“Có nguyện ý chỉ thuộc về nhau hay không?”
Cái đề tài này đã không được nhắc tới từ sau đêm ở thành hoang hôm ấy, nhưng trong lòng biết rõ, một ngày nào đó nàng sẽ cho tôi một đáp án, dẫu sao, bỏ mặc không phải là tính cách của Luyện nhi.
Vẫn luôn tưởng rằng, ngày mà mình nhận được câu trả lời, thì cái mình đối diện sẽ là thiên đường, hoặc là địa ngục.
Nhưng mà hiện tại... vì sao...
- Này, sao không nói gì, hay là ngươi không muốn?
Lúc suy nghĩ, tôi vô thức rũ mí mắt xuống, điều này dường như làm cho thiếu nữ không vừa lòng, Luyện nhi nghiêng đầu nhìn tôi chằm chằm, nói:
- Hồi đó chính ngươi đề cập chuyện này, mệt ta trầm ngâm suy nghĩ thật vất vả mới có đáp án, bây giờ mà nói không muốn, ta sẽ không dễ dàng tha thứ cho ngươi.
Thấy nàng nói chuyện nghiêm túc, tôi cảm thấy buồn cười, lập tức bỏ qua những suy nghĩ nghiên cứu của mình, ngẩng đầu nắm tay nàng, mỉm cười nói:
- Nghĩ lung tung gì đó? Quả thật lúc đầu là ta đề nghị chuyện đó, bây giờ được ngươi đồng ý, vậy là ta đã đạt được ước nguyện, vui vẻ còn không kịp, làm sao sẽ không muốn chứ?
- Phải không? - Chân mày Luyện nhi giãn ra, chợt nói:
- Thế nhưng lúc này nhìn ngươi không thấy được hài lòng chỗ nào hết, đừng nói là định dỗ ngọt ta nha?
- Đương nhiên không phải, chẳng qua là lời này đến bất ngờ, hơi ngây người mà thôi. Nếu không tin, có muốn đập tay lập lời thề với ta không?
Tôi giơ tay kia lên, nói chuyện nghiêm túc, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài.
Nhưng Luyện nhi có vẻ không hứng thú với đề nghị này, chỉ giãn lông mày cười nói:
- Nguyện ý là được rồi, ngươi và ta chỉ cần ghi nhớ trong lòng là đủ, cần gì thề hẹn?
Dừng một chút, lại nói tiếp:
- Hơn nữa cái đập tay lập thề này cũng không thể cam đoan, nuốt lời thì vẫn sẽ nuốt lời, vậy còn lập nó làm gì.
Bị nàng nhắc tới, chợt nhớ tam chưởng đã từng đập vang dội trong màn đêm kia, trong lòng hơi buồn một chút, rút tay về, nhưng bỗng nhớ đến lời của Mục Cửu Nương, tôi sốt ruột, bật thốt lên:
- Phải rồi Luyện nhi! Ta nghe nói chuyến đi kinh thành lần này, ngươi đã gặp qua Hồng Hoa Quỷ Mẫu, còn hẹn quyết đấu nữa, có thật không?
Nghe tôi đột nhiên đổi chủ đề, đầu tiên nàng ngẩn người, tiếp theo giống như nhớ ra gì đó, cười vui vẻ, vừa từ từ đừng dậy, vừa nói:
- Ngươi biết được từ đâu đấy? Không giả, chẳng những gặp bà ta, động thủ, mà còn hả...
Lúc này nàng đã rời giường đi tới bên cạnh bàn, ngừng nói chuyện ra vẻ thần bí, mãi cho đến khi lấy thuốc trị thương trên mặt bàn, mới cười khanh khách nói tiếp:
- Mà còn hả, ta còn báo được mối thù lúc trước, đã thắng bà ta đó nha!
Tục ngữ có câu “Nói như rồng leo, làm như mèo mửa”*. Tuy rằng năng lực của bản thân không thể đánh đồng với nhóm cao thủ tuyệt thế này, nhưng những năm sống ở Hoa Sơn, vẫn có năng lực đánh giá cao thấp. Mặc dù bản lĩnh của Luyện nhi có tiến bộ nhảy vọt so với lúc trước, nhưng mà Hồng Hoa Quỷ Mẫu cũng không phải đèn cạn dầu, đánh ngang nhau thì may ra, nếu nói đánh thắng...
- Sao có thể!
