Tôi, ghét bị thương.
Ghét bị thương ngoài dự đoán, ghét bị thương bất ngờ từ phía sau.
Ghét bị thương, cho nên từ khi ra đời đã luôn cẩn thận từng li từng tí, thận trọng, không muốn hành xử sai lầm, không muốn tin nhầm người, không dính líu vào mối quan hệ quá phức tạp, không bỏ ra quá nhiều tình cảm không cần thiết, trước khi làm gì đều phải ước tính nhiều lần, luôn ưu tiên suy xét đến kết quả xấu nhất, với hy vọng sẽ có chuẩn bị, sẽ không kinh ngạc hoảng sợ dù cho đứng trước cục diện khó khăn đi chăng nữa.
Thế nhưng dù đã cẩn thận như vậy, đến bước này, cuối cùng vẫn chẳng thể đề phòng, chỉ vì có một số người một số việc, quá mức khó mà tưởng tượng nổi!
Người điên! Một từ này thoáng qua trong đầu.
- Ngươi chết đi!
Cô gái trước mắt vung kiếm đâm xuống, màu đỏ thẫm trên thân kiếm kích thích thần kinh, nếu tiếp tục bị thương nữa thì coi như xong đời! Mang theo suy nghĩ này liều mạng xoay người, cuối cùng cũng có thể tránh thoát một kích kia, mũi kiếm đâm trên tảng đá trong bùn, vang lên một tiếng "keng" chói tai.
Một kích thất bại, chỉ thấy đối phương thu hồi chiêu vừa nãy rồi bỗng đánh tới, đừng tới đây! Theo bản năng nhấc chân, mạnh mẽ đạp một cước, đối phương loạng choạng lui về sau ngã xuống đất, nhưng mà bản thân mình cũng không hề tốt đẹp chỗ nào.
Lảo đảo vài bước, gắng gượng vịn cái bàn bên cạnh chống đỡ thân thể, sau lưng đau đớn đến muốn ngất, tôi biết ở đó đang có máu chảy ra, biết bị đâm rất sâu rất nghiêm trọng, nhưng lại hoàn toàn không rõ cụ thể sâu bao nhiêu nghiêm trọng bao nhiêu, sinh lý đau đớn cộng thêm tâm lý hoảng sợ khiến người ta sắp hít thở không thông, cắn răng thở dốc, hung hăng nhìn lại, vẫn là nhịn không được hỏi ra một câu:
- Vì sao? Vì sao làm vậy!
Không thể hiểu nổi, mà cũng không có lý do nào giải thích được toàn bộ chuyện vừa mới xảy ra!
Chẳng lẽ cô ta điên thật rồi?
Mình kinh hoảng khó hiểu, còn đối phương thì không cho là vậy, cô gái tên Đông Duẩn kia đang giãy dụa bò dậy từ dưới đất, tóc tai rối bời nhếch nhác vô cùng, tay vẫn đang nắm chặt thanh đoản kiếm nhuốm máu, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy ác ý.
- Ngươi đáng chết, ngươi nên chết từ lâu rồi!
Mắt của cô ta đỏ ngầu hung ác, không giống như là trả lời câu hỏi của tôi, trong miệng tự la hét ầm lên:
- Không có ngươi thì tốt rồi, không có ngươi, mọi chuyện sẽ không xảy ra! Không có lời của ngươi, trại chủ vẫn sẽ ở trong trại, có trại chủ thì làm sao sẽ xảy ra chuyện như thế? Mấy tên quan binh đó có là gì! Sơn trại sẽ không bị phá hủy! Tỷ muội sẽ không thương vong! Mọi thứ đều sẽ không phát sinh! Tất cả, là ngươi! Toàn bộ đều là ngươi!
Kêu gào xong, không biết cô ta lấy khí lực từ đâu, bất thình lình bật người lên, vung khua đoản kiếm hùng hổ vọt tới bên này, miệng vẫn kêu lớn:
- Ngươi đồ tai họa, có tài đức gì mà được nàng coi trọng đến vậy? Toàn bộ chấm dứt ở đây đi! Ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!
