Dòng nước mát lạnh, bàn tay chạm vào rất lạnh, may mắn đang là mùa hè, nếu không bản thân thật sự chịu không nổi.
Giặt sạch vết máu trên áo Luyện nhi dễ hơn nhiều so với tôi tưởng tượng, bởi vì vết máu còn mới, đem ngâm trong nước một lúc, chà xát vài lần là nhạt dần rồi. Sau khi ngâm rồi chà thêm vài lần nữa, tôi giũ chiếc áo trước ánh trăng quan sát thật kĩ, xác nhận gần như không thể phát hiện dấu vết thì đi đến cánh rừng bẻ một cành cây, xỏ ngang bộ y phục rồi treo trên hai cây thấp hơn để hong khô. Hoàn thành xong hết, tôi xoa xoa hai tay hơi lạnh trở lại hồ nước, nhìn phía bên kia một chút. Tắm rửa thì không cần phải tập trung suy nghĩ việc gì, giống như không cần tốn quá nhiều thời gian, thế nên tôi đoán nha đầu kia chắc chắn đang nghịch nước. Định gọi nàng trở lên, nhìn hướng bên kia thì nhận ra nàng không phải đang đùa nghịch, mà là ở cạnh vách đá trong đầm, đưa lưng về phía tôi, từ vai trở xuống đều chìm trong nước, duy trì tư thế kì lạ chẳng hề nhúc nhích. Gọi là kì lạ, là vì hồ này không hề cạn, muốn nổi thì phải đạp nước (bơi đứng) liên tục, cho nên không động đậy quả thật không ổn chút nào. Không nghĩ được nhiều, mượn ánh trăng, tập trung thị lực nhìn vào trong nước, mơ hồ phát hiện bên dưới Luyện nhi có một tảng đá lớn, còn nàng đang khoanh chân ngồi trong nước, hiển nhiên là tư thế đang vận công.
Nhìn cảnh này mới coi như hiểu được toàn bộ suy nghĩ của nàng. Một chưởng kia chắc đã để lại dấu ấn trên vai nàng, thế nên nàng mới kiếm cớ lội nước, một là trốn tránh kiểm tra, hai là thừa dịp tôi bận giặt đồ thì nàng vận công lưu thông máu, có lẽ muốn nhân cơ hội xóa đi máu bầm trên vai, như vậy lát sau tôi có kiểm tra cũng không sao. Đáng tiếc, nàng vốn không làm việc nhà nên không biết quần áo này không cần phải giặt toàn bộ mà chỉ tập trung chà sạch chỗ có vết máu là được, thời gian rất ngắn không đủ để nàng vận công trị thương.
Trước thì suy nghĩ tính kế tôi, giờ lại hao tổn tâm tư trốn tránh tôi, nàng càng ngày càng thích động não trên người tôi. Chỉ là không biết nàng không muốn để người khác thấy vết thương trên người là vì quá kiêu ngạo không muốn thừa nhận, hay là không muốn tôi áy náy nếu nhìn thấy... Nghĩ tới đây, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, với tính của nàng, tôi đoán khả năng trước có vẻ đáng tin hơn. Có điều, bất luận là gì đi nữa, vận công và nghịch nước là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hiện tại không thích hợp gọi nàng, ngược lại lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra quấy rối nàng, không cẩn thận có thể sẽ tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa, mặt khác... Lướt nhìn cây cối bị gió thổi “xào xạt” xung quanh, không khỏi nhíu mày. Tại nơi rừng núi hoang vu không có thứ gì che chắn như thế này, mặc dù từ vai nàng trở xuống đều ngâm trong nước... Nhưng quá... Tuy là núi sâu, lại là ban đêm, theo lý thì một con quỷ cũng không có, nhưng không hiểu sao trong lòng ẩn ẩn cảm thấy khó chịu, vô thức nhớ tới mấy đoạn phim cổ trang xưa, cứ có cảm giác sẽ có người trộm nhìn Luyện nhi. Trong đầu vẽ ra hình ảnh kia, một bên tự cười chính mình đã bị phim ảnh người lớn đầu độc quá nhiều, một bên lại thật sự cảm thấy bất an, lát sau thực sự nhịn không nổi nữa, dứt khoát xoay người vội vã đi vào rừng sâu.