(*) Nguyên văn: 眼高手低 (= nhãn cao thủ đê): tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao, mà năng lực thực tế thì thấp.
Bởi vì quá mức kinh ngạc, tôi chống người lên bật thốt ra một câu như vậy.
Lời này vừa nói ra, đã thấy sắc mặt thiếu nữ bên cạnh bỗng trầm xuống, lúc này mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng lúng túng chỉnh lại:
- Luyện nhi, ngươi biết ta không có ý gì khác, chỉ là Hồng Hoa Quỷ Mẫu... Năm đó không thể phân cao thấp với sư phụ, ta cũng chỉ là quá ngạc nhiên, không nghĩ ra ngươi làm sao mà thắng được bà ấy, cho nên...
- Biết rồi, nói chung ngươi cứ luôn xem thường ta.
Không biết là nhờ lời giải thích hay là nguyên nhân nào khác, Luyện nhi đã rút đi vẻ không vui, tiếp tục cười tươi, đong đưa thuốc trị thương trong tay và nói:
- Việc này ta có thể chậm rãi kể cho ngươi nghe sau, bây giờ ngươi nói chuyện với bộ dạng này, không chê lạnh à?
Bị ánh mắt trêu chọc của nàng đảo qua, mới phản ứng được tình trạng lúc bấy giờ của bản thân, đã mang quần áo xốc xếch nói chuyện cả buổi, tạm không nói tới có lạnh hay không, nhưng thoáng chốc ngượng ngùng lập tức, nhanh chóng nằm sấp xuống giường, uất giận nói:
- Còn không phải là do ngươi khơi trước à, nói là muốn nghiệm thương bôi thuốc, nhưng một lát lại xoay chuyển đề tài, càng nói càng xa, giờ lại cười nhạo, nếu biết sẽ lạnh, sao còn không... còn không nhanh lên! - Giả vờ oán trách để che giấu thẹn thùng trong lòng.
Hành động này chọc cho Luyện nhi cười dài như tiếng chuông bạc, nàng cười nói:
- Úp cái gì mà úp? Bây giờ mới bắt đầu che, đã quen thấy ngươi mắc cỡ, thật không biết có gì phải mắc cỡ.
Tuy trong miệng trêu chọc, tay vẫn không chậm trễ, nàng đi vài bước qua đây, tôi vùi đầu vào giữa gối, chỉ cảm thấy bên cạnh hơi chìm xuống, mà trên lưng là cảm giác mát lạnh.
Đây là cảm giác mát của thuốc, sớm đã quen thuộc, hôm nay lại thấy thư thích hơn nhiều.
Luyện nhi làm rất nhẹ nhàng. Thoa thuốc xong, tôi ngồi dậy băng từng vòng cố định một lần nữa, tiếp theo chỉnh sửa quần áo. Vừa lúc làm xong toàn bộ, ngoài cửa cũng truyền đến tiếng động, thời gian trong này đùa giỡn trêu ghẹo một trận đã đủ cho chủ tiệm chuẩn bị xong cơm canh đem lên. Tức thì mở cửa cho người tiến vào, ba món ăn một món canh, nóng hổi bày đầy bàn, hai người ngồi vây quanh bắt đầu “tế ngũ tạng miếu”*.
(*) “Ngũ tạng miếu” là cách gọi khác của thân thể. Đôi lúc “Đi ăn” còn có thể gọi với ý đùa giỡn là “Tế ngũ tạng miếu“. Ngoài ra có ý muốn nhắn nhủ thân thể đóng vai trò rất quan trọng trong cuộc đời mỗi người, vì vậy có người đùa rằng thiên hạ đệ nhất miếu chính là “Ngũ tạng miếu” - Baidu
Cứ thế mà quyết định với nhau một cái ước hẹn vốn dĩ phải cực kỳ quan trọng. Nhìn như hời hợt, không thấy 'mở cờ trong bụng', cũng chưa từng tươi cười rạng rỡ, cảm giác lúc này là bình thản, tâm bình khí hòa. Có lẽ bởi vì biết rõ, đường tương lai còn rất dài, vẫn chưa đến lúc vui mừng khôn nguôi, từng bước kiên định bồi bên cạnh nàng, mới là chuyện quan trọng hơn cả.
