Ma Nữ Đa Tình

Chương 59: Chương 59: NGHĨA CẢM LÒNG NGƯỜI




Hoa Sĩ Kiệt càng thêm giận dữ gầm lên một tiếng. Trường kiếm trong tay vừa quét ra chiêu Xạ Nguyệt liền tiếp theo một chiêu Thố Tâm. Ánh thép loé lên, tiếng rít thảm thiết từng đợt vang lên, bốn tên trước mặt chàng cũng đổ rũ xuống im lìm, đầu mình không còn là một khối nữa. Thần Long đại sư hoang mang thất sắc, đứng cũng không vững, thối lui mấy bước. Thần Long đại sư cũng biết Thất Độc Thần Kiếm lợi hại phi thường, song không thể nghĩ rằng cả bốn cao thủ lại đồng loạt thất thủ nhanh tới như thế, Gã râu quắm phi ngựa tới nơi sát Hoa Sĩ Kiệt thì tung mình nhảy xuống, tay giơ lên thành hiệu lệnh. Đoàn người ngựa đi sau độ mấy mươi tên, rầm rộ giật cương vây quanh chàng như tường đồng. Ngạo nghễ nhìn khắp trận diện, Hoa Sĩ Kiệt thản nhiên nói:

- Các ngươi đồng loạt tới đây chịu chết, thật là điên rồ quá.

Gã râu quắm nói:

- Ta là Phó bảo chủ Đệ Nhất bảo phụng mạng bảo chủ tới đây bắt tên khốn ngươi lên núi cho tam vị bảo chủ xử trị.

Hoa Sĩ Kiệt cười:

- Gọi ba Bảo chủ của các ngươi tới đây. Đừng dại dột bỏ mạng vô ích. Ngươi chưa phải là đối thủ của ta đâu.

Phong Trần Tuý Khách chậm rãi bước tới trước mặt gã râu quắm nói:

- Các hạ không nên giở thói sói mượn oai hùm, mau gọi ba bảo chủ ra đây tránh đổ máu vô ích.

- Ngươi là cái giống chi , dám ngạo mạn trước mặt bản Phó bang chủ ta như thế?

Lão nghe nói thì cười to:

- Muốn biết ta là giống gì à? Ta cũng không biết đâu. Nhưng lóc thịt ta ra thì chỉ có sâu rượu lúc nhúc, chẳng có cái gì nữa cả... ha ha...

Gã râu quắm nổi giận thét:

- Mặc ngươi sâu rượu sâu chè gì, muốn chết thì cứ xông lên.

Phong Trần Tuý Khách hấp háy đôi mắt lưu linh, nói:

- Các ngươi muốn lão phu hiển lộ thân thủ thì mau gọi Bảo chủ của các ngươi ra đây. Hạng các ngươi không đáng!

Phan Quyên Quyên cười:

- Đúng vậy! Vài chục người ngựa loẻo khoẻo của ngươi mang theo chỉ làm trò đùa cho lão thôi.

Tên râu quắm lúc này mới nhìn sang Quyên Quyên, thấy nàng sắc đẹp mê hồn, cười tít mắt trâng tráo nói:

- Cô nương đây xinh đẹp thế sao lại đi cùng lũ này để vong mạng vô ích chứ?

Hoa Sĩ Kiệt nghe nói không kìm được giận dữ quát:

- Câm miệng. Bản thiếu gia vốn không định giết các ngươi làm chi. Nhưng đã thế này thì ta chẳng thể dung tha.

Ngọn độc kiếm liền theo câu nói, ánh kiếm thành làn sáng vạch dài vào ngực tên râu quắm. Y cười to một tiếng, khẽ lạng mình tránh né đường kiếm, tay phải đồng thời với ra sau. Với thủ pháp cực nhanh , hắn tuốt trường kiếm ra khỏi vỏ, nói châm chọc:

- Thường nghe đồn Thất Độc Thần Kiếm chỉ một chiêu là lấy mạng người ta, bây giờ ta mới thấy , phi thường thật, phi thường thật.. Ha ha...

Hoa Sĩ Kiệt bắn mình tới, gầm lên:

- Trong vòng ba chiêu ta không giết nổi ngươi thì tuyệt đối sẽ chẳng thèm dấn thân vào giang hồ nữa.

