Ma Nữ Nghê Thường

Chương 122: Chương 122: Nhược giả*




(*) nhược (弱): yếu, kém

Giả (者): người, kẻ, cái, thứ

=> Nhược giả = Kẻ yếu

Lúc này bên ngoài là sáng sớm, là một buổi sáng sớm thần thanh khí sảng*, bầu trời bên ngoài đã sáng choang, chỉ là trong gian phòng nhỏ này được treo mành che dày nặng, cho nên chỉ có một ít tia sáng nhạt len lỏi đi vào một cách khó khăn, ánh nắng chiếu vào trong không khí mông mông lung lung tựa sương sớm, phối hợp với yên tĩnh vắng lặng, dường như hoàn toàn tách biệt với thế gian, khiến người hoảng hốt.

(*) thần thanh khí sảng: đại loại là trong lành sảng khoái

Mà thiếu nữ trước mắt, chính là nguyên nhân làm tâm mình hoảng hốt, từ trước đến nay luôn là như vậy.

Đủ loại tâm tình đang lên men liên tục, giống như phản ứng hóa học đang đùn đẩy xung đột ở trong lòng, mà câu nói của nàng lại càng là một chất xúc tác đẩy sâu hơn, “Phạt thế nào... cũng được... sao?”, lúc lẩm bẩm hỏi ngược lại, liền có thứ gì đó như phóng ra từ trong lỗ hỏng trong lòng, bay ra mà không thể vãn hồi.

Luyện nhi không biết điều này nên vẫn can đảm, tất nhiên nàng có thể can đảm, bởi vì tôi chắc chắn sẽ không tổn thương nàng.

Kết thúc nhìn nhau, nhắm mắt lại, lẳng lặng cúi thấp người, để cho môi hai người chạm vào nhau.

Đây mới thật sự là hôn môi đúng nghĩa, là lần đầu tiên mình chủ động hôn nàng đúng nghĩa, không hề suy nghĩ cụ thể, cũng không có bất kỳ lí do xác định, chỉ là muốn hôn nàng, đây là ý niệm không thể khống chế.

Tôi nghe theo ý niệm này, cũng không gặp phải kháng cự nào.

Môi và môi gắn bó, nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve. Nói đến buồn cười, đây vẫn là lần đầu tiên chúng tôi chạm nhau kiên nhẫn nhẹ nhàng đến vậy. Bắt đầu kể từ cuộc thể nghiệm giống như tranh đấu so tài trong hang động ở đại mạc kia, mỗi một lần nàng chủ đạo thân mật đều là nhiệt tình trực tiếp có thừa, mà ôn tồn dịu dàng không đủ, đây có lẽ là vì học sai, hoặc là do bản tính như vậy.

Lần này cũng vậy, sau vài cái chạm nhau như có như không, lập tức cảm nhận được động tác của người bên dưới, Luyện nhi khẽ ngâm một tiếng, vươn một cánh tay dường như muốn ôm người rút ngắn khoảng cách, để nụ hôn càng thêm sâu thêm thân mật. Nói “dường như”, là bởi vì nàng còn chưa kịp hoàn thành động tác này thì đã bị tôi nắm tay đè lên gối.

- ... Đừng động, ngươi đã nói ta có thể phạt ngươi mà...

Không kéo ra khoảng cách, ngay cả đôi mắt đang nhắm cũng gần như không mở ra, chỉ là thoáng dời môi một chút, kề sát mép môi nàng nói khẽ:

- Vậy nên tiếp theo bất kể ta làm gì ngươi, đều không thể cử động, được chứ... Luyện nhi?

Người gần trong gang tấc không đáp lại. Yên tĩnh một lát, mới có chút tiếng thở dốc phập phồng bên tai, tiếp đến Luyện nhi mím mím môi, bởi vì kề sát nàng nên mới cảm nhận được động tác ấy cực kỳ rõ ràng, nghe được nàng cười nhẹ nhàng, nói:

- Không động thì không động, nhưng mà có thể nói chuyện chứ?

Cũng mỉm cười, hiểu ý nàng, cho nên bản thân không đáp lại, chỉ là một lần nữa dùng môi phủ kín.