Trong bữa cơm, Luyện nhi sẵn dịp kể về những việc nàng đã trải qua lúc ở kinh thành. Nàng nói rằng mình đã lẻn vào Hoàng cung tìm Kim lão tặc cấu kết hoạn quan, còn nói vì thế mà vô tình gặp Nhạc Minh Kha chẳng biết sao lại lẻn vào trong cung. Tình cờ gặp hai lần, bản thân đã lấy được Du Long kiếm của hắn, còn hắn lại lấy được kiếm phổ của sư phụ, sau đó hai người trao đổi với nhau, xem như không nợ nhân tình nhau... Nàng nói đến lời lẽ chuẩn xác, tôi cười thầm trong lòng, nghĩ rằng câu “không nợ nhân tình nhau” kia, hẳn là Nhạc Minh Kha sẽ không nói, cũng chỉ có Luyện nhi mới tính toán như vậy.
Tất nhiên ý nghĩ này cũng chỉ có thể âm thầm cười trong lòng, Luyện nhi chưa từng phát hiện, vẫn nói đến hăng say. Sau khi nói tới chuyện cùng một nhóm người giang hồ đánh bậy đánh bạ mà lại cứu được vị tướng lĩnh biên quan từ trong tay hoạn quan, nàng mới đề cập tới chuyện giao thủ cùng Hồng Hoa Quỷ Mẫu:
- Thật ra ngươi nói cũng đúng lý vài phần. - Lần này nàng không giận, thẳng thắn thừa nhận, nói:
- Cuối cùng ta đã đánh thương bà ta một kiếm, cũng không phải hoàn toàn dựa vào bản thân mình. Trước đó nghĩa phụ đã đánh trận đầu, làm giảm tinh thần hăng hái của bà ta, mà ta thì đã được Mục Cửu Nương cảnh báo trước, cộng thêm bao tay tơ vàng của Nhạc Minh Kha hỗ trợ, tránh được hai chiêu lợi hại nhất của bà ta. Sau này mới ngẫm lại, đúng là ta đã được hời rất nhiều.
- Mục Cửu Nương?
Tôi đang uống một hớp canh, buông bát ngạc nhiên nói:
- Dì ấy thì có thể cảnh báo cái gì? Chẳng lẽ lúc quyết đấu, dì cũng ở đó?
Nếu là như vậy, sẽ không khớp với điều dì ấy đã từng nói với tôi.
- Lúc quyết đấu thì không có mặt, là xuất hiện ở đêm trước. - Đương nhiên Luyện nhi không biết suy nghĩ trong lòng tôi, nói thẳng một mạch:
- Khi đó không biết vì sao, hình như Cửu Nương phải làm con dâu của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, biết bà ta muốn đối phó chúng ta, nên mới trộm ám khí lợi hại nhất của bà ta rồi tới cánh báo cho chúng ta, cũng nhờ vậy mà nghĩa phụ mới có thể nghĩ ra cách đối phó trước giờ quyết đấu. Sau đó không gặp Mục Cửu Nương nữa, cũng không biết đã đi đâu rồi, có lẽ là làm hỏng hôn sự nhỉ?
Nói xong câu này, nàng cúi đầu ăn vài miếng thức ăn. Nhân lúc này, tôi định nói cho nàng biết hướng đi của Mục Cửu Nương, chợt thấy Luyện nhi ngẩng đầu lên, vẫy đũa trong tay, nói:
- À, ta xem như cũng có chút liên quan đến chuyện hỏng hôn sự đêm đó, lần sau nếu chúng ta có cơ hội gặp Thiết San Hô, nhất định phải giữ nó lại, nếu không trong lúc đau buồn, không biết nó sẽ chạy đi đâu, nghĩa phụ đang tìm nó khắp nơi đấy.
- Đau buồn? - Tôi sửng sốt, hỏi:
- Sao vậy, không phải cô bé rất tốt à?
Lời này thật ra có chút vấn đề, nhưng Luyện nhi không lưu ý, chỉ lo giải thích:
- Ngươi không biết, lúc gặp Thiết San Hô ở kinh thành, nó đang ở cùng với Nhạc Minh Kha. Nghĩa phụ nói cô nam quả nữ ở chung không tốt, còn thăm dò ý tứ của con gái, biết nó rất mến mộ Nhạc Minh Kha, cảm thấy tiểu tử kia cũng không tệ, lập tức muốn tác hợp một chuyện tình đẹp. Ta coi như cũng quen biết Nhạc Minh Kha, dĩ nhiên nguyện làm bà mai. Ai ngờ hẹn hắn ra nói chuyện, càng nói càng căng, cũng chẳng biết đêm đó hắn uống nhầm thuốc gì, cuối cùng kêu la nói bức người thành thân, có chết cũng không cưới. Ta giận lên, đánh nhau với hắn, nghĩa phụ cũng vào hỗ trợ, nhưng mà làm cho San Hô ở bên cạnh tức giận chạy mất.
