Sau khi xuất phát, một đường vô sự ngoại trừ Công Tôn Lôi vẻ mặt ủ rũ không cam lòng khi phải mỗi người một ngả. Tiếp tục đi một thêm một ngày đêm nữa, rốt cục cũng trông thấy dãy núi quen thuộc ở phía xa. Trong khoảng thời gian đồng hành, lúc bắt đầu, hồng hoa mỹ phụ vẫn mang chút phòng bị, nhưng thấy tôi một bộ thành thật cùng chủ động suốt cả quãng đường, bà rất hài lòng, nhất là dọc đường chính mình đối với bà cung kính chăm sóc. Mặc dù tính khí cổ quái nhưng lại cảm kích hưởng thụ, cho nên dần dần ở chung liền hòa hợp không ít. Thế là, khi tôi đưa ra đề nghị hiện tại sắc trời hơi tối, muốn nghỉ chân một đêm ngày mai hãy lên núi, bà liền đồng ý.
Tiến vào thôn trấn ngày trước thường đi, hai năm không thấy, nơi này phồn hoa hơn chút. Vốn là địa phương yên tĩnh gần vùng ngoại ô, nay đã thành chuyển thành phố xá sầm uất, xuất hiện rất nhiều loại cửa hàng mới lạ. Cân nhắc một hồi, tôi cố tình chọn nhà trọ mới xây ven đường, lại không nghĩ rằng điều này gây trở ngại cho kế hoạch của mình:
- Xin lỗi quý khách.
Tiểu nhị nhìn sổ ghi chép, cúi đầu khom người, đôi mắt nhỏ bé xoay chuyển:
- Gần đây người vào nam ra bắc nhiều lắm, tiểu điếm hiện tại chỉ còn một gian phòng hảo hạng, mời nhị vị xem xem.
Luận điệu cũ rích nghe đến nhàm chán, còn chưa kịp nói cái gì, liền nghe được câu trả lời chắc nịch:
- Không sao, gian này được rồi.
Trong lòng âm thầm không ổn, bên ngoài lại không biểu lộ ra, chỉ khẽ nhíu mày hướng mỹ phụ kia nói:
- Tiền bối, hay là chúng ta tìm khách điếm khác là được rồi, tội gì phải hai người chen chúc một chỗ.
Bà lạnh lùng liếc một cái, nói:
- Sao? Ghét bỏ lão nhân gia ta?
- Vãn bối không dám.
Tôi nhanh chóng tiếp lời:
- Dọc đường đi vãn bối đã từng nói qua không quen ngủ cùng người khác, bên cạnh có người sẽ rất khó ngủ, cho nên muốn thuê hai gian phòng. Nếu không, sợ đến lúc đó lăn qua lộn lại hại tiền bối không thể an tĩnh...
- Nha đầu, ta thấy ngươi một đường kính cẩn nghe lời, cũng muốn nói thẳng với ngươi...
Mỹ phụ khóe miệng khẽ nhếch:
- Ngươi càng cung kính nghe theo, lão nhân gia ta tuy rằng yêu thích, nhưng là càng không yên lòng. Nếu ông trời sắp đặt tại đây chỉ còn một phòng, vậy đêm nay ta và ngươi ở cùng một phòng, trừ khi, trong lòng ngươi có quỷ...
- Tiền bối quá lời, vãn bối chỉ là nghĩ ngày mai phải lên núi, không dám quấy nhiễu ngài nghỉ ngơi. Nếu đã nói như vậy, thế thì cung kính không bằng tuân mệnh.
Tôi liền ôm quyền, bình tâm tĩnh khí trả lời, khắc chế cảm xúc không dám để lộ sơ hở. Quả nhiên “gừng càng già càng cay”, đoạn đường này vốn tưởng chiếm được chút tín nhiệm, thời khắc mấu chốt, lại là dã tràng xe cát. Cho dù như vậy, cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội....
Tiểu nhị linh hoạt khôn khéo, mới đầu thấy chúng tôi đối thoại cũng không chen vào, hiện tại nghe tới đây, vội vã xoa dịu nói:
- Nhị vị khách quan, không vấn đề không vấn đề, phòng tuy chỉ có một giường nhưng vô cùng rộng rãi, lát nữa ta gọi mấy người mang thêm một cái giường vào, bảo đảm nhị vị sẽ không ai quấy nhiễu ai, ngủ một giấc tới hừng đông a.
