Ma Nữ Nghê Thường

Chương 66: Chương 66: Lưỡng nghi




Vốn tưởng phải đi về Hoàng Long động, ai biết mình lại bị đưa xuống núi, Luyện nhi đây là làm theo sư phụ năm đó, nàng còn thật sự làm theo triệt để, nơi tìm phòng trọ cũng không thay đổi, vẫn là khách điếm kia, một phòng khách yên tĩnh ngay chỗ rẽ.

Sau đó mới biết, đây là nơi thuộc hạ của nàng thường trú mỗi khi đến tìm nàng, cũng coi như là chỗ bàn bạc liên hệ, này hai cái chủ quán kiêm tiểu nhị kia tuy rằng sớm đã cải tà quy chính, nhưng tình hình lục lâm vẫn còn phức tạp, hiện tại đối với Luyện nhi càng là phục sát đất, hắn so với tôi còn quen thuộc hơn ba phần.

Trở về chốn cũ, cảnh còn người mất, vốn nên có một phen cảm xúc đặc biệt, đáng tiếc thương thế trên người đem toàn bộ cái gì cảm khái đều đánh tan, năm đó vết thương kia xem như không nghiêm trọng, bây giờ gãy xương mới thật sự nguy hiểm, vốn tưởng có thể chịu đựng được, nói thế nào cũng là lão bằng hữu quen biết, đến lúc trị liệu mới biết có hay không có thuốc giảm đau chênh lệch lớn biết bao, nhất là lúc lão lang trung định lại vị trí xương cốt cánh tay phải, tôi mới chân chính cảm thụ được khổ sở của con tiểu lang năm đó, cũng chỉ có thể dùng từ “báo ứng” tự an ủi bản thân, đau khổ nhẫn nhịn đi qua.

Cố định xương, dùng cặp nẹp lại, máu huyết ứ đọng giờ mới bắt đầu giày vò, Luyện nhi chỉ cho lão lang trung xử lý gãy xương, còn một chưởng trước ngực nàng không cho người khác trị liệu, khăng khăng nói nội thương người bình thường không chữa trị được, nhất định phải là chính mình ra tay, tôi đang chán ghét vị trí vết thương không tiện kiểm tra, biết nàng nghĩ vậy cũng vui mừng, Luyện nhi đảm nhận việc này, nàng đem tới thuốc gì đều phải uống hết sạch sẽ, ngẫu nhiên một ngày có thể rót bảy, tám bát lớn, uống đến cháo trắng đều thấy đắng, đến cả bữa ăn cũng chính là thuốc.

Như vậy trải qua hai ba ngày, đều là gió êm sóng lặng, ngày thứ tư nghênh đón một vị khách không mời mà đến.

- Mấy ngày không gặp, thương thế của cô nương có chuyển biến tốt hơn không?

Nhìn tiểu nhị trước mắt dẫn theo một nam tử đang “ha ha” cười, tôi cùng Luyện nhi đều sững sờ, chính mình còn dễ nói, Luyện nhi bên cạnh sắc mặt không tốt, giận dữ nói:

- Họ Nhạc! Ngươi làm sao tìm được chỗ này?

Lạnh lùng liếc nhìn tiểu nhị kia, tiểu nhị vốn đang cười “hì hì”, bị mắt quét tới, nét mặt khổ sở nói:

- Đều là vì người này đối với hai vị cô nương nói năng thận trọng, thái độ lại như vô cùng quen thuộc, tiểu nhân mới cho rằng... làm sao? Hóa ra nửa ngày này là tiểu nhân nhìn nhầm rồi?

Tôi nhìn Luyện nhi giương cung bạt kiếm không nói lời nào, bất đắc dĩ khoát tay, áy náy hướng tiểu nhị hồi đáp:

- Không sao, đúng là biết, xem như cũng có kết giao, phiền ngươi đi xuống trước, đóng cửa lại, đừng để người ngoài tới gần là được rồi.

Tiểu nhị kia nghe vậy yên lòng, gật đầu đi ra ngoài, Luyện nhi liếc ngang tôi một chút, cũng không nói gì, chỉ là chắp tay tiếp tục nhìn chằm chằm tên nam tử kia.

Cố tình Nhạc Minh Kha dường như không để tâm, thản nhiên kéo cái ghế tròn, ôm kiếm ngồi xuống, cười nói:

- Cô nương thật bình tĩnh, nhìn dáng vẻ cô nương, hình như đã sớm nghĩ tại hạ sẽ đến?

