- Ta không muốn cha qua đây, bởi vì ta muốn ở cùng với Cửu Nương, vĩnh viễn!
Khi nghe Thiết San Hô kiên quyết nói ra lời này, tôi vô thức nhìn bên ngoài cửa sổ, cũng may xưa nay Luyện nhi không thích có người hầu bên cạnh, lại còn chọn phòng ở nơi cao nhất của sơn trại, không đến nỗi sẽ có người đi đường trùng hợp ngang qua. Một gian phòng nho nhỏ chỉ có bốn người chúng tôi ngồi vây quanh chiếc bàn, sau đó nghe được một câu chém đinh chặt sắt ấy.
Sau khi nhìn ngoài cửa sổ, tôi lặng lẽ rút ánh mắt về. Luyện nhi đang hơi nhướng mày, đôi mắt toát lên rất nhiều hứng thú; còn Mục Cửu Nương được Thiết San Hô nắm tay, lúc này hiển nhiên đã rất căng thẳng, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng, nhưng vẫn cố gắng che giấu, cười hoang mang tiếp lời:
- A Hô nói gì vậy? Hai ta tình cảm như người trong nhà, đã nói ở cùng nhau thì dĩ nhiên là phải ở cùng nhau, nhưng ngươi cũng không thể bỏ qua cha mình chứ? Không thể nói lời tùy hứng trẻ con như vậy...
Dì vừa nói, vừa lắc mạnh bàn tay hai người đang nắm nhau, không biết là muốn nhắc nhở gì đó hay chỉ muốn buông ra. Kết quả, đối phương cầm chặt hơn, Thiết San Hô quay đầu nói với dì:
- Ta biết việc này không thể tùy tiện nói, nhưng hiện tại nói ra vẫn tốt hơn là chúng ta đơn độc chiến đấu, chung quy vẫn phải bước qua cửa ải của cha, cho dù không qua cũng phải nghĩ cớ lừa dối cho bằng được chứ, nếu không chẳng lẽ phải trốn tránh ông ấy cả đời? Hay là ngươi thật sự muốn ta gả cho Nhạc Minh Kha hoặc bất kỳ tên nam tử nào khác?
Trong bốn người ở đây, kể ra Thiết San Hô nhỏ tuổi nhất, nhưng lúc này cô bé nói chuyện lại rõ ràng mạch lạc, rất có trật tự. Mục Cửu Nương lớn hơn cô bé rất nhiều, nghe xong lời ấy đành thở dài, không nói thêm gì nữa, chỉ nhìn về phía chúng tôi, trong đôi mắt là vẻ nghiên cứu và lo lắng, có lẽ còn có một chút tính toán.
Thấy bên kia không nói, bên này liền tiếp lời, không biết Luyện nhi nghĩ thế nào, nàng mỉm cười nói:
- Sao? San Hô muội muội, chẳng lẽ ngươi không muốn lập gia đình? Lúc đó rõ là ngươi mến mộ Nhạc Minh Kha nên nghĩa phụ mới nhờ ta làm mai mối, cuối cùng không thành, ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi với ngươi, đang nghĩ lúc nào đó sẽ bắt một người vừa lòng ở trên núi để bồi thường cho ngươi, bây giờ là sao đây?
Thiết San Hô thấy nhắc lại chuyện xưa, mặt đỏ lên, không biết vì xấu hổ hay lúng túng, rồi chợt kiên định nói:
- Luyện tỷ tỷ, lúc đó là ta không tốt, Nhạc Minh Kha là ta... là ta tức giận mới làm vậy, nào ngờ lại làm mọi người khó xử, không nhắc tới việc đó cũng được, ta bội phục tính tình Nhạc đại ca, nhưng chưa bao giờ có lòng mến mộ, ta cũng không thương bất kỳ nam nhi nào trên đời này, ta...
Cô bé dừng giây lát, quay đầu nhìn người bên cạnh, hít một hơi, nói:
- Trong lòng ta chỉ có một người, nàng không phải nam nhi, nhưng đã cùng ta lấy máu vì thề, muốn cùng hưởng họa phúc, trọn đời không rời không bỏ! Ta biết việc này kinh hãi thế tục đi ngược luân thường, có điều hai vị tỷ tỷ cũng không phải người thế tục gì đó, cho nên vẫn mong thành toàn cho tấm chân tình của đôi ta!
