Bây giờ chính mình rốt cuộc hồ đồ rồi? Hay là tỉnh táo? Tôi không rõ. Nếu nói hồ đồ, lại cảm thấy đầu óc minh mẫn ngũ giác rõ ràng, bên cạnh hơi ẩm của sương sớm, hơi lạnh của bùn đất, gió nhẹ khẽ lướt hòa cùng bóng trăng đu đưa, tất cả cảm giác đều có thể phân biệt rõ ràng như vậy. Thế nhưng nếu là thanh tỉnh, một người đang sốt cao nằm trong động trên chiếc giường nhỏ nghỉ ngơi rành rành, lại cảm giác được những cái này chẳng phải rất kỳ quái sao? Trong chốc lát, thật là có chút không nắm rõ được tình hình, nhưng rất nhanh sự chú ý đã bị vài thứ khác thu hút, chẳng hạn như cảm giác lắc lư, chẳng hạn như cảm giác tiếp xúc, lại thí dụ như nhiệt độ và hơi thở dưới thân quá gần.
Hiếm khi tiếp xúc với người khác gần như vậy, quá gần, cảm thấy xa lạ. Tôi ngẩn ngơ run sợ trong giây lát mới ý thức được hiện tại bản thân đang ở tình trạng như thế nào.
- Luyện nhi, ngươi... khụ.. Đây là làm gì?
Giọng vẫn khàn khàn, gió lạnh trước mặt, lời nói hầu như đều bị sặc trở lại.
- Cõng ngươi đấy. -Trả lời gần trong gang tấc, giọng trẻ con non nớt trước sau như một tỏ thái độ đây là chuyện hiển nhiên, chỉ là hít thở có chút không đều.
Đúng vậy, cục diện này không cần nàng nói tôi cũng biết rõ, lúc này chính mình đang nằm sấp trên lưng nàng, nàng đang cõng tôi, không chỉ cõng mà còn bôn ba (chạy khắp nơi vì mục đích nào đó), nói chính xác hơn là cõng tôi vội vã chạy giữa núi rừng trong đêm tối. Nàng dụng khinh công tốc độ rất nhanh, bởi vậy mới nổi gió, còn vướng thêm sương sớm cùng lá cây thi thoảng lướt qua cánh tay gò má, thế nên mới làm tôi tỉnh lại.
- Ta biết ngươi đang cõng... Khụ... Ý ta là... a.. khụ...
Tình trạng hiện tại, ngược gió nói chuyện thật không dễ dàng, một câu còn chưa nói hết, liền vùi đầu vào trong cổ áo nàng, bị sặc ho khan kèm theo thở gấp một lát mới dừng lại.
- Ngươi ngậm miệng!
Ở phía sau không thấy được vẻ mặt, nhưng chắc hẳn động tĩnh này đã làm cho nàng không kiên nhẫn, sau khi khiển trách một tiếng, thân thể được nâng lên, tiếp đó nghe được thanh âm kia mềm mại một ít:
- Đừng nháo, sắp đến rồi.
Tôi nhất thời yên lặng, hai chữ “đừng nháo” này, khi xưa chính mình thường nói với nàng, bây giờ chuyển ngược lại, quả thực làm người không nói nên lời.
Nhưng lúc này ngược gió nói chuyện xác thực không phải hành động khôn ngoan, với lại cũng cảm giác được khí tức của nàng bất ổn - cho dù thiên phú dị bẩm lại thêm nội công cao đi chăng nữa, cơ bản cũng còn nhỏ, cõng một người lớn hơn nàng vài tuổi chạy như vậy suy cho cùng vẫn là vất vả. Trái lại tôi thật muốn lập tức trượt xuống, nhưng biết tính nàng quật cường, thay vì tranh cãi làm hao tổn thể lực của nhau, chi bằng phối hợp, dù sao nàng sẽ không gạt ngươi, nói sắp đến liền sắp đến rồi, còn cái nghi hoặc khác như tới nơi nào và vì sao tới... chờ đến nơi rồi nói sau đi. Chủ ý quyết định, sẽ không hỏi nhiều, chỉ ra sức vòng tay ôm lấy bả vai này đứng người dậy, khiến cho lưng nàng chịu ít lực chút. Bị một đứa nhỏ cõng thật sự khó chịu, may sao nhờ bóng đêm cùng tư thế này nàng không thấy được tôi không tự nhiên.