Nói xong lại nghĩ tới cái gì, nói:

- Đúng rồi, đêm đó còn chưa kịp thỉnh giáo phương danh, không biết...

- Đi thẳng vào vấn đề đi, ta tên Trúc Tiêm, Trúc của trúc xanh, Tiêm của mảnh khảnh.

Tôi vung tay áo, thẳng nhìn hắn nói:

- Tên này cùng Nghê Thường, là sư phụ chúng ta, cũng là sư mẫu của ngươi, năm đó ban tặng.

Có lẽ do bị thương, ngày gần đây luôn có chút mệt mỏi, cũng chẳng có tâm tư đi quanh co lòng vòng, giải thích rõ, đổi lấy là hai đạo ánh mắt kinh nghi, kinh chính là cùng kinh hãi, nhưng Luyện nhi là hoài nghi, còn Nhạc Minh Kha, hiển nhiên là đang nghi ngờ vì sao tôi lại biết chắc chắn như vậy.

Quả nhiên, sau khi ngạc nhiên, câu tiếp theo của hắn chính là:

- Trúc Tiêm cô nương, tại hạ nhớ rõ chính mình cũng chưa xuất thủ, xin hỏi cô nương làm sao biết lai lịch của sư thầy?

- Năm đó sư phụ cùng sư tổ có hai mươi năm ước hẹn, năm nay tính ra cũng vừa đúng hẹn, mà trên giang hồ xuất hiện một vị nữ tử trẻ tuổi, kiếm thuật vô song, lai lịch thần bí, sư tổ nếu nghe được, phía trước thăm dò, hoặc là phái đệ tử đi tìm hiểu, cũng là việc hiển nhiên đi.

Tôi nhấp một ngụm trà, bộ dạng thuận theo nói:

- Còn tại sao lại xác định người đó là ngươi... Sư phụ đã báo mộng cho ta.

Lời giải thích này cũng như không giải thích, nam tử tất nhiên bất mãn, nhíu chặt lông mày đang muốn nói gì đó, nhưng bởi vì cuối cùng nghe được mấy chữ mà sắc mặt biến đổi, vẻ mặt trầm thấp nói:

- Báo... mộng? Đây là lí giải thế nào!

Tôi không quan tâm hắn, quay đầu nhìn vẻ mặt thiếu nữ bên cạnh, Luyện nhi tuy rằng tức giận không nói một lời, nhưng không có ý tứ phản bác, lại quay mặt lại, nghiêm nghị tiếp tục nói:

- Hai mươi năm hẹn ước, sợ là chỉ có thể hóa thành bọt nước, sư tôn của chúng ta, vợ của sư phụ ngươi, ba năm trước... đã rời xa dương thế rồi.

Người chết, đã rời đi, chỉ nhìn liền đã lý giải vì sao.

Nam tử này hiển nhiên không nghĩ giống tôi, Nhạc Minh Kha nghe vậy đứng dậy vỗ bàn, hét lớn:

- Cái gì? Là ai hại chết người!

Trên mặt bàn ly chén đều nhảy lên một cái, nếu không nhờ bàn gỗ này đủ chắc, suýt nữa là bị đánh vỡ rồi.

- Hừ, là tự người tẩu hỏa nhập ma, buông tay đi về phía Tây, cùng người không trách.

Tôi cũng không nói gì, là Luyện nhi hừ lạnh, bên cạnh nói tiếp, nhưng sắc mặt vẫn khó coi.

Này Nhạc Minh Kha cầm chặt nắm đấm, qua một lát, mới thở dài, ngồi xuống lắc đầu nói:

- Không nghĩ tới a... Sư nương tuyệt thế cao thủ như vậy...

Lại một lần nữa ngẩng đầu lên nói:

- Di cốt lão nhân gia người cùng kiếm phổ thì sao?

Tôi định mở miệng trả lời, Luyện nhi bên cạnh đột nhiên giường khóe môi, bất ngờ khoanh tay cầm lấy bội kiếm trên bàn trà, thân kiếm liền vỏ kiếm đập lên bàn, sắc mặt băng lãnh, cười khanh khách nói:

- Tiếp nối câu chuyện, ngươi nếu muốn biết, vậy trước tiên cần phải chứng minh chính mình nha.

Nam tử trấn định nhìn vỏ kiếm một chút, nương theo phía trên thân kiếm nhìn hướng thiếu nữ, cười nói:

- Thế nào, cô nương hoài nghi lai lịch tại hạ? Đó chính là không tin tưởng sư tỷ của cô nương đi?

