ngoại nên chuyến du lãm Trung Nguyên lần này, chỉ mong Tống giáo chủ lấy uy danh trùm khắp mà giới thiệu với quần hào Trung Nguyên, kẻ nào có ý đồ xấu nhờ giáo chủ ra tay can thiệp!

Hoa Sĩ Kiệt nghe xong chửi thầm trong dạ:” Lão già này tham vọng không nhỏ, nào phải y du lãm cái gì, có mà muốn thôn tính võ lâm Trung Nguyên thì có!” Xà Hà tiên tử cười khanh khách nói:

- Tưởng việc gì to tát chứ...Thật ra Lưu giáo chủ võ công tuyệt thế. Nhân vật võ lâm tuy đông đảo nhưng chỉ là hư danh thôi, giáo chủ không cần bận tâm.

Hoa Sĩ Kiệt lại nghĩ:” Dâm phụ, thấy lợi thì sáng mắt, đem cả đất đai tổ tiên cho địch.” Lão Lưu kia lại cười to:

- Vậy là Tống giáo chủ đã chấp nhận điều kiên này rồi. Vẫn còn một điều kiện thứ hai nữa. Võ lâm Trung Nguyên gần đây xuất hiện một tên kiếm khách trẻ tuổi tài nghệ xuất chúng, uy vũ vang dội giang hồ tự xưng là Thất Độc Thần Kiếm Khách. Nếu như bắt sống được y thì sự chinh phục Trung Nguyên dễ như lấy đồ trong túi...

Hoa Sĩ Kiệt nghe nói mừng thầm:” Y nói như thế tức là vừa rồi chưa nghe được cuộc đối thoại giữa Mê Hồn pháp sư và ta, cũng có nghĩa là lão không biết ta có mặt ở đây, thế không phải là ta đã chiếm phần tiện nghi sao?” Xà Hà tiên tử nói:

- Qủa thật có tên kiếm khách Thất Độc Thần Kiếm ấy, nhưng thật ra tài nghệ y không tới nỗi cao siêu như giang hồ đồn đại đâu, Lưu giáo chủ hà tất phải bận tâm!

Lão Lưu lắc đầu:

- Tống giáo chủ hình như hơi coi thường Thất Độc Thần Kiếm Khách quá! Bản giáo chủ định nhờ giáo chủ góp sức trừ khử tên kiếm khách đó!

- Xà Hà tiên tử trầm ngâm đáp:

- Thất Độc Kiếm Khách hiện đang ở Trung Nguyên, tên đó với bản giáo chủ cũng có món nợ chưa giải quyết, sau này nếu có gặp y bản giáo chủ chẳng đợi Lưu giáo chủ yêu cầu cũng nhất định sẽ cùng Lưu giáo chủ trừ khử y, có điều Lưu giáo chủ hãy giao y nguyên vẹn cho ta để ta xử trí!

- Được lắm! Quân tử một lời đã nói, bốn ngựa khó theo! Tống giáo chủ đã nói thế thì bản giáo chủ cũng không dám không tuân, nhưng Tống giáo chủ chớ nên giúp y hay tha mạng cho y!

Lão Lưu quay sang phía bọn nô tỳ ra lệnh:

- Các ngươi gọi Kiều Nô đến đây giúp các vị khách mua vui đi!

Tiếng nhạc lập tức vang lên réo rắt, trên trần nhà cao thình lình có tiếng ken két, liền đó hiện ra một lỗ hổng. Từ đó thò xuống một chiếc thang dây, một thiếu nữ nhan sắc tuyệt mĩ, chẳng khác thần tiên thủng thẳng bước xuống. Chiếc áo ngũ sắc mỏng mảnh ôm lấy thân hình thiếu nữ lồ lộ những đường cong tuyệt mĩ. Hàng mấy mươi cặp mắt đều đổ dồn vào thân hình nàng nọ, thèm khát ước ao. Hoa Sĩ Kiệt nhủ thầm:: Nàng này chắc hẳn là Kiều Nô. Không ngờ nơi miền Thanh Hải này cũng có người con gái xinh xắn như thế. Dẫu không quốc sắc thiên hương nhưng cũng đủ khiến cho không ít gã đàn ông say đắm” Thiếu nữ vừa đặt chân xuống sàn, chiếc thang dây liền kéo lên, lỗ hổng trên trần cũng lập tức bít lại không còn dấu vết. Tiếng nhạc lại càng réo rắt mê mẩn lòng người. Thiếu nữ vung tay lên, bàn tay như cánh hoa xinh, cúi chào một lượt, mỉm cười nói:

- Nô tì hát múa chẳng ra gì, dám mong chư vị thương tình nghe xong đừng chê cười.