Xung quanh hồ nước ba mặt đều là vách núi sừng sững, đá dựng đứng lởm chởm không nói, ban đêm có tới nhìn cũng không thấy được cái gì, còn lại duy nhất một khu rừng nối liền đường đi tới con hồ. Tôi tiến vào rừng, không đi sâu lắm, chỉ bay lên bẻ vài cành cây, tìm mấy bụi cây thưa thớt nhanh chóng đặt vài cái bẫy - bẫy này rất đơn giản, cũng không đả thương người, chỉ là khi chạm vào sẽ ngã xuống tạo ra một ít âm thanh, tuy tiếng động không lớn lắm, nhưng một nơi tĩnh lặng như thế này, lại thêm khoảng cách gần như vậy, ngẫm nghĩ hẳn là đủ rồi.
Thiết lập phòng tuyến thật tốt, thở ra một hơi, tĩnh lặng trong chốc lát mới cảm thấy thật buồn cười, chẳng hiểu nổi chính mình đang làm chuyện gì, tự tưởng tượng rồi lại tự giày vò bản thân đến bận bịu. Mặc kệ nói thế nào miễn trong lòng thấy an tâm là được, tôi một bên tự giễu chính mình, một bên ung dung trở lại hồ nước, ngồi xổm xuống rửa sạch bùn đất trên tay đồng thời vô thức nhìn vào đầm nước. Lướt nhìn qua, cả kinh bật người đứng dậy! Không phải bởi vì nhìn thấy cảnh tưởng dọa người nào cả, mà ngược lại cái gì cũng không có, phía bên kia, trên mặt nước trong suốt như gương, không có gì cả! Vừa rồi Luyện nhi còn ngồi trong mặt nước yên tĩnh vận công, không thấy nữa!
Này không thể xem thường, mình mặc dù vào rừng nhưng chỉ ở ngoài bìa hành động, cách chỗ này chừng mười thước thôi, nếu có động tĩnh gì tuyệt không thể không phát hiện. Mặt khác nếu là im hơi lặng tiếng biến mất, chẳng phải càng làm cho người ta lo lắng sao? Quần áo của nàng vẫn còn treo trên cành cây, chắc không đến mức trần truồng một thân một mình chạy ra ngoài chứ? Lo lắng nhưng cũng không dám làm bậy, trong đầu tính toán đủ loại tình huống có thể xảy ra, mắt vẫn tập trung nhìn vào mặt nước tìm kiếm. Hiện tại khả năng lớn nhất chính là Luyện nhi vẫn còn dưới nước, có điều vì sao lại không ngoi lên? Là vì tĩnh tọa xong xuôi liền lặn xuống nước chơi đùa, hay là gặp phải chuyện gì rồi? Toàn bộ ý nghĩ đều hướng về cái xấu nhất, chính là trong khi đang vận công, vì lí do nào đó mà bị trượt vào trong nước, như vậy sợ là... Nghĩ tới đây, càng lúc càng lo lắng. Tôi quyết định đếm tới mười, nếu nàng vẫn không trồi lên thì chính tôi sẽ nhảy xuống nước tìm kiếm.
Miễn cưỡng đếm tới năm, nhịn không nổi nữa, vén vạt áo hướng hồ nước mà đi. Mới đi vội được hai bước, cảm giác mát lạnh không qua mắt cá chân, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng phá nước!
Ngẩng đầu tập trung nhìn đến, bên dưới ánh trăng, một thân ảnh vừa phá vỡ mặt nước bay lên kèm theo bọt nước bắn ra bốn phía, nàng xoay một vòng trên không trung rồi rơi xuống, vững vàng đáp lên một khối đá trên mặt hồ, thân hình thẳng tắp, những viên nước lấp lánh ánh trăng chậm rãi trượt xuống từ thân thể kia như những viên ngọc dồn dập rơi, nàng cũng không để tâm, chỉ vén mái tóc ướt đẫm sang một bên, chuyên chú nhìn con ốc vàng nhạt bé nhỏ nằm trên tay, trong mắt ánh lên niềm vui sướng.
Nàng không chú ý tới tôi, nhưng tôi nhìn nàng, cũng không phải chưa từng thấy Luyện nhi như vậy, chỉ là chưa từng cẩn thận nhìn kỹ, cho nên, giờ khắc này, nhìn bóng người trắng sáng ngọc ngà như mặt nước, nhất thời hoảng hốt.
Nàng là... ai?
