Tôi không biết ở thế giới này, sư tỷ muội chân chính là như thế nào - theo sư phụ mấy năm nay, vô luận là trước hay sau khi định cư, đều chưa từng thật sự tiếp xúc với bất kỳ ai trong võ lâm. Nhưng mà nhớ lại những tình tiết đã từng xem qua, cái gọi là sư tỷ, nếu không hung hăng vênh váo thì cũng là nghiêm nghị đoan trang, hoặc là hoà đồng với đồng môn, tình như thủ túc (gắn bó như ruột thịt) gì gì đó. Thật sự như vậy, tôi cũng muốn làm theo, tiếc rằng không có cơ hội đó.
Từ khi bắt đầu học nhân ngữ, tiếng đầu tiên Luyện nhi gọi là “mẹ”, tiếng thứ hai là “sư phụ”, thứ ba là “ngươi“. Chờ đợi thật vất vả mới học xong tiếng “sư tỷ”, không được bao lâu thì nàng tìm hiểu được ý nghĩa của cái xưng hô này, đặc biệt là hiểu được hàm nghĩa tên gọi đó cao hơn nàng một bậc, lập tức bỏ đi không gọi nữa, trở lại cách gọi “ngươi” tới “ngươi” lui như ngày thường. Đối với người đặc biệt kiêu ngạo như nàng, cho tới nay tôi đều tự hiểu lấy, dù bị nhắm vào cũng không để ý lắm, chỉ tùy ý nàng.
Thế nhưng, lúc này đây, hai mắt hung dữ nhìn chằm chằm, nghiến răng phát ra câu “lấy mạng của ngươi”, tôi thừa nhận, trong nháy mắt tâm thoáng run lên.
Nhắm mắt lại tự nói với bản thân, trước đây cũng rất nhiều lần như thế, đây chẳng qua là nàng giận dỗi biểu hiện hung ác mà thôi. Vả lại trong tư tưởng của Luyện nhi, giết chóc và sinh tử thật sự không trầm trọng như trong mắt người thường, nó cũng giống như ăn cơm uống nước, là quy luật tự nhiên mà nàng đã học được từ lâu trước khi học ngôn ngữ.
Đúng vậy, theo lý trí, mình có thể hiểu được.
Nhưng vẫn bị câu nói được thốt ra từ miệng nàng làm tâm thoáng chốc nguội lạnh.
Từ khi ôm nàng về trải qua mấy năm, sư phụ dĩ nhiên dành tâm huyết rất lớn cho nàng, nhưng không hẳn là tôi bỏ ra ít hơn. Nhất là mấy việc vụn vặt cơm áo ngày thường, thậm chí còn dùng nhiều tinh lực hơn so với sư phụ, giờ nhận lại là một câu như vầy, có thể nàng không cảm thấy gì, nhưng tôi nghe vào trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu.
Đêm đó, sau câu nói này, tôi không nói gì với nàng, chỉ trầm mặc nhìn nàng một giây, sau đó xoay người rời đi.
Lúc rời khỏi, ngực đã chuẩn bị tốt bị nàng tập kích, cuối cùng không có. Tôi không biết nàng có nhìn ra được gì hay không. Có điều, cho dù tâm tình khó chịu không thể dùng lời diễn tả, nhưng ở trước mặt sư phụ vẫn nói năng cẩn thận, giúp nàng giấu cái bí mật mà thực chất cũng không ảnh hưởng gì đến cục diện. Ngược lại gần đây sư phụ càng bận bịu hơn nhiều, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát hiện.
Chỉ là hai chúng tôi trong lúc đó, bởi vì chuyện này, dần dần có chút khoảng cách.
Nói là hai chúng tôi, thực ra nghiêm túc mà nói, chỉ là phía tôi đối với nàng mà thôi. Dù sao nàng đối với tôi trước giờ vốn là không coi ra gì. Lúc này thấy tôi vẫn chưa tiết lộ gì với sư phụ, cũng liền như xưa, ngẫu nhiên sẽ dùng hai mắt nhìn tôi, không biết có ý tứ gì, vừa ngoảnh lại nàng lập tức bận rộn chuyện của bản thân.