Tôi biết trên đời này có câu "giận chó đánh mèo", tôi biết người có ưu phiền sẽ tìm chỗ phát tiết, mỗi người đều có kiếp nạn của riêng mình, nhưng hành vi trước mắt đã vượt quá mức rồi, hoặc có lẽ cô ta thật sự đã bị điên rồi.
Nghĩ đến đây thì dừng lại, không còn thời gian suy nghĩ nhiều nữa, thấy người xông lên, lập tức theo bản năng sẽ tung chưởng đánh trả, một người tầm thường như thế không cần gì phải sợ hãi, nhưng mà vừa mới vận khí, trên lưng lại đau đớn dữ dội gần như đánh tan nội tức (nội: bên trong, tức: hơi thở), hoảng hốt không dám vận khí nữa, chỉ đành nhịn đau lách mình né mũi kiếm, thuận thế đá cái bàn hướng đến cô ta, ít ra cũng có thể tranh thủ một chút thời gian.
Ai ngờ người này bị cái bàn đánh trúng nhưng chỉ hơi ngả nghiêng một chút, dường như không hề cảm giác đau đớn, chợt tiếp tục xông tới!
Đối phương có vũ khí sắc bén, mình thì bị thương không dám vận công, cục diện đến nước này đã là vô cùng nan giải, vậy mà phía ngoài như muốn góp vui, vừa lúc vang lên âm thanh mà tôi không hề muốn nghe nhất.
"Ở đây! Chính là chỗ này! Tiếng kêu là từ chỗ này phát ra!"
"Là doanh trướng của Vương đại nhân! Thủ vệ đâu? Không thấy thủ vệ!"
"Nhanh lên! Đã xảy ra chuyện gì? Vào xem!"
Lo nghe động tĩnh bên ngoài, bản thân vì phân tâm mà suýt chút nữa đã bị Đông Duẩn đắc thủ, lúc hơi lạnh sượt qua da thịt, khóe mắt thoáng liếc thấy một góc mành trướng vừa dày vừa nặng được nhấc lên, tôi bất chấp kiêng kị, mặc kệ nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma, vận khí bổ tới, nhân lúc quan binh còn chưa hoàn toàn thấy rõ tình huống, tôi đoạt lấy binh khí, trở tay chém ngược hai cái rồi xông ra ngoài!
Không có thời gian ngẫm nghĩ, chỉ biết nếu tiếp tục ở trong đại trướng, chắc chắn chính là cá trong chậu.
Mưa lạnh đánh vào người, đối với thân thể mất máu đang lạnh run thì chẳng khác nào tuyết thêm một tầng sương, vừa rồi tùy tiện vận công dường như đã trút hết phần nội lực cuối cùng, nhìn hơn mười quan binh đang chắn trước trướng, tôi chỉ cảm thấy cổ tay vô lực, nhưng vẫn gồng mình chiến đấu, dùng chiêu thức sắc bén quật ngã liên tục mấy tên, sau đó lẩn tránh, nhìn lại phía sau, Đông Duẩn cũng đã ra ngoài, đang dùng đoản kiếm đâm vào lồng ngực một quan binh trước mặt.
Tuy rằng đâm trật người rồi đánh loạn xạ, nhưng trên mặt cô ta vẫn hiện lên nụ cười quỷ dị, giống như giết chết quan binh cũng là thu hoạch làm vừa lòng cô ta.
Thế nhưng mục tiêu quan trọng nhất vẫn không đổi, sau khi rút kiếm ra, không màng máu bắn tung tóe trên mặt, một lần nữa cô ta lại đâm về phía tôi.
Kẻ điên khùng đáng thương, là ấn tượng cuối cùng của tôi dành cho cô gái tên Đông Duẩn này.
