Mắc phải loại bệnh này cần phải tĩnh dưỡng, đặc biệt là không thể gặp gió. Cũng may căn phòng vốn ở chỗ cao nhất của sơn trại, vùng lân cận không có người quấy rầy nên chuyện yên tĩnh không là vấn đề, chỉ cần chắn cửa sổ bằng mành dày, rất thích hợp làm thành một gian phòng bệnh yên tĩnh.
Kéo kín rèm cửa sổ, bên trong căn phòng tối tăm chỉ có vài tia sáng nhàn nhạt như có như không. Khi thiếu nữ trên giường mở mắt ra, tôi ngồi bên cạnh bàn, đang hơ nóng một thanh dao nhỏ bằng nến. Thấy nàng quay đầu, tôi lập tức lấy đồ chụp đèn phủ lên ngọn lửa đang lay động, mỉm cười nói:
- Tỉnh rồi? Không ngủ thêm một chút nữa à?
Mở miệng rồi mới biết, giọng nói của bản thân còn nhẹ hơn so với dự đoán, quả thật chính là cẩn thận từng li từng tí.
Luyện nhi lại như người không có việc gì, thuận miệng “ừ” một tiếng, vén chăn ngồi dậy, tiếp đến chuyển động cần cổ, giống như chỉ là vừa tỉnh đại mộng sau một giấc ngủ ngon. Hoạt động xong, thấy căn phòng âm u chỉ vài tia sáng, mới nghiêng đầu hỏi:
- Sao vậy, tối rồi?
Tôi lắc đầu nói:
- Là giờ Dậu (5-7g chiều) ba khắc, mặt trời gần lặn rồi, nhưng bên ngoài hẳn là vẫn sáng.
Miệng trả lời, tay cũng không nhàn rỗi, dời từng món đồ trên bàn tròn sang chiếc tủ nhỏ gỗ lê ở đầu giường, tiếp theo dời chiếc ghế tròn đi qua, tự mình ngồi xuống.
Lúc tôi làm những việc này, người trên giường không hỏi gì nhiều. Đợi cho đến khi thấy tôi chuyển qua ngồi bên mép giường mặt đối mặt với nàng, nàng mới nhẹ nhàng cười, nói:
- Thế nào, hình như ngươi có rất nhiều lời muốn nói? - Rồi nhìn quanh một vòng, lẩm nhẩm:
- Chẳng trách vừa có cảm giác, trong phòng che thành như vậy, thật đúng là hơi kỳ quái.
Nàng nói không sai, bản thân quả thật có một bụng lời muốn nói, muốn hỏi, thậm chí muốn trách cứ. Nhưng thấy bộ dạng nàng dửng dưng cười nhẹ nhàng kia, trái lại không biết bắt đầu nói từ đâu. Há miệng, cuối cùng chỉ nặn ra một câu:
- Luyện nhi, ngươi có biết mình bị bệnh không?
Thực ra không biết mới là lạ. Bây giờ nhớ lại, biểu hiện lừ đừ của nàng mấy ngày trước, nhìn như biếng nhác lây lất, thực chất hẳn là biểu hiện của không thoải mái. Bệnh này có dấu hiệu báo trước, cho dù nàng không hiểu, nhưng rõ ràng có cảm giác không khỏe, vậy mà lại không nói chữ nào, thậm chí còn cố tình làm người ta lầm tưởng thành lười nhác, thật đáng giận.
Trong lòng đã hiểu rõ rồi, nhưng vẫn không nhịn được phải xác nhận một chút. Quả nhiên, cô gái trên giường cười khẽ “hì hì”, không cho là đúng mà gật đầu:
- Đại khái là ta cảm thấy hai ngày nay không linh hoạt lắm, cứ tưởng chịu đựng một chút là sẽ ổn thôi. Làm sao biết kiểu đó chính là sinh bệnh. Trước kia loại chuyện này đều là tìm đến ngươi, ta là lần đầu tiên.