Người này không biết vì sao, đều là vô tình hay cố ý gây sự với Luyện nhi, đem lời châm chọc nàng, nếu không tin tưởng nhân cách của hắn, tôi cơ hồ đều cho rằng người này chuyên đi gây xích mích ly gián, lập tức nhíu chân mày định nói chuyện, đã thấy Luyện nhi vội vàng hướng bên này liếc nhìn, lại xoay qua chỗ khác nộ khí:

- Nàng nói cái gì ta đều tin! Chính là ta nhìn ngươi không vừa mắt, thế nào? Nói chung không qua cửa này, ngươi đừng hòng biết chuyện kế tiếp!

Một câu này tuy rằng bá đạo, nhưng hàm chứa lo lắng, không giống phong cách ngày thường của nàng, nghĩ đến thay vì nói cho đối phương nghe, kỳ thực sợ là nói cho tôi nghe mới đúng, Luyện nhi xưa nay coi nhẹ giải thích, cũng không giỏi giải thích, gấp gáp biện giải như vậy rất khó, tôi làm sao không hiểu, mi tâm liền thả lỏng, cũng không hướng nam tử biện bạch, chỉ đối nàng lẳng lặng mỉm cười, biểu thị là mình hiểu được.

Quả nhiên, nàng thấy tôi đáp lại, nôn nóng nháy mắt liền tiêu tan, thu hồi dư quang, trên mặt mang theo một tia ý cười ngạo nghễ, an tâm chỉ chờ đối phương trả lời.

Này Nhạc Minh Kha biết nàng quyết tâm, cũng không nhiều lời, chỉ bật kiếm cười nói:

- Nhưng cô nương mấy ngày nay, sợ là không nghỉ ngơi tốt đi?

Luyện nhi cười lạnh nói:

- Mặc sức có thể cùng ngươi đánh ba, năm ngày!

Nam tử liền đứng lên, “ha ha” cười nói:

- Được! Lúc trước nếu không phải muốn chứng kiến võ công của ngươi, ta còn không đến Hoa Sơn làm gì! Kỳ phùng địch thủ, không khỏi ngứa nghề, sư tôn chúng ta khó có thể so tài, vậy từ đệ tử của họ phân cao thấp một lần cũng tốt!

Lời này vừa ra, thiếu nữ liền nhún người lên, đẩy cửa liền bay ra ngoài, sân sau đối diện khách điếm, là nơi để đầy đồ vật, ban ngày gần như không có người qua lại, tôi đẩy người dậy, cẩn thận ôm lấy cánh tay phải, tựa vào tường nhìn ra ngoài, thấy Luyện nhi đứng giữa sân, hàn quang ra khỏi vỏ, giơ kiếm ngang ngực, nhìn phía bên này nói:

- Mời khai chiêu!

Lúc này Nhạc Minh Kha cũng đến bên cửa sổ, lại không vội vã nhảy ra ngoài, trái lại trầm giọng nói nhỏ một câu:

- Xin yên tâm, coi như là nhìn một ván cờ đi!

Tôi ngẩn người, mới biết hắn là nói với mình, chưa kịp trả lời, nam tử liền vận khí nhảy lên, rơi xuống sân sau.

Khoảng trống không lớn, hai người đứng đối diện, chăm chú nhìn đối phương, bất động thật lâu, đột nhiên mũi kiếm Nhạc Minh Kha run lên, quát:

- Chú ý!

Mũi kiếm phát ra hàn quang óng ánh, hướng về bả vai thiếu nữ đâm tới!

Luyện nhi giương trường kiếm, thế kiếm hướng bên trái, bỗng nhiên giữa đường rẽ lối, phản hướng sang bên phải, đồng thời ghì thân, thủ liền công, phá giải một chiêu lại tung ra một chiêu, Nhạc Minh Kha cũng lập tức biến chiêu, hóa giải thế công, tiến lui trong gang tấc, biến hóa nhanh như sấm chớp, song kiếm tương giao nước chảy mây trôi, linh động lơ lửng, chớp mắt đã qua hơn mười chiêu, hoàn toàn giằng co phân không ra cao thấp!