Sau đó, tôi không rảnh để ý cô ta nữa, tiếng kèn lệnh vang lên, trong màn mưa, doanh trại đang yên tĩnh chợt trở nên nhốn nháo, vô số quan binh chen chúc mà đến, bao phủ tất cả, cũng cắt đứt mọi thứ, trong tầm mắt chỉ có ánh sáng phản chiếu của áo giáp và binh khí không ngừng lay động, tôi chỉ biết ngoài mình ra, toàn bộ đều là địch thủ, đều có thể giết, không giết sẽ chết, ngươi chết ta sống!
Dường như đã giết đến đỏ mắt, ngoại trừ sát tâm, vẫn có lý trí luôn luôn nhắc nhở, nếu muốn sống, không thể tiếp tục chém giết dây dưa như vậy.
Dựa vào lý trí nhắc nhở, trong chiến loạn, tôi kiên trì di chuyển ra phía ngoài, chân khí trong cơ thể đứt quãng khi có khi không, đã không còn tâm trí suy nghĩ vì sao, chỉ biết hễ có thể vận chút xíu lực, thì sẽ dùng toàn bộ để khinh thân nhảy lên, đối thủ bên cạnh từ từ giảm dần, mà cây cối xung quanh càng thêm rậm rạp, lúc này tôi mới phát hiện mình đã vô thức chạy vào rừng cây, bỏ lại phần lớn quan binh ở đằng sau.
Có hy vọng, nhưng mà truy binh vẫn đang tiếp tục, còn cơ thể này đã sắp không chống đỡ nổi, lảo đảo đi về phía trước, chỉ biết máy móc chạy nhanh, nếu giây tiếp theo suy sụp ngã xuống, tôi thật không biết mình còn có thể điều khiển tay chân cử động nữa hay không.
Cả tấm lưng đã mất đi cảm giác, giống như không hề tồn tại.
Với tình trạng này, lúc mơ hồ nghe thấy không xa ở phía sau, một đám truy binh đang kêu gào cung thủ tiến lên, chút hy vọng yếu ớt trong lòng cũng ảm đạm theo.
Không biết nhóm người Thiết San Hô ra sao rồi? Thời gian tôi tìm người đã đủ cho họ kịp thời rời đi bình yên chứ nhỉ!? Cộng thêm một mớ rối loạn kia, toàn bộ chắc đã bỏ chạy rồi mới đúng, dù sao trước đó mọi người đã ước hẹn rồi.
Mà đêm nay toàn bộ người trong sơn trại sẽ rời Định Quân Sơn, đi tìm chỗ an toàn, một lần nữa đặt chân cắm rễ, chờ đợi trại chủ trở về.
Lúc ấy họ sẽ nói với Luyện nhi thế nào? Mà Luyện nhi sẽ phản ứng ra sao?
Nàng, hiện giờ, đang làm gì?
Nực cười đây chính là tử kiếp khó thoát sao? Thế nhưng không phải vì nàng, chỉ bởi vì một lý do hoang đường.
Trong lòng hầu như đã thỏa hiệp, dù vậy, bước chân vẫn không hề ngừng lại, thân thể dốc hết toàn lực lao về phía trước, bản năng cầu sinh không cho phép thỏa hiệp. Đến khi bên tai nghe được tiếng lệnh thúc giục chuẩn bị cung tên, đằng trước tầm mắt, mơ hồ hiện ra một dòng suối bắt ngang.
Có dòng suối cũng không kỳ lạ, nơi này là rừng núi, mà quân doanh đương nhiên phải trú đóng nơi gần nguồn nước. Có điều mưa to hơn nửa ngày đã làm dòng chảy của con suối thay đổi, mực nước dâng cao làm lòng suối như rộng hơn, dòng nước chảy xiết, ầm ầm gào thét, tung bọt trắng xoá. Bây giờ dòng suối trước mắt cũng không khác gì một hiểm địa, vì bản thân đã không còn đủ sức nhảy qua được nữa.
Trước lang sau hổ, cả hai đều hiểm nguy, phải lựa chọn bên nhẹ hơn mà theo.
Khi phía sau vang lên âm thanh mũi tên lông chim xé gió bay đến, tôi dứt khoát phi thân lên, nhảy không qua, lập tức rơi vào trong nước!