Nàng xoay chuyển con ngươi, hiếu kỳ hỏi:
- Sao? Xem tình thế chẳng lẽ bệnh này có lai lịch lớn à? Vậy cũng không uổng công ta mắc phải một lần, rốt cuộc là gì?
Bệnh nhân nhà ai biết được mình bệnh nặng mà lại có thái độ như thế này chứ? Thật là khiến người ta bực đến dở khóc dở cười, trách cũng không trách nổi. Trước đó còn phân vân có nên nói hết đầu đuôi về chứng bệnh và hậu quả cho nàng nghe hay không, dẫu sao nghe cũng rất nghiêm trọng. Hiện tại xem ra, nếu không nói đến chỗ nghiêm trọng, chỉ sợ nàng hoàn toàn sẽ không để vào mắt đâu... Tức thì không do dự nữa, nói từng tình huống thực tế cho nàng biết.
- Luyện nhi à... - Nói đến cuối cùng, vẫn là trấn an nàng:
- Bệnh này tuy rằng vô cùng hung hiểm, nhưng mức độ nặng nhẹ không giống nhau. Thầy thuốc trong trại nói, tình trạng hiện nay của ngươi cũng không tính là khó khăn nhất, chỉ cần thuốc và châm cứu là có thể khỏi bệnh. Bà ấy có phương thuốc gia truyền, cũng có thể “tiên lễ hậu binh”* mà mời vài lão đại phu trên trấn Quảng Nguyên cách bảy mươi dặm tới đây. Quan trọng là cần ngươi nghe lời dặn dò an tâm điều dưỡng, chớ ngại mấy chuyện vụn vặt khó chịu đựng mà nổi giận không chịu phối hợp, được chứ?
(*) tiên lễ hậu binh: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực
- Rồi rồi, ta cũng không ngốc, đã biết liên quan đến tính mạng, sao có thể tự thêm phiền phức cho mình?
Tôi bên này lo lắng, Luyện nhi lại mặt không đổi sắc, cười trả lời, còn đưa tay vỗ nhẹ vai tôi, thật không biết là ai đang trấn an ai.
Trong lúc nói chuyện tôi vẫn chú ý biểu hiện của nàng, chỉ sợ cơn co giật như buổi trưa lại tới một lần nữa. Tuy bản thân biết về bệnh này, nhưng hiểu biết quá ít, chẳng qua là trước đây thường sống ở nơi hoang dã thì không tránh khỏi chút va chạm, sẽ dễ bị những vết thương như thế này, nên càng để ý cẩn thận hơn so với người khác. Nhưng dẫu sao không phải người học y, lại càng không biết người dân ở thời đại này chữa bệnh bằng cách nào, đến cả chuyện số lần co giật càng tăng thì càng xấu cũng là vừa mới nghe được từ chỗ người khác.
Trước đó Luyện nhi bị ngất đi, bây giờ sau khi tỉnh lại, vẻ mặt nàng vẫn bình thường, vẫn nói nói cười cười như cũ, nhờ vậy nỗi lo lắng trong tôi mới giảm được một chút. Tức thì bưng cháo ở bên cạnh lên, mở nắp thử một chút, vẫn còn ấm, liền yêu cầu nàng uống hết. Mấy ngày qua Luyện nhi vốn ăn ít, hôm nay nháo thành thế này thì cũng lỡ cả cơm tối rồi. Người mang bệnh rất cần chăm sóc thân thể, mấy ngày trước ăn ít thì thôi cho qua, một chén này không cho phép nàng lại tiếp tục qua loa.
Luyện nhi là người ngay thẳng, nói vài câu thấy thoái thác không được, cũng biết là vì tốt cho nàng, liền không nói thêm nữa, tiếp nhận cháo uống đàng hoàng. Cháo này là tôi tranh thủ thời gian nàng ngủ mà cố ý ninh sẵn chờ nàng tỉnh lại, tôi dùng đủ loại rau củ thịt nạc bỏ vào nấu cùng nhau, dựa theo khẩu vị của nàng mà làm nhạt một chút nhưng vẫn không mất vị ngon. Lẽ ra nàng nên rất thích mới đúng, nhưng nàng lại ỉu xìu uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, giống y như mấy ngày trước.