Luyện nhi nói một mạch, vẻ mặt vẫn còn tức giận. Lần này tôi bưng bát, cười không nổi nữa. Mặc dù không chi tiết, nhưng theo tính khí mà nói, so với tin rằng Nhạc Minh Kha không biết lựa lời, chỉ sợ hơn phân nửa là Luyện nhi này làm bà mối có vấn đề mới đúng. Mà tạm không nói tới chuyện làm mai mối, Thiết San Hô vậy mà lại... rất mến mộ Nhạc Minh Kha?
Trong đầu thoáng xẹt qua lời đối thoại của hai người Thiết - Mục lúc ở Định Quân Sơn, loại cảm giác nào đó càng ngày càng phát triển ở trong lòng. Thật ra cảm giác này đã tồn tại từ lâu, chỉ là đều bị bản thân bỏ qua. Dù sao, nếu có khả năng, vậy cũng quá mức... không thể tưởng tượng nổi rồi, thậm chí còn khó tin hơn cả tôi đối với Luyện nhi.
Lắc đầu, tạm vứt suy nghĩ này qua một bên, lúc này có nghĩ cũng vô dụng, tôi thả lỏng tâm tình, tiếp tục dùng bữa, cười nói:
- Việc này trái lại vừa khéo, Luyện nhi ngươi không cần lo, Thiết San Hô... kể cả Mục Cửu Nương, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, hiện tại chắc là đang ở chung với đám thuộc hạ của ngươi.
Sau đó đổi thành tôi giải thích cho nàng. Đương nhiên không nói về sự nghi ngờ của mình, chỉ nói bắt đầu từ lúc lão gia tử đuổi người năm đó, rồi mình có lòng tốt chỉ điểm, rồi kể đến chuyện lúc sau này hai người đó lần lượt xin vào Định Quân Sơn. Trong lúc nói chuyện phiếm, một bữa cơm cứ đi qua như vậy. Bởi vì thân thể, hai tôi cũng không có ý muốn ra ngoài tản bộ, sau khi thu dọn xong, pha một bình trà xanh, đẩy cửa sổ tựa vào lan can ngắm cảnh, tiếp tục ngươi một lời ta một lời mà kể về những gì đã trải qua trong mấy tháng qua. Bất tri bất giác, hoàng hôn dần xuống, trăng treo đầu cành.
Luyện nhi ngửa đầu uống hết ngụm trà cuối cùng, nhìn ngoài cửa sổ một lát, cười nói:
- Trời cũng tối rồi, hôm nay đến đây đi, nghỉ ngơi thôi, nghỉ dưỡng khôi phục tinh thần sớm chút, chúng ta mới có thể đi đất Thục hội hợp với đám thuộc hạ sớm. Nghe mấy chuyện ngươi kể, trái lại ta muốn đi xem hai tên hãn tướng* mới tới này.
(*) hãn tướng: tướng dũng mãnh, gan dạ -> ý nói Thiết - Mục.
Dĩ nhiên tôi không phản đối, mỉm cười gật đầu, trong lòng chỉ còn dư lại cảm giác nhẹ nhõm yên tĩnh.
Trong khoảng thời gian này, Luyện nhi kể rất nhiều, nhắc tới rất nhiều người và nhiều việc. Nàng vốn dĩ không giỏi ăn nói, cũng chưa bao giờ thích dài dòng quá mức, vậy mà hôm nay lại cố gắng kể cho tôi nghe, làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái.
Mà trong đó, điều làm tôi vui nhất là, nàng nói đến rất nhiều người rất nhiều chuyện, thậm chí nhắc tới Võ Đang, nhưng lại chưa bao giờ đề cập tới một cái tên.
Ngày hôm nay, thật sự là đã xảy ra rất nhiều chuyện tốt đẹp, tốt đẹp đến mức khiến người ta gần như không thể tin được.