Lần nữa bắt đầu chạm nhẹ, kiên nhẫn tiến hành. Mới đầu là chậm rãi, sau đó từ từ phóng túng, càn rỡ, càng lúc càng thâm nhập lẫn nhau... Đôi môi dán vào nhau chặt chẽ, lưỡi và lưỡi cùng nhau quấn quýt, thăm dò lẫn nhau. Là triền miên, là xâm lược, là phối hợp ăn ý cùng với chinh phục lẫn nhau, phản phản phúc phúc lưu luyến quên phản*, tạo ra một khúc nhạc khi thì sôi động chốc lại dịu dàng vô thanh.

(*) có thể hiểu là tới tới lui lui quên lối về

Xúc cảm say mê nơi đầu lưỡi, cơ thể dán chặt vào nhau có thể lẫn nhau cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch thình thịch của đối phương. Luyện nhi thuộc kiểu người sẽ không kiềm chế cảm thụ của bản thân, mặc dù hiện tại người không cử động, nhưng vẫn sẽ thỏa thích đáp lại, chỉ cần cảm thấy thoải mái sẽ khe khẽ ngâm một tiếng đáng yêu, còn có vô thức ám thị và khiêu khích.

Mà đôi môi điềm mỹ* mềm mại, càng dễ dàng khơi lên ham muốn độc chiếm ở nơi tận sâu trong đáy lòng người.

(*) điềm mỹ: ngọt ngào đẹp đẽ

Khó có thể kiềm chế mà hôn nàng, một tay chống đỡ thân thể, tay kia vuốt ve gương mặt tinh xảo, thỉnh thoảng trượt sang bên tai, luồng ngón tay vào từng sợi tóc mai, ngẫu nhiên sẽ xoa vuốt vành tai thật mỏng và cần cổ mảnh khảnh. Luyện nhi vẫn đang trong trạng thái vừa mới tỉnh dậy, chỉ mặc một chiếc áo mỏng, cổ áo lỏng lẻo, từ phần dưới cằm cho tới cổ, kéo dài xuống phần ngực trắng nõn, đều có thể dễ dàng nhìn thấy không sót một thứ gì.

Dư quang thoáng lướt qua, đầu ngón tay chạm đến, có ngọn lửa nóng rực từ cột sống cháy lan đến gáy, có một loại khát vọng xông ra từ đáy lòng, bản thân biết rõ nó là cái gì, nó đang từng bước một hướng ra ngoài, đánh nhau với lý trí ngăn trở dọc đường, không đội trời chung.

Đủ loại tâm tình mãnh liệt trước đó không hề liên quan tới việc này, ấy vậy mà lúc này đây lại trở thành đồng bọn và bàn đạp cho phương diện tình cảm, lý trí sớm đã bị chúng nó đánh cho thất linh bát lạc* không còn mạnh mẽ như ngày thường, đã không thể trói buộc được loại khát vọng mãnh liệt kia.

(*) thất linh bát lạc = tan tành, rối loạn

Khát vọng, dục vọng.

Vế sau chẳng qua chỉ là phản ứng sinh lý, nhưng vế trước chính là xuất phát từ xung động tư tưởng đến từ chỗ sâu trong nội tâm chính mình.

Mà khi hai người hòa vào nhau, phải kiềm chế tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

Thật ra, tôi đã từng cho rằng việc này không mấy dễ dàng, nhưng cũng không coi là khó khăn. Bản thân phái nữ không phải là sinh vật dục vọng, hơn nữa mình biết rõ loại xung động này là vì sao, cho nên sẽ không tò mò, thậm chí sẽ phản đối. Người không thể quản lý được bản thân mà lại bị kích động nguyên thủy làm chủ là kẻ yếu, loại kẻ yếu này hoàn toàn là kiểu người mà tôi không muốn trở thành nhất.

Mãi cho đến nửa năm gần đầy, sau khi định ra hẹn ước đó, sau khi an cư* ở Minh Nguyệt Hạp, khi mà tình trạng chung đụng càng ngày càng rõ ràng, khi chân chính bắt đầu cảm giác được có lẽ từ nay bọn tôi đã là duy nhất của đối phương, đã là duy nhất của nhau trong quãng đời còn lại, thì một nơi trong lòng, vô thức dần dần thả lỏng.

(*) an cư: ổn định chỗ ở

Khi đó mới biết được, hóa ra lúc trước mình không động lòng, chẳng qua chỉ là vì thời cơ chưa chín muồi mà thôi.

