Hoa Sơn buổi đêm tĩnh lặng, khoảng cách giữa hai sườn núi tạo thành khe vực sâu, cây tử đằng bao phủ, bụi lau cao ngang thắt lưng, leo núi so với ban ngày đâu chỉ khó khăn hơn vài lần, bất quá nếu đã ở đây hơn mười năm, chỉ sợ cho dù là ai cũng đều có thể nương theo dây leo mà vút nhanh nhẹ bay như đang đi trên đất bằng.
Thực ra tốc độ đi cũng không xem là nhanh, gần như là nhàn nhã tản bộ, cho dù như vậy, lúc sắp đến điểm hẹn, trăng tròn vẫn chưa lên đỉnh đầu, quyết định liền kéo Luyện nhi lên ngọn núi nhỏ khác, từ nơi này có thể nhìn thấy rõ ràng phía đối diện, cũng chính là chỗ tình hình của đỉnh Ngọc Nữ Phong.
Nơi này là một khoảng đất phẳng không lớn lắm, đã có bốn người đang đợi, đêm nay trăng sáng hơn tối hôm qua, thậm chí có thể nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ từ rất xa, đa số vô cùng căng thẳng, một lúc sau lại có hai người tới, lúc này nhìn thấy rõ ràng, chính là Trác Nhất Hàng, mà bên cạnh hắn một người này, chắc hẳn là tên đầu lĩnh hôm qua đã dạy trận pháp.
Sáu người tập hợp cùng một chỗ, cũng không nói nhiều, phần lớn thời gian chỉ chăm chú nhìn mặt trăng, im ắng một lúc, một người dáng vẻ như đạo sĩ rốt cục không nhẫn nại được nữa liền nói:
- Thế nào còn chưa thấy bóng dáng Ngọc La Sát?
Một người khác nói:
- Ngọc La Sát nói là làm, ta chỉ sợ Ưng đại ca không thể đến đúng giờ rồi.
Lại nghe tên đầu lĩnh kia nói:
- Yên tâm, Ưng đại ca tuyệt đối sẽ không lỡ hẹn!
Bọn họ nói chuyện chúng tôi nghe rõ ràng, Luyện nhi cúi thấp đầu cười nhạo một tiếng:
- Đám người này là quỷ nhát gan, ngươi ở đây chớ hành động, đợi ta xuất hiện trước dọa bọn chúng một hồi mới được.
Nói xong người nhẹ nhàng muốn bay, biết lần này không có lý do ngăn cản nàng, chỉ đành nhẹ giọng nói:
- Ta đáp ứng, vạn sự cẩn thận, trước khi giao thủ hãy đem lời nói rõ cũng không muộn.
Tốt nhất tất nhiên là có thể cùng nàng hợp lực nghênh địch mới đúng, chẳng qua là việc không tới mức nguy hiểm thì Luyện nhi sẽ không dễ dàng tán thành, hơn nữa hiện tại đối đầu chỉ có sáu người, tên chính chủ xảo quyệt vẫn chưa xuất hiện, tiếng cười gằn trong rừng đêm qua cũng không xác định rõ, so sánh mấy việc này, cân nhắc thiệt hại trước sau, vẫn cảm thấy chính mình trước mắt nên ẩn trong bóng tối mới tốt.
Tâm tư này không biết Luyện nhi có hiểu hay không, chỉ thấy nàng quay lại nhìn tôi nở một nụ cười dung dung, tiếp theo thân hình khẽ động, hét lớn một tiếng, theo hướng gió núi lướt xuống, khinh công bay qua, từ bên ngọn núi này thẳng hướng đỉnh Ngọc Nữ Phong kia.
Một tiếng hét cười như không cười không hề che giấu, chính là ý định gây chú ý với đối phương, trong chốc lát sáu người nhàn hạ đồng thời cùng nhau đứng lên như gặp đại địch, nhìn thấy người phiên nhiên (nhanh nhẹn) đáp xuống, từng người không dám tiếp cận quá gần về phía trước, chỉ giữ vững khoảng cách nhất định, tạo thành hình quạt, trận thế sẵn sàng đón địch.
Tầm mắt nhìn kỹ đám người, tựa hồ là vô thức quan tâm trong đó một người, rất xa người thiếu niên trẻ tuổi kia dường như dừng một chút, trên mặt biểu hiện hốt hoảng, giống như nằm mơ. Thực ra điều này cũng bình thường thôi, đổi thành bất kì ai rơi vào tình huống gặp mặt như vậy đều sẽ cảm thấy bất ngờ đi, nhưng vẻ mặt này rơi vào trong mắt chính mình, cho dù có các loại giải thích, vẫn khiến người ta cảm giác khó chịu.