Ngồi nói xong, cô bé ngẩng đầu đứng dậy chuẩn bị quỳ xuống, phát hiện ý đồ của cô bé, Mục Cửu Nương ở bên cạnh cũng muốn quỳ gối cùng cô bé, nhưng đã có người nhanh hơn hai nàng một bước, Luyện nhi thoáng một cái tránh sang một bên, phẩy tay nói:
- Đừng quỳ, có quỳ cũng là quỳ không khí, ta không muốn nhận đại lễ này, tương lai khỏi phải bị nghĩa phụ nói ta khi dễ nữ nhi của ông ta.
Nàng nói lời này rất bình tĩnh tự nhiên, thậm chí xem như là nói cười vui vẻ. Thấy phản ứng của nàng như thế, lại nhìn tôi bên này đang mỉm cười, Thiết San Hô lộ vẻ vui mừng, nói:
- Các tỷ tỷ, vậy là hai ngươi bằng lòng...
- Khoan đã.
Luyện nhi vung tay áo, xoay người ngồi xuống ghế thái sư cạnh bàn nhỏ, một tay chống cằm, nhìn chằm chằm Thiết San Hô mà nói:
- Ta hỏi ngươi, mấy câu ngươi nói vừa rồi, ý tứ là cùng chung sống với Mục Cửu Nương, không phải tình thân cũng không phải tình bằng hữu, mà là tình ái chi tâm (tình yêu)? Các ngươi độc chúc* lẫn nhau, muốn cả đời ở bên cạnh đối phương, thật giống như... ừ, hơi giống kiểu tình yêu nam nữ?
(*) độc chúc: duy nhất thuộc về ai đó
Bị hỏi như vậy, hai người đang đứng bên kia nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn chưa buông tay, Thiết San Hô nhìn Luyện nhi gật đầu, nói:
- Tỷ tỷ nói đúng, đúng là như vậy, tuy rằng... hơi có lỗi với cha, nhưng trong tâm hai ta đã không thể chứa người khác, chỉ muốn kết bạn với nhau trọn đời, mong Luyện tỷ tỷ thành toàn.
- Khó mà làm được. - Luyện nhi xoay tròn con ngươi, một mực cự tuyệt.
Cự tuyệt quá đột ngột, chớ nói tới hai người Thiết Mục sững sờ, ngay cả bản thân tôi ngồi mỉm cười quan sát cũng hơi ngạc nhiên, lúc nghe nàng hỏi câu kia, còn tưởng rằng... Dời ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Luyện nhi, nhận được một cái nhìn không rõ ý của nàng, sau đó thiếu nữ này 'cười như không cười' đứng lên, vẻ mặt chợt trở nên đứng đắn, nói:
- Thật ra ta không quan trọng San Hô ngươi thích ai, nam cũng tốt, nữ cũng được, thích thì cứ thích. Chẳng qua là ta phải đứng bên phía nghĩa phụ, dù sao ta có cha nuôi trước, rồi mới có muội muội kết nghĩa. Bây giờ kêu ta bỏ qua nghĩa phụ mà giúp ngươi, thật sự có chút 'không thể nào nói nổi'.
Nàng nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, Thiết San Hô nghe xong sửng sốt chốc lát, dường như không nghĩ tới sẽ là nguyên nhân này, không kiềm được nóng nảy mà nói:
- Hảo tỷ tỷ! Tục ngữ nói 'bang lý bất bang thân' (giúp lý không giúp tình thân), nếu tỷ công nhận bọn ta, hà cớ gì phải làm khó bọn ta? Tỷ cũng biết cha tính tình nóng nảy, nếu cho ông ấy biết, chắc chắn sẽ sóng to gió lớn, đến lúc đó đôi ta hoặc là bị ông ấy chưởng chết, hoặc là từ nay về sau lưu lạc chân trời tránh xa thật xa, bất kể là loại nào, Luyện tỷ tỷ nhẫn tâm nhìn sao?