Nụ cười tình tứ từ đôi môi hoa đào, thêm giọng nói thỏ thẻ như chim oanh hót sáng mai, ánh mắt lẳng lơ quyến rũ. Tự nhiên Hoa Sĩ Kiệt cảm thấy tà ý trỗi dậy,trong lòng như có lửa cháy, chỉ muốn nhào tới ôm chặt lấy nàng kia mà thôi. Chàng lắc mạnh đầu xua đi những ý nghĩ đen tối. Nhìn lại, hình như tất cả quan khách trên bàn tiệc đều đê mê ngơ ngẩn, tới nữ nhi như Xà Hà Tiên tử cũng nao nao trong dạ. Ánh mắt giai nhân quét ngang gương mặt chàng, cũng may chàng đã che khăn, nếu không chắc hẳn mĩ nhân sẽ thấy mặt chàng đỏ bừng rồi. Hoa Sĩ Kiệt mắt chạm mắt giai nhân, trong lòng rúng động, một cảm giác kì lạ chưa từng thấy dâng trào.” Thiếu nữ này dung mạo so với những nàng con gái ta gặp thì chưa hẳn là trội hơn, nhưng sao lại có sức thu hút đến thế, đôi mắt nàng như có ma lực khiến người ta khó cưỡng nổi sự say mê.” Giọng ca giai nhân cất lên khiến Hoa Sĩ Kiệt tự dưng không còn nghĩ được gì nữa, thả hồn theo âm thanh kì diệu ấy. Bài hát là một khúc ca trữ tình ca ngợi tình yêu nam nữ, thanh âm trong vút của nàng quyện với tiếng nhạc mê li, càng khiến Hoa Sĩ Kiệt trong lòng mê đắm. Chàng chẳng để ý tới bốn chiếc đỉnh đặt bốn góc phòng đang từ từ cuộn dâng những cuộn khói trầmlà lạ. Đầu óc choáng váng, trong tâm trí dồn dập những hình ảnh khơi gợi mê luyến, chàng hiểu rằng đã có chuyện khác thường xảy ra rồi bèn nhắm mắt định thần, cố tĩnh trí lại. Nhưng tiếng ca vẫn lẩn quất, càng lúc càng rõ ràng hơn, mùi hương lạ thường vẫn càng lúc càng nồng nặc. Tiếng hát bỗng chốc như ngay trước mặt chàng. Hoa Sĩ Kiệt mở choàng mắt, cảnh tượng trước mắt khiến chàng suýtchút nữa thì kêu a lên một tiếng vì quá kinh ngạc. Giai nhân tuyệt thế kia chẳng rõ từ khi nào đã tiến tới trước mặt chàng, tấm y phục mỏng mảnh khoác trên người nàng đã rơi xuống tới ngực. Ánh mắt Hoa Sĩ Kiệt một cách vô thức cứ như dính chặt vào nơi làn xiêm y giáp với làn da mịn. Bắt gặp ánh mắt chàng, giai nhân mỉm cười mặc kệ cho tấm áo rớt xuống, đôi nhũ hoa, rồi cả khoảng bụng trắng muốt, rồi tới chiếc rốn xinh xinh, và tới....tấm thân ngà ngọc mĩ nữ lộ ra tới đâu, ánh mắt thất thần của Hoa Sĩ Kiệt dán chặt tới đó. Tới khi thân thể loã lồ của nàng ta lồ lộ trước mắt Hoa Sĩ Kiệt như một bức tượng ngọc với những đường nét tròn trịa hoàn mĩ thì trong lòng chàng cũng cuộn sóng dục tình, máu trong người như khô cạn bởi lửa dục thiêu đốt, tay, chân, môi đều khô cháy, mắt rừng rực niềm khao khát cực độ. Hoa Sĩ Kiệt vùng lao đến... Cũng may Hoa Sĩ Kiệt công lực thâm hậu, đúng lúc thú tính nổi dậy vẫn còn khả năng kìm hãm lại được. Trong chàng vẫn còn những suy nghĩ khó khăn lắm mới chen qua nổi lớp sương mù :” Xem ra ta đã trúng độc rồi, nhưng tại sao bọn chúng vẫn không hề gì? Đúng rồi, trong rượu và thức ăn có lẽ có chứa chất giải độc của loại hương khiêu dâm này...Ta...Không lẽ ta đã bị theo dõi, bọn chúng đã biết ta là ai rồi chăng?...” Chàng thử vận khí, nhưng không ngờ công lực đã tiêu tán gần hết. Chàng điếng người, đầu óc quay cuồng, không sao có nổi một ý nghĩ nào nữa. Toàn thân dần dần mềm nhũn, tứ chi không còn điều khiển nổi nữa. Giai nhân lúc này như một con người cổ xưa, trần truồng áp sát thân mình vào người chàng, bờ môi kề sát môi má chàng mời mọc, chờ đợi. Hoa Sĩ Kiệt lúc này thần trí đã không còn tỉnh táo, phiêu diêu trong chốn xa xăm, lửa dục lại bùng bùng bốc cháy, nhưng tay chân vô lực, không thể vòng tay mà ôm lấy nàng được. Lão kim bào thình lình quát to:

- Kiều Nô, ngươi không cần kéo dài thời gian nữa. Ta thưởng gã đó cho ngươi đó, mang y vào hậu phòng đêm nay từ từ thưởng thức đi!

Hoa Sĩ Kiệt lúc này chỉ còn là cái xác không hồn, thân mình mềm rũ vì lửa dục, đôi mắt mơ màng nhắm khẽ, tận hưởng cảm giác mơn man của làn da mĩ nữ mát lạnh ve vuốt thân mình...Xà Hà tiên tử nãy giờ không quan tâm tới bất kì kẻ nào trong phòng, nay thoáng thấy thân mình chàng trai này có nét rất quen thuộc, vội quay ra nói:

- Khoan đã!Tên này dùng vải đen che mặt, tất không phải kẻ vô danh nên mới sợ người ta nhận mặt. Để bản giáo chủ coi hắn là ai!

Không đợi Huyết Ma Giáo chủ thuận tình, Xà Hà tiên tử khoát tay một cái, tấm khăn che mặt trên mặt Hoa Sĩ Kiệt rớt xuống đất. Hành động của bà rất lanh lẹ, không ai kịp có ý kiến gì, về phần Hoa Sĩ Kiệt, lúc ấy đã mê man, mặc tình người ta làm gì thì làm. Xà Hà tiên tử tuy đã chuẩn bị trước, nhưng khi gương mặt Hoa Sĩ Kiệt lộ ra, bà vẫn không tránh khỏi sửng sốt:

- Là ngươi...

Lão Lưu cười ha hả nói:

- Đúng vậy, chính là Thất Độc Thần Kiếm Khách Hoa Sĩ Kiệt! Tống giáo chủ, có phải giáo chủ vừa nói khi gặp mặt y sẽ giúp bản giáo chủ tiêu diệt y ngay lập tức, phải vậy chăng?

- Nhưng...nhưng mà...

Lão ta thấy thái độ lưỡng lự của Xà Hà tiên tử, nhếch mép cười rồi lôi trong túi áo ra một chiếc chìa khoá bằng ngọc, dài độ hơn tấc, trịnh trọng đưa lên đặt trong lòng bàn tay nói:

- Chiếc chìa khoá ngọc mà Tống giáo chủ đang tìm kiếm đang ở đây! Nếu như giáo chủ giữ lời hứa thì chúng tôi lập tức hai tay dâng lên trao cho giáo chủ! Huống hồ... Không phải giáo chủ cũng nói có món nợ chưa trả với y hay sao? Đây là dịp để trả hận đó!

Xà Hà tiên tử nhất thời không biết quyết định ra sao. Thâm tâm, bà rất hận Hoa Sĩ Kiệt, nhưng dù gì, dòng máu đang chảy trong người Hoa Sĩ Kiệt cũng do bà san sẻ sang, làm sao có thể một khắc uất hận mà dứt tình? Thấy con trai bị trúng độc, bà thấy trong lòng không nỡ, tình mẫu từ thường nhật nguội lạnh, hiện giờ lại dâng tràn. Lão Lưu nhìn qua sắc mặt Xà Hà tiên tử thì cũng đoán biết được tâm trạng của bà, lão liền nói:

- Kiều Nô, đưa tên khốn đó tới Kỳ Hình Đường. Dùng hình phạt tối độc “Đông Thi “ của bản giáo hành hình hắn cho ta!