Khi điều kiện chín muồi, những hạn chế khách quan bị loại bỏ, khi đối mặt với người trong lòng, ai ai cũng chỉ là kẻ yếu.

Nhưng mà... điều kiện thật sự đã chín muồi sao?

Trong chốc lát không biết nên làm sao mới là tốt nhất, cho nên từ từ kết thúc nụ hôn lâu dài này, cánh môi hơi hơi tách ra, đưa mắt nhìn người dưới thân. Bởi vì có khống chế nên lúc này Luyện nhi không thở dốc mãnh liệt lắm, chỉ có vẻ hơi hoang mang đối với cái tách ra như vậy, đang khó hiểu nhìn tôi, lông mi thật dài nhẹ chớp, con ngươi long lanh hiện lên trong trẻo.

Trước mặt phần lớn người, ánh mắt này thường là kiệt ngạo lạnh thấu xương, nhưng lúc đối diện tôi thì phần nhiều là trong suốt sạch sẽ. Ấy vậy mà lúc này lại hiện rõ vẻ dịu dàng hiếm có, con ngươi ấy chớp động lấp lánh gợn sóng, tràn đầy quyến rũ động lòng người.

Sẽ không sai, đây là một ánh mắt có tình, có... dục vọng, tuy rằng chắc là bản thân nàng cũng không hiểu rõ lắm.

Để cho nàng hiểu được, là trách nhiệm của tôi.

Yên tĩnh giây lát, khoảnh khắc này trong phòng không tiếng động, mình không mở lời, Luyện nhi cũng không nói gì giết phong cảnh, có lẽ nàng vẫn không thể đọc ra cái gọi là ám muội, nhưng vẫn rất nhạy bén đối với sự thay đổi của bầu không khí.

Cứ ôm nàng như vậy, cảm nhận được nhiệt độ của đối phương, bên trong thấp thỏm, trái tim đập càng lúc càng nhanh... Đương nhiên, có lẽ nhịp tim nhanh dần chỉ là của chính bản thân tôi mà thôi.

Cuối cùng, một lần nữa cúi đầu, chiếm lấy đôi môi điềm mỹ kia.

Lần này khác với vừa rồi, môi lưỡi khiêu khích chỉ là phương pháp làm người ta thả lỏng, lý trí rút trong góc vẫn chưa hoàn toàn mất đi hiệu lực, mặc dù không còn cách nào trói buộc khát vọng lao nhanh, nhưng cũng không muốn tạo ra phản ứng quá mức mãnh liệt cho nàng, dẫu sao nàng của phương diện này, vẫn hoàn toàn là một ẩn số đối với mình.

Vừa hôn, bàn tay vừa lặp lại động tác vừa rồi, chỉ có điều trọng điểm giữa lực chú ý của hôn và động tác đã thay đổi, sau tai, cổ, cằm, xương quai xanh... Nhiều lần xoa vuốt nhẹ nhàng, thấy nàng không lộ vẻ phản đối, thì từ từ, từ từ dời xuống...

Dáng người này rất đẹp, nhỏ xinh nhưng cân đối, mảnh mai mà khỏe khoắn, càng hơn thế là có một đường cong quyến rũ động lòng người rất hiếm thấy ở những người con gái bình thường của thời đại này.

Đối với điều này, chính mình quen thuộc như thế, mà lại xa lạ như vậy.

Khi bàn tay từ từ di chuyển đến nơi mềm mại, gần như nhẹ rùng mình, nhưng mà cuối cùng vẫn phải leo lên chỗ ấy. Không dám làm bậy, cho nên ngón tay chỉ nhẹ nhàng dùng sức, ở chính giữa chỗ mềm mại hơi bị đè ép, có thể cảm nhận được rõ ràng... một quả trái cây nho nhỏ...

- Hử, ngươi đang làm gì?

Cho đến khi câu hỏi rõ ràng vang lên bên tai, ít nhiều mới có thể thoát ra một chút từ trong vòng xoáy cảm xúc hỗn độn. Bởi vì vừa rồi phân tâm... hoặc là bởi vì quá mức đường đột, nụ hôn cũng không thể dời đi toàn bộ lực chú ý của Luyện nhi, nàng đang nghiêng đầu nhìn, ánh mắt tò mò dừng ở một chỗ...