Cô bé càng nói càng nóng nảy, nói đến đây thì quay đầu nói với tôi:
- Trúc Tiêm tỷ tỷ, cũng nói giúp đi mà, tỷ tâm địa tốt, nhất định là không muốn cảnh kia xảy ra đâu, phải không?
Đối diện lời xin giúp đỡ kia, tôi đương nhiên không thể làm ngơ, nhưng lại không rõ rốt cuộc Luyện nhi tính làm gì, đang không biết nên bắt đầu như thế nào thì Luyện nhi đã giành trước một bước mà nói với Thiết San Hô:
- Ngươi đừng lôi kéo nàng, nàng có lòng tốt, nhưng mà không thể ra lệnh cho ta, hơn nữa ta mới là người nhận nghĩa phụ, nàng khuyên cũng vô dụng. - Nói xong nhanh chóng nháy mắt với tôi.
- Luyện tỷ tỷ, tỷ nói nên làm sao mới được? Thật sự muốn bức ép bọn ta hay sao?
Thiết San Hô sốt ruột giậm chân, Mục Cửu Nương ở bên cạnh vỗ nhẹ lưng cô bé, miệng nói thầm gì đó, dường như đang khuyên cô bé đừng nóng vội.
Lúc này Luyện nhi đã mở miệng nói:
- Này...
Đối tượng chào hỏi chính là Mục Cửu Nương, Luyện nhi khẽ nhíu mày hướng dì ấy:
- Từ nãy giờ ngươi vẫn chưa nói với ta câu nào, là không có gì đáng nói à? Dù sao ngươi cũng lớn tuổi hơn, sao bây giờ lại để San Hô thay ngươi dẫn đầu nói chuyện?
Mục Cửu Nương thở dài, đi ra từ phía sau Thiết San Hô, khách khí nói:
- Luyện trại chủ, dầu gì A Hô cũng xấp xỉ tuổi ngài, lại còn là tình thân, nếu nàng nói cũng vô dụng, vậy thì ta nói càng vô dụng. Thành thật, ta vốn không muốn nói chuyện này với bất cứ ai, không liên quan đến tín nhiệm, chỉ là sợ không cẩn thận sẽ rước phải lời đồn nhảm, ta bị chồng bỏ, tuổi lại lớn, cũng không sao, thế nhưng A Hô nàng là một tiểu cô nương tốt đẹp, thật sự không nên hứng chịu những lời chỉ trích phiền lòng này... Nếu Luyện trại chủ bằng lòng giúp đỡ, đôi ta sẽ vô cùng cảm kích, nếu không được thì xin ngài nói thẳng, cho hai người bọn ta con đường sống, nhất là đứa nhỏ A Hô này.
Thật ra trước khi nói chuyện như vậy, Luyện nhi tất nhiên là có dụng ý gì đó, tôi rất rõ ràng, nói vậy Mục Cửu Nương hẳn là đã nhìn ra một chút đầu mối, cho nên mới có câu nói kia. Quả nhiên Luyện nhi ở đối diện cười ha ha, thỏa mãn gật đầu nói:
- Không tệ, xem như có mấy phần tự mình hiểu lấy, trước đó thấy ngươi im lặng, ta còn tưởng ngươi nhát gan đấy... - Ngẫm nghĩ giây lát, nói tiếp:
- Ta cũng không thích dong dài, vầy đi, nếu ngươi dám làm một chuyện thì còn có hy vọng, nếu không dám, vậy thì đừng oán trách ta đứng bên phía nghĩa phụ.
- Mời Luyện trại chủ công khai!
Lúc này Mục Cửu Nương ôm quyền trả lời, tôi và Thiết San Hô dời tầm mắt lên Luyện nhi, đã thấy thiếu nữ kia thong thả tự đắc đứng dậy, rũ rũ vạt áo, nói:
- Ngày mai ngươi và ta đánh nhau một trận, sống chết so tài, ta cũng không khi dễ ngươi, nếu ngươi có thể chống đỡ được mười hiệp thì coi như ngươi thắng, từ nay về sau ta sẽ giúp các ngươi chuyện này đến cùng; còn nếu thua, vậy thì xin lỗi, ta phải nói hết chuyện của các ngươi cho nghĩa phụ biết; đương nhiên, nếu lúc so chiêu mà lỡ tay hả... Hì hì, vậy cũng không thể trách ai, ngươi nghĩ cho kỹ, muốn chạy trốn cũng được.
