Hai ngày sau đó, đều là nằm một góc trong phòng khách điếm mà trải qua. Đây là một góc nhỏ bên trong ngã rẽ, ngăn cách dòng người tấp nập náo nhiệt bên ngoài, là chỗ thích hợp nhất để nghỉ ngơi dưỡng sức. Chủ quán nhiệt tình không thể từ chối, sư phụ hỏi rõ nguyên nhân rồi cũng cảm thấy không cần khước từ, cũng đúng lúc đang cần một địa điểm yên tĩnh như vậy, huống hồ địa hình thôn trấn cũng thuận tiện cho người ra vào.
Cả ngày hôm sau đều hôn mê, gần như ngủ cả một ngày, không chỉ bởi vì một đêm trước giày vò tiêu hao sức lực, thực chất từ lúc xuất phát theo Hồng Hoa quỷ mẫu tới nay, chân chính một giấc ngủ ngon đều không có. Tuy bản thân là người đàng hoàng, nội tâm lại thấp thỏm rất nhiều, tất nhiên là nghỉ ngơi không được. Hiện tại tảng đá được hạ xuống, vậy mà ngủ đến đất trời đen kịt, trong mê man chỉ nhớ được sư phụ đánh thức một lần để kiểm tra vết thương và uống thuốc. Nghe người nói mặc dù có nội thương nhưng không có gì đáng ngại, an dưỡng một giấc liền chuyển tốt lên.
Ngày thứ hai tốt hơn rất nhiều, tuy còn yếu ớt không chút sức lực, vẫn là tỉnh táo hơn rồi. Nhớ đến lời sư phụ nói hôm qua, không dám sơ suất liền ngồi dậy vận công tĩnh tọa ngay trên chiếc giường nhỏ, đem “thổ nạp chi thuật” (Tiêm nhi được sư phụ cho uống thuốc thổ có tác dụng thả hết tà độc ra khỏi người) lặp đi lặp lại hai lần. Tới gần buổi trưa, sư phụ nhẹ nhàng bước vào, cũng chỉ nghiệm thương uống thuốc, dặn dò vài điều kiêng kị cần lưu ý, rồi nói chút chuyện phiếm về Hồng Hoa quỷ mẫu, cho đến khi hoàng hôn buông xuống, mới giống Như Lai phiêu diêu rời đi. Ngoại trừ tôi, người ngoài căn bản không thể nào phát hiện ra sư phụ.
Không giữ người ở lại dùng bữa bởi vì biết rõ, người nhớ Luyện nhi. Tôi hiểu rõ, chỉ vì chính tôi càng nhớ Luyện nhi hơn. Hai ngày ròng rã, chưa từng thấy nàng xuất hiện trước mắt tôi. Ngày thứ nhất còn chìm sâu vào hôn mê nên thôi, đến ngày thứ hai, vốn tưởng rằng thấy sư phụ đồng thời cũng có thể nhìn thấy nàng, nhưng sự thật lại khiến người thất vọng. Lại qua một đêm, đợi đến ngày thứ ba, sư phụ đúng hẹn mà tới, phía sau vẫn không có bóng người ngày đêm ngóng trông. Tôi chịu không được, thừa dịp uống thuốc tìm thời cơ thích hợp, mở miệng hỏi:
- Sư phụ, hai ngày này Luyện nhi... trải qua thế nào? Vì sao vẫn không thấy, Luyện nhi không có việc chứ?
Lúc này sư phụ đang đứng bên cạnh chậu đồng rửa sạch cặn thuốc còn sót trong bình, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên:
- Cũng không có gì, đứa nhỏ kia đúng là bị thương, có điều không nặng như con, hơn nữa nội lực tốt, điều dưỡng qua một đêm là không sao nữa, chỉ là...
Nói đến đây, không biết sao người lại hạ giọng:
- Chỉ là thế nào?
Không khỏi làm tôi cũng hơi lo lắng.
- Con đấy, sốt ruột cái gì?