Trước kia còn không rõ vì sao, nhưng hiện tại rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân:
- Không vội, từ từ ăn cũng không sao. - Cười nhẹ một tiếng, đưa tay chỉnh chăn giúp nàng, nói:
- Thầy thuốc đã nói, đây là bị kim sang phong*, biểu hiện ban đầu là người sẽ cảm giác mệt mỏi uể oải, cơ thể căng cứng đau nhức, mở miệng khó khăn nhai đồ không được. Lúc trước ngươi không hứng thú ăn uống, ta còn bị tổn thương suy nghĩ thật lâu, ai ngờ... Nếu ngươi nói sớm hơn chút, chắc chắn sẽ không phiền phức như bây giờ.
(*) kim sang phong: vết thương do kim loại gây ra sau đó nhiễm gió, đây là tên thời xưa, hiện đại mình gọi là bệnh uốn ván
Luyện nhi nhăn nhăn mũi, không tranh cãi, đến khi nàng nuốt xuống một ngụm cuối cùng, mới nói:
- Được rồi, biết rồi, ta chưa từng sinh bệnh nha, lần sau nhất định sẽ nói sớm cho ngươi là được.
- Đâu mà còn cho phép lần sau?
Lần này rốt cuộc đã có thể mượn đà nghiêm khắc một chút. Tiếp nhận chén cất xong xuôi, tôi nghiêm mặt nói với nàng:
- Luyện nhi, thân thể ngươi khỏe mạnh võ công lại cao, bình thường không thể nào bị thương, mà có bị thương thì sức khôi phục cũng cao hơn người thường, những cái này đều đúng. Thế nhưng không thể vì vậy mà xem thường, tổn thương dù nhỏ đi nữa cũng không thể khinh thường, nhất định phải cho ta biết, nếu thật sự... thật sự không thể, cũng phải tự mình xử lý tốt. Đáp ứng ta, chuyện như vậy sẽ không có lần sau nữa, được không?
Mượn đề tài để nói chuyện, cũng là vì quá mức lo lắng. Khoảnh khắc thấy nàng phát bệnh, thật sự đã hoảng sợ mất nửa cái mạng, không thuyết giáo một chút thì thật có lỗi với lương tâm chính mình. Thấy tôi nghiêm mặt trách móc, Luyện nhi không buồn bực, mà là cười “hì hì” nghe hết, nói:
- Ngươi cứ thích giáo huấn người, lần này là ta xui xẻo đụng phải, lần sau tự nhiên sẽ cẩn thận. Từ nhỏ ta không chịu khó đọc sách như ngươi, nhưng vẫn hiểu được đạo lý “một lần ngã một lần khôn“.
Nghe nàng cam đoan như vậy, trong lòng thoải mái một chút. Luyện nhi nói xong câu kia, liếc mắt nhìn tủ nhỏ gỗ lê bên giường, trêu ghẹo nói:
- Trừ cơm nước ra, sao còn thêm thuốc trị thương bằng dao thế này? Lúc ta mở mắt thì thấy ngươi đang hơ nó, chẳng lẽ là tức giận muốn cho ta một đao hay sao?
Câu này tuy rằng nói giỡn, nhưng lại đúng lúc nhắc nhở bản thân. Tôi “ờ” một tiếng, xếp dụng cụ thuốc trị thương thành một hàng, tiếp theo cầm con dao nhỏ lên, nói:
- Đến đây, vén ống tay áo tay trái lên.
Vết thương của Luyện nhi chính là trên cánh tay trái. Nàng nghe vậy, nhếch khóe môi, nói:
- Sao? Thật đúng là phải cho ta một đao?
