Ma Nữ Nghê Thường

Chương 245: Chương 245: Phiên ngoại 19




Phong chỉ, dạ lai, vân khứ, nguyệt lãng, đại mạc sa như tuyết, hiệp sĩ ý nan bình*.

(*Gió ngừng, đêm đến, mây trôi, trăng sáng, cát sa mạc như biển tuyết, hiệp sĩ tâm khó bình an)

Sầu nhân chính là, sau khi tâm tình thay đổi rất nhanh, bản thân Luyện nữ hiệp cũng không biết rõ vì sao trong lòng buồn bực khó yên ổn.

Từ sau khi thoát thân khỏi cát lún, nàng tức giận muốn giết người, kia tuyệt đối không phải là giả. Dù cho kịp thời che chắn, dù cho bão cát mênh mang, ánh mắt lợi hại của Luyện nữ hiệp vẫn xác định một đoàn người từ nơi xa kia là nhìn thấy được bên này, mặc dù thấy không nhiều lắm, vẻn vẹn chỉ là bóng lưng mà thôi —— chỉ là phía sau lưng cũng không được! Luyện nữ hiệp ngày thường vô cùng không bị trói buộc lúc ấy liền nổi nóng, cố tình Thiết lão đầu cũng đủ sắc mắt, thấy không ổn liền nhanh chóng dừng lại xoay người, bàn tay to lớn giống như quạt hương bồ đem đám người theo tới sau lưng vừa che vừa chắn, chỉ ở khoảng cách xa xa đề khí hỏi thăm vài tiếng, chờ sau khi xác định không cần trợ giúp, vội vàng xô đẩy hướng đạo rời đi...Liền cách xa nơi này.

Nhìn thấy đối phương chạy đi thật nhanh, Luyện nữ hiệp vẫn là không muốn bỏ qua, lại bị người trong ngực níu cánh tay lại bày tỏ ý muốn nàng hỗ trợ che chắn thân thể. Đây là tình hình thực tế, nhưng cũng là lấy cớ để dàn xếp ổn thỏa, ngay cả chính người chịu thiệt đều đã có thái độ này, nàng có sát tính lớn hơn nữa cũng đành nén xuống.

Chỉ là nàng lại không phải vì chuyện này mà buồn bực, Luyện đại trại chủ làm việc như gió hoàn toàn dựa vào bản tâm, lúc ấy tính lên, qua rồi liền thôi, phần lớn sẽ không lưu lại trong lồng ngực, đừng nói đến uất ức.

Nhưng mà từ sau khi che chở người trở về, nàng lại luôn cảm thấy tâm giống như vẫn còn bị hắc phong kia treo giữa không trung, lơ lửng không có đầu mối, khiến người ta nghĩ đến liền muốn thở dài.

Luyện trại chủ hiếm khi muốn thở dài mà nghiêng đầu, một hơi thở liền nghẹn ở cổ họng không có cơ hội than ra. Đập vào mắt là sống lưng trắng noãn, đang lay động ngay tại bên cạnh, rõ ràng là hai người cùng nhau thay quần áo, bản thân cao thấp một thân đều đã thay xong rồi, người này vẫn còn cầm y phục mặc rồi lại cởi, đang vươn cánh tay ra phía sau vụng về mà phủi nhẹ phía sau lưng...

Luyện trại chủ tuy rằng ghét bỏ, nhưng cũng biết hành động này là vì hạt cát trên lưng không thể phủi sạch làm cấn đến, lúc đó không cần nghĩ ngợi liền vươn viện trợ, cũng khi chạm đến da thịt kia...Liền lập tức kinh ngạt một chút.

Dù cho chỉ kinh ngạt một chút liền khôi phục bình thường, cũng đủ để làm cho trại chủ đại nhân trở nên khó hiểu, sau đó lướt nhẹ đến sống lưng trắng nõn trơn bóng kia cũng luôn cảm thấy là lạ, thật sự là giống như chạm phải quỷ —— rõ ràng đã sớm không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể này a, làm sao hiện tại lại trở nên không thích hợp như vậy a?

