(*): một ý nghĩ
Gió mang theo một cổ sát khí lạnh thấu xương, cách vai trái một gang tay thì dừng lại. Luồng khí hỗn loạn từ nhanh chóng phóng tới bỗng nhiên chuyển xuống hòa hoãn dịu nhẹ, vốn là cuồng phong bão táp lại đột ngột chấm dứt không hề báo trước, giống như có ai đó thi triển thuật ổn định cơ thể. Trước mặt một mảnh tối đen, chỉ có xúc giác cùng thính giác là nhạy bén, hô hấp của Luyện nhi ngay trên đỉnh đầu như muốn nhắc nhở tôi rằng mọi chuyện vẫn đang tiếp tục.
Nhịp thở của nàng có chút loạn, không như ngày thường cho dù luyện công hơn một hai canh giờ cũng có thể mặt không đổi sắc. Hô hấp hỗn loạn được một lúc thì tôi nghe được một giọng nói trầm thấp hơn so với bình thường:
- Ngươi, mở mắt ra!
Ngừng một chút, thấy không được đáp lại càng nóng hơn, lạnh lùng nói:
- Ngươi mở mắt ra ngẩng đầu lên cho ta!
Đáng tiếc tôi không thể làm theo ý nàng, bởi vì một khi mở mắt, chắc chắn chúng tôi sẽ đối mặt. Tôi sợ sẽ không kiểm soát được ánh mắt của mình, cũng sợ không khống chế được miệng mình. Cảm giác dường như có luồng khí nóng dồn nén ở lồng ngực, chỉ cần chạm nhẹ liền bạo phát ngay lập tức, tôi chỉ đành không nhìn không nói, một bộ lạnh như băng mà cầm cố nó. Một khắc tiếp theo, cổ áo bị kéo căng, cơ thể bị kéo lên hơi quỳ người, âm thanh bên tai có vẻ đã vô cùng giận dữ:
- Ngươi làm gì đấy? Ngước mặt nhìn ta nói chuyện không được à? Bộ dạng kì quái thế này, trước kia ngươi không phải như vậy!
Thật ra nàng nói không sai, toàn bộ đều bởi vì tôi mà thôi, điệu bộ này nhất định chọc nàng chịu không nổi. Nhưng lúc này tiếng trách móc như châm dầu vào lửa, để rồi sự kiềm nén cũng bắt đầu vỡ tung, mặt tôi không cảm xúc nhưng hơi thở nặng dần, tay nắm chặt thành quyền, chỉ một chút nữa là mất đi sự khống chế. Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, sư phụ đột nhiên nói một câu, cứu vãn cục diện.
- Luyện nhi, đủ rồi.
Bên tai truyền đến giọng nói của người, mới đầu còn xa, câu tiếp theo đã đến bên cạnh:
- Con lui ra trước, để ta và sư tỷ nói chuyện chút.
Can thiệp bất ngờ, trong lòng vốn đang căng như dây đàn sắp đứt phút chốc liền hòa hoãn đi rất nhiều. Đối với mệnh lệnh của sư phụ, Luyện nhi nóng nảy đáng lí sẽ không muốn chấp hành, nhưng ầm ĩ nửa ngày mà tôi lại trầm mặc không nói một lời, nàng đành nghe lời sư phụ, bất đắc dĩ buông lỏng cổ áo tôi, giậm chân một cái rồi giận dỗi bỏ đi.
- Tiêm nhi...
Cho đến khi tiếng bước chân kia xa dần, sư phụ liền mở lời:
- Được rồi, bây giờ con có thể mở mắt chứ?
Câu này là một lời thương lượng, cũng không phải giọng điệu thương lượng, làm sao có thể tức giận? Tôi có thể cương với Luyện nhi, nhưng không thể cứng với sư phụ. Huống hồ trong thời gian vừa rồi, phần cảm xúc không tên này đã bị tôi một lần nữa khống chế, lúc này nghe sư phụ gọi như vậy, liền chậm rãi mở hai mắt. Thế nhưng vẫn có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng người, chỉ nhìn xuống mặt đất, cúi người che giấu nói:
- Đệ tử... xấu hổ...