Gã râu quắm cười:

- Thất Độc Thần Kiếm của ngươi lợi hại lắm mà. Thế này, bây giờ chúng ta lấy ba chiêu đánh cuộc. Nếu ngươi trong ba chiêu không thắng nổi ta thì phải tự trói mình đến quỳ trước ba vị bảo chủ chịu tội.

Hoa Sĩ Kiệt đáp:

- Được, ta đồng ý! Vậy nếu ta thắng thì sao đây?

- Thì ta sẽ giúp ngươi năn nỉ với ba vị bảo chủ, chỉ khiến ngươi thành tàn phế mà chừa cái mạng cho ngươi, hí hí...

Hoa Sĩ Kiệt nghe nói ngông cuồng chỉ tay quát:

- Ngươi nghĩ ta sợ ba tên quỷ ấy chăng? Chừng nào mọi việc nơi Trường Bạch Sơn xong xuôi thì chẳng cần ai nói ta cũng tới tận Tây Tạng tìm ba tên quỷ ấy thanh toán món nợ ngày xưa của chúng với Lang Sơn Quân lão tiền bối. Ta đã hứa với Lang Sơn Quân lão tiền bối sẽ thay lão rửa mối hận mấy chục năm trước, tuyệt đối không sai lời đâu!

Gã râu quắm hỏi:

- Ngươi với Lang Sơn Quân có quan hệ thế nào? Lang Sơn Quân đã chết từ mấy mươi năm trước, sao ngươi có thể nói ngươi hứa thay lão trả hận được?

Hoa Sĩ Kiệt nói:

- Tây Tạng tam bảo cùng Thanh Hải hai cốc mấy mươi năm trước liên thủ

đánh Lang Sơn Quân tiền bối rơi xuống vực, rất may, ngoài dự liệu của các ngươi,

lão tiền bối chỉ tàn phế mà không mất mạng dưới đáy sâu Tung Sơn!

Gã râu quắm cười:

- Vậy ngươi may mắn được gặp lão, được lão truyền dạy cõ công, rồi tự xưng

Thất Độc Thần Kiếm Khách?

- Đúng vậy, cho nên ta mới nói, còn một hơi thở, ta quyết chẳng bỏ qua cho Tây Tạng Tam bảo các ngươi đâu. Có điều, kẻ gây tội là tam vị bảo chủ, ta chẳng muốn giết người vô can. Khuyên ngươi nên kêu ba Bảo chủ ra đây, ta sẽ tha cái mạng cho các ngươi.

Gã râu quắm chợt buông tiếng cười to, thanh âm như dội rền bờ núi đỉnh non, lá cây rụng lả tả... Quyên Quyên nói:

- Ngươi cho chúng ta khoác lác chăng?

Hắn trả lời:

- Cô nương, nên ít lời một chút, may ra bảo toàn tấm thân ngà ngọc sau này hầu hạ bản phó bảo chủ cho tốt.

Quyên Quyên nghe nói thì chẳng nói chẳng rằng, toan xuất thủ ngay. Hoa Sĩ Kiệt nói:

- Quyên muội không cần ra tay, để huynh thay muội dạy hắn một bài học.

Quay sang lũ người kia, chàng nói tiếp:

- Bọn các ngươi tất cả xông lên một lượt để bản thiếu gia ra tay một lần cho xong!

Tên râu quắm nói:

- Cung kính không bằng tuân lệnh. Các ngươi tất cả xông lên cho ta. Ai bắt được tên khốn này bản phó bảo chủ sẽ trình lên ba vị bảo chủ trọng thưởng.