Xà Hà tiên tử sắc mặt tái mét, Tạ Trinh Trinh cũng không nén nổi, toan liều lĩnh ra tay luôn. Bất ngờ, ngoài cửa nghe có tiếng leng keng lóc cóc vọng vào. Tất cả mọi người bên trong đều ngạc nhiên nhướng mắt nhìn ra. Trong ánh sáng mờ mờ, một lão thầy bói đang tiến tới, tay gõ khoan nhặt mời khách,thật chẳng khác gì ngoài đường cả. Lão thầy bói này nón tơi che nửa mặt, chiếc áo xanh phong trần te tua vá víu khắp nơi. Trông lão dơ dáy bẩn thỉu khác thường. Lão Lưu giận dữ quát:

- Tên thầy bói vô phép, ai cho ngươi vào đây?

Lão thầy bói lúc này đã bước qua bậc cửa, nói:

- Trên giang hồ hay chốn đế đô, nơi nào không có bước chân của kẻ hèn này?

Tiểu nhân chuyên bói theo khoa độn của Văn Vương, linh ứng như thần, có thể biết rõ quá khứ, vị lai. Tiên sinh, ngài bói một quẻ mở hàng chứ, tiểu nhân chỉ tính nửa giá thôi!

Lão Lưu xua tay:

- Nhiều chuyện, cút mau!

Lão thầy bói vẫn cười hề hề nói:

- Tiên sinh chớ nổi giận hại sức khoẻ, cũng đừng xem thường kẻ hèn này. Tuy tiểu nhân làm nghề bói toán sinh nhai, nhưng không giống như những kẻ làm nghề bói toán thông thường khác, chỉ người hợp ý mới coi bói cho mà thôi.

Lão Lưu thoáng nghi ngờ hỏi;

- Ngươi là ai?

- Kẻ hèn này chỉ là tên thầy bói tầm thường. Tiểu nhân lưu lạc đã lâu, cũng quên mất tên tuổi mình rồi.

Lão Lưu nhủ thầm;” Lão thầy bói này có thể vượt qua cửa, vào tới tận đây mà không ai phát hiện, hiển nhiên là kẻ không tầm thường! Tất là một cao thủ trên võ lâm”

- Ngươi tới đây nhằm mục đích gì?

Lão thầy bói cười nhẹ đáp:

- Cứu giáo chủ! Cũng là để thỉnh cầu giáo chủ một việc!

- Cứu ta? Ha ha..Hoang đường! Bản giáo chủ ẩn thân nơi Diêm La trang này, xung quanh không ít kẻ canh gác, ai có thể hại ta đây?

- Giáo chủ, kẻ hèn này võ công không ra sao cũng có thể yên ổn vào được tới đây. Giáo chủ nên nhớ: trời còn mưa gió không báo trước được, người trách sao khỏi cơn bất trắc” Nếu hôm nay giáo chủ không chịu nghe lời khuyên của kẻ hèn này e khó tránh hoạ kiếp...

Lão Lưu cười nhạt:

- Bản giáo chủ xưa nay không ưa chuyện dị đoan, nhưng ngươi đã nói thế, bản giáo chủ cũng có hứng thú nghe thử ngươi làm cách nào khiến ta tránh khỏi hoạ kiếp đây?

Lão thầy bói ung dung đáp:

- Nhìn khí sắc của giáo chủ thì tai nạn hung hiểm sẽ xảy ra nay mai thôi. Nhưng có một cách có thể cứu vãn được tai nanj kia cho thì chủ!Việc ấy...

- Việc ấy thế nào?

Lão thầy bói cười:

- Giáo chủ cứ thử đọc một chữ, tại hạ sẽ chiết tự mà đoán biết được ngay! Lão Lưu thuận mắt liếc sang Hoa Sĩ Kiệt vẫn đang mê man trên tay giai nhân, nói;

- Tróc! ( bắt)

Lão tướng số mắt lim dim hướng về Hoa Sĩ Kiệt, lẩm bẩm trong miệng mấy lượt chữ “tróc”, rồi gật đầu mỉm cười nói:

- Hay! Phản nghĩa của từ “tróc” là “phóng” ( thả ). Phóng sinh là thiện tâm, tha người có thể thoát khỏi tai ương. Oán thì nên giải không nên kết. Thiện ác thật ra cách nhau một sợi tơ...