Đặt bình thuốc xuống, lau khô vệt nước nhìn tôi cấp bách liền phì cười:
- Thực ra coi như là chuyện tốt. Luyện nhi tập võ đến nay, chưa bao giờ gặp đối thủ nào dạy cho nàng câu “sơn ngoại hữu sơn“. Bây giờ tự bản thân nhận lấy, hình như có điều lĩnh ngộ, hai ngày này không cần đốc thúc nàng cũng chủ động luyện công, so với ngày xưa dụng tâm rất nhiều. Đối với Hồng Hoa quỷ mẫu này, xem ra phải cảm tạ mấy phần đây.
- Nga, thì ra là vậy. Thế thật tốt, thật là tốt...
Thuận miệng phụ họa, lòng nhẹ nhõm, cùng lúc, mơ hồ mất mát. Nàng an toàn vô sự đương nhiên là chuyện rất tốt, rút ra bài học chăm chỉ luyện võ cũng là chuyện đáng vui mừng, nhưng mà... Thế mà lúc này, nàng thà rằng trải qua hai ngày như vậy cũng không muốn xuống núi gặp tôi một lần, sao có thể... Không khỏi khiến lòng buồn bã... Xem ra đêm đó không phải do mình suy nghĩ quá nhiều, mà là nàng thật sự tích tụ khúc mắc gì đấy...
- ... Thế, sư phụ, Tiêm nhi có mấy lời muốn nói với Luyện nhi, làm phiền sư phụ trở về chuyển lại cho nàng giúp con, được không?
Ai biết sau đó, phản ứng của sư phụ lại làm tôi cảm thấy ngạc nhiên.
- Thật khéo.
Người nhướng lông mày, giống như vừa nhớ tới gì đó, chợt nói:
- Con không đề cập tới, sư phụ gần như quên mất, lúc ta đi, đứa nhỏ kia cũng có lời muốn ta hỏi con đây.
Mặc dù hoàn toàn không nghĩ tới sư phụ sẽ nói câu đó, nhưng trong lòng lại vui vẻ:
- Thật sao? Luyện nhi nói gì?
- Đừng đứng dậy, sao hôm nay con thấp thỏm vậy? Cẩn thận động vào vết thương!
Sư phụ lau tay, hai bước tiến tới nhấn tôi trở ngược lại giường, thuận tiện nghiêng người ngồi bên cạnh giường, ung dung mở lời:
- Kỳ thực, chuyện này không chỉ Luyện nhi muốn biết, sư phụ hai ngày này cũng đang tìm cái cơ hội nói chút dự định của con.
- Dự định?
Nghi hoặc lập lại một lần, đột nhiên, giống như tỉnh ngộ.
- Phải, dự định.
Quả nhiên, lời sư phụ định nói, cùng với suy nghĩ của tôi không khác nhau chút nào:
- Tiêm nhi, tuy rằng lần này là vì bất ngờ, nhưng cuối cùng con cũng trở về. Hiện tại bụi trần lắng đọng (rắc rối đã hết), đã có tính toán gì chưa? Một lần nữa trải qua cuộc sống thầy trò ba người như trước kia, hay là... sẽ rời đi?
Là ở lại, hay là rời đi.
Nhất thời trầm mặc, chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng hít ngụm khí, lại chậm rãi thở ra, sắc mặt có thể duy trì bình thản như nước nhưng trong lòng không thể. Từ biệt mấy năm, mặc dù ngày đêm nhớ nhung, rốt cục cũng coi như tự tin, tự tin chính mình sẽ không động tâm tư trở về, chỉ vì hiểu rõ nếu không dập được lửa, trở về cũng chỉ hại mình hại người, nhưng mà...
Nhưng mà, chờ đến khi thật sự trở lại đây, thật sự gặp được âm dung tiếu mạo (giọng nói và dáng điệu) của sư phụ đã lâu không thấy, ý thức được sẽ không cần phải cách xa Luyện nhi mấy ngàn dặm xa xôi nữa, liền không cách nào, không cách nào cưỡng chế gò bó chính mình. Tây Nhạc rùng u núi thẳm nơi này, mới chính là chỗ đời này dung thân... Nghĩ về nhà, muốn về bên người thân, cái gì hại người hại mình, để tâm đến nó ba bảy hai mươi mốt ngày, chẳng lẽ không thể dung túng chính mình thôi nghĩ nhiều dù chỉ một lần, chuyện tương lai tạm gác lại, không được sao? Cám dỗ lớn như vậy, ý niệm này nhiều lần kêu gọi, vang vọng trong đầu, tâm tính trỗi dậy, tôi cắn răng ngẩng đầu, câu trả lời “muốn ở lại” ngay trên đầu lưỡi, chỉ cần mở miệng liền có thể dễ dàng thốt ra. Nhưng cuối cùng, nuốt xuống. Sau đó, tôi nhìn sư phụ, áy náy hồi đáp:
- Phụ thân, hắn bị Hồng Hoa quỷ mẫu đánh vào chân bị thương, cho nên....