Trái lo phải nghĩ cân nhắc không thấu, mạch suy nghĩ rẽ hướng, lại liên tưởng đến lúc trước chính là một vùng lưng trần như vậy bị người khác nhìn đến, Luyện trại chủ càng là trong lòng khó chịu, làm sao còn có tâm tư lại cân nhắc, nhanh chóng qua loa phủi đi cát bụi trên da thịt, sau đó liền ngơ ngẩn đi ra, không nguyện ý lại thấy cảnh thương tình.

Không ngờ, khi một thân một mình chờ đợi, hết thảy mọi chuyện vào ban ngày lại luôn bất ngờ hiển hiện lên trước mắt, nền trời hồng cam, bão cát đen vàng, cùng với thân trần trắng noãn đứng giữa bão cát, giống như đèn kéo quân lẩn quẩn trong đầu, bỏ cũng không hết.

Thiếu nữ chống cằm nhìn các ngôi sao lóe sáng giữa bầu trời đêm trên đỉnh đầu, lần đầu tiên chán nản đến cảm thấy rất ngỡ ngàng, cho nên sau đó khi kẻ đầu sỏ đi tới đây cẩn thận từng li từng tí mà chào hỏi, nàng liền cũng không muốn phản ứng.

Khi Luyện trại chủ có vẻ không vui như vậy rất muốn tìm vài việc gì đó để làm, mà rất nhanh, một việc phiền toái cũng liền đưa đến trước mắt nàng.

Đối với thường nhân mà nói là việc khó xử, trong mắt trại chủ đại nhân có khinh công vô song lại rất dễ giải quyết, không thể phủ nhận, khi có chính sự cần biểu quyết, gia hỏa gây phiền muộn cho nàng lúc trước luôn tự giác tự nguyện mà đứng qua giúp đỡ mình, thậm chí đi theo mình, này làm cho tâm tình Luyện trại chủ chuyển tốt chút ít.

Huống chi tâm tình là tâm tình, sau khi xảy ra nguy hiểm vào ban ngày, nàng kỳ thật cũng lo lắng để đối phương lưu lại ở nơi ngoài tầm mắt, cho nên dù là mang theo người này sẽ liên lụy tốc độ một chút, Luyện trại chủ cũng chấp nhận, có thể trong một đêm chạy tới chạy lui là được, nhanh chậm một chút cũng không trở ngại.

Mang suy nghĩ như vậy trong lòng, sau khi lên đường, Luyện trại chủ liền biểu hiện có chút chiếu cố kẻ yếu, chẳng những tự giác đi ở phía trước mở đường, còn thỉnh thoảng lưu tâm quan sát tình huống nhịp thở của người ở sau lưng, miễn cho đối phương cậy mạnh đi theo không kịp cũng không biết gọi ngừng lại.

Không ngờ sau khi lưu tâm quan sắt như vậy, không bao lâu liền lại khiến cho trại chủ đại nhân một bụng mất hứng —— không nói đến gia hỏa kia quả nhiên không biết kêu khổ, đại mạc này vào đêm tuy rằng lạnh lẽo không lơ nắng nóng ngất đi, chỉ là không khí vẫn thập phần khô ráo, một đường bôn ba, cho dù là nàng cũng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc nhịn không được uống mấy lần nước, mà người ở sau lưng kia lại một túi nước cũng chưa từng đụng đến, một lần cũng không có!

Dù cho rõ ràng dụng ý của người kia khi làm như vậy, nhưng Luyện trại chủ vẫn có chút khó chịu, ban đầu nàng còn làm ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, cố ý vùi đầu chạy đi một trận mãnh liệt, muốn mượn chuyện này khiển trách đối phương một chút. Chỉ là một đường vội vàng đi xuống, thấy đối phương đã thở hổn hển mang theo ho khan lại còn không chịu uống nước, khiến cho đôi môi đều đã bắt đầu khô nứt tróc da, nàng rốt cuộc là trở nên không đành lòng, liền chủ động đề nghị nghỉ ngơi một chút, còn đưa túi nước của mình qua.