Nàng cười dài nói đến thoải mái phóng khoáng, giống như là một chuyện vô cùng bình thường, trong phòng khách nhất thời im lặng như tờ.
- Ngươi... ngươi đây là ý đồ xấu xa!
Phản đối đầu tiên là Thiết San Hô, sau khi tỉnh hồn lại, cô bé lập tức nhảy dựng lên giống như con mèo bị giẫm đuôi:
- Ngọc La Sát ngươi đừng quá đáng! Ta thật tình gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, kể ngươi nghe nỗi khổ của mình, ngươi không giúp thì thôi, hà tất gì phải như vậy? Ngươi biết rõ thân thủ của nàng và ngươi chênh lệch khá xa, rõ ràng là đang làm khó nàng!
Nói xong kéo Mục Cửu Nương nói:
- Là ta bị mù rồi, đi! Nàng muốn cáo trạng cứ để nàng cáo đi, chúng ta rời đi là được!
Thông thường người dám cả gan phát giận với Luyện nhi, e rằng hậu quả khó lường. Có điều lúc này Luyện nhi lại hoàn toàn không để bụng, vẫn duy trì vẻ 'như cười như không', trong mắt hiện lên hứng thú dạt dào, điều này làm cho tôi vốn định tiến lên khuyên can đã thay đổi chủ ý, tạm thời ổn định yên lặng theo dõi sự việc, vả lại tình thế cũng chưa tới nỗi cần phải dọn dẹp.
Mục Cửu Nương bị kéo đi hai bước, chợt đứng vững, không để ý đến ánh mắt khó hiểu của Thiết San Hô, dì xoay người hỏi Luyện nhi:
- Luyện trại chủ, ngươi nói... thật sự?
- Luyện Nghê Thường ta có khi nào không thủ tín chứ?
Dĩ nhiên là nhận được câu trả lời ngạo nghễ như vậy rồi.
- Vậy thì được...
Mục Cửu Nương cắn răng, vì vậy mà cơ mặt hơi giật giật, sau đó dì như hạ quyết tâm dứt khoát trả lời:
- Đã như vậy, chúng ta một lời đã định!
Đêm nay cũng không yên ả, bởi vì trời nổi gió lớn, gió núi thổi mạnh “vù vù”, nếu không quen thì nghe hơi dọa người. Đêm gió lớn như thế mà còn phải ra ngoài, là vì có hẹn với người ta, chính xác mà nói là bị người hẹn, bị người hẹn, không ra chung quy cũng không được lắm.
- Trúc Tiêm tỷ tỷ, tỷ phải giúp bọn ta, ta thật sự không thể nào tưởng tượng nổi!
Người nói chuyện đương nhiên là Thiết San Hô, hiện tại đã là nửa đêm giờ Tý (11g-1g), cô bé này lén lén lút lút gõ cửa sổ gọi tên tôi, sau khi dẫn tôi đến chỗ có thể nói chuyện thì lập tức nói một câu như vậy, thậm chí đôi mắt đều hơi ửng đỏ.
- Được rồi, từ từ không cần gấp gáp, nói cụ thể chút.
Tôi khuyên bảo, nói chung trước hết phải thoải mái rồi mới có thể tiếp tục nói cái khác:
- Nếu là chuyện hai người bọn họ ước định trước đó, so với khuyên Luyện nhi, ta thấy thuyết phục bên kia của ngươi còn đáng tin hơn, Mục Cửu Nương nghĩ thế nào?