Vừa nói vừa vén tay áo lên, đưa đoạn cánh tay trắng nõn lại gần, cười nói:
- Một đao thì cứ một đao đi, đừng để lại sẹo là được, vết sẹo trước vẫn chưa mất đâu.
Da của nàng trời sinh đã đẹp, tựa như ngọc thạch. Hiện tại trong phòng tia sáng lờ mờ, dưới ánh nến mỏng manh chiếu rọi, làn da nàng như càng thêm trắng nõn êm dịu vài phần. Lúc nàng để sát vào, không hiểu sao tôi lại cảm thấy hơi hồi hộp, nhưng sự hồi hợp này lập tức bị tiêu tan bởi vì câu tiếp theo kia của nàng, tôi chỉ phải dở khóc dở cười nói lại:
- Ngươi thật hay, không sợ bị chém, chỉ sợ lưu sẹo.
Nói xong, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay kia, mới nói:
- Tiếc rằng, lần này không phải ta muốn thêm vết thương mới, mà là muốn động thủ chỗ vết thương cũ.
- Hử? Lành cũng đã lành rồi, còn định làm gì nó?
Lần này rốt cuộc Luyện nhi khó hiểu hỏi ra. Tôi tỉ mỉ quan sát vết thương một chút, sau đó nhìn nàng, giải thích:
- Ngươi chưa xử lý vết thương nên đã để vi khuẩn... đã làm cho gió độc mượn cơ hội thâm nhập cơ thể. Mặc dù hiện giờ phần nhiều đã theo máu di chuyển xa khỏi vùng quanh miệng vết thương, nhưng vì cẩn thận, vẫn phải mở vết sẹo ra nhìn thử, sau đó bôi thuốc một lần nữa, nếu không chỉ sợ mặt ngoài nhìn qua đã lành, nhưng bên dưới vẫn có chỗ không ổn...
Dừng một lát, sợ mình nói không có sức thuyết phục, tôi bổ sung thêm:
- Đây là thầy thuốc trong trại nói. Vốn dĩ là bà ấy muốn ra tay, nhưng ta nghĩ việc này không khó, ngươi chắc là cũng không thích người khác đụng chạm, nên mới ôm công việc này. Ngươi đừng làm ta khó xử.
Vốn sợ nàng sẽ kháng nghị, vậy mà sau khi nghe hết, Luyện nhi lập tức đồng ý. Có lẽ nàng hoàn toàn không để chút chuyện này vào mắt đi? Nàng không để ý, nhưng tôi lại hơi căng thẳng, cầm cánh tay xem đi xem lại. Dấu vết chỗ này không dễ thấy, bởi vì bị đâm nên chỉ dài cỡ một đốt ngón tay, nhưng vảy nhạt màu lại rất chắc, tựa như cái kén bảo vệ che kín miệng vết thương. Nhìn một lát, mới thử dùng dao nạy mở một chút. Lúc này đây hành động chậm rãi chính là một loại dằn vặt, dứt khoát đánh một tiếng trống làm tăng dũng khí, hất cổ tay, nhanh chóng tách toàn bộ vảy ra.
Bề mặt vết thương bên dưới lớp vảy vẫn chưa hoàn toàn lành lặn, vẫn còn một chút máu thịt mờ nhạt, bởi vì hành động tách cưỡng ép này mà máu hơi rỉ ra một ít. Trong lòng khẽ run, hít vào một hơi, cực nhanh đưa mắt nhìn Luyện nhi, thấy nàng đang mỉm cười với mình, dáng vẻ hoàn toàn không để ý.