Tôi ở trên lầu, ôm lấy cánh tay phải dựa cửa chăm chú quan sát, nhìn hồi lâu, chỉ thấy ánh kiếm chói mắt, có chút choáng váng, tầm nhìn không đuổi kịp, hai người kiếm thức biến hóa ảo diệu, Luyện nhi tất nhiên đã biết từ lâu, nhưng Nhạc Minh Kha này nhìn cũng quen mắt, cũng may lúc trước từng đọc nhật ký của sư phụ, biết hai phái chúng ta đều từ một kiếm phổ mà ra, chẳng qua là chính phản lưỡng nghi (hai bên tương phản), biến hóa không giống nhau, cái này cũng sẽ không quá mức kinh ngạc, chỉ lo lắng Luyện nhi có hay không đánh đến hứng khởi, khơi dậy tính hiếu thắng của nàng.

Mang theo lo lắng, nhìn trận đấu phía dưới mắt cũng không dám chớp, chỉ thấy hai thân hình càng ngày càng nhanh, so ra, thất tuyệt trận quả thật chỉ là trò chơi, thiếu nữ chiêu thức ngoan tuyệt quái dị, nhẹ nhàng linh động, nam tử kiếm chiêu mạnh mẽ, trầm ổn không loạn, chỉ thấy kiếm khí ngang dọc, trằn trọc biến hóa, hai người đánh chừng ba trăm chiêu, mặc dù đánh vô cùng mãnh liệt, nhưng là trước sau giằng co không xong.

Đang có chút không kiềm chế nổi, suy nghĩ có nên dùng cách gì tách họ ra, bất chợt nghe được nam tử quát:

- Đi!

Một bóng người xinh đẹp lui ra mấy trượng, tách khỏi bụi cây xoay người, dường như còn muốn tái đấu, nam tử giữa sân thu hồi kiếm, hô:

- Sức lực ngang nhau, đấu nữa cũng vô ích, dù sao cũng nên nói ra vị trí di hài lão nhân gia người cùng kiếm phổ đi? Ta trở về đưa sư tôn!

Luyện nhi bỗng nhiên thu kiếm, đáp:

- Kiếm phổ nằm ở thạch thất sâu trong Hoàng Long động, ngươi đẩy hai tảng đá ra là được, ta phụng theo di mệnh năm thứ ba người chết đi, đem tin tức báo cho Trinh Càn đạo trưởng trên núi Lạc Nhan, vốn định nhờ Trinh Càn đạo trưởng chuyển cáo lệnh sư, ngươi đã đến rồi liền tự mình đi tìm đi, còn hài cốt ta không biết, ai biết ngươi đi hỏi cái này!

Dứt lời cũng không quay đầu lại, trực tiếp vọt người từ cửa sổ nhảy vào, đi tới cạnh bàn châm trà, không nhìn ra sân lần thứ hai.

Tôi nhìn nàng thở hồng hộc uống nước, buồn cười thoáng yên lòng, quay đầu hướng người bên ngoài cửa sổ bình tĩnh nói:

- Nàng vừa mới nói, đều là sự thật, xin thứ lỗi không thể cho biết vị trí di hài của sư phụ, xin hãy chuyển cáo lệnh sư, cần gì chấp nhất một bộ khô cốt (xương khô), hơn nữa sư phụ tâm cao khí ngạo, cũng không muốn ai thấy, vậy liền lưu giữ dáng dấp của tuổi trẻ mà hoài niệm trong lòng đi.

Nam tử trong sân trầm ngâm suy nghĩ, tựa hồ đồng ý, chỉ ôm quyền nói:

- Đã như vậy, còn thỉnh xin dẫn đường.

Luyện nhi nghe tiếng, ở cạnh bàn cười lạnh, cao giọng đáp:

- Sóng vai cao thủ, không thể cùng chỗ! Hoặc là ngươi không ngại nghĩ mời một vị nữ tử bị thương nặng giúp ngươi dẫn đường?

Tôi nhìn nàng một chút, cười khẽ lắc đầu, hướng bên trong sân nói:

- Các hạ cũng đã nghe rõ, xin lỗi, thật sự có điều bất tiện, Trinh Càn đạo trưởng ở núi Lạc Nhạn ngươi hẳn là biết rồi, còn có Trác Nhất Hàng, nếu ngươi còn chưa cùng hắn mỗi người một ngả, hắn cũng còn nhớ, còn chúng ta, vẫn là chia tay từ đây, thanh sơn bất cải (núi xanh không đổi), hữu duyên lại gặp.

Một câu cuối cùng, liền đưa tay ra, cũng không quan tâm đối phương còn muốn nói gì hay không, chỉ đem hai cánh cửa trái phải đóng lại, cài then, liền đem tất cả ồn ào nhốt tại bên ngoài.