Như vậy, việc này xem như định đoạt xong rồi, chúng tôi theo hắn đi tới lầu hai đến gian phòng bên trái, đẩy cửa ra, đúng là sạch sẽ rộng thoáng. Tiểu nhị kia cũng không nuốt lời, pha trà xong liền rời đi, trong chốc lát quả nhiên có hai người quay lại, trước tiên ba chân bốn cẳng dời chiếc tủ nhỏ bên cửa sổ ra, sau đó khiêng giường cùng chăn bông đến, một bộ tận tâm tận sức. Bọn họ đang bận rộn, chúng tôi ở một bên chờ đợi. Có lẽ nghĩ đến mai sẽ là một trận chiến ác liệt, hồng hoa mỹ phụ không nói lời nào liền khoanh chân ngồi trên giường tĩnh tọa vận công điều dưỡng sinh khí. Đã như vậy tôi không thể đơn độc một người đi làm việc khác, chỉ đành ngồi bên bàn gỗ cạnh chiếc giường, trước hết âm thầm sắp xếp lại kế hoạch tối nay hai lần, cũng không dám nghĩ nhiều, sợ trên mặt lộ ra sơ hở, cưỡng ép bản thân thẫn thờ thả hồn lên mây.
Nói là thả hồn trên mây, kỳ thực nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chuyện trước mắt. Suốt đường đi, ngoại trừ nghĩ kế hoạch tẩu thoát, chính là cố gắng hồi tưởng. Tuy vẫn không chắc thế giới này có phải là thế giới trong sách truyện hay không, nhưng nước đã đến chân, vẫn muốn tìm nhánh cỏ cứu mạng. Do đó, không khỏi nỗ lực đi đào bới, hy vọng có thể nhớ được một vài đoạn thoát khỏi cục diện bất lợi, chí ít, cũng muốn biết rõ sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì, hoặc là, đối mặt là ai. Thế nhưng, dọc đường miệt mài suy nghĩ, không làm sao nhớ được có nhân vật như thế này. Đã từng tìm trăm phương ngàn kế hỏi thăm, thí dụ như mượn lễ nghi thỉnh giáo danh tính, thật khó chọn được lúc phụ nhân đang cao hứng nói chuyện, kết quả chỉ là đảo mắt nói:
- Ngươi có thể gọi tiền bối, hoặc Công Tôn đại nương là được.
Được rồi, Công Tôn đại nương, cái tên này vậy mà lại nhớ tới có, đáng tiếc bà hiển nhiên không thể nào là giai nhân Công Tôn thị kia, Thịnh Đường nữ tử múa kiếm khí động tứ phương, liền phiền muộn ngồi xuống, trong đầu càng hỗn độn không thôi. Thậm chí là vậy, cũng không chịu từ bỏ, dù sao việc này liên quan đến sư phụ, thậm chí là an nguy của Luyện nhi. Vì lẽ đó, giờ khắc này ngồi đây, trong lòng ngẫm nghĩ, ánh mắt phiêu lãng vô tình rơi trên người đang vận công trên giường nhỏ, đặc biệt là đóa hoa hồng cài bên tóc mai của bà... Không hiểu tại sao, tôi luôn cảm thấy bông hoa này hình như ám chỉ cái gì đó. Thế gian này nữ tử mặc đồ đỏ cũng không có gì ngạc nhiên, tuổi bà dù không nhỏ nhưng dung nhan vẫn xinh đẹp bất lão, cài một đóa hoa cũng không có gì kì quái, tuy nhiên có lẽ quá mức dễ thấy đi. Thế nên, nhìn càng lâu lại càng thấy quái lạ. Nâng đầu, nhiều lần ở trong lòng lẩm bẩm hồng hoa... hồng hoa... hồng hoa... Hy vọng có thể dựa vào đó mà đột phá, suy nghĩ suy nghĩ, trong đầu không nghe lời nhảy ra cái “Hồng hoa hội”, hại tôi dở khóc dở cười gõ gõ đầu. Không ngờ tới một màn mờ ám như vậy, truyền đến người đang nhắm mắt tĩnh tọa lên tiếng:
- Tiểu nha đầu, ngươi gõ đầu làm gì?
Lời này không trầm không bổng truyền vào trong tai, tôi nhất thời bị dọa nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn lại, phụ nhân kia rõ ràng chưa từng mở mắt, sao có thể thấy được rõ động tác của mình? Trong lòng chần chừ, vẫn là quyết định thẳng thắn nói ra nghi ngờ:
- Tiền bối ngài... Làm sao không mở mắt vẫn thấy được vãn bối?
- ... Nói nhảm!
Bà vẫn ở tư thế tĩnh tọa, nhắm mắt khinh thường nói:
- Ngươi căn cơ còn thấp, tất nhiên không biết phương pháp này. Thế gian này vạn vật nếu chỉ dùng một đôi mắt này nhìn, có thể thấy tất cả sao?
Dừng một chút, dường như không muốn giải thích thêm, hỏi lại lần nữa:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta, gõ đầu làm cái gì đấy?
Đối với người từng trải lão luyện này, lúc không thể nói dối, tuyệt đối không cần nói dối. Tôi không che dấu, hồi đáp:
- Vừa rồi đang đoán lai lịch của tiền bối, đoán tới đoán lui suy nghĩ không thông mới tiện tay gõ mình hai cái, cũng không có ý gì khác.
