Ma Nữ Nghê Thường

Chương 12: Chương 12: Bạo gan




Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Luyện nhi đã kéo tôi vào núi tìm thuốc. Thực ra lúc giữa đêm nàng giật mình tỉnh dậy đã định làm như vậy rồi, nhưng sau khi nghe tôi giải thích rằng không phải ai cũng như nàng có thể nhìn mọi vật trong bóng tối, nàng chỉ liếc mắt nhìn tôi, ngoại trừ thấp giọng hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, cũng không tiếp tục kiên trì, khiến người ta cảm thấy có bao nhiêu bất ngờ. Tôi cho rằng, nếu nói tình cảm chúng tôi tiến triển thần tốc, chi bằng nói là cuối cùng nàng cũng nhận ra có một số việc xác thực mình không làm được mà đối phương thì có thể, thế là cái tính khí bướng bỉnh kia vô hình trung đã thu lại rất nhiều.

Từ đó suy ra, nàng vẫn là một đứa trẻ rất đơn thuần, phục chính là phục, không phục có chết cũng không phục. Trái lại tôi không nắm được, mình có thể làm mà không phụ sự kỳ vọng của nàng hay không.

Dược thảo được tìm thấy rất nhanh, chỉ cần nắm rõ hình dạng và mùi vị của chúng, thực ra đều là loại thực vật thường thấy trong núi mà thôi. Thương thế của sói con cũng không có chuyển biến xấu, tuy bộ dạng vẫn phờ phạc như cũ. Thế nhưng, nhìn nó suy yếu như vậy, trong tay cầm hỗn hợp thuốc đã được nghiền nát, nhất thời có chút do dự bởi vì không chắc chắn có hữu dụng hay không, bất kể là phương thuốc hay là liều lượng. Thậm chí lo lắng mình hái sai thuốc thì làm sao bây giờ? Ngẫm nghĩ một chút, tôi nói hết những lo lắng này với nàng, trong lòng cũng không hiểu vì sao mình lại cần ý kiến của đứa nhỏ này.

- Ngươi thật kỳ quái.

Kết quả nàng nhìn tôi, ánh mắt muốn nói lo lắng kiểu này mới là quái lạ:

- Bởi vì điều trị không được, chúng ta mới đi tìm thuốc đúng không?

Tôi bật cười. Cẩn thận tháo miếng băng vết thương, không động tới thanh nẹp cố định, chỉ từ giữa khe hở nhẹ nhàng bôi thuốc xoa lên vết thương, quấn băng lại như lúc đầu. Có lẽ thuốc mới cho cảm giác mát lạnh, sói con vô cùng thân thiết dụi dụi trên tay Luyện nhi, dáng vẻ tựa hồ rất thoải mái, tôi cảm thấy trong lòng được an ủi phần nào.

Con người chính là như vậy, một mặt săn giết các động vật khác để no bụng mưu sinh, một mặt lại đối với một số động vật bên cạnh mà này sinh cảm tình. Ý nghĩ này nếu để đứa nhỏ đang chơi đùa với sói con biết được, sợ lại sẽ bị nói là kỳ quái.

Trong mắt nàng, có lẽ toàn bộ đều là đạo lí hiển nhiên. Sinh cũng đương nhiên, tử cũng đương nhiên.

Ngày tháng sau đó, tuy rằng chưa ai nói gì, nhưng bắt đầu hình thành ký kết ngầm. Mỗi ngày chúng tôi sẽ cùng nhau ra vào núi, tiếp đó sẽ dắt tay nhau đến chỗ bầy sói. Luyện nhi là danh chính ngôn thuận đi săn kiếm ăn, còn tôi là lén lút đi hái thuốc trị thương - tất nhiên, cái gọi là lén lén lút lút, thực ra chỉ là ở trước mặt sư phụ mà thôi.

Kỳ thực đối với việc này tôi có chút kiêng kỵ, bởi vì chính mình dù sao cũng là người không thể xuất ngoại, dù có ra ngoài thì hầu như đều là ở gần cửa động luyện kiếm hoặc làm việc, rất dễ tìm thấy. Mấy ngày gần đây luôn có một hai canh giờ không thấy bóng dáng, tuy là sư phụ thường xuyên bế quan, thời gian dài sớm muộn cũng sẽ phát hiện. Nghĩ tới chỉ Luyện nhi phân biệt dược thảo để nàng tự làm hai chuyện, nhưng ngẫm lại, chính bản thân mình muốn trực tiếp điều chế thuốc thay thuốc cho sói con nên thôi.