Tôi cũng không tính nói nhiều với nàng, thu liễm tâm tình, vô cùng chăm chú kiểm tra toàn bộ vết thương một lần, xác định không có gì đáng ngại, tôi mới vội vàng bôi thuốc băng bó. Đợi đến khi làm xong hết tất cả, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thực ra vết thương này không tính là gì. Vốn đã từng nhìn thấy nhiều vết thương còn ghê gớm hơn cái này rất nhiều, trên người người khác, trên người mình, thậm chí là một vài trọng thương dẫn đến tử vong, nhưng mà chưa từng cảm thấy sợ hãi như vừa rồi. Sẽ có vài người khi mà có việc gì xảy ra với họ, ta giật mình nhận ra bản thân mình yếu đuối hơn nhiều so với mình vẫn nghĩ.
May mắn duy nhất là chí ít mặt ngoài vẫn có thể tỏ ra vân đạm phong khinh, tôi rót hai ly trà, ngồi nói chuyện một lát. Chung quy không dám khinh thường, nghe nói bệnh này có thể khiến người ta rất khó chịu. Tuy Luyện nhi không thể hiện ra ngoài, nhưng vẫn cứng rắn kêu nàng nằm trên giường nghỉ ngơi, còn mình thì ra ngoài một chuyến.
Ra ngoài, là để lấy chén thuốc. Trước đó dặn người phụ nữ học y đi sắc thuốc, dược liệu trong trại nhiều vô số, ít nhiều cũng có thể ứng phó một chút, thiếu cái nào thì cũng đã cho người ra roi thúc ngựa đi mua. Đã qua mấy canh giờ rồi, chắc là cũng đã mua về và sắc xong rồi. Bệnh này uống thuốc phải chú trọng, không thể để lỡ thời gian, cho nên mắt thấy đã đến giờ mà vẫn chưa có ai đem thuốc tới, tôi dứt khoát đích thân đi một chuyến xem thử rốt cuộc là thế nào.
Mặc dù có dược lô*, nhưng hôm nay không kịp chuẩn bị tốt nên hiển nhiên phải nấu thuốc ở nhà bếp bên dưới. Ra khỏi gian phòng, vội vội vàng vàng mà đi. Chưa đi được bao xa, đã nghe tiếng ồn ào mơ hồ. Sắc trời đã dần tối, nhưng vẫn có thể thấy được đám người nhốn nháo ở xa xa, có vẻ không ít người.
(*) dược lô: bếp, lò nấu thuốc
Xen giữa toàn bộ tiếng nói, vang dội nhất e rằng chính là Thiết San Hô. Cô bé đang đứng chắn ở giao lộ, cách xa xa đã nghe thấy tiếng hô lớn:
- Không được không được, đã nói là tĩnh dưỡng, nhiều người thế này đi làm gì? Gửi lời hỏi thăm cũng không được hả, tình hình gì? Ta không biết, không thể tùy tiện nói lung tung.
Đường mòn là xuôi theo thế núi mà hình thành. Chỗ này hiểm yếu nhất, một mình cô bé chắn giữ ở nơi đó, những người còn lại có muốn lên cũng không lên được.
- San Hô, sao vậy?
Người khác không lên nổi, tất nhiên mình cũng không thể đi xuống, hơn nữa cũng không thể ngoảnh mặt làm ngơ, bèn lướt qua hiện thân hỏi một tiếng. Một câu hỏi không quan trọng lắm. Thiết San Hô quay đầu lại vẫn chưa nói gì, đám người kia thấy tôi thì hai mắt lập tức tỏa sáng, vội la lên:
- Trúc Tiêm tỷ tỷ, Trúc cô nương, ngươi tới rất đúng lúc! Mau nói cho bọn ta biết trại chủ lão nhân gia ngài rốt cuộc thế nào rồi?
Nhất thời bên này một câu tỷ tỷ bên kia một câu cô nương, liên tục gọi đến vô cùng nháo nhiệt, nghe đến có chút choáng váng. Thật vất vả kêu các nàng yên tĩnh từng người nói, mới biết được thì ra trong mấy canh giờ vừa qua trong trại đã lan truyền, có người nói trại chủ bị bệnh nặng, còn có người nói là trọng thương, trúng độc, nhất thời nhân tâm hoang mang. Mười mấy người này là cấp bậc trung thượng trong nhóm nữ binh lâu la, cũng chính là quản sự cấp một. Nhóm tiểu lâu la ngồi không yên, những người này càng sốt ruột, nhao nhao muốn tới đây xem rõ ngọn ngành, nhưng lại bị Thiết San Hô không hề khách khí mà chặn toàn bộ ở đây.