So với hắn kinh ngạc lẫn nghi hoặc, thiếu nữ bên kia lại khí định thần nhàn (bình tĩnh) hơn nhiều, có buổi tối hôm qua làm đệm, Luyện nhi đương nhiên sẽ không kinh ngạc, chỉ là cúi đầu cười nhạt, sóng mắt lưu chuyển, vẻ mặt vốn vô cùng quen thuộc, dưới ánh trăng nhưng lại lộ điểm thẹn thùng, tôi ở xa xa nhìn nàng lông mày nhíu chặt không nói chuyện, sáu người kia cũng lộ vẻ mặt kinh diễm không ngớt, trong đó có kẻ tùy tiện, đoán là vẫn chưa lĩnh giáo qua sự lợi hại, miệng lưỡi nhịn không được tiện nghi nói:
- Không nghĩ tới nữ ma đầu trong truyền thuyết lại là một mỹ nhân như vậy, này Ngọc La Sát, ngươi đại nạn đã đến, nếu có thể ngoan ngoãn đầu hàng, chúng ta có thể tha cho ngươi, không chừng còn có thể giúp ngươi làm thành một đoạn lương duyên giai thoại cũng nên.
Thiếu nữ nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, bỗng nhiên bật cười, nói rằng:
- Đa tạ hảo ý.
Ngữ khí bình thản, giống như không để tâm, nhưng người quen biết nàng liền sẽ hiểu không hay rồi, tên đầu lĩnh kia biết nặng nhẹ, vội vàng kêu lên:
- Ngọc La Sát, ngươi phải giữ tín nghĩa người giang hồ, thời giờ chưa tới, người còn chưa đủ, ngươi đừng động thủ!
Lời còn chưa dứt, tên tham lam kia bỗng nhiên nhảy lên khoảng một trượng (mười thước), hình như cấp bách né tránh cái gì, cũng không biết né được hay không, chỉ thấy hắn trên không trung sững người lại, té ngã không đứng dậy nổi, chỉ lo nâng bàn chân la lớn, nước mắt tràn ra như suối, tên dáng vẻ đạo sĩ nhanh chóng chạy lại, gỡ bỏ giày của hắn, từ huyệt vị lòng bàn chân ép ra một vệt màu bạc, lại xoa nắn hai vòng, lúc này mới không có việc gì.
Khoảng cách quá xa, không thấy rõ Luyện nhi dùng cái gì, nhưng trong lòng hiểu rõ, vật kia nói cho dễ hiểu là độc môn ám khí của nàng, nhưng thực chất chính là ngân châm nhỏ nhất được mua dưới núi, là lúc nhỏ nàng nhanh trí chọn dùng để săn thú, bởi vì dùng vô cùng thuận lợi, còn cố tình đặt ra cái tên oai phong lẫm liệt là cửu tinh định hình châm. Ngày đó tự đắc nói cho tôi nghe, tôi phải nhịn lắm mới không cười, trong lòng thầm vui mừng nàng không đem ngân châm kết với sợi tơ tận dụng đồng thời, bằng không thật là muốn nhịn cười cũng không được. Không nghĩ tới trải qua nhiều năm, chiêu thức ngày ấy càng dùng càng thành thạo, hư thực khó lường, hướng đánh huyệt vị không chút nào hàm hồ, chỉ là khẽ động ngón tay liền khiến đối phương áp đảo tinh thần.
Bên kia thiếu nữ thực hiện được sau cũng không truy kích, chỉ chắp tay cười lạnh nói:
- Ta tưởng hắn là nam tử hán keng keng (ý chỉ cứng rắn) chưa bao giờ rơi lệ, này xem ra là đồ ăn hại.
Lúc này người bị khai chiêu xấu hổ đầy mặt, nào dám nói chuyện, ánh mắt càng phát ra oán độc, Luyện nhi hẳn là cũng nhìn thấy, cũng không chấp nhất, chỉ lầm lủi nói:
- Các ngươi hiểu cái gì? Ta là vì các ngươi phúng điếu, chỉ đáng thương bằng hữu mới của ta, hôm nay cũng tự tìm đường chết.