Hàng chục tên đại hán nghe tiếng hô, trước mắt chỉ thấy món tiền thưởng, chẳng nghĩ tới nguy hiểm nữa, rầm rầm xông lên vây phủ. Ánh đao kiếm lấp loáng. Hoa Sĩ Kiệt vẫn thản nhiên như không, tay kiếm xuất ra chiêu Xạ Nguyệt quen thuộc. Tiếng la hét vang trời, ba tên đã bị loại khỏi vòng chiến, giãy đành đạch rồi nằm im trong vũng máu. Thù Phá Thiên –tên Phó bảo chủ râu quắm, tay vung tít thanh trường kiếm, quẫy lộn như giao long tấn công thẳng tới Hoa Sĩ Kiệt. Trong tình trạng một địch muôn người như thế, Hoa Sĩ Kiệt có muốn nương tay cũng chẳng được. Chàng xoay người một cái, thanh kiếm đồng thời quét nhanh mấy vòng. Kiếm chưa tới mà kiếm khí đã ào ào tủa tới, Thù Phá Thiên bị xô lại sau tới ba bước mới đứng vững. Hoa Sĩ Kiệt toan đuổi theo, chợt thấy sau lưng có mấy luồng kình phong ấp tới bèn nhanh chóng xoay người, ánh kiếm theo đà lại quét ngược lại một vòng. Bọn này trình độ kém hơn Thù Phá Thiên, không kịp tránh né, một loạt tiếng rú xé không gian, cả năm tên đại hán vừa xông tới đồng loạt ngã ra sau, kẻ mất tay, kẻ rụng đầu, ... Ngọn độc kiếm vung lên mấy đường nữa, thây người nối tiếp thây người ngã gục. Thù Phá Thiên trông thấy mà không khỏi kinh hoảng. Tới giờ gã mới thấy rõ Thất Độc Thần Kiếm lợi hại dường nào. Cảm thấy cái chết đang tới gần, gã tâm thần bấn loạn, quay mình toan chạy trốn. Nhưng vừa cất bước thì trước mặt đã loé lên ánh chớp màu lục. Bờ vai nghe buốt lạnh, cánh tay phải đã rớt xuống đất ngay trước mặt gã. Nhưng chính mắt gã nhìn thấy mà gã vẫn không thể tin đấy là tay của mình, vì vẫn chưa cảm thấy đau, đủ thấy chiêu kiếm vừa rồi của Hoa Sĩ Kiệt thần tốc dường nào. Thanh kiếm rời khỏi cánh tay gãy rơi xuống đất đánh choang một tiếng. Hoa Sĩ Kiệt lấy chân hất thanh kiếm tới gần bên gã nói:

- Mau cầm lấy khí giới đi. Quân tử chẳng hại kẻ khốn cùng. Ngươi mau đi đi trước khi ta đổi ý.

Thù Phá Thiên đưa tay trái nắm lấy thanh kiếm. Lúc này y mới thấy vết đứt đau thấu tim gan. Bàn tay trái cầm kiếm cũng lẩy bẩy không vững. Y liền buông kiếm, tay trái tự điểm mấy huyệt đạo nơi vai cầm máu. Lòng thầm nghĩ:”Tên tiểu tử này võ công trác tuyệt mà lại nhân nghĩa hơn người, thật đáng để người ta phải kính phục” Nghĩ rồi thở dài nói:

- Ta thật có mắt không tròng, thiếu hiệp...

Hoa Sĩ Kiệt vừa nghe nói hai chữ “thiếu hiệp” thì gạt đi:

- Biết sai mà sửa mới là điều đáng quý. Ta với các ngươi không thù không oán, các ngươi mau đi đi là hơn.

Thù Phá Thiên gật đầu, giơ tay ra hiệu với những tên còn lại:

- Các ngươi mau lui!

Đám đại hán cũng tự biết mình không địch nổi Hoa Sĩ Kiệt, nay nghe lệnh rút lui thì mừng rỡ, nhún mình lẩn mất cả. Hoa Sĩ Kiệt nhìn lại thấy Thù Phá Thiên vẫn chưa rời đi, tay hoay hoay với thanh kiếm, nét mặt dường như muốn nói, lại dường như không, liền hỏi:

- Các hạ có điều gì muốn nói xin cứ tự tiện. Nghĩ lại quả thật vừa rồi tại hạ nóng giận ra tay hơi quá đáng, bây giờ hối hận vô cùng...

Thù Phá Thiên nói:

- Tại hạ chẳng dám trách thiếu hiệp, trong lòng lại còn thấy cảm kích. Không phải có trận đấu với thiếu hiệp hôm nay thì tại hạ không khi nào thức tỉnh. Tuy rằng mất một cánh tay mà được dung mạng để cải tà quy chính, đây là thiếu hiệp cứu cuộc đời tại hạ, chứ không phải hại tại hạ...