Trong phòng một mảnh yên tĩnh, khôi phục lại bầu không khí yên tĩnh lúc trước, có lẽ quá mức yên tĩnh, Luyện nhi cũng không quản tôi làm gì, chỉ lo châm trà uống nước, hình như vô cùng khát, cẩn thận nhìn lên, căn bản là một ngụm liền một ngụm.

Mím môi cười khẽ, ôm cánh tay chậm rãi từng bước thong thả đi qua, đứng sau lưng nàng không nói gì, thấy cốc nước trong tay kia uống hơn một nửa, liền đưa tay đi lấy bình sứ trên bàn định giúp nàng đổ đầy, động tác này dường như đánh thức nàng, Luyện nhi bỗng quay đầu lại, khóa chặt lông mày nhìn tôi:

- Còn không mau đi nằm! Vẫn đứng đó làm cái gì?

- Đã nằm mấy ngày rồi, đứng một chút mới tốt.

Tôi mỉm cười trả lời, mang bình trà ra dáng định đổ, một cái chớp mắt tiếp theo trên tay trống rỗng, ấm trà thình lình nằm trong tay thiếu nữ phía trước, Luyện nhi túm lấy ấm trà đặt lên bàn, nổi giận nói:

- Ai muốn ngươi làm như vậy? Ta cho dù suy nghĩ không chu đáo, cũng biết không nên để người bị thương hầu hạ!

Nàng này nổi giận có chút bất ngờ, ban đầu tôi còn tưởng là vì trận đấu kiếm vừa rồi, nhưng nghĩ lại mặc dù Luyện nhi tính tình không tốt, lại rất ít khi tùy ý giận cá chém thớt, suy nghĩ thêm ý tứ trong lời nói của nàng, mơ hồ có chút tỉnh táo, trực tiếp khuyên không được, chỉ đành nghe theo nàng gật đầu, cười nói:

- Ừ, vậy ta đi nằm là được rồi, ngươi đừng tức giận.

Vừa mới xoay người, nhưng không bước đi được, cảm giác một góc quần áo hình như bị kéo lấy, lại quay đầu qua, thế nhưng lại bị người nắm trong tay.

Luyện nhi kéo vạt áo, thấy tôi dùng ánh mắt không hiểu nhìn nàng, lại không trừng mắt nhìn lại, hướng bên khác nhìn, hắng giọng một cái:

- ... Ta, vừa nãy, đó cũng không phải là tức giận ngươi...

Nhất thời nhịn không được “khì khì” ra tiếng, biết nàng không chừng muốn thẹn quá thành giận, nhanh chóng cướp lời nói:

- Ta biết, ngươi mấy ngày nay đều chăm sóc ta, đều rất khổ cực, vừa rồi lại đấu một trận, cũng đã mệt đi? Huống chi giữa chúng ta, nào có để ý nhiều chuyện như vậy? Không cần để trong lòng.

Thực ra, từ sau đêm chính mình bị thương, Luyện nhi mấy ngày đều rầu rĩ không vui, tuy nàng làm bộ không sao cả, nhưng vẫn có thể thấy, tôi đoán được ít nguyên nhân, cũng không xác định, hơn nữa nàng từ nhỏ đến lớn tính bướng bỉnh kiêu ngạo, nếu che dấu sẽ không muốn bị chọc thủng, vì lẽ đó cũng chỉ đành trong bóng tối, đem lời chỉ điểm, hy vọng nàng có thể nghe vào.

- Ta...

Có thể thiếu nữ nghe xong lời của tôi, nhưng không buông tay, ánh mắt lay động, nghĩ đi nghĩ lại, dường như muốn nói lại thôi.

Đây cũng không phải tính cách trước sau như một của Luyện nhi mà tôi quen biết, đúng như dự đoán, bên này chưa kịp nói cái gì, nàng do dự một lúc, chính mình nhịn không được, bỗng nhiên ngẩng đầu, giống như quyết tâm làm cái gì, hiên ngang nói:

- Sau này lại phát sinh cái gì, ta chắc chắn sẽ không quên, nhất định đặt ngươi lên vị trí đầu tiên, yên tâm!

Nàng lúc nói chuyện, ánh mắt sáng quắc, ánh mắt nóng rực cùng nhau đối diện một lúc, tôi rũ mắt, gật đầu, mỉm cười nói:

- Được, ta nhớ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.