Ôm lấy người ngủ một giấc ngon, khi mở mắt ra, sắc trời vẫn còn sớm, mái vòm phía trên trăng đạm sao thưa, chỉ có chân trời phía Đông ẩn hiện màu xanh trắng.
Cạnh đống lửa, đa số mọi người vẫn là vô tri vô giác sa vào mộng đẹp, chỉ có nữ trại binh thay phiên trực đêm là cảm nhận được động tĩnh, quay đầu nhìn về phía bên này, sau đó nhanh chóng chắp tay hành lễ.
Trại chủ đại nhân kỳ thật cũng không ngủ đủ, chỉ là tinh thần vẫn hăng hái mà phất tay áo với thuộc hạ, dù sao những ngày này đa số thời gian nàng cũng là nằm trên giường, có rất nhiều cơ hội để ngủ bù, cũng là không bận tâm thỉnh thoảng ngủ muộn dậy sớm một chút.
So với ngủ thêm một chút, thần không biết quỷ không hay mà kịp thời trở về mới là quan trọng, tính tính toán toán canh giờ, nếu như không đi, có thể liền không kịp uống chén thuốc đắng đầu tiên vào buổi sáng.
Tuy rằng đắng, chỉ là mọi người đã vắt hết óc vất vả bôn ba chỉ vì nàng có thể uống thuốc liên tục, người bệnh như Luyện trại chủ vẫn là cảm kích.
Huống chi nếu lại ngủ tiếp người nào đó có thể cũng sẽ tỉnh lại, ít nhất trong mấy ngày này khi hái thuốc, Luyện trại chủ còn không muốn bị lộ.
Việc cần làm là nên làm đến nơi đến chốn, cho nên trong mấy ngày này, nàng liền có ý định mỗi tối đều tới!
Nếu muốn thuận lợi mà làm được điểm này, thủ mật là điều cơ bản nhất. Vì vậy sau khi tỏ ý muốn thuộc hạ im lặng, nàng dẫn người đến trong rừng xa hơn một chút, nói ngắn gọn mà giao phó một ít, tiếp tục khuyên bảo mọi người giữ kín hành tung của mình, đồng thời cũng khen tặng hành động các nàng đã sớm nghỉ ngơi, đồng thời bố trí tỉ mỉ nơi dừng chân.
Nhóm trại binh kia có thể nói chuyện cùng trại chủ nhà mình ở khoảng cách gần, đã là đầy mặt kinh hỉ lại thêm thấp thỏm không yên, nghe xong vài câu, liền ôm quyền, cam đoan sẽ đem những lời căn dặn này chuyển đến mọi người, nhất định không dám để cho trại chủ thất vọng.
Được thuộc hạ cam đoan, lại dặn dò các nàng cần kiên trì mỗi ngày sau giờ ngọ lại phái một người trở về sơn trại, Luyện đại trại chủ liền an tâm, xoay người lặng yên trở về, quả là một đêm thái bình không có việc gì.
Sau đó kế hoạch một mực tiến hành có phần thuận lợi, nàng ban ngày ngủ bù, chờ người buổi chiều đưa thuốc trở về lại hỏi rõ hướng đi, ban đêm tìm cớ đi nghỉ ngơi sớm, tìm khe hở lặng lẽ rời đi, thẳng đến khi tảng sáng mới im hơi lặng tiếng mà trở về.
Đối với một người bệnh nặng chưa lành mà nói, làm như vậy ít nhiều có chút mệt, chỉ là Luyện trại chủ cũng không để ý, dù sao trước sau cộng lại cũng liền chỉ có năm ngày mà thôi, có cái gì không được?
Ân, chỉ dùng năm ngày đi hái thuốc, đây chính là lúc đó đã nói rõ ràng, nếu như thời gian chia xa quá dài, lúc trước nàng có thể chưa chắc sẽ dễ dàng đồng ý như vậy.
Bởi vì từng có ước hẹn như vậy, cho nên ngày thứ năm sau khi mặt trời xuống núi, Luyện đại trại chủ không lại vượt ra ngoài vòng pháp luật, mà là tập trung tinh thần sẽ chờ người xuất hiện ở trước mắt mình.
Không ngờ đợi đến lúc tỉnh lại, người nên xuất hiện thủy chung cũng không có xuất hiện, cũng may mà trại chủ đại nhân ý chí bất phàm, tốt xấu gì cũng không phiền muộn đến mức phát bệnh ở trước mặt người ngoài!
Chỉ là vô luận tâm tình như thế nào, sau khi tỉnh lại cũng đã là trời sáng choang, mà dù toàn thân bản lĩnh xuất quỷ nhập thần đến thế nào, Luyện trại chủ bị chú ý cẩn thận cũng không có khả năng giữa ban ngày liền gạt mọi người lén ra khỏi sơn trại.