Cứ như vậy, dọc đường không một lời nói, chỉ có hai tiếng hít thở tiết tấu không giống nhau lên xuống quẩn quanh.Trong chốc lát, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể một trận chuyển động, trời đất quay cuồng, đã được nàng đỡ xuống từ trên lưng, ghé vào bên cạnh một cây đại thụ. Chân vẫn còn yếu, nàng vừa thả tay liền không tự chủ ngồi “phịch” xuống, cũng may dưới chân là bụi cỏ tương đối khô ráo, ở phía sau còn có thể tựa vào thân cây, ngược lại vừa vặn ngồi đến.
- Tới rồi. - Nàng đứng bên cạnh tôi, nhỏ giọng thở ra một ngụm khí.
Nhìn xung quanh, tuy rằng màn đêm âm u, người cũng có chút choáng váng, nhưng dựa vào ánh trăng sáng như tắm ít nhiều vẫn nhìn ra được cảnh vật chung quanh. Đây là sườn núi rộng rãi địa thế hơi nghiêng, cây cối hỗn tạp cũng không tính là dày đặc, vì lẽ đó các loại cây thấp bé thân thảo liền sinh trưởng vô cùng tốt, trong bóng tối chỉ nhìn được từng mảng hắc ám rậm rạp.
- Nơi này là...
Tuy rằng phong cảnh có chút khác so với ban ngày, vẫn có thể nhận ra chỗ này. Như thế nào sẽ không nhận ra đây? Này vốn là nơi chính tôi phát hiện, bởi vì ánh sáng mặt trời, nước mưa cùng địa hình đại khái như vậy, xem như là một vùng đất trù phú rất thích hợp cho các loại thực vật thân cỏ sinh sôi nảy nở. Gần nhất, vì tiểu lang nên thường lui tới nơi này hoặc phụ cận để hái thuốc, do đó đứa nhỏ này cũng theo tới được nhiều lần.
- Luyện nhi, lúc này ngươi đưa ta tới đây làm gì?
Mặc dù nhận ra được nơi này, vẫn không tiêu giảm một bụng nghi hoặc. Tôi ngẩng đầu, nhìn về hướng người đang đứng bên cạnh.
Đáp lại là mười phần sức lực:
- Hái thuốc.
Nàng trả lời, ngồi xổm nhìn tôi, nhíu mày nói:
- Một ngày rồi vẫn chưa thấy sư phụ, bệnh tình ngươi lại càng chuyển xấu. Ta nghĩ cả nửa ngày trời, cho rằng nếu đã như vậy, chi bằng mang ngươi đi hái thuốc đi. Ngươi hái cho chính mình uống, chung quy cũng tốt hơn là ngồi đợi vô ích.
Nghe vậy, trong lòng xẹt qua một tia khác thường. Đây quả thật có thể xem là một biện pháp, mà tôi lại không nghĩ tới, bởi vì chưa từng đoán được nàng sẵn lòng làm như thế vì tôi... Song, cảm động thì cảm động, nhìn cảnh sắc bị màn đêm hôn ám tối mịt nặng nề bao quanh trước mắt, không khỏi khiến người ta thở dài:
- Luyện nhi, biện pháp tuy là tốt, nhưng trước kia ta đã nói rồi, không phải mỗi người đều...
- Biết. Không phải mỗi người đều có thể nhìn rõ đồ vật trong bóng tối như ta đây.
Nàng ngắt ngang, xua tay đứng dậy:
- Vậy ngươi nói cho ta biết nên tìm cây thuốc như thế nào, ta vào bụi cây tìm rồi mang tới cho ngươi xác nhận là được, đơn giản biết bao.
Lần này, thật sự ngẩn người.
Đoán là phản ứng này làm cho nàng rất thỏa mãn, chỉ thấy đuôi mắt nàng hơi cong, nụ cười tự đắc không che giấu giương lên. Những việc kế tiếp, toàn bộ hiển nhiên do đứa nhỏ nắm giữ. Có lẽ đối với chủ ý có thể làm tôi kinh ngạc này rất là hài lòng, nàng nhiệt huyết tràn đầy, không nghỉ ngơi nhiều, chỉ thôi thúc hỏi hình dáng của dược thảo cần hái. Tôi ngẫm nghĩ, trong đầu lượm lặt vài loại cây đơn giản dễ phân biệt, tận lực lời ít mà ý nhiều để miêu tả. Sau đó, nàng liền xoay người vào vùng lân cận bắt đầu nghiêm túc tìm kiếm. Trái lại tôi trở thành người vô sự, chỉ cần ngồi tại gốc cây nghỉ ngơi. Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, không khí lành lạnh, hít thở cả người cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Tuy mang bệnh, nhưng cũng hiếm khi nhàn rỗi xem người khác bận rộn. Có chút mờ mịt, tầm mắt quét tới quét lui bốn phía không mục đích, cuối cùng dừng lại ở cách đó không xa, rơi vào bóng người bé nhỏ đang không ngừng tìm kiếm.