Nói cho cùng, đối với chuyện tiết kiệm nước này, trại chủ đại nhân lý giải thì lý giải, lại không có ý định sẽ thừa nhận. Cho dù là tìm không được hồ, cũng là ngày mai có khổ ngày mai chịu, cần gì trên người còn có nước liền trước tiên đem bản thân khát đến gần chết, còn nếu như tìm được hồ, chuyện chịu khát này càng không cần đi? Được rồi, ngươi không uống nước của mình, ta đây liền cho ngươi ngươi cũng có thể uống đi?

Sự thật chứng minh Luyện nữ hiệp vẫn là quá ngây thơ, người ta cuối cùng là thành thành thật thật tiếp nhận túi nước mà chống càm ngửa đầu, cổ họng còn giống như thật mà di chuyển vài lần, chỉ là Luyện nữ hiệp là ai cơ chứ? Khoảng cách gần như vậy, lại lưu lại mười phần tâm, nàng đã sớm chú ý tới, trong cổ họng kia kỳ thật không có nửa điểm âm thanh nuốt nước!

Bị giả vờ ở trước mặt, sắc mặt trại chủ đại nhân thay đổi vài lần, đến cùng vẫn là không có phát tác. Này cũng không phải là nàng tính tình tốt, thứ nhất là không có thời gian để phát tác, thứ hai phát tác cũng là lãng phí sức lực, còn không bằng nhanh chóng tìm được hồ nước kia, đến lúc đó nhìn bộ dáng hối hận ảo não khi tự mình chuốc lấy cực khổ của đối phương mới chính là đáng hả giận nhất!

Mang theo khí thế như vậy, Luyện đại trại chủ tìm thủy đồ chính là thuận buồm xuôi gió. Trong những bản lĩnh của nàng, có hai hạng xem như chân chính là thiên phú dị bẩm, một cái là truy tìm theo dấu vết, cái khác chính là phân biệt rõ phương vị —— từ nhỏ đến lớn nàng rất ít khi mất phương hướng, truy lùng dấu vết bất quá chỉ là một kỹ năng bắt nguồn từ đó mà thôi.

Nếu nói võ nghệ còn cần phải luyện tập, hai hạng bản lĩnh này nàng nhưng lại chưa bao giờ tập qua, dường như là bẩm sinh, cũng là có chút liên quan đến chuyện phát triển trong đàn thú khi còn nhỏ a. Dù sao người thân cận với nàng không cho rằng quái lạ, chính nàng càng là đã thành thói quen, chỉ khi cần thiết liền thi triển là được.

Tóm lại, dưới sự trợ giúp của hai loại thiên phú này, lần này Luyện trại chủ cũng thuận lợi mà hoàn thành nhiệm vụ...Tuy rằng khi lần đầu tiên nhìn thấy hồ nước khô cạn đen sì kia, trại chủ đại nhân thật sự không quá cam tâm, mà hơn phân nửa nguyên nhân không cam lòng cũng không phải là do hồ nước khô cạn, mà là như vậy liền nhìn không được bộ dáng ảo não hối hận của đối phương.

Luyện trại chủ vô pháp đạt được ước muốn rốt cuộc là không từ bỏ ý định, lập tức điều động ngũ giác hơn người cẩn thận tìm kiếm, lại thật sự để cho nàng cảm nhận được một tia hơi nước ở trong không khí khô hanh. Một chút hy vọng cũng là hy vọng, hy vọng được thắp lên trong lòng hai người dù là có mục đích khác biệt, lại toàn tâm toàn ý bắt đầu tìm kiếm ở hố lớn trong đáy hồ khô cạn kia, cuối cùng thật đúng là tìm được một thảm thực vật sống động, cùng với phần hang động cát đá không biết sâu bao nhiêu, được che dấu phía sau thảm thực vật.

Luyện trại chủ to gan dũng cảm, cảm nhận được trong động kia tràn đầy hơi ẩm liền cao hứng không thôi, làm sao còn quản cái gì thạch động tĩnh mịch là có nguy hiểm hay không, kéo vạt áo liền muốn đi xuống, không ngờ việc này lại cũng có người muốn cướp lấy.

