Trong sa mạc, nước tồn tại như là sinh mạng, bất kể là đối với động thực vật, hay là con người.
Tuy được tiếp tế đầy đủ, cũng chia đều thành hai phần mang theo, nhưng đi đến ngày thứ tư đã tiêu hao gần một nửa dự trữ, lúc này ngoại trừ một ít nước trong túi mà mỗi người tự mang theo, toàn bộ lượng nước còn lại đều nằm trong hai cái thùng gỗ trên giá gỗ kia, cho nên tuyệt đối không thể làm mất!
Trong không gian cát bụi phủ kín đất trời, tôi tập trung nhìn chăm chú một vệt màu nước sơn phía xa, hai mắt có khô rát đi chăng nữa cũng không dám chớp mắt, lo sợ chỉ trong một cái chớp mắt này, một chút tung tích kia sẽ hoàn toàn biến mất trong mớ hỗn độn. Gió lớn cuốn theo lượng lớn cát đá xen lẫn tàn phá khắp nơi, sức gió vẫn kinh người như cũ, tải trọng mấy chục cân ở trước mặt quá nhỏ bé, mắt thấy mỗi một khắc giỏ hành lý càng bị đẩy về xa lăn đi không ngừng, mấy lần thiếu chút nữa đã bị thoát khỏi tầm nhìn vì cát bụi che mắt, càng không nói đến chuyện ổn định đuổi kịp!
Đuổi theo một khoảng cách, lại càng lo lắng hơn, mặc dù không cẩn thận chú ý phương hướng, nhưng nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn chính mình càng ngày càng cách xa đà đội (đội ngũ lạc đà). Nếu tiếp tục như vậy, cho dù đuổi kịp đồ vật kia, chỉ sợ đã không thể nắm rõ phương hướng. Mà một khi một mình lạc đường trong sa mạc, bản thân khó có thể tự bảo vệ còn không nói, sợ là nhóm người đà đội cũng không chịu được, vậy việc truy đuổi quả thực trở thành hành vi không sáng suốt.
Không thể dừng, buông không được, phương pháp duy nhất còn sót lại chỉ có thể là... tôi bất chấp làm liều, vận công nhảy lên, giữa bão cát mạnh mẽ ra sức triển khai khinh công cưỡi gió bay đi, chỉ cầu có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề!
Trước đó không phải chưa từng nghĩ tới chiêu này, chẳng qua là quá mức mạo hiểm, việc này giống như là biến chính mình thành một chiếc lá cây nhẹ bay trong gió bão, hơn nữa khinh thân vận công cần hô hấp ổn định, giữa cát vàng đầy trời như thế này thật sự là một nhiệm vụ bất khả thi.
Vì lẽ đó, mỗi khi phi thân đuổi theo được một đoạn, nhất định sẽ bị gió hất ngã trên mặt đất vì mất khống chế, nhưng thời điểm này không thể quản được nhiều như vậy, ngã xuống rồi sẽ đứng lên tiếp tục đuổi theo, làm gì còn quan tâm cổ họng đau mắt rát thân thể đầy cát. Con người khi bị bức ép đến đường cùng, sớm đã tự động bỏ qua những dấu hiệu khó chịu nhỏ bé này rồi.
Trải qua mấy lần cũng dần dần nắm được một vài điểm mấu chốt, thời gian vận khí càng lâu, nhiều lần thiếu chút nữa đã thành công. Mà lúc này hình như ông trời rốt cục đã nghĩ thông suốt, vệt màu sơn lăn qua lăn lại trong bụi cát bỗng nhiên đình chỉ, dường như vừa rớt vào một hố cát nào đó.
Mặc dù hai mắt đau rát, nhưng chính mình vẫn thấy màn này rõ ràng, trong lòng cực kỳ vui mừng, vốn dĩ đã muốn kiệt sức lại vực dậy tinh thần, nhanh chóng chạy lướt qua. Chạy tới trước hành lý, hai chân đặt trên mặt cát còn chưa đứng vững đã muốn cúi người nhặt lên.
