Ma Nữ Nghê Thường

Chương 5: Chương 5: Nàng




- Đứa nhỏ họ Luyện, cha là nho sĩ nghèo, đến đây chạy nạn, mẹ chết vì khó sinh, cha bỏ lại dưới chân núi Hoa Sơn, hy vọng nhà sư trong núi phát hiện rồi chăm sóc...

Trong động, tôi ngồi trên một tảng đá, vừa thoa thuốc lên vết thương vừa lắng nghe sư phụ êm tai đọc miếng vải mục nát trên tay. Mảnh vải rách nát này đã được tìm thấy trong hang sói trước đó, hóa ra là miếng tã của đứa bé kia, mặt trên nghệch ngoạc ghi lại thân thế của nàng, hiện tại chữ viết tuy mờ nhạt, vẫn có thể lờ mờ nhìn ra. Tôi từng nghĩ xuất thân của nàng rất phức tạp, giờ nghe thấy chẳng qua cũng chỉ như thế. Phải biết rằng ở thế giới này, đứa trẻ bị vứt bỏ không hề hiếm, nhất là bé gái. Nếu không nhờ nàng cơ duyên xảo hợp được sói mẹ nuôi dưỡng, thì chuyện này thật sự rất bình thường.

Nghiêng đầu nhìn, trong ánh nến, nhân vật chính của câu chuyện đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên chiếc ghế dài mà tôi thường ngày nghỉ ngơi, thỉnh thoảng nhăn mày, chép miệng “chẹp chẹp“.

Trong lòng nhẹ thở dài, tôi buộc chặt nút thắt cuối cùng, nhảy khỏi khối đá, đi tới bên cạnh sư phụ, chắp tay thử thăm dò:

- Vậy... đứa nhỏ này, nên giải quyết thế nào?

Sư phụ không trả lời ngay, chỉ nhìn tôi rồi quét mắt nhìn bé gái kia một chút, trên mặt càng hiện rõ vẻ do dự. Quả đúng như thế... Trong lòng càng thêm khẳng định, không còn lý do chần chừ, lui về sau một bước, khom người nói:

- Xin sư phụ giữ nàng lại.

Thật ra đã sớm thầm biết tám chín phần mười, xưa nay sư phụ rất xem trọng sáng chế võ học của bản thân, muốn tìm một người thiên phú dị bẩm truyền lại y bát rồi từ đó đưa nó lên một tầm xa. Về điểm này, suy cho cùng, tôi vẫn không hợp với tâm tư của người, bởi vì tầm mắt người rất cao, tuân theo nguyên tắc “thà thiếu không ẩu” (thà không có chứ không chọn bừa) nên chậm trễ mà vẫn chưa chọn được ứng cử viên lý tưởng, cuối cùng chỉ đành đặt hy vọng lên người tôi.

Lúc ở hang sói đã bắt gặp vẻ mặt sư phụ nhìn nàng, tôi nhận ra, đứa nhỏ này, có lẽ chính là tài năng mà người tìm kiếm chờ đợi đã lâu, nếu không, theo tính tình của người, cho dù cứu nàng, tuyệt đối sẽ không phí công tìm hiểu thân thế lai lịch nàng. Hiện giờ không nói, trong lòng sư phụ cũng đã có ý này từ lâu, vậy chi bằng tôi gợi ra trước, miễn cho người suy nghĩ nhiều, đôi bên cũng thoải mái. Nào biết sư phụ chỉ nhàn nhạt liếc tôi, hỏi ngược lại:

- Vì sao?

- Con...

Chẳng lẽ người không muốn thu?, tôi thầm oán, nhưng không thể biểu lộ, hơi ngập ngừng:

- Đồ nhi muốn có một người bạn, cùng luyện võ học văn, việc này...

Cúi đầu, càng nói âm thanh càng nhỏ, đây không phải tính cách của mình, sư phụ ít nhiều cũng nên hiểu, tôi không giỏi viện cớ bịa lý do.

Nhướng mày vụng trộm quan sát, quả nhiên người đang nhìn tôi không nói không rằng, thấy tôi chột dạ ngẩng đầu, vẻ mặt hiện lên ba phần ý cười.