Đã hiểu lý do, liền chịu đựng tính tình mà an ủi từng người. Tôi thẳng thắn thừa nhận chuyện Luyện nhi bị bệnh với bọn họ, nhưng không nói rõ là bệnh nào, chỉ nói không nguy hiểm đến tính mạng. Còn như cụ thể là bệnh gì, Luyện trại chủ kiên cường cố chấp, trừ phi chính nàng cho phép, bằng không ai cũng không thể rao truyền khắp nơi, người ngoài cũng không cần thiết được biết. Bây giờ nàng cần phải tĩnh dưỡng, càng ít làm phiền càng tốt, cho nên mấy ngày này không thể gặp người khác. Chuyện trong trại cứ tùy mọi người trông nom là được rồi, trừ phi có chuyện vô cùng nghiêm trọng thì có thể tới nói chuyện. Thế nhưng cũng phải hỏi tôi trước, để xác định thời gian, chớ quấy nhiễu lúc uống thuốc nghỉ ngơi.
Một lời nói hết, rất nhiều người trông có vẻ yên tâm không ít, bên cạnh đó cũng có một số ít không thể yên lòng, chần chừ nói:
- Trúc cô nương, việc này... thật sự không có gì đáng ngại à? Ngươi cũng đừng hống bọn ta an tâm nha.
Tôi thản nhiên lắc đầu, sau đó nói:
- Nếu như thật sự có gì đáng ngại thì lúc này ta cũng sẽ không thảnh thơi mà ở đây nói chuyện với mọi người. Đối với các ngươi mà nói, nàng là trại chủ, là ân nhân, hoặc là gì đó khác... Nhưng đối với ta mà nói, nàng là người cùng sinh cùng tử, nếu nàng chết, ta sẽ chết theo. Câu trả lời này, không biết có thể thỏa mãn các ngươi không?
Sau đó, đám người dần dần tản đi. Đợi đến khi đám người đi sạch, Mục Cửu Nương mới lôi kéo người phụ nữ học y chui ra từ trong lùm cây bên cạnh, trong lòng vẫn đang bưng ấm sắc thuốc nóng hổi. Thì ra các nàng đã sắc thuốc xong từ lâu rồi, bất đắc dĩ bị chắn ở chỗ này, lại không tiện mang theo thuốc xuất hiện trước mặt nhóm người, cho nên mới lén lút ẩn nấp.
Không rảnh rỗi nói nhiều với các nàng, tôi dặn dò khoảng thời gian từ nay về sau sẽ để người phụ nữ này đi chung với các nàng, kêu Thiết San Hô an bài nhân công đáng tin để chuẩn bị chu đáo, vừa dặn dò vừa tiếp nhận bình thuốc vội vàng trở về. Trì hoãn chút thời gian, tuy bình vẫn nóng, nhưng thuốc bên trong không nhất định vẫn nóng tốt như vậy, nếu dược lực bị giảm thì thật đáng tiếc.
Vội vội vàng vàng chạy về phòng, nhẹ nhàng đi vào, rất sợ kinh động nàng. Trong phòng rất yên tĩnh, tiếng hô hấp của Luyện nhi rất đều đặn, vì vậy tôi cho rằng nàng đang ngủ. Cho đến khi rửa sạch hai tay để lọc dược xong hết, tiếp đến bưng qua định gọi nàng dậy uống thuốc, mới phát hiện người trên giường đang mở to mắt, một đôi con ngươi đen láy đảo qua đảo lại, nhưng không nói tiếng nào.
- Luyện nhi...