- Được rồi, đừng tiếp tục che giấu nữa. Con có tâm sự, Luyện nhi không hiểu, lẽ nào sư phụ cũng không hiểu sao?
Trán bị búng nhẹ hai cái rồi nghe được sư phụ cười nói:
- Chỉ là, không nghĩ tới Tiêm nhi cũng có lúc bướng bỉnh như vậy. Vốn tưởng rằng chỉ cần có điều kiện thúc đẩy con sẽ nguyện ý cùng Luyện nhi đối diện, không nghĩ tới lại hại con ăn không ít vị đắng.
Lúng túng giật giật khóe môi, còn chưa biết nên trả lời như thế nào thì sư phụ đã thu lại nụ cười, tiếp tục hỏi:
- Nói ta nghe, có tâm sự gì? Luyện nhi không hiểu chuyện, vậy có thể nói với vi sư không?
Đã từng, đã từng hy vọng ở thế giới này có một người như vậy, có thể cho tôi thẳng thắn vô tư nói hết tất cả, đã từng cho rằng sư phụ cùng Luyện nhi chính là người thích hợp. Thế nhưng bây giờ tôi biết, tâm tư này, đối với người nào cũng không thể bày tỏ, không thể nào bày tỏ được. Ngoại trừ trời đất quỷ thần ra, chỉ có tự mình một người vĩnh viễn gặm nhấm trong lòng. Mặt khác, tôi không muốn nói dối sư phụ, cũng biết nói dối người tuyệt đối không phải chuyện dễ. Nội tâm mâu thuẫn, lưỡng lự nửa ngày, trừ lẩm bẩm “sư phụ” ra thì không nói được cái gì khác.
- Mà thôi. - Chờ một lúc lâu mà tôi vẫn không mở lời, sư phụ cũng không tức giận, chỉ đột nhiên thở dài, vỗ nhẹ đầu tôi nói:
- Thực ra tuy con không nói, vi sư cũng đoán được mấy phần. Con đó, sau ngày hôm ấy liền không thích hợp lắm, hà cớ gì không chịu nói mà giấu ở trong lòng đây?
Nghe vậy, tim “thình thịch” nhảy một cái. Tôi ngẩng đầu, ngoại trừ không thể tin được, còn có nỗi hoang mang không thể che giấu. Thế nhưng đối diện, nét mặt của sư phụ, rõ ràng là ôn hòa nhã nhặn, thậm chí còn mang theo săc sóc yêu thương. Nhìn nét mặt người như vậy, khủng hoảng trong lòng liền từ từ dịu xuống.
Tôi biết sư phụ lợi hại, lại không nghĩ người lợi hại tới như thế, dù sao tâm ý kia quá mức kinh thế hãi tục, làm sao có thể dễ dàng đoán được? E rằng có lẽ sư phụ đã hiểu lầm mà thôi. Nếu như vậy, ngược lại xem như là chuyện tốt. Quyết định như thế, lập tức không nói gì nữa, một lần nữa lại cúi đầu. Sư phụ thấy tôi kinh ngạc liền thật sự cho rằng người đoán trúng rồi, biểu cảm thoáng buồn, hỏi tôi:
- Con theo ta hẳn là mười năm rồi nhỉ?
Không biết ẩn ý của câu hỏi này là gì, tôi thành thật trả lời:
- Vâng, đồ nhi sáu tuổi theo sư phụ, tới nay cũng hơn mười năm.
Dứt lời, một lát sau nghe được người thở dài:
- ... Đúng vậy, đôi khi sẽ thấy nhớ nhà vào những ngày lễ hội, cho dù mâu thuẫn thế nào đi chăng nữa cũng là không thể cắt đứt...