Hoa Sĩ Kiệt nét mặt vui mừng nói:

- Các hạ biết hối cải thật là điều đáng vui mừng!

Chàng quay sang Quyên Quyên nói:

- Quyên muội, hãy dùng linh dược mang theo giúp băng bó vết thương cho Thù đại hiệp đây đi.

Quyên Quyên trong lòng cũng không hoàn toàn tán thành, nhưng nghĩ đây cũng là việc tốt, nên gật đầu y lời, lấy thuốc trị thương băng bó vết thương cho y cẩn thận. Thù Phá Thiên nói nhỏ:

- Xin cô nương hãy bỏ qua những lời lẽ vô lễ vừa rồi của tại hạ!

Quyên Quyên nói:

- Nếu ta chấp nê những điều các hạ vừa nói, thì đã chẳng thèm giúp các hạ băng bó vết thương đâu!

Phong Trần Tuý Khách cười:

- Phan cô nương thân mang tuyệt kĩ, lại nhân nghĩa hơn người, thật là hiếm có.

Hà Chí Bình đứng đó cũng xen lời phụ hoạ:

- Đúng thế, Quyên tỉ của ta võ công có thể nói là trội hơn Hoa huynh nữa. Một mình giao chiến với Huyết ma giáo như vào chỗ không người.

Thù Phá Thiên sửng sốt :

- Thù mỗ quả là có mắt như không, núi Thái Sơn trước mặt cũng chẳng nhìn ra. Dám hỏi lệnh sư cô nương là ai?

Hà Chí Bình nhanh nhảu đáp:

- Tôn sư tỉ tỉ tôi có hai người, một là Xà Hà tiên tử, hai là Vân Hạc đại sư...

Quyên Quyên nghe nói liền át đi:

- Bình đệ đừng nhiều lời!

Nói rồi nàng tranh thủ khai thác :

- Thù đại hiệp là người trong Tam Bảo Tây Tạng, chắc hẳn trong giáo có những cao thủ nào đại hiệp nắm rất rõ?

Thù Phá Thiên ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp:

- Tại hạ cảm đức Hoa thiếu hiệp, biết được cái gì nhất định sẽ nói hết. Trong bản giáo, ba bảo chủ đều võ công cao diệu phi thường. Đoạn Hồn bảo chủ có Diêm La trận, Thiết Huyết bảo chủ có Phi Đao đội, Thiên Hạ đệ nhất Bảo có Huyết Hồn Tiễn, đều là những kì trận võ lâm, đừng nên coi thường.

Thần Long đại sư nãy giờ đứng im quan sát, nghe nói thì xen vào:

- Những kì trận ấy hung hiểm vô cùng, một khi đã thi thố thì muôn phần hiểm độc, thí chủ nên thận trọng.

Hoa Sĩ Kiệt cả cười nói:

- Tại hạ khi dấn thân giang hồ đã không coi sống chết là điều quan trọng nữa rồi! Đã có hướng đi thì dù muôn ngàn khó khăn, lên núi đao xuống chảo dầu cũng không từ bỏ.

Thần Long đại sư đăm chiêu nói:

- Bần tăng một phút lầm lỡ, đem thân tu hành đầu nhập Thiên Hạ Đệ Nhất bảo nhưng mấy năm qua chứng kiến hành vi tàn độc của bọn họ, lòng cảm thấy hối hận mà chưa có cơ hội trốn tránh. Hôm nay may gặp được Hoa thí chủ... Bần tăng xin hiến ba phương sách đối phó cùng bọn họ.

Phong Trần Tuý Khách nghe nói thì sáng mắt lên mừng rỡ:

- Xin đại sư chỉ giáo.

- Ba Bảo chủ hôm qua đã tới Ngũ Đài Sơn trước. Tới đêm qua đã mở cuộc họp cùng Thiết Tâm đạo nhân, nghe chừng hai bên rất tâm đầu ý hợp. Nghe nói Thiết Tâm đạo nhân nửa chính nửa tà, tâm tính bất nhất, nhưng võ công cao diệu khác thường. Nếu mọi người có thể đàm phán với lão nhờ lão ngăn cản ba vị bảo chủ thì tốt quá.