Không còn nghe được bất kì tiếng động nào nữa, phút chốc lạnh buốt thay thế, nước bao trùm tất cả, nhất thời thính giác thị giác mất hết, theo bản năng nín thở, còn lại không do tôi làm chủ nữa. Thế nước rất mạnh, dòng nước xiết cuốn theo tất cả cuồn cuộn đẩy về phía trước. Cho đến khi có thể vật lộn ngoi lên mặt nước thở một cái, cảnh tượng trước mắt đã hoàn toàn thay đổi, quan binh gì đó mưa tên gì kia, toàn bộ đã không thấy.
Thế nhưng đây cũng không có nghĩa là an toàn, cùng lắm là đổi thành một loại nguy hiểm khác, nguy hiểm mà tự nhiên mang lại.
Dòng nước mạnh mẽ vỗ vào từng tấc da thịt, tấm lưng vốn mất đi tri giác lại truyền tới đau nhức tê liệt, chỉ có phần nước bao quanh thân thể là màu đỏ, màu đỏ xuôi theo dòng nước chảy về phía xa xa, cuối cùng bị pha loãng trong làn nước đục. Chính mắt nhìn thấy màn này, tuyệt đối không phải là thể nghiệm vui sướng gì.
Nhiệt độ nước quá thấp là một loại phiền phức khác. Tay chân vốn vô lực bây giờ hoàn toàn không thuộc về mình nữa, vì vậy tự giải thoát trở nên vô cùng gian nan. Nhiều lần mò tới cành cây mỏm đá bên bờ, đều bởi vì không có sức mà không thể bắt giữ được, chỉ đành tiếp tục mặc cho nước chảy bèo trôi.
Cảm quan đang dần mơ hồ, gần như mất đi khả năng suy tính, trong lòng biết rõ sắp mất ý thức rồi, nếu không gắng sức lên bờ, sẽ thật sự bị dòng nước xiết này nuốt chửng.
Sau cùng trong tầm mắt xuất hiện một nhánh cây chìa ra mặt nước, tôi dùng toàn lực đưa tay nắm lấy, thành công không? Không biết.
Toàn bộ phần ký ức tiếp theo đã không có nữa rồi.
Mơ mơ màng màng, mơ mơ màng màng tỉnh một lần...
Mùi, là mùi bùn và cỏ tươi, mang theo sức sống... Cảm giác ngột ngạt khó thở đã biến mất, thân thể như đang lọt vào sợi bông mềm mại, thật thoải mái... Chỉ có từ phần cẳng chân trở xuống vẫn cảm giác được dòng nước đang mạnh mẽ giội rửa, nhưng cũng đang từ từ rút ra khỏi dòng nước... Khoan đã, rút ra?
Rốt cục thanh tỉnh một chút, thật vất vả, mới lờ mờ mở mắt, trước mắt vừa khéo là một gốc cây xanh nhạt, nó đang di chuyển từng tấc từng tấc... Không, không phải nó di chuyển, mà là chính tôi!
Mạnh mẽ ngẩng đầu, có gì đó đang kéo thân thể tôi, không nhìn được là cái gì, nhưng quả thật có cảm giác được một lực lượng nào đó kéo đi, sắc trời ảm đạm, cánh tay phải duỗi thẳng như bị một vật vô hình nắm kéo, thân thể trên bụi cỏ tiến về phía trước từng chút một, lưu lại một đường thật dài, ngoằn ngoèo rời xa bờ suối.
Tiềm thức liên tưởng đến động vật ăn thịt, trong lòng bàng hoàng, kéo cánh tay phải về định hợp lực nhảy lên, bỗng nhiên có gì đó xé không bay đến, cần cổ tê rần, trước mắt lại tối sầm.