Lão Lưu hừ một tiếng:

- Tha ai đây?

Lão thầy bói thủng thẳng:

- Tha người mà giáo chủ mới vừa bắt!

Lão vừa dứt lời, tất cả những người có mặt nơi lầu đều kinh ngạc, bao nhiêu cặp

mắt chong chong vào lão.

- Thật ra ngươi là ai? Muốn xen vào việc của bản giáo chủ?

Lão thầy bói vẫn bình thản:

- Nếu giáo chủ không tin lời kẻ hèn này e hoạ lớn khó tránh.

Lão ta dứt lời thì dần tiến tới gần Hoa Sĩ Kiệt. Thù Thiên Sinh thấy sự việc không ổn, tuốt kiếm đứng phắt lên quát:

- Lưỡi kiếm trong tay lão phu may ra có thể tin lời ngươi đó, thử hỏi nó đi!

Cùng lúc, lưỡi kiếm khua thành một vòng, bạch quang tua tủa chiếu thẳng vào lão thầy bói. Với công lực của Thù Thiên Sinh, mọi người đều tin là lão thầy bói nọ ắt hẳn khó tránh khỏi mất mạng, chí ít cũng phải trọng thương, nhưng không kẻ nào thèm ra tay ngăn cản. Nhưng sự việc thật ngoài sự liệu những kẻ bàng quan. Lão thầy bói chỉ phất nhẹ ống tay áo, thanh kiếm của Thù Thiên Sinh bị một sức mạnh vô hình đẩy bật trở lại, lão thầy bói thì chẳng hề hấn gì, tiếp tục tiến tới. Lão thầy bói bề ngoài không có gì đặc biệt nhưng công lực lại phi phàm đến vậy, chuyện này quả thật không ai có thể ngờ được. Lão Lưu quát to:

- Lão già kia, thực ra ngươi muốn gì?

Lão thầy bói khẽ quay đầu lại nói:

- Kẻ hèn này lúc đi ngang qua quý trang có gặp một người bạn cũ, nhờ kẻ hèn này thay y cứu vị thiếu hiệp này. Khi nãy kẻ hèn này muốn giáo chủ phóng thích một người, chính là thiếu hiệp đây!

Lão Lưu hỏi:

- Bạn cũ của ngươi là ai? Taị sao y không vào đây mà phải nhờ ngươi ra tay?

- Y không muốn vào, cũng không muốn gây chuyện xung đột cùng giáo chủ.

Nếu như giáo chủ cố chấp chẳng tha thiếu hiệp đây tất khó tránh một trường sát kiếp, đại nạn cũng do đấy mà ra. Lão Lưu cười lạnh:

- Lão thầy bói khốn đừng dùng lời đe doạ ta làm chi. Nơi Thanh Hải này trừ hai vị cốc chủ của nhị cốc ra, ai có thể tiếp chiêu với bản giáo chủ vài hiệp?

- Giáo chủ không tin lời kẻ hèn này, nhất quyết cùng cố nhân kẻ hèn này quyết đấu một trận chăng?

- Không những thế, ta tiễn ngươi lẫn tên bạn ngươi xuống địa phủ gặp Diêm Vương một lượt nữa kia!

Dứt lời, lão chéo nhanh tay ra sau, nhấn khẽ vào một chiếc chốt tròn sau lưng ghế mình ngồi. “Ầm”. Cửa lầu thình lình đóng chặt lại. Lão thầy bói chẳng mảy may bối rối, vẫn ung dung như thường:

- Kẻ hèn này tự đến được thì cũng tự đi được! Vài cánh cửa của giáo chủ ngăn nổi tại hạ ư?

Lão Lưu không nói không rằng, đập bàn quát:

- Hộ pháp đâu!

- Ti chức đợi lệnh!

Trỏ tay vào lão thầy bói, lão Lưu quát:

- Bắt lấy tên thầy bói ngông cuồng ấy cho ta!