Tôi nghe rõ ràng, tự nhiên biết nàng đang nói ai, tâm tình vừa mới nhớ tới tuổi thơ mà tươi sáng liền ảm đạm đi, nam tử trẻ tuổi trong đám người lý ra trong đầu đã tính sẵn, thần tình trên mặt phức tạp, cũng là một bộ than thở muốn nói lại thôi, những người khác khó tránh khỏi không hiểu ra sao, không biết ý nàng chỉ là gì, nhưng cũng không tiếp lời, dưới chân cẩn thận di động, bày ra hình trận vòng tròn, nghĩ bất tri bất giác đem đối thủ vây ở giữa.
Có tối hôm qua xem trước, Luyện nhi làm sao không biết dụng ý của bọn họ, thấy mọi người bày xong trận thế, bỗng nhiên cười dài một tiếng, một thanh kiếm sáng lấp lánh sớm đã nằm trong tay, kêu lên:
- Được, hiện tại giờ tỵ cũng là nửa đêm, ta cũng không đợi!
Thân hình khẽ động, nhanh như điện thiểm, “xoạt” một chiêu kiếm trước tiên hướng về tên đầu lĩnh kia đâm tới.
Nàng đột nhiên ra tay, chính là tính toán không cho đối phương suy nghĩ bố trí trận hình, tôi cũng hy vọng nàng có thể phá ma trận này trước khi người thứ bảy đến, rồi lại tức giận nàng đem lời căn dặn vừa rồi làm gió thoảng bên tai, cùng người giao thủ cũng không thèm giải thích rõ, suy cho cùng người thứ bảy chính là kẻ cầm đầu, nếu như người kia thật sự phạm vào nhiều tội ác như vậy, này một đám người giúp đỡ hắn lại không biết chân tướng bên trong, chí ít tên Trác Nhất Hàng, chính tôi mặc dù đối với hắn kiêng kỵ, nhưng vẫn biết người này không nên trợ trụ vi ngược (giúp người xấu làm việc ác), dù sao nguyên nhân cuối cùng của đoạn nghiệt duyên này, căn bản nhất chính là vì người này quá mức chính trực chất phát, không biết biến báo (dựa theo tình hình khác nhau mà thay đổi).
Nhưng mà, giờ khắc này thấy thật sự động tay, thấy hắn cùng Luyện nhi là địch, trong tư tâm, không thể không thừa nhận, sẽ có một ít... thoải mái.
Mặc kệ trong lòng tôi ra sao, bên kia trận hình vừa phát động, liền biến thành một hồi ác chiến, ngoài vòng tròn sáu người không ngừng di chuyển giống như đèn kéo quân, một dùng song luân (hai vòng tròn/ bánh xe), một dùng giới đao (theo giới luật chỉ dùng để cắt đồ vật chứ không được dùng để sát sinh), lúc này tên bị ăn ngân châm cũng có thể hoạt động, dùng chính là điểm huyệt Phán Quan Bút, Trác Nhất Hàng cùng một tên khác đều dùng kiếm, còn lại một người là xích thủ không quyền đánh nhau, mỗi người một chiêu thức không giống, lại hỗ trợ lẫn nhau, so với lần trước nhìn thấy, không ngờ đã thuần thục ăn ý hơn, nói vậy mỗi người bọn họ thật sự cũng là dụng tâm rồi.
Nhưng dụng tâm đâu chỉ là bọn hắn? Nếu không phải tối hôm qua nhìn thấy trước, chỉ sợ lúc này thật sự có chút phiền toái, nhưng hiện tại tình thế không giống nhau, Luyện nhi ở trung tâm trận thế lại không chút hoang mang, ánh kiếm dày đặc, thân pháp nhanh nhẹn, mặc cho sáu người kia đầu đuôi bổ trợ nhau như thế nào đi nữa, cũng không làm sao gây khó dễ cho nàng.
Trận đấu náo nhiệt, tôi ở bên này chăm chú đánh giá, chính là người bên ngoài rõ ràng, nhìn một lúc, nhưng nhìn ra được cách thức. Sáu đối thủ kia, mỗi người đều đem hết toàn lực, hận không thể khai trừ Ngọc La Sát, chỉ có trong đó một người, lẫn giữa những người tập kích, dường như không có sát ý, một tay kiếm không cầu công lao, mà Luyện nhi đối với hắn, ra tay hầu như đều tránh đâm vào điểm yếu, nhiều lần đều là vút qua, không thấy chiêu thức cay độc nào.