Đối với loại hành động không nói đạo lý này Luyện trại chủ chính là xem thường không thôi, mà sau một phen trách mắng thành công khiến cho đối phương á khẩu không trả lời được, trong lòng trại chủ đại nhân liền rất là thỏa mãn. Cần biết rõ, từ nhỏ đến lớn võ công của người kia mặc dù không bằng mình, lại có phần thiện biện*, muốn khiến cho người kia nói không ra lời liền so với dùng trường kiếm đánh bại người kia còn khó hơn nhiều!

(*Người biết tùy cơ ứng biến, nhanh nhạy)

Nhìn thấy đại sự tìm nước sắp thành, lại thắng một ván trong lĩnh vực sở trường của đối phương, Luyện nữ hiệp tâm tình khoan khoái dễ chịu không ít, thái độ cũng chuyển biến tốt lên, chẳng những dễ dàng tiếp nhận kiến nghị tiếp theo của đối phương, mà còn mỉm cười nhẹ nhàng trấn an đối phương một chút trước lúc xuất phát —— hành động này từng là hành động nàng ghét nhất khi còn nhỏ, hôm nay cuối cùng là thời di thế dịch —— đối với chuyện nào đó luôn có phần mang thù kia Luyện trại chủ nhiều năm sau rốt cuộc có thể vừa báo trả vừa báo oán, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà nâng đuốc đi xuống động.

Kỳ thật, nàng làm sao không biết người kia sở dĩ muốn tranh làm, đều là bởi vì lo lắng cho mình, sợ trong động sẽ gặp nguy hiểm. Chỉ là Luyện trại chủ không rõ, nếu như trong động này thật sự có gì nguy hiểm, làm sao lại có thể để cho người có thân thủ tốt lại có thể nhìn rõ vật trong bóng tối đứng ở ngoài chờ đợi? Chẳng lẽ bởi vì gặp nguy hiểm, cho nên ngược lại muốn cho người có thân thủ kém đi trước chịu chết? Cho dù là lo lắng đến thế nào, làm như vậy cũng là không hề có đạo lý, chẳng lẽ nàng không biết mình cũng sẽ lo lắng cho nàng sao?

Luyện nữ hiệp thân thủ rất cao minh một bên suy nghĩ một bên xuống động, nhất tâm nhị dụng vẫn là làm rất thành thạo. Thật sự là trong động cát đá này kỳ thật cái gì cũng không có, chính là đủ sâu đủ hẹp mà thôi, cũng làm cho trại chủ đại nhân luôn một đường lưu ý khắp nơi ngóng trông sẽ phát sinh chút gì đó cảm thấy thất vọng.

Bất quá sự thất vọng này rất nhanh lại được hy vọng mới thay thế, càng hướng xuống dưới thăm dò, trong động càng ẩm ướt, đợi đến khi xuống dưới đáy động quật tĩnh mịch, thiếu nữ gần như lập tức liền cảm giác được tiếng nước róc rách, nhưng cũng vào lúc này, ngọn đuốc đang cầm trong tay tạm thời vụt tắt mất.

Ánh lửa biến mất, tối tăm ăn mòn toàn diện, chỉ là Luyện trại chủ hoàn toàn không có coi đó là quan trọng, lúc trước đã nói ngọn đuốc nếu không có không khí mà vụt tắt liền phải rút lui, lúc này ngọn đuốc liền đã cháy hết, tất nhiên không có nằm trong phạm trù phải rút lui. Nàng thuận tay ném đi xác bó đuốc, đứng nguyên tại chỗ nhắm hai mắt trong chốc lát, sau khi lại mở ra, liền đã có thể nhìn thấy đại khái đường nét cảnh tượng trong động, cũng rất nhanh mà thuận lợi tìm được khe hở trên nham thạch này, cùng với nguồn nước ở phía sau khe hở này.