Mở mắt một lần nữa, là trong bóng tối, bóng tối rất trầm rất yên tĩnh, không có ánh sao không có tiếng gió không có nước đọng, bởi vì đang nằm sấp nên hít thở nghe được mùi cỏ khô, dưới người mềm mại, xúc cảm khô ráo thật dày, cho nên tôi nghĩ bản thân chắc đang nằm sấp trên một đống cỏ khô.
Đây không giống như đang ở vùng hoang dã, bởi vì không khí gần như không lưu động, không nhìn thấy bất cứ thứ gì, cũng không nghe được âm thanh nào, càng nguy hiểm hơn là, không thể cử động, ngoại trừ cái đầu nặng trịch vẫn có thể chuyển động trái phải, phần dưới cổ trở xuống hầu như không có cảm giác, giống như cả người đều không tồn tại vậy, còn chưa nói đến dùng sức ngọ nguậy gì đó.
Lúc này mới phát hiện, trong cơ thể cũng là trống rỗng, nội tức chân khí gì đó, không hề cảm giác được một xíu nào.
Việc may mắn duy nhất chính là, không cảm giác được đau đớn phía sau lưng.
Trong bóng tối, lần này không có thứ gì đánh tới, là chính mình chủ động ngủ mê man.
Nếu còn sống, thì phải lo chuyện còn sống.
Bởi vì tự giác nghỉ ngơi dưỡng sức, lần thứ ba tỉnh dậy, tinh thần đã khá hơn nhiều, lần này xung quanh có chút ánh sáng mờ nhạt đến từ phía sau, tia sáng rất yếu, vào được chỗ này đã là cực hạn, chỉ có thể lờ mờ nhìn được bốn phía là vách đá lồi lõm, bùn đất cỏ khô, hướng sâu bên trong đen như mực, dường như không thấy đáy.
Tôi nghĩ đây là sơn động, chính xác là một sơn động, có điều hơi thấp, chắc chắn không thể đứng thẳng người được, thay vào đó là hẹp dài, như động rắn của cự mãng (mãng xà khổng lồ), quanh co khúc khuỷu kéo dài vào phía trong, không biết sâu cỡ nào dài bao nhiêu.
Đương nhiên nơi này không có cự mãng, nếu không sao mình vẫn có thể bình yên nằm ở đây? Cự mãng sẽ không thả con mồi trên cỏ khô, cũng sẽ không biết trị thương cho con mồi.
Cơ thể vẫn không cử động được, nhưng không biết làm thế nào mà y phục đã khô toàn bộ, trên lưng có chút cảm giác mát lạnh, đó là vị trí bị thương.
Thử gọi hai tiếng, không ai trả lời.
Là được ai cứu? Ai cứu người mà lại không chịu hiện thân? Còn phải bỏ người ở chỗ này? Thân thể không thể nhúc nhích là thế nào?
Tôi tự nói cuộc đời sẽ không có kỳ ngộ gì đó, nhưng hiện tại có thể xem là một kỳ ngộ, bụng đầy nghi hoặc mà không có người tới giải khai, mình cũng không tìm ra đáp án, cũng không có bao nhiêu sức để đi tìm hiểu, đủ thứ chuyện xảy ra đã tiêu hao toàn bộ tinh lực. Tôi không biết thương thế kia cách tử vong bao gần, chỉ biết hiện giờ mình cực kỳ suy yếu, thế cho nên phần lớn thời gian đều thân bất do kỷ mà ngủ mê man.
Thi thoảng tỉnh lại, luôn cảm nhận được mát lạnh yếu ớt trên lưng, bên cạnh đôi khi sẽ thấy khoai lang quả mọng đã được rửa sạch, tuy hiểu đây là ý gì, nhưng bản thân vẫn cẩn thận giám định một lúc, mới chọn cái mình biết đại khái mà dùng miệng ngậm vào.
Về mặt nào đó, đây hoàn toàn là một cuộc sống giam cầm trá hình, bởi vì phần lớn thời gian đều ngủ mê man ở đây. Tôi không rõ cuộc sống như thế kéo dài mấy ngày rồi, cảm giác như đã bảy tám ngày, nhưng biết đâu thực tế mới có ba bốn ngày thì sao. Thế nhưng không thể phủ nhận, loại cầm cố nghỉ ngơi này có ích rất nhiều đối với việc hồi phục tinh lực, đã dần dần giảm bớt thời gian ngủ mê mệt.