- Ây da, nếu có thể khuyên can lay chuyển được nàng thì ta cần gì sốt ruột như vậy! Cũng chẳng biết vì sao nữa, nàng như là đã ăn quả cân quyết tâm rồi, còn nói với ta trước đây cũng xem qua kiếm phổ được ít nhiều, mặc dù không học được, nhưng hẳn là vẫn có thể chống nổi mười chiêu này nọ. - Thiết San Hô sầu não nói:
- Ta thu dọn hành lý xong xuôi rồi, muốn kéo nàng đi, mài muốn hỏng miệng lưỡi mà cũng không được, ngày thường rất cẩn thận, sao lần này lại sống chết muốn liều mạng vậy chứ, thật là sầu chết đi được.
Cô bé rầu rĩ nói, tôi nghe lại thấy ấm áp, chỉ cười nói:
- Tính cách Cửu Nương cũng có một mặt đánh cuộc, điểm đó ngươi phải rõ hơn bọn ta, lần này dì dám liều mạng không màng sống chết, cũng là vì nghĩ cho tương lai hai người, ngươi nên vui vẻ mới đúng chứ nhỉ?
Thuận theo khuyên vài câu, chọc cho Thiết San Hô đỏ mặt vỗ tôi hai cái, nhưng dù sao vẫn lo lắng chuyện kia, chốc lát lại cau mày, nhờ tôi khuyên Luyện nhi hồi tâm chuyển ý, hoặc là, ít nhất nên thủ hạ lưu tình vân vân.
Tất nhiên là miệng đầy bằng lòng chuyện này, thật ra trong lòng biết rõ, Luyện nhi sẽ không thật sự làm gì người ta.
Chẳng qua dụng ý của nàng là ở chỗ nào, lần này mình vẫn không biết chích xác.
Thật vất vả an ủi Thiết San Hô đồng ý ngày mai tạm yên lặng theo dõi kỳ biến, rồi tiễn cô bé về phòng lại. Sau đó mới mang theo đèn lồng một mình trở về chỗ ở của tôi và Luyện nhi, cố ý tắt nến trước khi vào phòng, nhẹ nhàng sờ soạng đẩy cửa vào, mò mẫm ngồi vào chỗ của mình ở mép giường, mới vừa cởi áo ngoài, bỗng nhiên cả người căng thẳng, cảm thấy hơi choáng váng, chưa kịp hoàn hồn, đã trời đất quay cuồng mà ngã lên tấm chăn mềm mại.
- Lâu như vậy, nó kêu ngươi ra ngoài làm gì đấy?
Bên tai là tiếng cười khẽ trong trẻo, nghe rất gần, cũng rất tỉnh táo, tôi không hề thấy hoảng hốt, chỉ mỉm cười trả lời:
- Quả nhiên ngươi vẫn chưa ngủ à?
Thuận tiện chỉnh tư thế ngủ để nằm thoải mái hơn chút.
Tuy rằng trước đó Thiết San Hô gõ cửa sổ đã rất cẩn thận rồi, mà bản thân tôi lúc rời giường ra ngoài cũng không gây ra bất kỳ động tĩnh gì, nhưng cũng không có nghĩa là người bên cạnh thật sự đang ngủ. Cho dù nàng đang ngủ, chắc chắn cũng sẽ giật mình tỉnh dậy, dù sao, nàng chính là Luyện nhi - từ nhỏ đã vô cùng nhạy cảm với biến hóa quanh mình.
- Ít pha trò với ta, mau mau thành thật khai báo, nếu không sẽ không khách khí với ngươi nha.
Bên tai lại vang lên âm thanh uy hiếp, nhưng là mang tính đùa giỡn, không dọa tôi cảm thấy sợ hãi gì. Tôi vỗ vỗ cánh tay vẫn đang vòng bên hông sau khi kéo mình xuống, bật cười nói:
- Có nhắn nhủ gì đâu, ngươi cũng đoán được mà? San Hô không khuyên được Cửu Nương, mới xin ta nghĩ biện pháp làm ngươi đổi ý, ít nhất là phải nghĩ biện pháp làm ngươi có thể thủ hạ lưu tình vào ngày mai, đừng thật sự sát hại đối thủ kia.
Trong bóng tối, một chuỗi tiếng cười vang lên bên tai, giống như cảm thấy vô cùng thú vị, nàng nói:
- Vậy ngươi đáp ứng rồi? Đã chuẩn bị nghĩ biện pháp thế nào? Nói nghe thử xem.