Xung quanh tĩnh lặng, gió thổi lay động cành lá, tiết tấu lên xuống nhịp nhàng tựa như một bản nhạc nhẹ nhàng khẽ vang, làm người ta sinh ra cảm giác được rơi vào một giấc mộng xuân thu. Người ở nơi đây, đã quên mất dưới chân lạnh lẽo, đã quên một giây trước lo lắng sốt ruột, chỉ tập trung nhìn đến mặt nước xanh biếc trong veo, phẳng lặng như gương phản chiếu hình ảnh của những vách đá; còn có, một thiếu nữ thanh cao thoát tục, nàng đứng trong nước, ánh trăng nhẹ nhàng ôn hòa như khoác lên người nàng một tầng lụa mỏng, thướt tha, giống như làn da nhẵn nhụi hoàn mỹ tự tỏa ra một loại ánh sáng nhàn nhạt.
Nàng là Luyện nhi của tôi, rồi lại không phải Luyện nhi của tôi. Nàng trong phút chốc, càng giống một người hoàn toàn xa lạ. Là bé gái, là cô gái, duy chỉ một điều nàng không phải là một đứa bé, nếu không thì chính là đã từng là đứa bé kia.
Trong đầu trống rỗng, không biết làm sao. Đứng ở nơi đó một hồi, mãi cho đến khi người ở trong nước nhận ra ánh mắt của tôi đang nhìn hướng nàng, nàng quay sang lắc lắc thứ màu vàng nhạt trong tay, nhe răng cười. Tôi lúc này mới hít vào một hơi, phục hồi tinh thần, nhanh chóng bước vài bước ra khỏi mặt nước, trở lại mặt đất khô ráo. Nhưng tiếp theo lại trượt chân, may mắn kịp chống vào tảng đá bên cạnh, suýt chút nữa đã té ngã rồi.
Nhờ trượt chân vậy mà đầu óc xem như hoàn toàn khôi phục. Tôi chỉ cảm thấy trong lòng hoảng sợ, mạch máu trên cổ thình thịch nhảy lên, lòng bàn tay xuất ra một tầng mồ hôi mỏng, thân thể giống như từ một cơn mộng sâu tỉnh lại.
Chính mình làm sao vậy? Vừa sợ vừa nghi, loại cảm giác này không phải là... Thế nhưng không thể nào... Nhẹ xoa huyệt thái dương, chưa kịp tìm ra manh mối lý giải từ mớ suy nghĩ hỗn độn này thì phía bên kia, trong rừng cây, đột nhiên truyền đến âm thanh nhẹ nhàng sụp đổ liên tiếp. Gần như cùng lúc đó, tôi theo bản năng nhảy lên, không chút nghĩ ngợi phóng vào trong rừng.
Là ai? Là ai đụng vào mấy cái bẫy? Là ai đang hướng đến bên này? Tuyệt đối không thể! Luyện nhi lúc này đang ở trong hồ nước, cả người lõa thể trong nước, tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy! Nàng là... Nàng là...
Đáp án đã có ở trong lòng, tôi cố gắng áp chế, tập trung tiến về phía trước, trong khoảnh khắc liền tới chỗ đó. Quả nhiên, cơ quan đã bị ngã một cái, cành cây cùng đá vụn bị lệch sang một bên, có điều phụ cận vẫn tĩnh lặng, không thấy điểm gì khác thường, ngoài ra bẫy rập cũng không bị hư tổn gì. Mím chặt môi, thở hổn hển, dựng thẳng tai quan sát xung quanh, không bỏ sót một chút manh mối. Nhưng chung quanh xác thực không có bóng người nào. Lúc này cành cây cùng đá vụn dưới chân hơi động, tôi nhìn kỹ, một chú nhím nhỏ bé từ bên trong ngọ ngoạy bò ra, lắc lư chui vào bụi cỏ bên cạnh. Không nhúc nhích nhìn tiểu tử này biến mất trong tầm mắt, tôi cứ đứng yên như vậy thật lâu. Một lúc sau, bỗng nhiên cảm giác như bị rút đi tất cả khí lực, thân thể chán nản ngã quỵ trên mặt đất, che miệng lại.
Bắt đầu từ lúc nào? Lại vì cái gì mà bắt đầu?
Tôi không biết, tôi thật sự không biết, chỉ là âm thầm tích lũy rồi cuối cùng biến đổi. Giống như hiện tại, lúc này, tại đây, không cách nào ngó lơ, lại không cách nào che đậy, không thể tìm được cớ nào khác. Tình cảm này, lần đầu tiên, cứ như vậy trào dâng, mãnh liệt đến khiến tôi phải kinh sợ. Thậm chí trong nháy mắt vừa rồi, trong đầu chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ, chính là tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy Luyện nhi như vậy, nàng là...
Nàng là...
Nàng là, của tôi.