Hôm nay bên ngoài có ánh sáng, tôi vẫn chưa rơi vào trạng thái ngủ say, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, chợt cảm giác cỏ khô bên cạnh vang lên âm thanh va chạm nhẹ, tôi mở mắt ra, trước mặt xuất hiện một ít quả mọng tươi ngon.
Không có ai bên cạnh, cũng không nghe được bất kỳ tiếng xé gió nào, quả mọng hoàn hảo không hư tổn, có thể ở xa ném vào chính xác như thế, chứng minh thân thủ người này tuyệt đối không kém.
- Tiền bối! - Tôi nắm chặt cơ hội, ngẩng đầu cao giọng gọi vào phía trong:
- Ta biết tiền bối đang ở đây, nhận được tương trợ vô cùng cảm kích, vẫn mong tiền bối hiện thân!
Tiếng la vọng trở về từ không gian thu hẹp, nghiêng tai lắng nghe, bên trong bóng tối không hề có phản ứng, không dám bỏ qua bất kỳ một chút cơ hội nào, vì vậy tôi vẫn kiên trì nói:
- Tiền bối, chân nhân trước mặt chưa bao giờ nói láo, tại hạ tên gọi Trúc Tiêm, xông vào quân doanh để cứu người, nào ngờ liên tục xuất hiện biến cố, đến nỗi thân rơi vào hiểm cảnh phải nhảy suối cầu sinh, còn được tiền bối cứu giúp chữa thương, ân cứu mạng không dám quên, có điều lúc này vãn bối còn có việc lo lắng, không thể yên lòng, mong rằng tiền bối có thể giải khai ràng buộc thả vãn bối đi, đại ân đại đức, ngày sau nhất định tương báo!
Đúng vậy, hết lời cầu xin, đơn giản chỉ là việc này. Có lẽ bản thân đã bị thương rất nặng, nhưng toàn thân không thể cử động nhất định không liên quan đến thương thế của bản thân, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có lời giải thích này.
Không biết tâm tư của đối phương, chỉ đành thành khẩn đối đãi, tôi thật lòng nói xong, một lúc lâu sau, rốt cục nhận được một tiếng thở dài trong bóng tối.
- Ngươi nghĩ kỹ chưa?
Giọng nói trầm tĩnh già nua, khàn khàn khô quắt như quỷ mị, thậm chí nghe không ra là nam hay nữ:
- Miệng vết thương trên lưng ngươi rất sâu, đã tổn thương đến kinh mạch tổn hại đến phế phủ, nếu lệch lên ba phần thì có Đại La thần tiên cũng khó cứu sống, cho dù bây giờ chuyển biến tốt, nhưng chưa phải là chuyển nguy thành an, nếu tùy tiện hành động làm vỡ miệng vết thương, chính là tự chuốc vạ vào thân, đừng không biết lợi hại.
Tuy rằng giọng nói này dọa tôi hơi sợ, nhưng nội dung lại tràn đầy thiện ý, tôi vui vẻ nói:
- Vãn bối đã biết, đa tạ ý tốt của tiến bối, vãn bối sẽ cẩn thận!
Vốn là thành tâm cảm tạ, ai ngờ hình như đã động chạm gì đó, bên kia nhạt nhẽo "hừ" một tiếng, nói:
- Ý tốt? Lão nhân gia ta sao mà có ý tốt với đám tiểu nữ oa nhi các ngươi, ngọn núi đang tốt đẹp, sau khi các ngươi tới đã làm ô nhiễm không khí, bản thân ồn ào không nói, còn dẫn tới một đám nam nhân đánh đánh giết giết, quấy nhiễu người thanh tĩnh, nếu không phải sợ ngươi chết ở đây sẽ làm bẩn nơi thanh tu của ta, ai sẽ quan tâm ngươi chết sống, mà thôi, hiện tại ngươi đã có thể hít thở rồi, sau này muốn sống muốn chết đều do chính ngươi, tự giải quyết cho tốt đi!