Này cũng không tốt, rất nguy, tôi hơi sốt ruột, vừa bởi vì tình cảm cá nhân mà khắc chế không được quấy phá, cũng là vì hướng đến cục diện chiến đấu phân tích phán đoán - bây giờ Luyện nhi ở trong trận tuy rằng ứng đối thoải mái, xem như không nguy hiểm, nhưng nếu như có ý hạ thủ lưu tình, liền khó có thể cấp tốc phá trận, cũng có nghĩa sẽ bị kiềm chế tiêu hao năng lượng, đến lúc đó người thứ bảy gia nhập, đem trận thế hoàn toàn phát động, kết quả ra sao, thật sự rất khó nói.
Quả thực đã nghĩ đến trực tiếp bay qua giúp đỡ, nhưng lý trí nhắc nhở còn chưa phải thời điểm, chỉ có thể nhịn lại nhẫn, bình tĩnh chăm chú quan sát, hận không thể sử dụng cái gì thuật truyền âm, làm cho thiếu nữ trong trận nghe được tiếng lòng thì thật tốt.
May sao, mặc dù Luyện nhi không nghe thấy, nhưng còn có phán đoán của bản thân, tôi nghĩ gì sợ là nàng cũng nghĩ đến, huống hồ sáu người kia như thủy triều chợt tiến chợt lùi, càng công càng chặt, kéo dài mấy hiệp, đoán chừng không đạt được hiệu quả làm nàng cũng cuống lên, kiếm pháp đột nhiên biến đổi, liền cướp thế tiến công, cay độc ác liệt, không nữa lưu tình!
Tôi xem trong mắt, còn chưa kịp thở ra một hơi, giữa lúc này đột nhiên nghe được trên ngọn núi một tiếng rít lên, một ông lão gầy gò, từ trên vách đá nhảy xuống, lớn tiếng la:
- Ngọc La Sát, ngươi làm sao không để ý tín nghĩa?
Sáu người kia vừa thấy hắn đến, tên đầu lĩnh ra dấu hiệu, như thủy triều vội vàng rút lui, một lần nữa đứng yên vị trí, Luyện nhi cũng thu kiếm nhảy ra khỏi vòng tròn, cao giọng nói rắng:
- Ta thế nào không giữ chữ tín, là ngươi không đúng giờ.
Nàng nói không sai, lúc này trăng tròn đã lệch đỉnh đầu, lão nhân kia ngẩng đầu nhìn lên, cười ha ha nói:
- Ta đã sớm ở đây đợi ngươi, ngay cả sáu huynh đệ của ta vây quanh ngươi còn không thoát được, ta lại thêm một người thì ngươi làm sao?
Đầu tiên tôi thấy lão không giống như vừa chạy tới, tiếp tục nghe nói như thế, đã hiểu rõ, lão chắc cũng giống tôi, ở phía xa trước tiên quan sát tình hình, nắm bắt được một chút, mới ở thời điểm thích hợp nhất xuất hiện, cũng xem như cáo già.
Thấy hắn đi ra, thiếu nữ giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên cười lạnh, lớn tiếng nói:
- Ưng lão tặc ngươi hại chết La Kim Phong La đại hiệp, tưởng không ai biết sao! Mấy tên tiểu tặc ở đây, đều là cam tâm theo ngươi làm tay sai, hay là bị ngươi lời chót lưỡi đầu môi lừa gạt?
Lúc này nàng nói, cũng không tính là quá muộn, lời vừa nói ra, tôi rõ ràng nhìn thấy có ít nhất ba người trong sáu người lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ, hai mặt nhìn nhau một chút, lão nhân gầy gò kia thấy tình thế không ổn, vội vàng mắng:
- Đừng nghe Tặc bà nương này gây xích mích! Ả ức hiếp người trong lục lâm Thiểm Xuyên được rồi. Lại đả thương tiêu đầu phái Tung Dương, môn hạ phái Võ Đang! Ả chính là kẻ thù chung của võ lâm. Chúng ta không trừ ả, hậu họa vô cùng!
Dứt lời giơ cây phất trần, tên đầu lĩnh vội vã tái triển khai trận hình, một lần nữa vây quanh thiếu nữ.