Bà “hê hê” cười hai tiếng nói:
- Coi như ngươi thành thật, vừa nãy tầm mắt ngươi rõ ràng dừng trên người ta một lúc lâu, nếu nói không liên quan đến ta, ta thực sự không tin. Chỉ là lai lịch này có cái gì mà phải đoán, không phải ta đã nói cho ngươi biết tục danh của ta rồi sao?
Tôi đáp:
- Vãn bối đần độn, lại kiến thức nông cạn. Tuy biết tiền bối tục danh những vẫn là không biết gì cả, lại không dám truy hỏi, cho nên mới tự mình suy nghĩ lung tung. Tiền bối không cần để ý.
- Ha? Thế ngươi suy nghĩ lung tung gì đó? Nói nghe thử xem.
- Vãn bối chỉ là nghĩ...
Do dự trong nháy mắt, cảm thấy nói ra cũng không vấn đề gì, thuận tiện nói:
- Vãn bối chỉ là nghĩ, đóa hoa hồng bên tóc mai của tiền bối, hình như có gì đó đặc thù...
Một lời thốt ra, bên kia đột nhiên mở mắt, một đôi mắt sáng thẳng tắp hướng bên này mà đến, sắc bén khiến người rùng mình! Tôi lập tức nghĩ mình nói sai cái gì rồi, nhưng lại thấy bộ dạng của bà không giống đang tức giận, lúc này mới bình ổn nội tâm, thản nhiên mặc bà nhìn chằm chằm. Một lát sau, con ngươi sắc bén tản đi, bỗng nhiên “ha ha” cười nói:
- Không sai, không sai. Nha đầu ngươi tuy rằng hiểu ít, võ công cũng chẳng giỏi, nhưng ánh mắt đúng là rất chính xác, không tệ!
Nói vài câu thì dừng lại, tiếp tục nói:
- Còn ta là ai a, chờ gặp sư phụ ngươi tự nhiên sẽ nêu tên gọi, ngươi chỉ cần thành thành thật thật dẫn ta đi gặp nàng, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết, hà cớ gì lúc này hàm hồ suy đoán? Hử?
Tôi cũng không nhiều lời, phụ họa “dạ vâng“. Vừa lúc, điếm tiểu nhị kia cho người mang giường gối xong xuôi, đang hoan hỉ hướng tôi trình bày, ngôn từ có vài phần dụng ý xin ban thưởng. Đi qua nhìn, đúng là vững chắc sạch sẽ, tôi liền lấy ra vài bạc vụn, một bên khen hắn một bên đưa tiền, tiểu nhị thấy vậy mặt mày hớn hở, vội vã nâng tay nhận lấy, cách tôi thật gần, lòng bàn tay khẽ lật, bên trên thình lình vài kí tự màu than đen “Đừng động cửa sổ“. Tôi khựng lại, động tác hơi đình trệ, tiểu nhị kia thế mà lại nước chảy mây trôi đem phần thưởng đón lấy, lớn tiếng tạ ơn, cho tiền vào túi thuận tiện xoa một cái, trên vạt áo để lại vết bẩn, bàn tay cái gì cũng không còn, sau đó liền cúi đầu khom lưng rời khỏi phòng.
Bởi vì hắn biểu diễn tinh vi nên hồng hoa mỹ phụ vẫn không phát hiện điểm gì bất thường. Tôi cũng khôi phục tự nhiên, giả vờ thu dọn giường nằm, tới bên giường nhìn kỹ, một cánh cửa sổ đúng là khép hờ, không nhiều không ít, chỉ chừa khe hở rộng chừng một ngón tay. Trong lòng nghi vấn, đây là ý gì? Xảy ra chuyện gì? Tiểu nhị hành tung quái lạ như vậy, lẽ nào đây là hắc điếm trong truyền thuyết sao? Nếu là hắc điếm, hành động vừa rồi cũng không lý giải được... Này không lẽ định giúp tôi? Điều này cũng không thể, những người này khuôn mặt đều xa lạ, tôi cùng bọn hắn không quen biết, huống hồ bọn họ cũng không biết tôi đang gặp phải chuyện gì, vào điếm này cũng là trùng hợp, nếu gọi là trợ giúp, làm sao giải thích? Hay là.... Chẳng lẽ là đến tìm hồng hoa mỹ phụ? Nếu là như vậy, thấy tôi cùng bà cười nói thì càng nên phòng bị tôi mới phải nhỉ... Trong đầu xoay chuyển hết tốc lực, tay lại không nhàn rỗi, tôi đông xoa xoa tây dịch dịch, giống như thật sự đang dò xét chăn đệm. Chờ đến trong tay nắm được rồi, xoay người lại, trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh như nước.
Nghĩ là nghĩ không thông, nhưng vô luận thế nào, đêm nay, chắc chắn có chuyện phát sinh là được. Chỉ hy vọng tất thảy như tôi mong muốn.