Mấy ngày sau, sư phụ bế quan đi ra, trên bàn ăn quả nhiên hỏi, tôi còn chưa biết trả lời thế nào, không ngờ tới có người lại ngắt ngang câu chuyện.

- Nàng giúp đồ nhi luyện công. - Đứa nhỏ nói xen vào như vậy, ngẫm lại, lắc đầu:

- Không đúng, là đồ nhi giúp nàng luyện công, võ công của nàng quá kém.

Lời này thành công làm cho sư phụ nhăn mày, một phen giáo huấn tôn sư trọng đạo, thấy nàng cúi đầu ăn cơm không nói lời nào, liền chuyển sang hỏi tôi. Lúc này lời giải thích đã chuẩn bị tốt hoàn toàn vô dụng rồi, tôi chỉ đành xuôi theo lời Luyện nhi nói tiếp, may mà hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không có nguy hiểm), miễn cưỡng hoàn thiện lời nói dối ấy.

- Cũng tốt. - Lông mày sư phụ vẫn không dãn ra:

- Sư muội của con khinh công thật sự khá tốt, hai con mỗi ngày thi đấu hỗ trợ nhau cũng tốt, nhưng phải nhớ không được đi quá xa, càng không thể quá dung túng (nuông chiều) nó.

Tôi gật đầu dạ thưa, trong lòng lau mồ hôi, sự hiểu biết đối với đứa nhỏ lại tiến thêm một bậc. Với tính tình của Luyện nhi, lời nói này tất nhiên là ý nghĩ dấy lên tạm thời, ứng biến nhanh chóng đã nằm trong dự đoán của tôi, cái không nghĩ tới chính là nàng có ý đỡ lời giúp. Có điều từ sau ngày đó, mình xác thực lại thêm một nhiệm vụ, chính là luyện khinh công thật tốt, chuẩn bị ngày tới sư phụ khảo nghiệm.

Lần này Luyện nhi rất là thong thả, chẳng qua là theo giúp tôi tập luyện thôi. Cần biết lúc này mặc dù hai người chúng tôi ít nhiều gần gũi hơn, nhưng về phương diện võ công nàng vẫn khá tự kiêu. Tất nhiên kiêu ngạo này bắt nguồn từ sự thật, tôi cũng không để ý lắm. Thế nhưng bởi vì mấy câu nói trước đó của sư phụ cũng là xuất phát từ tâm, cho nên tôi dụ nàng giao ước, trong giai đoạn luyện công nếu nàng bị tôi đuổi kịp một lần thì sau này sẽ gọi tôi “sư tỷ“. Dù sao nàng vẫn là hài tử ngay thẳng, không suy nghĩ liền đồng ý, không ngẫm lại xem kỳ thực chính mình cũng không có lợi lộc nào.

Nửa tháng sau đó càng thêm bận rộn, tuy bận rộn, nhưng vui vẻ.

Trong lòng tôi, có một chuyện vẫn mơ hồ bất an, bất an này theo thời gian càng rõ ràng. Không phải bởi vì luận tài khinh công, nửa tháng trôi qua mặc dù chưa thắng nàng nhưng cũng tiến bộ rất nhiều, ngẫu nhiên dùng chút mưu xảo là có thể đuổi theo nàng, đối với bản thân dĩ nhiên là thỏa mãn rồi; cũng không phải bởi vì chia sẻ thu hoạch, từ lúc dò hỏi tình hình cụ thể, tôi đã thiết lập lại cạm bẫy ở bên ngoài khu vực của bầy sói, không ảnh hưởng nhau. Làm tôi bất an, chính là vết thương của tiểu lang. Thương thế của nó chưa chuyển biến xấu, ít ra mỗi lần xử lý miệng vết thương tôi đều không thấy dấu hiệu lên mủ. Lại chẳng biết vì sao, đã gần một tháng trôi qua, theo lý thuyết sức khôi phục của dã thú vượt trội hơn người thường, thế mà vết thương này thật chậm chạp khép miệng, tinh thần vẫn uể oải suy yếu. Đối với việc này, không biết Luyện nhi là chưa thấy nên còn chưa hỏi, nói chung không có biểu hiện gì, dù sao trong lòng tôi cũng không chắc chắn, thường xuyên lo lắng những dược liệu mình thái có công hiệu hay không. Cái không ngờ tới là, không bao lâu, phương thuốc này liền không còn tác dụng với nó.