Đã xảy ra rất nhiều chuyện tốt, cho nên lúc tắt đèn nằm xuống, vốn tưởng tâm tư sẽ rối ren không thể ngủ được, nhưng trên thực tế, đầu dính gối chưa được mấy giây, ý thức cũng đã dần mơ hồ. Kể ra mười ngày liên tục đã xảy ra đủ chuyện, cho tới lúc này cuối cùng cũng có một kết thúc, trong lòng căng như dây đàn đã được nới lỏng hoàn toàn, tất cả phòng bị đã rút lui, chỉ còn dư lại sự mệt mỏi đóng chiếm từng tấc trên thân thể.
Đang sắp chìm sâu vào giấc ngủ, bên cạnh lại hơi động đậy, giữa lúc mơ mơ màng màng, tôi cảm nhận được ánh mắt, giống như có người đang chống dậy nhìn qua. Cùng giường chung gối chỉ có một người, không cần nghĩ ngợi nhiều, gần như là theo bản năng với tay đụng sự tồn tại bên cạnh, đôi mắt đóng chặt mà nói hàm hồ rằng:
- ... Hưm, sao vậy? Luyện nhi...
Không nghe đáp lại, nhưng vẫn cảm giác ánh mắt đang tiếp tục, lần này cuối cùng đầu óc cũng thanh tỉnh một chút, dụi dụi mắt, miễn cưỡng hé mắt, thiêm thiếp nói:
- Sao? Ngủ sớm quá nên không ngủ được à?
Tắt đèn, trong phòng tất nhiên là tối thui, cũng may có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, không đến nỗi cái gì cũng không thấy. Giữa lúc ngái ngủ, quả nhiên, thấy thiếu nữ kia nằm ở phía trong, gập khuỷu tay chống đầu hơi nâng người dậy, đang cư cao lâm hạ nhìn tôi (từ trên cao nhìn xuống), vẻ mặt không đến nỗi nghiêm túc, nhưng đã không thấy được nụ cười thường treo bên môi.
- Luyện nhi?
Thấy nét mặt nàng khác thường, cơn buồn ngủ lập tức tiêu tan, tôi thả tay xuống, mở to mắt nhìn nàng, hoảng hốt hỏi:
- Rốt cuộc là sao vậy, có phải là có chuyện gì không?
Truy hỏi nhiều lần, nàng mới lắc lắc đầu, mở miệng nói:
- Ta không có chuyện gì, có chuyện rõ ràng là ngươi. - Nói xong, nàng lại nhíu mày nói tiếp:
- Lúc ban ngày không để ý, nhưng lúc ngươi ngủ, hít thở rất nặng, nội tức tu vi thụt lùi hơn trước rất nhiều, ngoại thương gì đó không dễ gì gây ra vấn đề này. Trước đó đã nói chuyện rất lâu, nhưng ngươi chưa từng đề cập đến, rốt cuộc lại giấu diếm ta chuyện gì?
Nàng nói lời này, tuy là chưa phát giận giống như ban ngày, nhưng vẻ không vui đều bộc lộ hết ra ngoài, tôi không ngờ nàng có câu hỏi này, “À” một tiếng, mới phản ứng được.
Không phải tôi cố tình gạt nàng chuyện này, chỉ là lúc tán gẫu, vẫn chưa nhắc đến chuyện đã trải qua sau khi bị thương, đương nhiên đã lướt qua đoạn này rồi. Hơn nữa, sau đó, lòng dạ đều đặt hết lên người bên cạnh, tổn thương trên lưng vẫn cần thường xuyên để ý, thường dùng cái đau âm ỉ để nhắc nhở bản thân rằng chỗ này bị thương. Thế nhưng sau khi Luyện nhi đến bên mình, bản thân không cần quan tâm vấn đề đánh nhau so chiêu với ai, ngày thường cũng không có gì bất tiện, lập tức quên sạch chuyện nội công bị phong bế, cho dù thi thoảng nhớ tới, cũng cảm thấy không cần thiết phải nói ra.
Ai ngờ Luyện nhi nhạy cảm đến mức này, có thể phát hiện manh mối từ trong tiếng hít thở khi ngủ, đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì. Tuy nàng chưa phát giận, nhưng nhàn nhạt không vui lại làm người ta không quen, tôi vội giải thích đại khái toàn bộ một hồi, không kể chuyện nhảy suối, chỉ nói đoạn sau khi ngất thì được người cứu, cuối cùng nói:
- ... Dù sao qua thêm nửa năm nữa tự nhiên sẽ tốt, có ngươi ở đây cũng không cần lo lắng này nọ, cho nên đã hoàn toàn quên mất, không phải ta cố tình gạt ngươi. Luyện nhi, ngươi phải tin ta.