Có thể dung túng chính mình tùy hứng, thậm chí có thể thuyết phục chính mình không màng hậu quả, không cần nghĩ ngợi nhiều như vậy nữa, nhưng vẫn không thể ở lại, không cách nào bỏ mặc người bị gãy chân tự sinh tự diệt. Hắn đã từng đầu đầy mồ hôi lôi kéo cánh tay của tôi, nhiều lần hỏi “thật sự sẽ nhanh trở lại?“. Tôi hướng hắn nói, yên tâm đi, cha.
- Xin lỗi sư phụ, chờ dàn xếp tất cả ổn thỏa, con nhất định...
Chẳng biết vì sao phải vội vã giải thích, hoặc là nghĩ đến đối tượng muốn giải thích không phải ai khác, chính là mình:
- Con nhất định, mau chóng trở về!
- Không vội, không vội.
Thực ra hôm qua, lúc nói chuyện phiếm về Hồng Hoa quỷ mẫu, sư phụ cũng nghe được một ít tình huống, cho nên không cần biện bạch nhiều lắm, người vẻ mặt bình thản vuốt ve đầu của tôi, nói:
- Sư phụ cũng đoán được, là con gái, chút tâm tư này mà không có thật không phải là đồ đệ của Lăng Mộ Hoa ta.
Sau đó, chuyển đề tài, người dường như ngẫu nhiên thở nhẹ:
- Chỉ là Luyện nhi, sợ là phải thất vọng rồi...
- Luyện nhi...
Do dự một chút, vẫn là cẩn thận mở lời:
- Luyện nhi mong con có thể quay về?
Ngập ngừng, là bởi vì không biết mình đang mong đợi đáp án như thế nào, đáp án thế nào cũng sẽ khó chịu. Nếu là mong mỏi, tôi lại khiến nàng thất vọng rồi... Nếu không phải, thật là làm sao chịu nổi... Ngay cả như vậy, vẫn muốn biết. Lòng người chính là mâu thuẫn như thế.
- Con không phải không hiểu, tính tình Luyện nhi, ngoài miệng không nói, trong lòng không biết nghĩ như thế nào. Theo sư phụ thấy, nha đầu này không muốn theo ta đi gặp con, chính là hy vọng con trở về gặp nàng đây.
Thế rồi, không tiếp tục đề tài này nữa, lại nói chút chuyện không mấy quan trọng, chí ít không quan trọng đối với tôi. Qua một lúc, sư phụ rời đi như thường lệ. Bất đồng chính là, lần này, người mang theo tin tức có thể sẽ khiến Luyện nhi thất vọng, cho dù không muốn, nhưng không cách nào ngăn cản được, vì đó là quyết ý của tôi.
Đêm hôm ấy, rơi vào một giấc mộng. Cũng không phải là mộng đẹp gì, may là không phải ác mộng, bất quá là một vài đoạn ngắn vụn vặt. Trong mộng, là màn đêm cùng bầy sói, còn có một âm thanh nhiều lần vang vọng bên tai:
- Ta đối với ngươi, không gặp, không tiễn, đến khi nào ngươi trở về và không rời đi nữa! Nhớ kỹ cho ta!
Mở mắt ra là lúc, ngoài cửa sổ đã trở nên sáng trắng, bóng tối dần mờ đi, ngây ngẩn nằm ở trên giường, dường như bên tai vẫn còn dư âm tồn tại.
Đột nhiên hiểu ra, kỳ thực cũng không phải giận hờn, cũng không phải khúc mắc trong lòng gì cả.
Tôi đã quên, mà nàng, dùng trầm mặc để nhắc nhở, hiện tại tôi, vẫn chưa có tư cách gặp nàng. Chỉ thế thôi.