Bao nhiêu lần rồi? Đứa nhỏ này, thỉnh thoảng sẽ làm ra ngôn hành cử chỉ ngoài dự đoán, khiến tôi không thể không suy nghĩ, thậm chí là tự xét lại. Giống như đêm nay, chủ kiến của nàng rất tốt, thật sự rất tốt, cũng thật không khó nghĩ tới. Chính mình luyến tiếc sinh mệnh, nhưng loại biện pháp không khó nghĩ ra này, lại chưa bao giờ nghĩ qua... Tại sao? Lẽ nào chỉ là một ý nghĩ sơ xuất trong lúc đó? E rằng... Không hẳn vậy... Tôi cố gắng lý giải, có lẽ là tự tôn của người trưởng thành bên trong, không muốn một đứa bé vì chính mình chịu vất vả, rồi lại lập tức cong khóe môi tự trào phúng, lắc đầu phủ nhận ý nghĩ này. Kỳ thực đáp án ở ngay đáy lòng, rất rõ ràng.
- Ngươi nhìn cái này xem sao?
Một cây cỏ dài bất ngờ duỗi ra trước mắt, mặt trên vẫn còn vương vài giọt sương. Cầm nó trên tay, nhìn một chút cặp mắt tràn đầy chờ mong kia, mượn nửa ánh trăng cố phân biệt gốc cây này, mỉm cười hướng nàng lắc đầu. Nàng cũng không nhụt chí, biết không phải nó, lập tức xoay người tiếp tục tìm kiếm.
Mặc dù cảm giác được cơ thể tốt hơn chút, choáng váng cũng giảm bớt, nhưng là tinh thần vẫn uể oải. Tôi tựa vào thân cây nhắm mắt lại, làm cho ánh mắt không dõi theo bóng dáng nho nhỏ bận rộn này nữa. Yên lặng nhắm mắt, thời gian chậm chạp trôi qua, cho dù biết rõ là tỉnh, cảm giác cũng biến đổi mơ hồ. Như vậy giống như trôi qua rất lâu, nhưng hẳn là không bao lâu, bởi vì đứa bé kia vẫn chưa tìm được cái gì đem đến cho tôi phân biệt. Đối với người không thông thạo mà nói, tìm vài loại dược thảo đặc biệt giữa bụi rậm xanh um thì khó, lại cũng không thể trong thời gian dài mà không thu hoạch được gì. Đang lúc mơ mơ hồ hồ, bỗng nhiên nhận ra điểm khác thường. Mở mắt, mặt không đổi sắc nhìn về phía cánh tay phải, vì đang tựa vào đại thụ nghỉ ngơi, tay tùy ý đặt trên cỏ xanh, như tư thế của người đang thả lỏng, bình thường mà thoải mái. Thế nhưng cái tay này, hiện tại bên cạnh rõ ràng có thứ gì đó, xuất hiện bất tri bất giác, trong bóng đêm nhìn đến, giống như một nhánh cây sặc sỡ uốn lượn. Đó dĩ nhiên không phải là nhánh cây rồi, bất kỳ người nào cũng đều biết! Nín thở tập trung, tôi chằm chằm nhìn nó, khắc chế bản thân không hoảng sợ hay làm bậy. Phải cảm tạ năm xưa từng trải, thân chốn dã ngoại sẽ gặp những tình huống đột phát, cũng đã từng chuẩn bị sẵn tâm lý không chỉ một lần, khi đó không có việc gì, không nghĩ tới kiếp này lại có đất dụng võ. Nó nương theo bàn tay chậm rãi trườn lên. May mà ống tay áo chật hẹp không đủ để chui vào, do đó nó chỉ quấn bên ngoài, từng vòng lượn quanh cánh tay nhỏ. Cho dù như vậy, xuyên qua lớp vải mỏng manh, vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác lạnh lẽo chán ghét kia.