- Đã quen con nhỏ người mà ranh ma, tâm tư của ta cũng dám đoán.

Người cười nói, đưa tay vỗ nhẹ đầu tôi một cái xem như khiển trách, kế tiếp đứng dậy, đi tới bên cạnh ghế đá, quan sát bé gái kia một lát, thở dài nói:

- Cứ tùy duyên đi, trước hết xem thử có thể loại bỏ thú tính trên người nó không rồi hẵng nói.

Tôi đây mới hiểu được điều sư phụ thật sự kiêng kỵ. Cũng đúng, thời đại này thông tin hạn hẹp, chuyện kỳ quái như vậy phần lớn chưa từng nghe qua, tất nhiên người không chắc chắn. Cho dù xinh đẹp tài giỏi thế nào đi nữa, nhân tính cơ bản nhất cũng không hiểu thì đừng nói đến cái khác. Tuy nhiên lần này bản thân không cảm thấy lo lắng, nhớ lại đã từng đọc qua những dã văn truyền kỳ, giải thích rõ lang hài (đứa trẻ sói) cũng là người, khả năng học hỏi và trí lực vẫn chưa bị thoái hóa bao nhiêu, huống chi đứa bé này nhỏ tuổi như vậy, chỉ cần có sự dẫn dắt và môi trường thích hợp, thuần hóa thú tính hẳn là không phải chuyện quá khó khăn.

Nghĩ thì cứ nghĩ, bây giờ cũng không dám khoe bừa, chỉ âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Thật ra, mặc kệ cần làm những gì để trừ bỏ thú tính, trước hết có một việc cần phải hoàn thành gấp.

Chính là công việc vệ sinh.

Đứa nhỏ này cả người bẩn không thể tả, lúc trước đã do dự lắm mới quyết định khoác áo cho nàng chống lạnh. Sau khi ở chung càng mẫn cảm với mùi vị khác lạ này, đáy lòng sớm “mắt nhìn chằm chằm” đối với nàng. Nhưng lo ngại vết thương trên tay, lại lo lắng nàng tỉnh dậy gây họa, đành phải cầu cứu phía sư phụ. Nào biết sư phụ sớm đã có suy nghĩ giống mình, hai người chúng tôi vừa nhất trí, quyết định không nghỉ ngơi, ngay lập tức nấu nước nóng, nhân lúc nàng hôn mê, bỏ vào thùng gột rửa triệt để trong ngoài.

Phải nói rằng, việc này thật sự còn mệt hơn so với đục băng lấy nước, tôi không ngừng nấu nước đổi nước, lặp đi lặp lại mấy lần mới nhìn thấy được màu da của nàng. Đáng thương nhất là đầu tóc rối bời dính chặt, vì chỉnh sửa như thế nào cũng không trơn mượt như ý, chọc đến tính khí sư phụ, người vung kiếm dứt khoát đoạn tóc xanh (cắt tóc), miễn cưỡng gọt thành tóc ngắn không quá một tấc. Lúc tắm rửa thì nàng từng tỉnh một lần, ngỡ ngàng giãy dụa trong nước một trận, rồi lại nhanh chóng bị điểm ngất đi, tiếp tục mềm mại mặc chúng tôi sửa soạn.

Thật vất vả lăn qua lăn lại xong, sư phụ ôm nàng đặt nằm trên ghế đá được lót bởi chiếc áo dày, tôi cầm vải đi theo lau khô người nàng, nhân tiện tỉ mỉ xem xét thành quả lao động ở khoảng cách gần.

Vừa rời nước nóng, lúc này nàng giống như một quả trứng gà nóng hổi mới được bóc vỏ. Tôi vốn đã đoán trước dung mạo bên dưới lớp bụi bẩn kia thật ra rất khá, lúc tắm rửa cũng để ý vài lần, hiện tại nhìn kỹ, nàng còn đẹp hơn so với tôi tưởng tượng. Đầu tiên là thân thể nhỏ bé trắng như ngọc, quả thật khác một trời một vực với trước kia, tuy bàn tay và đầu gối hơi thô ráp; mà nói đến dung mạo, ngũ quan dù còn mang nét trẻ con ngây thơ, nhưng mày liễu mắt hạnh, môi hồng răng trắng, mang mười phần mỹ nhân phôi, mái tóc ngắn càng tôn thêm nét trẻ con ngây thơ chọc người thương yêu.