Vừa chạm chân vừa đụng vào, mới biết, không phải ông trời nghĩ thông suốt, mà là mở ra một câu chuyện cười lớn hơn.
Cát mịn dưới chân là loại cát lỏng mềm xốp, đặc biệt xốp, giống như thứ vừa rồi giẫm lên không phải cát gì cả, mà là một loại dịch thể ở trạng thái bán lỏng, hai chân trực tiếp lún đến cẳng chân, tôi sững sờ, theo bản năng tính rút ra, vừa nhấc chân phải, kết quả không những không rút lên được, trái lại khiến chân trái trực tiếp lún đến đầu gối!
Bao quanh tứ chi chính là một luồng lực hút mềm mại mà kỳ dị, trong lòng nghiêm nghị xẹt qua một từ, cát chảy!
Đối với từ trong truyền thuyết này, nhớ mang máng một lão điểu từng nói rằng, lão nói trên đời này chỉ có người bị rơi vào đầm lầy chứ không có người lọt vào cát chảy, nếu thật sự có, xác suất còn thấp hơn so với trúng số độc đắc, vậy xem như là cái chết hi hữu (hiếm có), chết cũng không tiếc.
Mà hiện tại không nghi ngờ gì nữa, chính mình đã trúng thưởng rồi, có lẽ thời đại không giống, xác suất trúng thưởng cũng sẽ không giống nhau. Lúc cảm giác hai chân bị nuốt chửng từng chút một, lại còn có lòng dạ thảnh thơi mà nghĩ chuyện vừa rồi, sau đó trong lòng tổng kết, làm sao có thể sẽ chết mà không tiếc đây?
Đột nhiên tử vong mang đến tiếc nuối, có quá nhiều.
Trong đầu toàn lực tìm kiếm cách ứng phó, còn nhớ lờ mờ một ít kiến thức sinh tồn trong đầm lầy và hố băng, loại suy, cho nên không dám cử động lộn xộn, chỉ tiếc là trước đó không phát hiện kịp thời mà cưỡi gió đạp lên cát, đến lúc rơi xuống vừa có trọng lượng cộng thêm lực rơi khiến người lún rất sâu, trong chớp mắt tới đầu gối, bỏ lỡ thời cơ tự giải thoát tốt nhất.
Rồi vẫn tiếp tục lún xuống, từ từ, tốc độ mắt thường có thể thấy, thân thể có thể cảm nhận rõ loại cảm giác bị nuốt chửng từng tấc một, cho dù có giang hai tay mở rộng diện tích bề mặt cũng vô ích. Trong khoảng thời gian này, đã thử qua tất cả các biện pháp có thể nghĩ đến nhưng đều thất bại, mà quá trình nuốt chửng vẫn đang tiến hành một cách chậm rãi, nhẹ nhàng mà ổn định.
Nhắm mắt lại, lạ lùng thay bản thân không hề sợ hãi, chỉ hơi buồn nôn, bởi vì phần thân thể chìm bên dưới bị một lực ép to lớn bao lấy, cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ làm người ta ảo giác như đang bị con trăn nuốt vào bụng.
Không giãy dụa lung tung làm tăng tốc độ lún xuống, quá trình này dài đằng đẵng, dài lâu lại vô kế khả thi (hết cách, bó tay chịu chết), là giày vò nhất.
Lúc cát vàng mềm xốp ăn sâu đến eo, hình như tốc độ lún chầm chậm ngừng lại, lực hút được thay bằng cảm giác đè ép ngột ngạt mãnh liệt, người không tiếp tục chìm xuống, nhưng lại giống như bị vây trong khối thạch cao bằng cát, hiện tại thạch cao chậm rãi đông cứng, cho nên cơ thể bị cố định trôi nổi, ép chặt đến nỗi ngay cả tuần hoàn máu cũng trở nên trắc trở.
Cho dù như vậy, vốn phải mang nhất tuyến sinh cơ (đường sống cuối cùng) cho người ta mới đúng, dẫu sao, chỉ cần không tiếp tục lún xuống thì sẽ không bị cát vàng nhấn chìm.