Tôi cố nén khó chịu, biết lúc này tối kỵ hành động tùy tiện, giờ khắc này nó cũng không định tấn công, chẳng qua là động vật máu lạnh trời sinh đối với độ ấm có xu hướng áp sát tới. Nếu có thể trấn tĩnh, tạm thời hai bên còn có thể bình an vô sự, nếu như bởi vì sợ hãi mà manh động, ngược lại làm kinh động đối phương, rắn cắn một phát là lẽ dĩ nhiên. Tuyệt đối không muốn bị thứ này cắn, tuy ban đêm lờ mờ không thấy rõ hoa văn, nhưng đầu rắn này rõ ràng là hình tam giác. Một mặt chậm rãi hít thở nhẹ nhàng, một mặt âm thầm vận lực cánh tay trái, đánh rắn nên đánh giập đầu, bắt xà lại nên cách đầu ba tấc, nếu không thể thành công bắt chính xác sau gáy nó trong một lần thì tôi liền phải chuẩn bị thật tốt. Cơ hội chỉ đến một lần, bàn tay khẽ run, thân thể suy nhược, ít nhiều có chút khó dùng lực.
Hay là... Một ý nghĩ thoáng qua, tôi thả lỏng tay trái đang run rẩy, ánh mắt lặng lẽ hướng về bóng người nhỏ bé cách đó không xa. Đoán là ở phụ cận không tìm thấy thứ mình cần, trong bụi cỏ, nàng đã đi xa hơn một chút, bất quá vẫn nằm trong phạm vi tầm nhìn của tôi, quét mắt liền dễ dàng phát hiện bóng lưng chuyển động. Ở khoảng cách này, lên tiếng kêu cứu có chút mạo hiểm, chỉ cần kiểm soát được, độ nguy hiểm so với tay không bắt xà cũng không cao hơn. Vấn đề là... không dám động môi, đành âm thầm cười khổ trong lòng. Câu hỏi đến nhanh như vậy, trước một bước vừa lý giải được, một bước sau đã buộc phải phán đoán sao?
Có lẽ, tận sâu nơi đáy lòng, chưa từng tin cậy đứa nhỏ kia.
Phải, tôi tin tưởng nàng, mà không tin cậy nàng. Tôi xem nàng là trẻ con mà bao dung săn sóc, thậm chí có thể vì một câu nói của nàng mà làm trái ý sư phụ. Mặt khác, cũng xác thực chưa bao giờ thật tâm nghĩ dựa dẫm nàng - đây mới thật sự là lí do tại sao bệnh nặng rành rành nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới nàng, không nghĩ tới cùng nàng phối hợp - không muốn phiền toái một hài tử, chỉ là viện cớ mà thôi. Không tin cậy, nguyên nhân từ đâu? Chỉ bởi vì tuổi nàng còn quá nhỏ không đủ để giao phó? Hay là vì sự kiêu ngạo bướng bỉnh hễ một chút là động tay chân của trước kia đã để lại trong tôi một bóng ma? Hoặc nói thẳng ra, là chính bản thân tôi có vấn đề. Đã từng có bạn bè, không thì cũng có cha mẹ người thân, sau khi lạc vào thế giới này, tự tôi nhận thấy tính cách mình chưa thay đổi. Có thể xác thực là không tin cậy ai, vô thân vô hữu, chỉ dựa vào chính mình; dù rằng sau đó đi theo sư phụ, cũng hơn một lần dự tính qua, ngộ nhỡ có một ngày người không cần tôi nữa thì nên làm sao. Trước ngày hôm nay, thực sự chưa từng phát hiện, hóa ra mình đã vô thức biến đổi thành bộ dạng này, nội tâm hờ hững, dường như cô lập với thế giới. Thế mà...
Cuối cùng đưa mắt nhìn người ở xa, tôi hít nhẹ một hơi, nhắm mắt, cố gắng một lần nữa kéo sự chú ý trở lại vật sống lạnh lẽo khiến người chán ghét trên cánh tay. Nhưng sau ngày hôm nay, cho dù nhận ra thì sao? Sau khi chết một lần, tôi tuyệt đối không nguyện ý ủy thác sinh mệnh vào tay người khác, vận mệnh cũng vậy.