Bốn tên Hộ pháp cung kính tuân lệnh, liền đồng loạt rút khí giới, vây xungquanh lão thầy bói. Quét mắt nhìn bốn tên một lượt, lão thầy bói cười nhạt:

- Lũ các ngươi thật ngốc nghếch! Tới nạp mạng thay cho giáo chủ các ngươi chăng?

Một tên, dáng là thủ lĩnh của bốn tên đó đáp:

- Ngông cuồng! Ngươi không thức thời chi hết. Trước mặt giáo chủ ta cũng dám ngạo mạn như thế, biết điều hãy bó tay chịu trói đi!

Lão thầy bói cả cười đáp:

- Bốn người tài nghệ chưa đủ ngăn cản ta đâu.Giáo chủ các ngươi ra đây cũng chưa chắc được...

Gã đó gầm lên:

- Không nhiều lời nữa, mau rút khí giới ra đi!

- Với hạng bị thịt các ngươi, cần tới khí giới sao?

Bốn tên hộ pháp thấy điệu bộ khinh mạn ấy, máu nóng sôi lên. Cả bốn tên đồng thét lớn một tiếng rồi hươ vũ khí xông vào một lượ. Bóng đao ảnh kiếm như điện giật chớp giăng, ào ào vây phủ lấy lão thầy bói. Nhưng lạ thay, trước thế công dữ dội của đối thủ, lão thầy bói vẫn ung dung, mặt không đổi sắc, thân hình phiêu diêu thoăn thoắt giữa màn kiếm quang như đùa giỡn. Những tiếng kinh coong không ngớt vang lên. Ánh thép chợt ngưng, tất cả khí giới nhất tề tuột khỏi tay rớt hết xuống sàn. Bốn tên hộ pháp kinh hoảng đứng chết trân, không kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa. Nhìn lại, thì ra cả bốn tên đều đã bị điểm nơi huyệt đạo, có muốn cử động cũng không thể được. Lão thầy bói nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, ngửa cổ buông tiếng cười lồng lộng. Thanh âm vang dội khắp như chuông đồng, ngôi lầu như rung chuyển, cát bụi rơi lả tả như mưa bay. Kẻ nào công lực hơi kém đều chịu không nổi tiếng cười ấy, đầu váng mắt hoa, tai ù chói, nhất thời tối tăm mặt mũi. Lão Lưu hơi biến sắc, chẳng hiểu do giận hay sợ, đứng lên quát:

- Tất cả hãy ra tay đi, bắt lão già ấy lại.

Những cao thủ Huyết Ma giáo có mặt tại lầu vừa nghe lệnh nhanh chóng rời khỏi bàn tiệc, rút khí giwowis chia thành bốn hướng phủ vây. Xà Hà tiên tử cũng đứng dậy hỏi:

- Tiên sinh nghe khẩu âm dường như là người Trung Nguyên, không hiểu với Hoa Sĩ Kiệt có quan hệ gì, sao lại phải giả dạng thầy bói vào đây cứu y?

Lão thầy bói cười dửng dưng:

- Kẻ hèn này chỉ biết thấy chuyện bất bình thì ra tay tương trợ, bất cần biết sống chết quan hệ thế nào. Nếu Tống giáo chủ có nhã hứng thì cứ động thủ, kẻ hèn này bình sinh chưa biết sợ gì cả.

Trước lời lẽ châm chọc ấy, Xà Hà tiên tử vừa hổ thẹn lại vừa tức tối, đồng thời cảm thấy lão thầy bói này thật khác thường. Bà đằng hắng một tiếng rồi nói:

- Thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngươi không thấy ở đây có bao nhiêu bao thủ Huyết Ma giáo hay sao? Ngươi liệu có chống nổi không mà dám buông lời như thế?

Lời hỏi của bà vừa như gián tiếp ca ngợi Huyết Ma giáo, lại như nhắc nhở lão thầy bói hãy cẩn thận. Lão thầy bói cười nhẹ:

- Cây cỏ còn ham sống huống chi là người. Nhưng chuyện nghĩa thì dù chết ta chẳng từ nan,nếu như giáo chủ vẫn còn chút tình mẫu tử thì...