Cho nên nàng chỉ có kiềm chế tâm tình, rút cuộc khi màn đêm bắt đầu buông xuống, tìm đúng cơ hội, cũng bất chấp khả năng sẽ bị Thiết San Hô phát hiện, mà lần này càng là bất chấp không mang theo áo choàng chống lạnh, trực tiếp liền hướng về phía Nam đỉnh núi chạy đi.
Tuy rằng lần này cũng không biết điểm dừng chân chuẩn xác của đối phương, nhưng dù sao phạm vi hoạt động liền chỉ là như vậy, Luyện trại chủ vẫn là rất tự tin có thể tìm được gia hỏa không thủ tín kia.
Cũng may từ nhỏ đến lớn vận khí của nàng xưa nay rất tốt, lần này cũng không ngoại lệ, cho nên mới đi ra không bao xa, liền nửa đường gặp được đối phương.
Lúc đó trời đã rất tối, Luyện nữ hiệp không thể thả lỏng trong lòng tràn đầy cảm giác không vui từ xa xa chần chừ một chút, lập tức nhanh chóng...Ẩn thân trong rừng cây.
Quyết định như vậy thật nhanh, tất nhiên là bởi vì nhìn thấy pử phía trước, giờ phút này đối phương cũng đã đang trên đường trở về, như vậy cho dù có tính toán gì gì đó đại khái cũng có thể chờ một chút, kẻ ngốc mới vào lúc này bại lộ bản thân, Ngọc La Sát vang danh giang hồ tất nhiên liền không liên quan đến kẻ ngốc.
Kết quả, Ngọc La Sát lão nhân gia nàng cơ trí nhạy cảm mà phản ứng nhanh chóng, nhưng mà người tính không bằng trời tính, mới âm thầm theo sau không bao lâu, liền không thể không chủ động hiện thân.
Hảo tâm không có hảo báo chính là, rõ ràng là vì muốn giúp đối phương giải quyết chuyện ngoài ý muốn nên mới không thể không hiện thân, chỉ là vừa mới bại lộ, nàng quả nhiên liền tìm hiểu ngọn nguồn, nhận biết được hành động vài ngày qua của mình.
Nói tới nói lui, cuối cùng dẫn đến kết cục, nhưng là hành vi không thủ tín đáng giận kia lại dễ dàng dễ dàng được giải thích hợp lý, Luyện nữ hiệp tính sổ không thành lại bị tính sổ lại, liền chỉ âm thầm buồn bực đám thủ hạ hái thuốc không tiền đồ, lại liền làm bại lộ lời nói dối của nàng.
Được rồi, tính sổ liền tính sổ a, Luyện đại trại chủ kỳ thật cũng không phải quá để ý, từ khi bắt đầu nàng liền biết rõ thân là người bệnh làm như vậy là có chút không ổn, tuy rằng bản thân đối với chính mình rất có lòng tin, chỉ là người bên cạnh chưa hẳn đã nghĩ như vậy.
Huống chi quan tâm sẽ bị loạn, cũng hoàn toàn hiểu rõ tư vị đó, cho nên khi ánh mắt chạm vào nhau, khi nhìn ra được tràn đầy lo lắng cùng nghĩ lại mà sợ trong ánh mắt kia, từ trong lòng liền đã đồng thuận với lời nói của nàng.
Có thể giấu giếm thành công cũng liền thôi, một khi bại lộ làm hại đối phương mang gánh nặng trong lòng, liền xác thực là đáng bị phạt, đối với nàng là như vậy, vậy đối với chính mình, cũng nên là như vậy.
Lúc đó ở trên giường, Luyện trại chủ cam tâm nhận phạt, thậm chí là thúc thủ nhận phạt, kỳ thật không khỏi cũng có một chút tò mò, tò mò xem đối phương sẽ phạt như thế nào.
Thẳng thắn mà nói, nàng thật sự đúng là không thể nào tưởng tượng được một nữ tử từ nhỏ đã mềm lòng tốt tính, đặc biệt đối với mình vô cùng tốt, sẽ thật sự có thể làm gì mình.
Mà kết quả...Phải hình dung như thế nào đây, nói không sao liền thật đúng là không sao, nói có sao thực sự là...Có chút có sao a.
Đúng như cảm giác ngay lúc đó, nói dễ chịu tựa như là dễ chịu, nói khó chịu nhưng cũng là rất khó chịu a.
Loại cảm giác kỳ kỳ quái quái này kỳ thật cũng không phải là lần đầu tiên, một thời gian trước lúc sinh bệnh, thiếu nữ cũng mơ hồ thể nghiệm qua vài lần tình huống tương tự.
Khi đó, hơn phân nửa là vào ban đêm khi đi ngủ, ở trên giương ôm lấy thân thể mềm mại quen thuộc, ngửi ngửi hơi thở quen thuộc, thưởng thức mùi vị quen thuộc, hết thảy đều cực kỳ thư thái khoái ý, bỗng nhiên liền sẽ mơ hồ sinh ra vài phần bất mãn.