Tiếng thở dài này có chút khó hiểu, thay vì gọi là nói với tôi, chính xác hơn chính là đang nói lẩm nhẩm một mình. Tôi nghi hoặc nhìn lén, bỗng nhiên cảm giác sư phụ có chút giống với bộ dạng lúc hoàng hôn uống rượu ngày hôm ấy. Tôi bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ mấy ngày trước ngoại trừ sinh nhật của sư phụ còn có cái gì khác? Nếu như là, sư phụ chỉ giả vờ không biết, mà tôi cùng Luyện nhi lại thật sự không biết, rồi vô tình chó ngáp phải ruồi nên mới khơi gợi tâm sự của sư phụ, thế nên người mới nói như vậy?
*Đoạn này hơi rối một chút. Ý tác giả là Tiêm nhi nghi ngờ ngày hôm đó ngoại trừ là sinh thần của sư phụ, nó còn mang một ý nghĩa khác mà sư phụ không muốn nhớ tới. Tiêm nhi và Luyện nhi không biết chuyện này nên đã tổ chức mừng sinh nhật sư phụ, vô tình làm sư phụ nhớ tới chuyện buồn nào đó.
Nhưng mà, cùng tôi có liên quan gì?
Chưa kịp lý giải, sư phụ chậm rãi bước đến, chính diện nhìn tôi, chân tình nói:
- Còn nhớ ngày ta mang con đi đã từng nói, kể từ hôm nay, về hay là không về, thừa nhận hay không thừa nhận, gả hay không gả, đều do con làm chủ, thiên hạ này, không một ai có thể sai khiến con. Con còn nhớ không?
Tuy không hiểu nhưng vẫn gật đầu lia lịa. Đối với tôi mà nói, câu nói này đã thay đổi cuộc đời tôi, luôn là ký ức mới mẻ giống như vừa xảy ra ngày hôm qua. Thấy tôi gật đầu, sư phụ cười nhẹ, tiếp lời:
- Nếu vẫn nhớ, như vậy con cũng biết sư phụ xưa nay nhất nặc thiên kim (lời hứa đáng giá nghìn vàng), vừa nãy đã nói thiên hạ không ai có thể điều khiển con, tất nhiên cũng gồm cả ta ở trong.
Ngừng một chút, nhìn thẳng mắt tôi, nghiêm túc nói:
- Do đó, con không cần do dự, muốn làm gì thì cứ làm, không cần kiêng dè ta, càng không cần lo lắng Luyện nhi.
Nếu trước đó không thử suy đoán tâm tư của sư phụ, tôi còn thật sự cho rằng người đang ám chỉ gì đó. Nhưng vì đã nghĩ qua, lý trí nói cho tôi biết bên trong còn có một nguyên nhân khác. Mấy ngày trước là sinh thần của sư phụ, khi đó xác thực đã khơi dậy tâm sự của người, làm người hoài niệm người thân ở phương xa. Người như vậy, thấy tôi sau ngày đó cũng là tâm sự nặng nề, tự nhiên sẽ hiểu lầm tôi cũng giống người, liên hệ với câu nói khi nãy, rõ ràng đã cho rằng tôi...
Nghĩ thông suốt, tôi thở phào nhẹ nhõm, đang tính giải thích rõ thì lúc đó, đột nhiên nảy lên một ý nghĩ. Ý nghĩ này quá lớn, lớn đến mức chính tôi cũng chết lặng tại chỗ.
Buổi tối hôm ấy, không gian yên tĩnh, Luyện nhi ở ngoài làm gì đó không biết, sư phụ vẫn ở trong thạch thất tiếp tục đại sự của người, còn tôi cầm một quyển sách, trên bàn đặt một ngọn nến, đọc sách mà không tài nào tập trung. Không lâu sau đó, con người lo chuyện bên ngoài xong thì tiến vào. Không cần giương mắt nhìn, chỉ cần nghe tiếng bước chân tôi liền biết người đi vào là ai. Trong động buồn chán, nàng lại không thích đọc sách, thế nên nếu không có chuyện gì thì nàng đều ở ngoài chơi đùa, đợi đến lúc trở về thì cũng đã tới giờ đi ngủ. Vì lẽ đó, tôi theo thói quen đứng dậy, buông sách chuẩn bị thổi nến thì bị một cánh tay ngăn lại.