Luyện trại chủ thuận lợi chui qua khe hở ngâm mình trong vùng nước cạn liền trước tiên dò xét xung quanh một phen, xác định phụ cận không có sinh vật nguy hiểm gì ẩn núp, mà nước ngầm cũng là cực thanh tịnh sạch sẽ, lúc này mới để xuống cảnh giác, tại dòng nước lạnh thấm chảy ra trên vách đá thống thống khoái khoái mà uống một hớp lớn, sau đó liền hai ba bước mà đi trở về, có ý định nhanh chóng gọi người đang chờ ở phía trên cũng cùng theo xuống, để nàng giải tỏa cơn khát và nhìn đến cam tuyền ngọt ngào này liền biết cái gì là hối tiếc.

Luyện trại chủ vốn chính là tính toán như vậy, chính là vừa khéo, khi nàng nghiêng đầu đến gần khe hở trên nham thạch chuẩn bị vận khí truyền âm lên, vừa vặn cũng nghe được thanh âm từ xa xa phía trên truyền đến.

Khi nghe thấy thanh âm mang theo lo âu và quan tâm truyền đến, trong lòng thiếu nữ hơi động một chút, trong phút chốc liền nghĩ tới một ý tưởng khác, một điểm quan trọng thật sự có thể làm cho đối phương cũng nếm thử tâm tình của chính mình.

Luyện trại chủ lúc đó kỳ thật cũng không nghĩ quá nhiều, trọng điểm bỗng nhiên xuất hiện, nàng suy nghĩ một chút cảm thấy rất khá, liền rất nhanh mà hành động. Làm như vậy cũng liền đơn giản, cũng là tương đồng với ý niệm muốn gọi người nhanh chóng xuống đây của nàng lúc trước, cho nên cớ sao lại không làm a? Dù sao từ đầu tới cuối chỉ cần một tiếng kinh hô không lớn không nhỏ, sau đó giữ yên lặng liền được.

Kỳ thật từ khi hiểu chuyện đến nay, Luyện nữ hiệp còn không có thật sự sợ hãi kinh hô qua, bất quá làm trại chủ đại nhân chưởng quản một đám nữ binh, nàng hoàn toàn đem một tiếng gọi này bắt chước vừa vặn như đúc, phía trên quả nhiên lập tức truyền đến tiếng hỏi mơ hồ, mà người thực hiện được mưu kế liền đắc ý mỉm cười, chỉ dừng ở tại chỗ lặng yên vểnh tai chờ đợi.

Thời gian chờ đợi so với trong dự đoán còn muốn ngắn hơn chút ít, nghe tới một chuỗi động tĩnh vội vàng từ xa truyền đến gần, Luyện nữ hiệp liền nhẹ chân nhẹ tay mà lui trở về chỗ sâu nơi nguồn nước, nàng cũng không lo lắng trong bóng đêm đối phương sẽ tìm không được mình, luận thông minh tinh tế, người kia chưa từng khiến cho nàng thất vọng.

Cho nên chỉ cần thối lui đến xa xa kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi nàng sốt ruột, nhìn thấy nàng lo lắng, chờ đợi nàng từng chút thăm dò đến, nhìn nàng từng bước một sờ soạng tìm về phía mình.

Không thể phủ nhận quá trình này rất thú vị, tuy rằng có mang theo dụng ý muốn trừng phạt, chỉ là khi nhìn thấy bộ dáng người kia bởi vì lo lắng mà vội vàng hấp tấp, thiếu nữ vẫn là cong lên khóe môi.

Vì vậy nàng cũng không lại tiếp tục ẩn núp, mà là ngồi ở trong vũng nước cạn, chờ đợi người kia từng chút tìm tới đây, cuối cùng ôm lấy chính mình.

Tuy nói là hành động đột nhiên nảy sinh, chỉ là quá trình kết quả đều rất hài lòng Luyện trại chủ. Trong bóng tối nàng đem hết thảy thu vào trong mắt, đối phương không thể nghi ngờ chính là lo lắng, vô luận là thời gian hao tổn khi xuống động, hay là hành động bối rối kia, cũng đều nói rõ điểm này. Phải biết người này ngày thường chính là đi một bước xem ba bước cô gắng đạt tới tính huống vạn toàn, muốn thấy bộ dáng nàng mất đi sự ung dung suýt chút nữa hoảng loạn nhưng là cực kỳ không dễ dàng.