Xà Hà tiên tử nghe mấy chữ” chút tình mẫu tử” thì như sét đánh bên tai. Rõ ràng lão thầy bói này biết rất rõ thân phận của bà, cũng như mối quan hệ giữa bà với Hoa Sĩ Kiệt. Lão Lưu thấy câu chuyện dài dòng, át đi rằng:

- Không kẻ nào có thể giúp ngươi thoát khỏi đây đâu. Đừng mơ mộng viển vông nữa, bó tay chịu trói đi là hơn.

Lão thầy bói mắt liếc nhanh qua chỗ Hoa Sĩ Kiệt, thấy chàng mắt đã hé mở chút khí sắc, hơi thở vẫn còn hổn hển, thân mình vẫn nép sát vào cơ thể trần trụi kia. Lão bèn bất ngờ phóng nhanh tới, nhét vào miệng chàng một viên thuốc màu hồng hồng đoạn quay sang lão Lưu nói:

- Lưu giáo chủ. Giữa giáo chủ và Hoa Sĩ Kiệt có mối hận thù chi sâu sắc mà giáo chủ nhất định phải giết chết y mới cam? Một khi công lực y hồi phục, nhất định tính mạng các người đứng đây khó mà giữ nổi đấy!

- Đây là Diêm La trang! Kẻ nào đã vào, không được phép của ta khó mà trở ra!

- Chưa hẳn thế! Ta có thể vào đay dễ dàng, tất ra cũng không có gì khó khăn.

- Ngươi vào được là một chuyện, mà ra lại là chuyện khác

Lão Lưu dứt lời khoát tay ra lệnh,lập tức, từ sau lưng lão thầy bói nhảy ra hai tên đại hán. Tuy bất ngờ như thế, nhưng lão thầy bói chẳng thèm quay lại, chỉ phóng ra sau một chưởng, miệng quát:

- Nằm xuống đi!

Hai tiếng rú thả thiết vang lên. Hai cơ thể lăn ra xa ngã bịch bịch hai tiếng xuống đất. Tài nghệ phi thường của lão thầy bói khiến ai nấy đều kinh hãi. Lão thầy bói xuất chiêu xong không chút chậm trễ, phóng tới bên tay nàng con gái kia giằng lấy Hoa Sĩ Kiệt trong tay nàng, nhẹ nhàng bước ra cửa. Đột nhiên, một bóng vàng nhoáng động qua tầm mắt. Lão Lưu như một làn gió cuốn lượn ra trước mặt lão thầy bói, cười :

- Cậy vào một chiêu Thiên Ảnh Thần Công đó mà đòi thoát khỏi đây ư?

Lão thầy bói nhủ thầm:” Tên họ Lưu này nhãn lực cũng tinh tường lắm. Ta mới thi triển một lần đã bị lão nhận ra rồi.” Ông gật nhẹ đầu nói:

- Lưu giáo chủ quả nhiên có huệ nhãn anh minh. Thiên Ảnh Thần Công của kẻ hèn này lợi hại thế nào chắc giáo chủ cũng nghe qua, vậy không nên cưỡng lại mà chuốc lấy phiền não.

Lão Lưu cười ngạo nghễ:

- Một chút công phu bàng môn đáng chi! Ai sợ thì sợ, bản giáo chủ ta coi đó chỉ là trò trẻ nít thôi.

- Lưu giáo chủ cũng biết một khi Thiên Ảnh Thần Công thi triển thì tất cả đều thành tro bụi. Diêm La trang này giáo chủ cũng muốn bỏ luôn sao? Nên suy nghĩ lại là hơn.

Lão Lưu không đáp, thân hình hơi thấp xuống, hai tay vong lại thành thế ôm, quắc mắt nhìn lão thầy bói hỏi:

- Lão cuồng, ta có thể hiểu được công phu của ngươi thì tất biết cách phá giải. Ngươi biết chiêu thức của ta chăng? Biết nó lợi hại ra sao chăng?

Lão thầy bói liếc mắt nhìn qua rồi cười nói:

- Lưu Hạ Huệ, ngươi nhất quyết muốn đấu với ta tới cùng sao? Chiêu”Ửng Nguyệt Pháo Tinh” tuy lợi hại thì có lợi hạ nhưng đấu với ta thì chưa đủ khả năng đâu!

Lưu Hạ Huệ thầm kinh hãi:” Do đâu lão ta biết được tên chiêu thức của ta? “ Thoáng chốc, sắc mặt lão lại trở lại bình tĩnh kiêu căng như trước:

- Hơn thua thế nào chưa thử thì chưa biết được. Ngươi hãy tiến lên đi!