- Ai nhờ ngươi tắt đèn? Ta còn có việc cần làm, tìm ngươi làm.
Tính khí của nàng tới nhanh mà đi cũng nhanh. Tôi không nghĩ rằng nàng đã tan hết phiền muộn nhưng từ câu nói này, xác thực không thấy tâm tình tiêu cực gì mấy, so với ban ngày đã yên ổn hơn rất nhiều rồi. Do dự một chút, vẫn là ngẩng đầu lên, đối diện đôi mắt nàng, nhẹ giọng hỏi:
- Làm sao vậy?
Tôi biết, sau khi nảy sinh ý nghĩ kia, tâm tình chính mình liền vi diệu thay đổi, tôi không muốn lảng tránh nàng quá nhiều, làm cho nàng thất vọng, chọc nàng khó chịu. Chắc là không nghĩ tới được chính diện đáp lời, Luyện nhi ngẩn người, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó tâm tình rõ ràng tốt lên, lộ ra tươi cười vui sướng ngây thơ, hướng tôi lắc chiếc lọ nhỏ trong tay nói:
- Nghe ta là được. Đi đi, nằm xuống giường. Đúng rồi, đem y phục cởi ra.
Tôi bị nàng xô xô đẩy đẩy về bên giường, nghe đến câu này giật nảy mình, khẩn trương nói:
- Ngươi, chờ chút. Luyện nhi ngươi muốn làm gì?
- Bôi thuốc đó.
Tay nàng vẫn tiếp tục, vừa trả lời vừa đẩy đẩy, giống như đang đuổi người về phía giường, lại giơ lọ nhỏ trước mặt tôi:
- Ta rất lợi hại nha, đừng nói vết thương không đau.
Nghe nàng nói vậy, tôi mới nhìn rõ công dụng của lọ kia. Đây là một loại rượu thuốc chúng tôi mua được từ bên dưới ngọn núi, dù sao cũng sống lâu trong núi, lại thường luyện võ, bầm trầy là không thể tránh khỏi. Bình thường thứ này cũng chỉ là phòng hờ, chỉ là tôi không nghĩ tới đã trễ thế này mà Luyện nhi còn lôi nó ra từ chỗ cất giấu ở ngoài động. Hiểu được nàng tính làm gì, trong lòng mềm mại mấy phần, thế nhưng bối rối cũng bởi vậy mà sinh ra. Lúc này đã bị nàng đẩy ngồi xuống bên giường, tôi không lo được chuyện khác, chỉ phải mềm mỏng nói:
- Chờ chút, Luyện nhi chờ đã. Vết thương này ta tự xử lý được, ngươi để tự ta bôi thuốc, được không?
Nói xong liền đưa tay ra định giành lấy lọ thuốc nàng đang cầm chặt trong tay. Nào ngờ còn chưa kịp duỗi tay đã bị nàng phát hiện, uyển chuyển lách qua tránh thoát bàn tay của tôi, xụ mặt:
- Để ngươi tự mình bôi, ngươi làm được sao? Ta đánh chỗ nào thì ta biết, trên lưng mấy chỗ, ngươi nhìn thấy?
Sau đó, nàng xoay chuyển con ngươi, lại nói:
- Chẳng lẽ... không phải là ngươi sợ đau, không dám để ta bôi thuốc đấy chứ?
Người này, lại dùng phép khích tướng nữa rồi, còn làm rõ ràng như vậy, tôi không nhịn được bật cười. Nàng không nhắc đến thì còn khỏe, vừa đề cập tới, đúng là đau nhức cả người một ngày, huống chi cứ tiếp tục đùn đẩy như vầy, khó đảm bảo sẽ không chọc nàng khó chịu, cũng để lộ mình... có phần chột dạ... Nghĩ như vậy, không từ chối nữa, tôi thầm cắn răng, dưới ánh nhìn của nàng, cố thản nhiên nhẹ nhàng cởi áo khoác. Hơi chần chừ, đúng là vẫn không thể cắt đứt tâm tư được, chỉ đem áo khoác mở ra một chút, kéo xuống để lộ tấm lưng, sau đó ngồi trên giường xoay người lại, lắp bắp nói:
- Như thế này, ừm, như vầy được không?