Nhẹ nhàng rút tay về, chống thân thể lên một chút. Nếu nói không xấu hổ ngượng ngùng thì là giả, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, hơi hơi hắng giọng, cẩn thận hỏi ngược lại:

- Luyện nhi... đã hỏi ta đang làm gì..., vậy ngươi có biết đây là đang làm gì không?

Tôi nghĩ, chắc là có thể đoán được câu trả lời tiếp theo. Nếu như vậy, có thể giải thích tiếp dễ dàng hơn, dù sao kiểu vô hình giống như dục vọng này, hoàn toàn rất khó mà dùng ngôn ngữ thanh khiết để giải thích. Mà loại hành vi này rốt cuộc có ý nghĩa thế nào đối với một đôi lưỡng tình tương duyệt, thì càng không cách nào dùng dăm ba câu để nói thấu triệt, vậy thì, giống như lúc này đây đặt mình trong bầu không khí thực tế, thiết thực mà đi cảm nhận, không chừng có thể dễ hơn là giải thích rõ ràng.

Bản thân thật sự suy tính như thế, không phải ý muốn nhất thời mà là cách đây mấy tháng, khi lần đầu tiên đọc được dục vọng từ trong mắt nàng, thì đã bắt đầu suy nghĩ rồi.

Nào ngờ, hôm nay thật sự hỏi ra lời như kế hoạch. Đã thấy nàng chớp chớp mắt, không hề ngập ngừng mà lập tức cười nói:

- Ta biết chứ, đây là cử chỉ cầu hoan* nha, cũng chính là cái gọi là chuyện nam nữ, sao? Ngươi cũng muốn làm vậy với ta à?

(*) cầu hoan: muốn ấy ấy

Lần này, mới thật sự sững người.

Luyện nhi nàng từ nhỏ đã trưởng thành ở thâm sơn (núi thẳm), bên cạnh chỉ có hai người thân là tôi và sư phụ, hơn nữa chúng tôi đều là người dung túng nàng, cho nên nàng sẽ lớn lên mà có thể không màng thế sự không biết thế tục. Thế nhưng sẽ có rất nhiều việc con gái bình thường đều hiểu mà nàng sẽ không biết, vì dụ như... ví dụ như loại chuyện này thì càng chắc chắn là... Có ai ngờ...

- Ngươi... từ chỗ nào biết... cầu hoan gì đó?

Ngoài dự đoán, thế cho nên cảm thấy có chút cứng họng, thật vất vả mới tìm lại được giọng nói, lập tức ngạc nhiên hỏi một câu như vậy, nghi hoặc hơi ngớ ngẩn. Nhưng Luyện nhi không lưu tâm, nàng cười dài nói:

- Việc này còn phải cần biết từ đâu, chẳng phải thiên địa vạn vật đều sẽ như vậy à? Trong bầy sói hằng năm đều sẽ nhờ vào đó để kéo dài hậu duệ, nai hay hươu bào cũng vậy, cái gọi là đực cái trống mái nam nữ, chẳng qua chỉ là một quy luật. Có hai lần ta trừ ác đều đúng lúc giết chết đối phương trên giường, thấy bọn họ trước khi chết đang cởi sạch y phục làm loại chuyện đó, cũng giống dáng vẻ của loài vật thôi.

Nếu nói vừa rồi là ngoài dự đoán có chút bối rỗi, thì hiện tại thật sự không biết nên nói tiếp làm sao mới tốt, mà cứ cố tình nàng nói lại quá mức tự nhiên, giống như nó chẳng qua chỉ là chuyện bình thường nhất thế gian, mà nhìn theo góc độ khác, đây quả thật cũng là chuyện không thể bình thường hơn trong vạn vật... Có điều, có chút khiến người thường khó có thể nói tiếp...

Đang hao tâm tổn trí suy nghĩ nên trả lời thế nào mới có chừng mực, đã thấy người dưới thân chống người dậy, khoảng cách giữa đôi bên gần hơn một chút, khẽ cười nói:

- Cái chuyện này, vốn tưởng rằng giữa nam nữ mới có thể, nếu như nữ tử và nữ tử có thể, vậy ta đây cũng không ngại nha, thế nào, bây giờ ngươi muốn làm à?

Lúc hỏi như vậy, nàng sáp lại gần hơn, lúc nhướng mày, trong đôi con ngươi sáng như sao thoáng xẹt qua một tia... mị hoặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.