Lời vừa dứt, lập tức có vài tiếng xé gió, có gì đó đánh vào một vài vị trí trên người, lực đạo khác nhau, mãi cho đến khi nó rơi xuống lăn vòng trên cỏ khô, tôi mới nhìn rõ đó chỉ là cục đá cực kỳ bình thường mà thôi.
Mà sau đó, thân thể rốt cục đã có cảm giác, đau nhức tê dại từng chút từng chút, cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng khắp người như bị đâm bởi vô số cây gai, tôi nhăn mày chịu đựng, thật vất vả mới qua đi, toàn bộ tri giác đã trở về, bao gồm cả đau đớn phía sau lưng.
Cũng may đã sớm chuẩn bị tinh thần chịu đau, cho nên không khó mà nhẫn nhịn, thử thận trọng bò dậy, xác định hành động không có trở ngại xong, tôi chắp tay nói:
- Đa tạ tiền bối. - Cung kính thận trọng quỳ xuống dập đầu một cái.
Bên kia lại không có động tĩnh gì, cho nên sau khi dập đầu tạ ơn, tôi liền xoay người định đi. Mới vừa đi hai bước, lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng, dường như thiếu thứ gì đó, sờ sờ eo, nhìn lại đống cỏ khô, thì ra quả thật để quên một món vật, vì vậy lại cẩn thận cúi người nhặt lên, cắm vào đai lưng bên hông.
- Đó là cái gì? - Giọng nói khàn khàn khô quắt bất ngờ vang lên.
Nhìn bên hông một chút, xác định mình không hiểu sai câu hỏi của đối phương, mới cười giải thích:
- Chỉ là vỏ kiếm của thanh đoản kiếm, mấy ngày trước ta đã vô ý để mất thân kiếm rồi, cho nên chỉ còn lại cái vỏ không.
Vỏ kiếm này vô cùng giản dị, không biết vì sao đối phương lại thấy hứng thú, nói:
- Một cái vỏ rỗng không có thân kiếm, giữ lại có ích gì, chi bằng để lại đây làm tín vật, coi như là ngươi thật tâm cảm niệm ân cứu mạng này đi.
- Việc này...
Không nghĩ tới sẽ có câu này, thật sự làm người khó xử.
- Thế nào? Không chịu sao!
Giọng nói quỷ mị thoáng chốc trở nên nghiêm nghị.
- Tiền bối thứ tội, xin nghe vãn bối một lời! - Tôi vội ôm quyền giải thích:
- Đại ân cứu mạng vãn bối khắc sâu trong lòng, chớ nói một cái vỏ kiếm, tiền bối có thể lấy bất kỳ vật gì trên người vãn bối cũng được, chỉ là vỏ kiếm này đặc thù, là món vật năm đó gia sư tặng cho, vãn bối đã mang theo từ nhỏ, chưa từng rời người, mà hiện giờ ân sư đã không còn, cho dù mất thân kiếm chỉ còn lại cái vỏ vô dụng, vãn bối cũng không dám sang tay đưa tặng, cũng không thể sang tay đưa tặng, đạo lý trong đó, hy vọng tiền bối thông cảm!
Đoạn đối thoại kết thúc, trong lòng hơi lo lắng, bên kia im lặng một lát, lúc vang lên lần nữa, đã trở nên không mấy kiên nhẫn:
- Coi như ngươi có lý, cút đi, cút đi, đừng tiếp tục làm phiền lão nhân gia thanh tĩnh!
Dừng một chút, lại nói:
- Cơ thể ngươi hiện giờ, cử động thì được, không thể vận công đề khí, nếu không chính là uống rượu độc giải khát*, ta đã phong ấn khí huyết của ngươi, chỉ chừa cho ngươi ba phần công lực, sau nửa năm thì không lo ngại, tất nhiên trong nửa năm này ngươi cũng có thể ép mình vận công thử, hừ hừ! Mau cút!