Nàng tuổi nhỏ, trái lại thật sự bận rộn, bận luyện võ, bận học chữ, những thứ này đều là sư phụ sắp đặt, dăm ba bữa sẽ kiểm tra một lần, nàng cũng chưa từng sơ suất; còn bận săn thú, cái này thật ra có chút... Dường như nếu tôi không nói thì nhất định sẽ không có chuyện, nàng không thèm tiếp thu một chút lời khuyên nào, nhiều khi vẫn chỉ mang một ít con mồi về nhà - khỏi phải nói, số còn lại đều cho bà con xa kia rồi.
Nếu như không có cuộc đối thoại khi đó, có lẽ tôi có thể nhắc nàng làm như vậy là không đúng. Thế nhưng bây giờ không nói, bản thân lại phụ trách nấu nướng, phỏng chừng nàng còn chưa học được câu “không bột đố gột nên hồ” (không làm được gì nếu không có nguyên liệu) cũng đã làm khó dễ tôi vì lời nói vô ý này. Bất đắc dĩ đành tự mình nghĩ biện pháp. Cũng may vẫn chưa quên cách sử dụng mấy cái bẫy trước đây học được ở gia đình thợ săn, bây giờ thiết kế cái mới hơn, lai rai nhất định sẽ có thu hoạch, cũng sẽ không bị sư phụ phát hiện khi dùng bữa.
Tại sao tôi một mặt thì giận dỗi đứa bé kia, mặt khác lại tự nguyện thay nàng che giấu? Mỗi khi nghĩ như thế, chỉ có thể than thầm một tiếng - trời sinh số khổ.
Yên ổn như vậy trong một thời gian ngắn, ngoại trừ chính tôi rối rắm, còn lại ngoài mặt chí ít cũng không có biến hóa gì.
Rồi một ngày, thời tiết sáng sủa, tôi mang thùng gỗ đến dòng suối gần nhất giặt quần áo, xa xa thấy một thân ảnh nho nhỏ quen thuộc hăng hái hướng hang động mà lướt qua, loáng một cái đã không thấy dấu vết.
Khinh công thật là càng ngày càng tiến bộ nha... Suy nghĩ phiêu loạn lung tung không có mục đích, cúi đầu dùng sức chà tẩy, vô tình thế nào trong tay vừa vặn lại là quần áo của nàng. Giận thì giận, trừ khi rất nghiêm trọng, nếu không tôi là người rất khó lay chuyển, mấy ngày nay giận dỗi gì đó đều tiêu tan rồi, cảm thấy tránh né nàng cũng không có nghĩa lý gì; thứ nhất nàng không thèm để ý, thứ hai là rõ ràng bên trong là một người lớn, nhưng lại giận dỗi với một đứa nhỏ, bản thân ngẫm nghĩ cũng cảm thấy buồn cười.
Huống chi sau này nhớ lại, khi đó nàng phản ứng mạnh mẽ như vậy, hẳn là vì nhớ tới việc ngày xưa sư phụ tàn sát bọn sói? Nếu như vậy, ngược lại hiểu được nàng khẩu bất trạch ngôn (nói mà không suy nghĩ).
Nghĩ như vậy, quả nhiên vẫn tốt hơn rồi. Mặc dù nàng không để tâm, nhưng đối với chính mình mà nói lại không giống nhau.
Giặt xong bộ xiêm y cuối cùng, tôi vắt khô từng bộ rồi thả vào thùng, giũ giũ tay đứng lên, chuẩn bị trở về Hoàng Long động nói chuyện cùng đứa nhỏ kia. Vừa ngẩng đầu, trông thấy thân ảnh trước đó từ hang động phóng nhanh lại đây.
- Luyện nhi!
Xa xa gọi một tiếng. Cái tên này mấy ngày rồi chưa kêu, thật là có chút nhớ nhung.
Nàng nghe xong tiếng gọi, tốc độ càng lúc càng tăng. Trước đó ở xa nhìn không thấy được gì, chờ gần thêm một chút mới phát hiện hình như nàng có chút không đúng lắm. Lại gần thêm chút nữa, vì sao lại là bộ dạng oán hận tức đến nổ phổi?
Lại có chỗ nào trêu chọc nàng? Bản thân chưa kịp suy nghĩ rõ ràng, nàng đã đến trước mặt tôi, bởi vì chạy quá nhanh dẫn đến mặt đỏ bừng, đầu tóc rối loạn, vốn là theo bản năng muốn đưa tay giúp nàng tùy chỉnh một chút, nhìn vẻ mặt đó, tôi lý trí thu tay lại.
- Làm sao vậy?