Thù Phá Thiên lắc đầu:

- E rằng khó mà như ý được. Ba bảo chủ hận Hoa thiếu hiệp tới xương, nhất định chẳng nghe lời Thiết Tâm đạo nhân mà bỏ qua.

- Cho dù không thì cũng khiến Thiết Tâm đạo nhân đứng ngoài cuộc mà không đứng về phía ba Bảo chủ, như thế coi như bớt đi một kình địch đáng ngại.

Hoa Sĩ Kiệt gật đầu:

- Đại sư nói rất đúng.

Rồi quay sang Phong Trần Tuý Khách nói tiếp:

- Việc này e là phải nhờ tới lão tiền bối khó nhọc một phen rồi.

Lão say cười ha hả nói:

- Ta vẫn muốn tới thăm lão ta, việc này chẳng thành vấn đề. Xin đại sư nói tiếp kế thứ hai.

Thần Long đại sư liếc mắt sang Quyên Quyên nói:

- Nhờ Phan cô nương thỉnh lệnh Vân Hạc đến trợ lực, nhất định mọi việc sẽ chuyển nguy thành an trong phút chốc.

Phan Quyên Quyên bối rối nói:

- Lệnh sư hành tung bất định, bây giờ tiểu nữ thật không biết phải tìm nơi nào nữa.

Hoa Sĩ Kiệt nôn nóng hỏi tiếp:

- Phương kế thứ ba đại sư định thế nào?

- Mọi người mau cải dạng rời khỏi đây trở về Trung Nguyên ngay lập tức. Mối thù kia sau này mới trả cũng không muộn. Bằng nấn ná tại đây phút nào là nguy hiểm thêm phút ấy.

Hoa Sĩ Kiệt lắc đầu cười:

- Tại hạ dù chết cũng không từ bỏ ý định. Hơn nữa, tại hạ chẳng bao giờ chịu

lén lút cải dạng chạy trốn đâu.

Phong Trần Tuý Khách cười lớn:

- Hảo tiểu tử. Ta mang cái thân già đi gặp lão mũi trâu Thiết Tâm cũng đáng lắm, đáng lắm. Ha ha...

Lão nói rồi bắn mình về hướng đỉnh núi, thân hình chẳng mấy chốc đã mất dạng mà tiếng cười còn lồng lộng... Hoa Sĩ Kiệt lập tức quay sang Quyên Quyên và Hà Chí Bình phẩy tay nói:

- Chúng ta cũng đi thôi.

Thần Long đại sư cùng Thù Phá Thiên đưa mắt nhìn nhau bối rối, như ngầm hỏi xem nên đi cùng bọn Hoa Sĩ Kiệt hay làm gì. Rốt cuộc, Thù Phá Thiên nói:

- Chúng tôi đi cùng với thiếu hiệp e là không tiện. Vậy xin cáo biệt. Hẹn ngày tái ngộ. Chúc mọi người thượng lộ bình an.

Hoa Sĩ Kiệt vòng tay đáp lễ:

- Được hai vị chỉ điểm cho, tại hạ vô cùng cảm tạ. Đất trời bao la, ngày tháng còn dài. Xin tạm biệt nơi đây.

Thần Long đại sư cùng Thù Phá Thiên phóng nhanh xuống núi. Đi chưa được bao xa, một giọng cười ghê rợn như từ lòng đất vang lên, lại như từ đỉnh núi vọng xuống khiến hai người khiếp hãi vô cùng. Thần Long đại sư than:

-Những điều chúng ta nói vừa rồi e là đã bị chúng nghe lén rồi.

Đáp lại là một tiếng nói âm vang cả vùng sơn cốc:

- Khá khen cho tên giặc bán chủ cầu vinh. Ngươi chẳng nghĩ tới ân đức năm xưa của bản chủ đã dung nạp ngươi khỏi tay kẻ thù truy sát sao?

- Ngươi là ai?

- Thằng trọc vô ơn! Tới giọng nói của ta cũng không còn nhớ nữa!

Một lão già áo đỏ râu dài từ bìa rừng từ từ bước ra. Chính là Đệ Nhất Bảo chủ Lí Ngọc Lân. Thần Long đại sư cùng Thù Phá Thiên đều biến sắc, lùi lại một bước kinh hãi. Lí Ngọc Lân quát lớn:

- Hai tên phản đồ đáng chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.