Một mặt đối đáp cùng lão thầy bói, một mặt lão đưa mắt ngầm ra hiệu cho bọn thuộc hạ. Bọn này thấy ánh mắt đều hiểu cả, chuẩn bị sẵn sàng chỉ chờ có hiệu lệnh thì xuất thủ tấn công liền. Mọi người đều nín thở coi diễn tiến sự việc thế nào. Cả căn phòng chìm trong sự tĩnh lặng. Bỗng có tiếng thở dài vang lên. Hoa Sĩ Kiệt từ trên tay lão thầy bói đứng dậy. Thì ra chàng sau khi được uống thuốc giả độc- là viên thuốc hồng của lão thầy bói- thì công lực dần dần hồi phục. Tỉnh ra, nhớ lại những việc vừa xảy ra, chàng vừa xấu hổ vừa tức giận, rút ngay thanh Thất Độc Thần kiếm ra nơi tay. Soát lại một lần nữa, công lực đã hồi phục nguyên vẹn, chàng yên tâm toan xông tới. Chợt có tiếng lão thầy bói nói:

- Hoa Sĩ Kiệt, dừng tay!

Nghe gọi đúng tên mình, Hoa Sĩ Kiệt bèn quay lại, lúc này chàng mới nhận ra sự hiện diện của lão thầy bói, chính là người mình vừa gặp nơi Tà Liên Thành cách đấy chưa lâu. Trong lòng kinh ngạc, chàng toan hỏi han vài câu thì nghe một thanh âm trong óc, là lão thầy bói dùng truyền âm nhập mật nói chuyện với chàng.

- Hoa Sĩ Kiệt, ngươi cố đoạt lấy chiếc chìa khoá ngọc để ta ngăn bọn chúng cho!

- Chiếc chìa khoá ngọc, chiếc chìa khoá ngọc ở đâu?

- Trong người Lưu Hạ Huệ.

Hoa Sĩ Kiệt liếc mắt nhìn sang, thấy chiếc kim bào của lão Lưu căng phồng như chứa gió, đôi mắt chuyển sang màu đỏ, sắc mặt cũng đỏ theo như nho chín. Chàng không khỏi lo ngại, vội vận lực lên thanh kiếm chuẩn bị. Lưu Hạ Huệ đột nhiên quát một tiếng như sấm động:

- Lên!

Thanh âm vừa bật ra khỏi miệng, hàng mấy chục người cùng hò reo ầm ỹ, chưởng thế nhất thời xuất ra nhằm vào lão thầy bói và Hoa Sĩ Kiệt. Lão thầy bói lạng mình sang một bên né tránh, song chưởng đồng quét ngang. “ầm, ầm” Bàn ghế trên lầu bị xô cuốn đi chẳng khác lá khô trong gió, cột kèo răng rắc chuyển rung, ngói cát bay mù mịt, tưởng chừng như cơn bão dự dội vừa đi qua. Lại một làn chớp xanh biếc ngời lên trong không gian.Ngọn Thất Độc thần kiếm trên tay Hoa Sĩ Kiệt đòng thời xuất một chiêu thế hung hãn chiếu thẳng vào hướng Lưu Hạ Huệ. Lưu Hạ Huệ thấy kiếm thế dũng mãnh không dám đỡ vộ hồi bộ thối lui. Hoa Sĩ Kiệt thừa thế bắn người theo, tay chàng nhẹ nhàng tung ra một trảo luồn thẳng vào túi lão. Không ngờ được rằng Hoa Sĩ Kiệt tung ra trảo chỉ nhằm lấy chiếc chìa khoá, lão Lưu không kịp đề phóng, tới khi nhận ra ý định chàng thì đã muộn. Lão cố tung nhanh chưởng ra nhằm cứu vãn lại tình thế. Vì dốc cả tầm cơ vào việc đoạt chiếc chìa khoá ngọc, Hoa Sĩ Kiệt không thể ngừng tay chuyển thế chống đỡ, thân mình chàng trúng chưởng văng ra xa hơn năm trượng. Xà Hà tiên tử nãy giờ để tâm theo dõi, thấy chàng gặp nguy lập tức phóng mình ra đỡ gọn lấy thân mình chàng, không để rơi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.