Đánh giá khen ngợi vài lần, lại nhìn sang sư phụ, phát hiện người cũng vô cùng hài lòng ngắm kĩ đứa nhỏ, trong mắt có vui mừng, còn có kỳ vọng. Trong một khắc, vậy mà có chút thất vọng. Người, chưa bao giờ nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy...

Chờ đến khi nhận ra mình để ý cái gì, không khỏi cảm thấy buồn cười, nhẹ lắc đầu, thản nhiên lùi sang một bên, lấy một bộ y phục hơi nhỏ với mình từ bọc quần áo, ôm đến mặc vào cho đứa bé kia.

Nếu nàng là mong chờ của sư phụ, vậy cũng nên là mong chờ của tôi.

Sau đó không lâu, nàng chậm rãi tỉnh dậy.

Lông mi nhỏ dài run rẩy hơi hơi mở ra, nháy mắt một cái, trẻ con ngây thơ cái gì, tất cả đều không thấy. Nàng đột nhiên trở mình bật dậy, vẫn là tư thế tay chân chấm đất trên ghế đá, dường như rất để ý bản thân đang ở đâu, bởi vì hoạt động nên cảm giác được trên người vướng víu rườm rà, gấp gáp muốn gỡ ra, nhất thời có vẻ như không biết nên làm cái nào trước mới tốt, chốc lát ngẩng đầu ngó xung quanh, chốc lát lại cúi đầu kéo xé quần áo, trông hết sức luống cuống tay chân. Nhất thời tôi không nhịn được, đã bật cười “khì khì“.

Nàng nghe tiếng hai tai khẽ động, giống như bị điện giật nhanh chóng quay người lại, dùng ánh mắt hung dữ trừng tôi, đang chuẩn bị làm ra dáng vẻ nhào tới đánh úp, chớp mắt tiếp theo thấy sư phụ đứng bên cạnh tôi, tức khắc trên mặt hiện vẻ sợ sệt, không ngừng lui về phía sau, co người rút vào trong góc run lẩy bẩy, trong miệng phát ra tiếng nức nở mơ hồ.

Thấy nàng phân rõ hai cực thái độ như vậy, cười khổ một tiếng, biết được ngày tháng sau này sợ là khổ sở rồi.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, trong một khoảng thời gian rất dài, chỉ cần nhìn thấy sư phụ, nàng lập tức núp vào trong góc im lặng trầm mặc, tuy rằng ánh mắt đầy vẻ cảnh giác không muốn ai tới gần, nhưng vẫn coi như ngoan ngoãn. Trái lại chỉ cần sư phụ ra ngoài hoặc luyện công - nói chung những lúc không thấy mặt - thật là muốn lật trời. Nàng tuyệt đối không phục tôi, hễ cứ thấy tôi sơ sót là muốn tập kích, nếu không thì chính là vận dụng trí lực trong giới hạn trăm phương nghìn kế chạy trốn. Tôi và sư phụ không thể cứ trông coi nàng, đành phải dùng một sợi dây thừng buộc ở cổ chân bên phải, đầu dây kia cột vào bàn đá - dù sao nàng cũng không biết tháo gỡ nút thắt, mỗi khi hành động bị hạn chế chỉ có thể nắm sợi dây cắn loạn cho hả giận, cắn đến không còn khí lực, liền nằm trên mặt đất tay chân mở rộng thè lưỡi thở dốc.

Thỉnh thoảng nàng cũng không làm gì, chỉ đưa mắt nhìn ra bên ngoài thiết tha trông đợi, ngẩng đầu phát ra tiếng tru kéo dài, không khác tiếng sói hú là bao, mang theo một chút đau thương, tựa như đang kêu gọi đồng bọn.

Tôi không đành lòng, cũng không thể nói nàng biết, sau đêm giá rét hôm đó, trong phạm vị trăm dặm sẽ không còn thấy được bóng dáng bầy sói nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.