Lần này nếu nói Thất Tuyệt trận nhân số đã đủ, so với vừa rồi không giống lắm, lão nhân gầy ở giữa tiếp ứng, một cây phất trần, vừa làm thanh kiếm, còn có thể đả huyệt, vốn là rất tốt, sáu người lại liên hoàn lực lượng, càng thêm huyền dịu. Luyện nhi ngưng thần đối phó địch, không thể phân tâm nói chuyện, mà mấy người nghi hoặc vừa rồi, chắc là đã cưỡi hổ, lo sợ nguy hiểm đến tính mạng cũng không thể không bỏ, ra tay trước sau như một, không lưu tình.
Trận hình biến đổi thất thường, bảy tên cao thủ, dùng các loại võ công độc môn, uy lực không hề đơn giản, Luyện nhi vừa rồi bị tiêu hao sức lực, tuy rằng thành công đả thương mấy cái, nhưng không nghiêm trọng, không thể loại bỏ sức chiến đấu của đối phương, lúc này dần dần có chút khó khăn, càng đánh càng nguy, càng đánh càng hiện rõ hiểm độc.
Thế cuộc đến đây, cũng không lo ngại người xuất hiện thần bí tối qua, tôi rút kiếm, phi thân xông vào trong trận, không nói một lời, ngay lập tức đẩy lùi hai cái binh khí phía sau Luyện nhi, cùng nàng sóng vai liên kiếm đứng chung một chỗ.
- Ngươi là người nào!
Lão nhân gầy gò thấy có người giúp đỡ đối phương, lạnh lùng hét lớn, tôi cùng lão không đúng gốc độ, cũng lười quay đầu lại, chỉ ói ra hai chữ:
- Giúp đỡ.
Lão nhân kia nhanh chóng kêu to:
- Ngọc La Sát! Không phải ngươi nói độc thân đến sao!
Luyện nhi thấy tôi xông tới, vốn dĩ có chút bất mãn, nghe lão nhân chất vất, cười lạnh nói:
- Buồn cười, ngươi có thể mời sáu người giúp đỡ, tại sao ta phải một mình đến đánh? Hai người đánh bảy người, tiện nghi là các ngươi, bớt nói nhảm!
Tay nàng liên tục, múa ra một đạo bạch ngân, liền tập kích năm người, chỉ để hai người sau lưng lại cho tôi.
Hôm qua quan sát đã biết, bọn họ là ba công ba thủ, Luyện nhi kiềm chế thế công bén nhọn nhất cùng người trung tâm, tiện thể mang luôn một thủ, để lại cho tôi hai tên không có tính uy hiếp, tôi làm sao không hiểu dụng ý của nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười, xoay người nâng kiếm, phát hiện một người đối đầu với mình chính là người quen.
- Cô... cô nương...
Vừa rồi động thủ Trác Nhất Hàng đã do dự, lúc này thấy tôi, có chút loạn, kiếm thế trì trệ, bước chân chậm chạp, nhưng tên tay không bên cạnh hắn lại không kiêng kỵ nhiều, tay như ưng trảo (móng vuốt chim ưng), nhanh chóng tập kích, tôi cũng không nghĩ sẽ khách khí, rút kiếm liền tiến lên nghênh đón.
Đấu với nhau rồi tự nhiên biết nặng nhẹ, chính mình không thể so với Luyện nhi, mới lấy một địch hai, gặp một tên chưa dùng toàn lực, không thể nói là có bao nhiêu ung dung, cũng may trước đó quan sát, vẫn như dự liệu, bên Trác Nhất Hàng chỉ cần thuận thế ngăn trở là được, hắn sẽ không áp sát, mà tên tay không này lại mạnh mẽ tiến công, nếu bị túm hậu quả thật khó dò, nhưng có lợi thế binh khí, lại dựa vào thân pháp linh hoạt, muốn áp chế hắn không khó.
Có tôi ngăn lại hai người, trận pháp này liền khó linh hoạt biến đổi, uy lực lập tức suy yếu, cho dù không cần quay đầu lại, cũng biết Luyện nhi ở phía sau đánh có bao nhiêu hưng khởi.
Vốn dĩ trận thế đang tốt đẹp, như vậy thắng thua chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nếu là không có ý nghĩ sai lầm này.
Nhất niệm sinh thiện, nhất niệm sinh ác, tôi cũng không biết chính mình vì sao suy nghĩ lại, trong đao quang kiếm ảnh, trong lúc chuyên tâm chống đỡ, đối mặt một người thủ hạ lưu tình, đột nhiên nổi lên ngoan niệm (ý tưởng độc ác).
Đại họa trong lòng, nhanh chóng diệt trừ.