Nghe nàng hỏi, tôi lộ vẻ cười khổ, vì không thể nhìn trong tối nên dứt khoát nhắm mắt lại, chỉ là miệng vẫn hồi đáp:
- Có thể có biện pháp nào chứ? Luyện đại trại chủ xưa nay nói một không hai, nói cũng vô dụng, nhưng thật ra ta đã nghĩ lén lút hạ chút thuốc mê cho San Hô, tiếc là không mang theo, hơn nữa...
Nói đến đây, bỗng dưng ngậm miệng.
- Hơn nữa gì?
Nàng không buông tha mà hỏi tới, còn lay người tôi hai cái, bất đắc dĩ, chỉ đành nói hết ý:
- Hơn nữa, cũng không nỡ.
Nói là thật lòng, có điều nói ra sẽ không hay lắm, đổi lại trước kia, nhất định sẽ không nói ra, nhưng mà bắt đầu từ đêm ước định ở khách điếm tới nay, dần dần cũng có chút cảm giác chân thật, không biết có phải mình ảo giác hay không, sau lúc đó, Luyện nhi thỉnh thoảng sẽ làm ra cử chỉ thân mật, tuy vẫn là ngây thơ thăm dò, nhưng dường như lại khiến người ta cảm thấy nàng đang nghiêm túc đối diện với loại định vị mới này. Vì thế, mình cũng từ từ phóng thích một ít trói buộc của bản thân, bắt đầu thử biểu đạt ra ngoài.
Nghe được câu trả lời kia, bên tai không nói lời nào, trái lại là một loạt tiếng ma sát va chạm vang lên. Luyện nhi bên cạnh cũng nằm xuống, một tay vẫn vòng ôm người tôi không rời, sau khi thoải mái nằm xong, nàng mới nhẹ giọng nói: Hừ, nói vầy còn nghe được. - Hơi ngừng giây lát, nói tiếp:
- Thật ra thì ta cũng không thực sự muốn làm khó Thiết San Hô, chỉ là không yên tâm Mục Cửu Nương, hơn nữa, ta thật khó khăn mới có thể định ước với ngươi, cớ sao đến lượt các nàng lại dễ dàng như vậy? Chung quy phải cho nếm một chút vị đắng mới được.
- Cái gì? Ngươi là vì điều này mới...
Chợt mở mắt, vô cùng ngạc nhiên mà hỏi, nhất thời khó giấu được biểu tình kinh ngạc. Nàng muốn thử thăm dò Mục Cửu Nương, cái này coi như có thể đoán được, dù sao dì ấy càng lõi đời (hiểu đời), có lẽ cũng càng ích kỷ hơn. Suy nghĩ vì Thiết San Hô thì xem như hợp lý, chẳng qua là nửa câu sau... Nếu thật sự là vậy, quả thật làm người ta dở khóc dở cười.
- Có gì sai? - Ngược lại nàng thản nhiên, thậm chí là chí khí hùng hồn nói:
- Ta phải đắn đo suy nghĩ mới coi như hòa hợp với ngươi, ta thấy các nàng đến với nhau quá dễ dàng, nào có đơn giản như vậy? Đang nghĩ cần phải nếm chút khó khăn, chịu chút đau khổ, mới xem như chân chính có tư cách ở cùng nhau chứ.
Nàng nói đến hùng hồn đầy lý lẽ, tựa như một người từng trải dùng kinh nghiệm của bản thân chụp lên đầu người khác vậy, thật sự không biết nên nói gì mới phải đây. Tôi ngẫm nghĩ giây lát, trong đạo lý kia cũng xem như 'chó ngáp phải ruồi', quyết định không phản bác nữa, chỉ vỗ tay nàng cười nói:
- Được được, theo ý ngươi, xét đến cùng thăm dò cũng tốt, có điều đừng xảy ra án mạng là được. Đã như vậy, ngày mai còn có một trận chiến, nên đi nghỉ sớm đi.
Nói xong, lại nhắm mắt.