(*) uống rượu độc giải khát: ví với chỉ lo giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau
Hiểu ý mỉm cười, người này hỉ nộ vô thường, nhưng ẩn bên dưới chính là thiện lương, chẳng qua chỉ là miệng cứng tâm mềm mà thôi, tôi lập tức cung kính dập đầu cảm tạ một lần nữa, sau đó xoay người rời đi.
Rời khỏi huyệt động thấp bé hẹp dài này rất phiền phức, bởi vì cố kỵ vết thương, không thể khom lưng, chỉ có thể dùng tay chân bò ra ngoài, cũng may cách cửa động không xa lắm. Khi một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, gần như bị chói đến không thể mở mắt.
Trong động tia sáng ảm đạm, nhưng ra ngoài lại là ngày nắng, cách đó không xa là tiếng nước róc rách, chính là con suối nơi mình rơi xuống, có điều dòng chảy trước mắt nhẹ nhàng, đâu còn khớp với dòng chảy xiết hung hiểm mấy ngày trước nữa. Tôi hít một hơi, tiện tay bẻ nhánh cây, chống đỡ thân thể đi lên men theo bờ suối.
Định Quân Sơn to lớn, bản thân mình cũng không hoàn toàn quen thuộc, nên chỉ phải đi đường cũ vòng vèo máy móc, tuy chậm một chút, nhưng vẫn coi như là phương pháp an toàn bảo đảm.
Đi từ tốn, mỗi một bước ít nhiều đều động đến vết thương trên lưng đau nhói, người kia cũng không gạt tôi, xem ra thương thế này đúng là vô cùng nghiêm trọng, có lẽ nên nghe lời nghỉ ngơi thêm vài ngày, mới là đúng đắn.
Nhưng mà không thể yên lòng, làm sao cũng không thể yên lòng.
Điều tôi lo lắng không phải là quan binh này nọ, cũng không phải sơn trại gì kia. Bỏ lỡ mấy ngày qua, đáng chết đều đã chết, nên đi đều đã đi rồi, chiến loạn kết thúc, đánh chuông thu binh, chỉ còn lại ngói vụn tro tàn, đổ nát thê lương.
Nỗi lo của tôi là, nếu Luyện nhi vội vã chạy về mà không hiểu chuyện gì, nhìn thấy mảnh đất cháy xém vách tường đổ nát, nàng sẽ có cảm thụ gì?
Không muốn tưởng tượng tình cảnh kia, cho nên bản thân hy vọng có thể trở lại nơi đó trước nàng một bước, chờ thêm vài ngày, tốt nhất là có thể đợi được nàng, ngăn chặn nàng, nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện gì, nói cho nàng biết không cần phải lo lắng.
Kế hoạch trong lòng như thế, nhưng không biết có thể làm được hay không.
Những ngày mình mơ màng, có thể nàng đã trở về từ lâu rồi, sớm đã nhìn thấy, sớm đã tức giận, sớm đã đau buồn khó hiểu, có khi sớm cho rằng toàn bộ đồng bọn đã tử trận rồi cũng nên.
Nếu nàng thấy tình cảnh ấy, sẽ phản ứng thế nào?
Vì để quên đi đau đớn, tôi dung túng bản thân suy nghĩ vẩn vơ. Đúng vào lúc này, bên kia ngọn núi loáng thoáng vang lên một tiếng huýt dài, tiếng huýt kia vang dội trăn trở, lên xuống nhiều lần không ngừng, tiếng vọng quanh quẩn trong khe núi, kéo dài rất lâu.
Lúc nghiêng tai lắng nghe, đến khi phân biệt rõ ràng, tôi chợt biến sắc.
Tuyệt đối không phải tiếng huýt dài gì đó, rõ ràng là một tiếng kêu bi ai thê lương réo rắt, vang vọng trong núi, xuất phát từ tiếng người, lại tựa như... sói tru!