Cuối thu vốn dĩ không nên là mùa mưa, nhưng trước mắt xác thực tí tách mưa đã rơi liên tục ba ngày. Mưa không hề lớn, cũng chẳng nhỏ, chuyện này đối với tôi cùng Luyện nhi vốn chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn, việc cần làm thì trời mưa trời tuyết chúng tôi cũng sẽ đi làm, trừ phi... là sư phụ đang bên cạnh.

Vừa vặn trùng hợp thế này, lão nhân gia người vừa hoàn thành một giai đoạn bế quan, mấy ngày này chính là thời điểm nghỉ ngơi điều dưỡng. Thế là, tại đây chút mưa không đáng kể trước mặt, bao nhiêu lý do viện cớ hết thảy đều mất tác dụng, thậm chí ngay cả công việc đi săn của Luyện nhi, sư phụ lông mày cũng không nhấc nói một câu:

- Mưa lớn như vậy, con không cần phải ra ngoài, dù sao lương thực dự trữ trong động cũng đầy đủ, thịt khô cũng không ít, mấy ngày này không sợ thiếu thức ăn.

Lần đầu tiên trong đời tôi hối hận ngày thường quá tích cực đến nỗi chuẩn bị quá nhiều đồ dự trữ.

Thời kì cấm túc trá hình thật khó khăn vất vả, đặc biệt khi trong lòng còn có vướng mắc. Mỗi ngày ngoại trừ lo liệu việc nhà, ngồi thiền vận công, bản thân cũng chỉ hướng ra ngoài động nhìn hồng diệp (lá đỏ) trong mưa mà thẫn thờ, hy họng ngày mai sau cơn mưa trời lại sáng; mà tình trạng của Luyện nhi còn thảm hơn, trước mặt sư phụ nàng vẫn khắc chế, nhưng ngay cả tĩnh tọa đều không tập trung được, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia lệ khí (tàn ác).

Cứ như vậy đến ngày thứ tư, đứa bé kia rốt cuộc nhịn không nổi nữa, sáng sớm đã mất tích.

Hoàng Long động cũng không lớn, tôi giúp nàng che giấu không nổi, sư phụ rất nhanh phát hiện, hỏi tôi cũng không được gì, đương nhiên tức giận, trầm mặt ngồi ở cửa động không nói một lời. Tôi cung kính đứng bên cạnh biết là hỏng việc rồi, hướng về của động bước nhẹ hai bước, mong sao Luyện nhi trở về đầu tiên gặp ánh mắt tôi, làm một cái cớ mới tốt.

Đợi rất lâu, ngoài động mưa rơi lớn dần, lờ mờ còn có tiếng sấm.

Tôi chờ đến sốt ruột, đang tính hướng sư phụ chủ động xin lệnh đi tìm người, cửa động đột nhiên tối sầm, chợt xuất hiện một bóng người nhỏ bé ướt đẫm. Nàng toàn thân ẩm ướt, chật vật vô cùng, giọt nước liên tục nhỏ xuống, sắc mặt so với ngày thường tái nhợt mấy phần, vào động hình như không thấy sư phụ ở một bên, chỉ trực tiếp vọt tới trước mặt tôi, nắm chặt tay tôi.

- Đi theo ta! - Nàng nói, trong mắt lo lắng, đầu ngón tay lạnh lẽo.

- Tiêm nhi!

Phía sau là tiếng quát lạnh lùng, không gọi Luyện nhi mà là gọi tôi, hàm ý không cần nói cũng biết.

Nhất thời khó xử, có thể là do trên tay truyền tới cái lạnh thấu tận xương, không ai có thể do dự thêm chút nào nữa, tôi quyết định thật nhanh, chắp tay hướng sư phụ cúi chào thật sâu:

- Lúc này không kịp giải thích, đồ nhi đi một chuyến, cầu xin sư phụ có thể tin đồ nhi, còn có Luyện nhi!

Dứt lời, không lo gì nữa, tôi xoay người cùng đứa bé kia dắt tay xông vào mưa bụi mịt mù.

P/S: Thời gian rồi mình bận quá, không có thời gian edit truyện, để các bạn đợi lâu rồi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.