Vừa mới nhắm mắt, trên người bỗng nhiên thêm chút trọng lượng. Người bên gối nghiêng người áp nửa người qua, hơi thở chạm vào da thịt, sau đó chợt nghe nàng cười nói:
- Ngươi đừng hòng tiện nghi, đã đánh thức ta, tỉnh dậy rồi lại ngủ, vậy phải làm lại lần nữa mới được.
Cũng sẽ không đùn đẩy cự tuyệt, thậm chí sẽ không ngượng ngùng, tôi nhẹ nhàng ôm nàng, tiếp nhận, nghênh đón phối hợp, thỉnh thoảng cũng đáp trả một ít.
Sau đêm ấy, không biết khi nào đã dưỡng thành thói quen trước khi tắt đèn đi ngủ phải thân mật một lúc. Luyện nhi vô cùng thích thú làm không biết chán, còn tiến bộ rất... nhanh... Vì vậy mình cũng dần dần buông thả chút ít, không tiếp tục dốc sức tập trung dẫn dắt phối hợp nữa, mà là từ từ nhập vào, thỉnh thoảng khi nhập sâu quá mức, cũng sẽ bắt đầu kìm lòng không đậu.
Hôn nhau, hình như từ lúc bắt đầu đã không có cơ hội đơn thuần rồi, cũng không tồn tại cái gọi là dũng khí hay không dũng khí, dù sao cũng chỉ là kỹ xảo mà thôi. Bình thường vẫn có thể khắc chế, chỉ là lúc không tự kiềm chế được thì sẽ có khoảnh khắc hoàn toàn quên mình, dẫn nàng vào miệng mà ngậm lấy, gần như càn rỡ mút quấn lấy nhau, thỉnh thoảng sẽ hơi cắn cắn, một lòng chỉ muốn giải tỏa khát khao nóng bức nơi lồng ngực.
Mãi cho đến khi nghe được một tiếng ngâm khẽ trong không gian yên tĩnh này, mới phục hồi tinh thần từ cơn dao động mãnh liệt kia, nhẹ nhàng kết thúc mà tách nhau. Không nhìn thấy dáng vẻ của nàng trong bóng tối, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập hơn bình thường, thân nhiệt của Luyện nhi hơi cao, thân thể kề sát nhau, sát đến mức có chút... không ổn.
Đột nhiên tim đập như đánh trống, không phải là vì răng môi thân mật, mà là càng lúc càng nhiều ý niệm xuất hiện trong đầu. Dục vọng này ngày thường sẽ không nghĩ tới, cũng không cho phép bản thân suy nghĩ, tận lực đẩy xa rất xa, bây giờ bỗng nhiên gần ngay trước mắt, đưa tay là có thể chạm tới.
Mà nàng chắc là sẽ không cự tuyệt, hoặc có lẽ là, hoàn toàn không biết cự tuyệt mới đúng.
Cắn cắn môi, đau đớn truyền đến, cẩn thận ôm nàng, nhẹ ôm đầu vuốt ve. Khi những sợi tóc mềm mại chảy qua kẽ ngón tay, mới khẽ thở dài nói:
- Được rồi, bây giờ ngoan ngoan ngủ đi.
Người trong lòng mơ màng nhẹ “hừ” một tiếng, bất mãn lắc lắc đầu tránh thoát sự quấy nhiễu trên đầu, rồi ôm ngược lại tôi, lúc này mới dần dần chìm vào giấc ngủ. Đến tận trước khi nàng ngủ say, vẫn có thể cảm giác được đôi bàn tay ở trên lưng không tự chủ mà nhẹ nhàng vuốt ve.
Cuối cùng Luyện nhi ngủ thật say, còn mình thì khó mà ngủ được.
Cái thứ đã từng không hề để vào mắt, mà hiện tại đã đến lúc nên phiền muộn vì nó rồi sao?
“Ham muốn” này, lúc một thân một mình, nó chẳng qua chỉ là một loại bản năng nguyên thủy mà thôi. Nhưng nếu là lưỡng tình tương duyệt, lập tức giao phó cho nó một ý nghĩa quan trọng hoàn toàn khác.