Đáng tiếc, cảm giác tồn tại của bão cát đầy trời, đúng lúc này, lại hiển hiện rõ ràng.
Trận bão cát che kín cả bầu trời này chưa từng ngừng nghỉ một khắc nào, nếu nói vừa rồi là tình thế đổ thêm dầu vào lửa, như vậy hiện tại chắc chắn là họa vô đơn chí (liên tiếp gặp tai nạn), hoặc chuẩn xác mà nói, là cát càng thêm cát.
Cuồng phong cuốn theo lượng lớn cát bụi hướng đến, mà thân thể không thể cử động chính là bức tường chắn gió tự nhiên, không qua bao lâu sau, hạt cát như tuyết đọng dần dần chất chồng bên người, mỗi lần đẩy cát ra cho dù cẩn thận từng chút cũng sẽ khiến cơ thể lại bị lún xuống một ít, nhưng mà không thể không làm.
Nhiều lần lặp đi lặp lại, cát vàng đã cao hơn ngực. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không cần quá lâu, chính mình hoặc là sẽ bị cát chảy nuốt chửng, hoặc là bị gió cát vùi lấp, trái lại danh xứng với thực - trăm sông đổ về một biển (đúng với câu khác đường cùng một kết quả).
Nghĩ thông suốt điểm này, tim cũng chưa từng đập nhanh hơn, có lẽ là vì quá trình này từ đầu đến cuối đều mang tiết tấu chậm rãi phát triển, cho nên tim đập nhanh không nổi. Điều duy nhất khiến mình xoắn xuýt lúc này, trái lại chính là vấn đề nước uống.
Quay đầu lại nhìn, nó ở ngay trong tầm tay, bởi vì nhẹ hơn trọng lượng một người nên vẫn chưa bị lún xuống, chỉ là lúc này đã bị bão cát vùi lấp hơn một nửa. Nếu như vì nó mà chết, cũng không muốn chết vô ích. Ôm ý niệm này, dù không thể có động tác mạnh, tôi vẫn kiên trì dọn dẹp để nó lộ ra hình dáng. Nhưng hôm nay nhất thời lại không quyết định chắc chắn được, không biết tiếp tục kiên trì, thuận tiện cho nhóm người Luyện nhi tìm được nó là tốt? Hay là tốt hơn cứ để nó bị che lấp, để tránh Luyện nhi nàng không cẩn thận bị rơi vào cạm bẫy trí mạng này...
Luyện nhi... nhất định không thể làm nàng cũng rơi vào cái bẫy này... Nhưng, nếu nàng không tìm được nước, vậy nên làm thế nào đây...
Nhưng rồi lại nghĩ thêm, nàng hẳn là có thể ra khỏi biển cát này nhỉ? Bởi vì nàng không giống người khác, nàng là Luyện Nghê Thường, nàng là Ngọc La Sát, vận mệnh sẽ tổn thương nàng, nhưng cũng sẽ bảo vệ nàng. Nghĩ như vậy, có lẽ nên cảm thấy may mắn còn tồn tại thứ gọi là "vận mệnh".
Mà cuối cùng không tìm được tôi, nàng sẽ khổ sở ư...
Bởi vì nghĩ quá nhiều điều linh tinh, đầu bắt đầu chuyển đau, cái này có thể là do bão cát, hoặc là do thiếu dưỡng khí. Theo mỗi lần hít thở, những hạt cát li ti dần dần dần lấp kín kẽ hở xung quanh cơ thể, trong lồng ngực, áp lực càng lúc càng lớn, chỉ có thể từng ngụm, từng ngụm nhỏ mà hít thở, cảm giác bản thân tựa như cá mắc cạn, vô lực giãy dụa.
Cho nên, lại tăng thêm một phương pháp để cuối cùng trăm sông đổ về biển sao? Mơ mơ màng màng nghĩ như thế, sau đó suy nghĩ hoàn toàn ngừng hẳn.