Mà đối phương lo lắng như vậy, không thể nghi ngờ đều là bởi vì nghĩ đến mình, điểm này đồng thời cũng làm cho trại chủ đại nhân cảm thấy trong lòng thoải mái.

Chỉ tiếc, cảm nhận này cũng không duy trì bao lâu, một khắc trước Luyện nữ hiệp còn đang vì bản thân khiển trách thoả đáng mà thư thái không thôi, phản bác cũng nói đến vô cùng suôn sẻ, một khắc sau lại phát hiện người này lại thật sự là bởi vì sốt ruột xuống động mà bị thương thân thể, nhất là lại đụng đến cánh tay vốn đã không chịu nổi sự va chạm kia, như vậy bất tri bất giác tro tàn hỏa khí đã dập tắt lại lập tức bùng cháy, ùn ùn kéo đến!

Sinh khí, càng nhiều hơn chính là lo lắng, phen dụng tâm này tựa hồ đối phương vẫn là không hiểu, rõ ràng một người ngày bình thường thông minh như vậy, lẫn nhau có nhiều sự ăn ý như vậy, vì sao cuối cùng một khâu quan trọng nhất nàng lại ngốc đến như vậy?

Nàng vì sao chính là không hiểu, cánh chim của Luyện Nghê Thường đã sớm cứng cáp, đã sớm có thể hộ nàng an ổn an nhiên! Mà điều nàng cần làm chỉ là hưởng thụ phần che chở này, đừng hết lần này đến lần khác gắng sức ngớ ngẩn, đừng hết lần này đến lần khác tự tổn hại bản thân, luôn hại người ta lo lắng không thôi!

Luyện nữ hiệp cảm thấy đối với chuyện này bản thân là không sai, chỉ là đấu võ miệng chiếm không được thượng phong. Đối phương không cường ngạnh không chống đối, lại biết ăn nói nên vĩnh viễn luôn có đạo lý, bị dồn ép còn có thể mặt không đổi sắc tim không nhảy mà ngụy biện!

Lúc này chính là như vậy, trên đường đi rõ ràng không uống nước còn khẳng định nói đã uống, còn nghiêm túc tuyên xưng chỉ là Luyện nhi ngươi không nhìn thấy mà thôi...Luyện trại chủ nghe người đang ôm trong lòng kia nói bậy nói bạ mà chống chế, vô cùng tức giận, ngược lại nở nụ cười, đưa tay liền không khách khí mà xoa lên môi dưới khô tróc da của đối phương.

Không khách khí mà xoa lên, vốn chính là có ý định để cho người này biết đau một chút, dùng sự thực để phản bác hành động phớt lờ sự thật cùng cứng đầu nói lời bịa đặt này. Chỉ là khi đối phương lộ ra đau đớn mà thấp giọng kêu đau, một nơi mềm mại nhất trong lòng lại nhịn không được mà cùng đau nhói một cái.

Đôi môi kia thật sự là rất khô, bởi vì bị dùng sức đối đãi mà thậm chí đã nứt ra một vết nhỏ, mùi máu tanh đạm đạm kích thích giác quan cực kỳ nhạy cảm của Luyện trại chủ, có một vài ý nghĩ lập tức dâng lên trong đầu.

Có chút đau tiếc, có chút hối hận, mà càng muốn làm chính là khiến cho mùi máu tươi này sự đau đớn này biến mất, thiếu nữ tâm tùy ý chuyển vì vậy mà cúi đầu xuống, theo bản năng mà liếm lên.

Nàng là đang dùng phương thức hữu hiệu và mềm mại nhất mà bản thân có thể, đi thấm mềm nơi khô ráo bị chính mình làm tổn thương kia.

Lúc đó, Luyện trại chủ xác thực không hiểu tiếp xúc như vậy là có ý vị như thế nào, lại biết rõ làm như vậy có thể làm cho đối phương thoải mái dễ chịu một chút.

Mà khi đầu lưỡi gần kề, rất quái lạ, nàng cũng là tự nhiên mà sinh ra một loại cảm giác...Thoải mái dễ chịu trước nay chưa từng có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.