Chỉ hỏi được như vậy.
Nàng nhìn thẳng tôi, không trả lời, không biết vì mệt hay là cái khác, “phù phù” thở hổn hển, ngực kịch liệt phập phồng, hốc mắt đều đỏ lên, tay cầm món vật gì đó ném xuống đất, khàn giọng hỏi ngược lại:
- Của ngươi?
Tôi nhìn nàng, ngồi xổm xuống, phát hiện là một đồ vật được kết từ gỗ và gân bò, chăm chú xem xét, thì ra là tấm đúc dùng làm bẫy mà tôi đã khắc bốn chữ lên bề mặt đá, chẳng qua là hiện tại cũng đã bị hư hao, lại còn dính loang lổ vết máu.
Trong lòng căng thẳng, vội vàng ngẩng đầu:
- Là ta làm, làm ngươi bị thương? Bị thương ở đâu?
Nói xong lập tức nghĩ đứng dậy kiểm tra, bỗng dưng phát giác nàng nghe tôi trả lời như vậy, hốc mắt thoáng hồng lên, bàn tay nắm chặt, từ cổ họng phát ra tiếng gầm bi ai, bất thình lình nhào tới.
Tôi đang ở tư thế ngồi xổm, tránh không kịp, nàng nhào tới xung lực quá lớn, hai người chúng tôi ôm nhau ngã vào dòng suối.
Chớp mắt bị đẩy ngã, trong lòng liền rùng mình, trực giác nghĩ thôi xong rồi. Tôi không biết vì sao đột nhiên nàng gây loạn, chỉ biết lúc này nếu nàng thật sự muốn kiếm chuyện với tôi, tôi nhất định “chạy trời không khỏi nắng“.
Hai người ở trong nước lăn qua lăn lại, nàng chiếm ưu thế, bật người đè lên tôi, ra sức bồi tiếp một trận quyền đấm cước đá, nhất thời bọt nước tung tóe, trên người trên tay liên tục nếm phải mấy cú, vậy mà lại không cảm thấy đau.
Hơi ngẩn ra, đã không giãy dụa nữa, chỉ tỉ mỉ đánh giá nàng, tuy là mặt đỏ tới mang tai giống như phát cáu, nhưng quyền cước rõ ràng không chứa nội lực, chẳng những như vậy, cách thức đánh người đều không có, thay vì nói là tấn công, không bằng gọi là trẻ con giận cá chém thớt.
Trong lòng lo lắng, không nhiều lời với nàng nữa, dù sao cũng không đau gì, tôi thuận theo nàng đánh, mượn đà sờ soạng thân thể nàng từ trên xuống dưới một lần, không phát hiện có vết thương nào.
Bên này tôi lo lắng cho nàng, bên kia nàng có vẻ như chê đánh không đủ, lộn xộn một trận, suy nghĩ một chút, cuối cùng lôi cánh tay tôi đến gần sát mép. Tôi giật mình, thầm nghĩ ngươi còn muốn cắn một lần hay sao, vội vã vươn cánh tay kia nắm lấy gò má của nàng. Hai má bị nắm giữ, nàng trề môi không cắn nữa, đoán là trước đó nháo quá dữ dội, không tiếp tục giãy dụa, chỉ thở gấp nhìn tôi, trong mắt vẫn còn tức giận.
Duy trì tư thế như vậy, tôi lắc lắc đầu, vén tóc ướt trên trán, mở lời:
- Bẫy là ta làm, bởi vì ngươi chia sẻ hết đồ thu hoạch được ra ngoài, bất đắc dĩ ta mới làm vậy, hiểu chưa?
Không lên tiếng.
- Bẫy đó làm ngươi bị thương?
Không đáp lời.
- Làm bị thương đám thuộc hạ của ngươi?
Rốt cục, đầu kia giãy dụa, ánh mắt càng phát ra căm giận.
Được rồi, hiểu rồi.
- Bẫy đó cũng không ảnh hưởng tính mạng, chúng nó bị thương ngươi tới tìm ta tính sổ, ta đi trị liệu là được, ngươi nổi nóng như vậy làm gì?!
Ngâm trong nước lạnh lẽo, tôi xác thực giận không chỗ phát tiết.
Thấy nàng bĩu môi trong mắt hiện lên không tin tưởng:
- Ngươi biết trị?
Tôi cũng thật muốn cắn nàng một cái.