Phía sau yên tĩnh không một tiếng động. Lát sau, một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt, nhiệt độ cao hơn so với người thường cùng với cái lạnh lẽo của rượu thuốc tạo thành sự chênh lệnh rõ ràng, kích động cả người không khỏi run lên. Xúc cảm nóng lạnh này ở trên lưng di chuyển, chầm chậm, càng ngày càng mạnh, vân vê vết thương đau đến cả người cứng đờ, rời khỏi vết thương cơ thể liền buông lỏng trở lại. Cứ như vậy cứng nhắc rồi lại buông lỏng, không còn cảm giác mát mẻ nữa. Rượu thuốc nóng bỏng, tay kia càng nóng hơn, lướt đến nơi nào chỗ đó vừa đau lại vừa nóng, dần dà bỏng rát áp bách đau nhức, bỏng đến cảm giác ngứa ngáy. Lúc đầu là hơi hơi, sau đó rõ ràng hơn, nóng lạnh đan xen cứ thế lượn khắp thân thể, xương cốt như nhũn ra, rồi lại dễ chịu hẳn lên. Cảm giác thư thái kỳ lạ, dường như lại rơi vào mộng cảnh. Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh, trên bãi biển rộn ràng, bờ cát trắng tinh cùng với cái ấm áp của ánh nắng mặt trời, cũng dễ chịu thoải mái như vậy. Mặt trời trên cao chiếu xuống chiếc dù vừa vặn tạo thành bóng râm mát mẻ, cách đó không xa là âm điệu sóng vỗ nhẹ nhàng, một bàn tay theo nhịp điệu của sóng mà chầm chậm xoa nhẹ, cảm giác lạnh lẽo của kem chống nắng hòa lẫn cái nóng ấm kỳ lạ, bên tai vang lên một giọng nói:
- Thế nào? Còn muốn thoa thêm à? Tiểu Ảnh?
Mạnh mẽ giật mình, tôi đột nhiên tỉnh lại!
- Ngươi lại mơ à? Ngươi đang sợ chuyện gì?
Âm thanh sau lưng không phải ai khác, chính là Luyện nhi. Nhận thức được điểm này tâm tình cũng không thoải mái hơn. Tôi đã quên mất chính mình quần áo xộc xệch, xoay người sững sờ cùng nàng đối mặt, lại nghe nàng tiếp lời:
- Ngươi không vui, trong lòng ngươi sợ hãi cái gì đó, ta biết. Ngươi không nói cũng không sao, tự ta sẽ đi tìm hiểu.
Nàng nói, chính nàng sẽ tìm hiểu rõ ràng. Luyện nhi của tôi, bất tri bất giác trưởng thành rồi. Đến lúc này đã bắt đầu biết phỏng đoán tâm tư người khác rồi, ít nhất, là cố đoán nội tâm của tôi. Điều này không làm tôi thấy phấn chấn chút nào, trái lại trong lòng vô hình chung cảm thấy khủng hoảng.
Đêm khuya, hết thảy đều yên tĩnh. Luyện nhi ngủ rất ngon, chắc là giấc ngủ ngon nhất trong mấy ngày qua. Bởi vì nàng đã hạ quyết tâm, chính nàng sẽ tìm hiểu suy nghĩ, tâm tư của người khác để giải quyết nghi hoặc. Tôi im lặng ngồi dậy, nín thở lách qua nàng, rón rén đi tới nơi sâu nhất của động, dừng trước thạch thất của sư phụ. Cuộc nói chuyện cuối cùng của thầy trò, sư phụ có nói, không vội, con cứ suy nghĩ kĩ rồi trở lại nói cho ta biết.
- Trúc Tiêm, xin sư phụ, được trở về.