Nhẹ nhàng lưu thông máu, tay trái không còn run rẩy như vừa nãy, thử vận lực lần nữa đồng thời tầm mắt tập trung vào cánh tay phải. Chẳng biết là may mắn hay là không may mắn, thứ kia vẫn dừng chỗ cũ, không tiếp tục trườn lên trên, có điều quấn chặt hơn chút, một cái đầu rắn hình tam giác mờ mịt thi thoảng đong đưa. Trong đầu suy tính rất nhiều lần động tác nên làm, cuối cùng thấy thời cơ đến rồi, tôi cắn chặt răng, hết sức cẩn thận nhẹ hạ thấp người, từ trạng thái yên lặng nghỉ ngơi đổi thành tư thế chờ đợi động thủ. Tay trái khẽ nâng, thành bại ngay tại cái giơ tay này, cả người không khỏi căng thẳng. Ngay thời điểm quan trọng, một sự việc đột ngột xảy ra.
- Này! Ngươi nhìn xem, lần này nhất định không sai. Lần này ta xét rất kỹ nên...
Này thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên, giọng nói lộ ra vui vẻ đơn thuần, nhưng lại đột nhiên đứt đoạn biến mất ngay sau đó.
Cả kinh, nâng mắt nhìn nàng, thấy nàng đang tập trung nhìn thẳng chỗ tôi. Hai người cách một khoảng xa, do đó trong bóng tối tôi không thấy rõ nàng, nhưng có thể cảm giác rất rõ đôi mắt kia chớp cũng không chớp khóa chặt trên cánh tay phải của tôi. Cũng đúng, đôi mắt nàng có thể phân biệt được đủ loại cỏ cây dây dưa lẫn lộn trong đêm tối, làm sao sẽ không thấy được thứ còn sống đang quấn quanh cánh tay tôi lúc này. Thấy rõ rồi, nàng không nói một lời, từng bước một hướng bên này tiến gần, bước chân cũng không hề gây ra tiếng động, chỉ có hai con ngươi lấp lánh, trong suốt sắc bén. Tôi biết nàng muốn làm gì, cũng vẫn có thời gian kịp mở miệng ngăn cản nàng; đứa nhỏ này vĩnh viễn đều như thế, tâm tùy ý động, nghĩ là làm, sẽ không do dự, cũng chưa từng quan tâm người khác nghĩ gì.
Lúc này đây nội tâm hẳn là không muốn nàng tới, nên mở lời nói với nàng “Luyện nhi, đừng cử động, không việc gì, để ta tự làm“. Thế nhưng, mãi đến tận lúc nàng tiến sát, vẫn không thể thốt nên lời nào. Ở khoảng cách hai bước chân, nàng dừng lại, ánh mắt vốn sắc bén chằm chằm nhìn cánh tay phải xoay chuyển, đối diện đôi mắt của tôi, chớp mắt một cái, nhu hòa không ít. Đôi mắt sáng trong truyền thẳng đến tim tôi, không biết nàng có nhìn ra tôi do dự hay không nhưng tôi hiểu được sự quyết đoán cùng kiên trì ẩn sâu trong mắt nàng. Thân thể căng thẳng dần dần thả lỏng.
Có lẽ tôi không muốn tin cậy nàng, ngay cả sư phụ tôi cũng không tin cậy, những người khác nhiều nhất chỉ là lợi dụng; lúc mấu chốt thì ai cũng không thể dựa vào chỉ có thể dựa vào chính mình. Cho dù bởi vậy mà quyết định sai lầm, cũng chỉ có thể xem như là gieo gió gặt bão, không oán trời, không trách người -- Nếu không mang theo niềm tin này, tôi không cách nào tồn tại đến ngày hôm nay.
Về sau, liệu sẽ có thay đổi?
Đứa nhỏ kia cúi người, nhẹ nhàng nhặt lên một cành cây, cầm trên tay ước tính một hồi, lại lần nữa hướng tầm mắt nhìn tôi, không tiếng động gật đầu, mà tôi vẫn đang nhìn vào đôi mắt kia, cuối cùng thả lỏng tay trái, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Bởi vì ngươi bướng không bằng nàng, một âm thanh vang lên từ đáy lòng.
- ----------
Editor: Mình tìm khắp chương cũng không thấy từ “dây lưng” xuất hiện, sợ các bạn nghĩ tiêu đề không liên quan nội dung nên mình nói rõ chút. Từ “dây lưng” ở đây là chỉ con rắn ^^