Nàng im lặng nghe hết toàn bộ, cuối cùng thở ra một hơi, thư thái nói:
- Dĩ nhiên ta tin ngươi, không thì... còn có thể thế nào?
Nói xong nàng nằm xuống, nhìn đỉnh màn, nói tiếp:
- Định Quân Sơn ẩn giấu cao thủ như vậy, mà ta lại không biết, trước mắt tạm thời theo dõi nửa năm này đi, nếu đến lúc đó ngươi bình phục thì dễ bàn, nếu có gì bất thường, cho dù lật đổ Định Quân Sơn ta cũng phải tìm cho ra người đó mà đòi lời giải thích.
Thay vì gọi là nói chuyện với nhau, câu này giống như đang lầm bầm hơn. Tôi mỉm cười, xoay người lại hướng mặt vào trong, nắm tay nàng nói:
- Đừng lo lắng nhiều, nếu người ta đồng ý ra mặt, thì sẽ không hại nhau. Nếu không thì lúc đó thấy chết mà không cứu là được rồi, đúng không?
Luyện nhi nhắm mắt khẽ “hừ” một tiếng, không tỏ rõ ý kiến. Thấy nàng khép mắt, tôi cho rằng nàng muốn nghỉ ngơi rồi, đang định nhắm mắt theo chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên bên hông hơi bị siết lại, có hơi ấm gần kề hơn vài phần. Tôi lại mở mắt lần nữa, thiếu nữ kia đã dời chỗ từ gối bên nàng sang mép gối bên tôi.
Khoảng cách đã rút ngắn rất nhiều, đôi con ngươi đen kia càng thêm trong suốt trong bóng tối, lúc đó chưa chắn song cửa, gió đêm hơi thổi vào, chỉ thấy một nụ cười xinh đẹp lướt qua bên môi nàng, nàng nhướng mày hỏi:
- Phải rồi, bây giờ đã có thể chạm môi của ngươi rồi nhỉ?
Một câu nói rơi vào hồ nước tâm tư, làm cho mặt hồ bắt đầu lăn tăn gợn sóng.
Một chữ “chạm” không thể diễn đạt rõ ràng, nhưng đã giải thích rất rõ nàng đang nói tới cái gì, muốn vậy là ý gì. Xa cách quá lâu, không phải chưa từng khát vọng thân mật như thế, huống chi hứa hẹn đã định, dường như đã không còn lý do cự tuyệt.
- Đừng tiếp tục xem như đang so đấu là được rồi.
Tôi thở dài một hơi, tiếng than còn chưa dứt, một mùi hương thơm ngát đã kéo tới, môi đã bị mềm mại nóng ấm ngậm lấy.
Lúc môi kề môi, khóe mắt thoáng liếc thấy thiếu nữ kia lộ vẻ tươi cười.
Sau đó, tôi nhắm mắt lại.
Không áp chế và phản chế giống như lần trước tranh đấu nhau, lần này có lẽ là cố kỵ thương thế, có lẽ là Luyện nhi thật sự nghe câu nói kia, cho nên mặc dù động tác của nàng làm giống lần trước, nhưng rất nhẹ nhàng, cho dù lúc môi lưỡi chạm nhau dùng lực hơi nhiều chút, nhưng vẫn coi như là cẩn thận.
Mà lần này tôi có chuẩn bị, không vì kích động mà phải cố gắng chinh phục nàng, chỉ là phối hợp tò mò thăm dò, dùng tay nhẹ đỡ gáy của nàng, hơi điều chỉnh góc độ để nàng thuận lợi tìm tòi nghiên cứu.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, lần này cũng không chờ đến lúc hít thở không thông ý thức mông lung, lúc tách nhau ra, chỉ hơi thở gấp một chút. Đôi môi gần trong gang tấc của Luyện nhi càng thêm mê người, chợt nàng nhẹ nhàng cười, nói:
- Hình như là ngươi nghĩ sai rồi, lúc đó đúng là ta rất không phục, nhưng ngoài không phục, là vốn cực kỳ thích loại thân mật này, muốn thắng, cũng không phải là vì muốn thắng mới tiếp tục tranh đấu, ngươi phải hiểu rõ mới được.
Nói xong câu này, nàng lại cười khanh khách áp tới. Lúc này đây, cũng đã biết phải hơi hơi nghiêng đầu rồi.
Và ngày hôm nay, thật sự là đã xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến nỗi làm người ta gần như không thể tin được.