Hơi chạm vào người nàng, thân thể không căng cứng như mình lo lắng, nhưng vẫn căng vô cùng, căng hơn nhiều so với trước đó. Đây có lẽ là khúc nhạc dạo khi phát bệnh, hoặc có lẽ là, vào lúc tôi đi ra ngoài, nàng đã phát tác qua.
Bất kể là kiểu nào, chung quy cũng phải uống thuốc, còn phải mau mau uống vào, thuốc để lâu sẽ nguội, uống không tốt.
Vì vậy tôi đỡ nàng dậy, ngồi bên mép giường dùng thân thể chống đỡ cho nàng ngồi tốt, để đầu nàng nằm ngửa trên vai mình, dùng một tay giúp nàng mở miệng. Miệng của Luyện nhi ngậm rất chặt, hẳn là không phải chính nàng muốn như vậy. Hạ quyết tâm dùng sức bóp hai bên khớp hàm của nàng, thật vất vả mới làm cho miệng hơi hơi mở ra, vừa mới thả lỏng thì miệng lập tức lại đóng chặt.
Vì vậy lần thứ hai bóp khớp hàm, tôi chèn một ngón tay vào.
Ngón tay đưa vào sâu bên trong, chèn đặt trên hàm răng dưới bên phải, thế này thì có thể chừa lại khe hở đủ vừa để từ từ mớm thuốc, cũng không đến mức bóp đau nàng. Lúc làm chuyện này, bản thân cảm thấy không có gì không ổn, nhưng Luyện nhi lại chuyển mắt qua nhìn chằm chằm tôi, không rõ lắm nàng đang nghĩ gì, cho nên tôi mỉm cười, trêu ghẹo nàng:
- Cắn ta ngươi cũng không lạ nhỉ? Phải rồi, lúc trước chẳng phải đã nói là tách ra một lần thì sẽ cắn một lần mà? Vừa lúc, lần này sau khi gặp lại ngươi vẫn chưa cắn qua, hôm nay coi như thanh toán đi.
Luyện nhi lại xoay chuyển tròng mắt, chớp mắt mấy cái không ý kiến. Chắc là liếc nhìn người như vậy thật sự mệt mỏi, lúc sau nàng không liếc mắt nữa, chỉ ngoan ngoãn phối hợp uống từng ngụm từng ngụm thuốc.
Thuốc hẳn là rất đắng, nhưng buộc phải đút từ từ, do tình trạng lúc này của Luyện nhi. Tôi rất sợ nàng sẽ bị sặc, càng sợ bị sặc sẽ dẫn phát phản ứng còn lại, nên mỗi lần cũng chỉ đổ một ít vào trong khe hở nhỏ xíu, đợi đến khi nghe được âm thanh nuốt xuống, mới cẩn cẩn dực dực mà tiếp tục đổ thêm một ngụm. Ngón tay rất đau, đau cực kỳ, nhưng đối với cảm giác đau đớn mà an tâm này, có một loại cảm giác bản thân mình có thể chia sẻ bớt một chút gì đó với nàng.
Chén thuốc này rất nhiều, chậm rãi đút sẽ phải mất thời gian rất lâu.
Khi cuối cùng cũng uống xong ngụm cuối, Luyện nhi dường như cũng dần dần thả lỏng một chút, cảm giác đau đớn trên ngón tay cũng không còn dữ dội nữa. Lúc đang định rút ngón tay ra, chợt cảm giác có gì đó mềm mại nhẹ nhàng lướt qua, sau đó thiếu nữ trong lòng hàm hàm hồ hồ nói gì đó. Bởi vì chưa hết căng cứng cùng với vướng vật lạ, nên tiếng nói này không rõ lắm, có điều ở khoảng cách gần, vẫn có thể nghe hiểu rõ ràng.
Luyện nhi nàng gắng gượng cười, cảm thán rằng:
- Thật ra thì... bị bệnh, cảm giác... cũng không tệ nha.