Lần một lần hai có thể không quan tâm, khi càng nhiều, Luyện trại chủ cũng có chút hoang mang, rõ ràng đã đạt được ước muốn, rõ ràng đã được ôm lấy nàng muốn làm như thế nào liền làm như vậy, tốt như vậy liền chính là không thể tốt hơn, làm sao sẽ không vui sướng?
Luyện trại chủ tuyệt đối không cho rằng trạng thái này là bởi vì thân mật vuốt ve mà sinh ra, nàng vững tin bản thân là vô cùng thích thời khắc này mỗi đêm, vô cùng thích khi khí tức của cả hai hòa vào nhau, cảm giác gần như là dây dưa cùng một chỗ.
Thậm chí, mỗi một lần khi loại cảm giác bất mãn mơ hồ này tự nhiên sinh ra, cũng chỉ có thông qua những cái ôm càng thân mật, những sự dây dưa càng chặt chẽ, để có thể giảm bớt một hai phần.
Giảm bớt một hai phần, nhưng vẫn là không thể hoàn toàn biến mất...Về phần phương pháp giải quyết tốt hơn, trại chủ đại nhân tuy có tâm tư cân nhắc, lại bởi vì còn mang bệnh mà không thể không gián đoạn.
Thẳng đến cái gọi là “Trừng phạt” lần này, nàng mới lại sinh ra một phương hướng suy đoán mơ hồ, đem những việc này liên hệ với hành động cầu hoan.
Những hành động liên tiếp kia hẳn tính là cầu hoan đi? Luyện trại chủ kỳ thật cũng không quá xác định, nàng tất nhiên là hiểu đạo lý vạn vật sinh sôi nảy nở, lại chưa từng nghĩ đến muốn tìm hiểu một phen...Nếu như là một nam một nữ một mái một trống, đại khái có thể nghĩ ra được, chỉ là cả hai nàng đều không phải là nam tử, lại phải cụ thể làm việc như thế nào?
Mặc dù không quá xác định, chỉ là đã tìm được phương hướng liền tốt, cho nên lúc đó thiếu nữ chính là cao hứng, gần như ngay lập tức muốn đem suy nghĩ này biến thành hành động xem thử một chút, về phần làm như thế nào, cũng nên thử mới biết được.
Chính là đáng tiếc, lần trừng phạt này cuối cùng chỉ là phạt lằng nhằng một chút rồi bỏ dở nửa chừng, rõ ràng đối phương là cố kỵ bản thân còn đang mang bệnh, Luyện nữ hiệp lại thực sự không tiện quá cường ngạnh.
Huống chi, dù tùy ý làm bậy đến thế nào, nàng kỳ thật cũng biết, loại sự tình này là tuyệt đối không thể cứng rắn, nếu không cùng những hỗn trướng nam nhân kia có gì khác biệt?
Điều duy nhất khiến Luyện đại trại chủ coi như hài lòng, chính là ước chừng sau những chuyện này, lệ cũ tốt đẹp mỗi đêm liền theo ý bản thân mà thuận thế khôi phục.
Chỉ là sau mỗi lần dây dưa, loại cảm giác bất mãn khó chịu này cũng theo đó càng ngày càng tăng lên, bởi vậy có phần ảnh hưởng khiến cho Luyện trại chủ ít nhiều là nghẹn đến buồn phiền.
Chỉ là một chút tâm tình nhỏ này còn không coi vào đâu, nhưng tựa hồ là sợ bị làm bừa, người nào đó cũng bắt đầu nhăn nhó không chịu phối hợp, mỗi lần đều là chân tay co cóng giả vờ giống như đầu gỗ, làm cho người ta mất hứng lại bốc hỏa.
Luyện đại trại chủ ở các phương diện đều có chút phát hỏa liền khắc chế vài ngày, vốn định sau khi thân thể khỏi hẳn mới buông tay buông chân, kết quả cuối cùng là không thể nhẫn nại, vào một buổi trưa liền tìm lý do mà bắt đầu hưng sư vấn tội, nhìn thấy đã ép buộc cho đối phương lần lượt thối lui, liền sắp đặt được thành quả, lại có người không có mắt mà tiến đến ngắt lời!
Cái gọi là không có mắt, Luyện trại chủ thật sự không có tính đến trên đầu thuộc hạ của mình, dù sao cũng coi như là công vụ, nàng sẽ không tùy ý trút giận sang người khác, nhưng đối với cái gọi là bách tính sống trên núi mà đám thuộc hạ bình thường hay nhắc đến liền khó tránh khỏi sẽ không có hảo cảm, lại thêm quả thật là lòng hiếu kỳ dâng lên, liền sẽ không để ý mà lộ diện giáo huấn một chút.
Lại không ngờ rằng lúc này lộ diện, lại bất ngời từ trong miệng những bách tính sống trên núi này, nghe được chuyện khiến cho nàng thập phần kinh ngạc, trong lúc nhất thời cơ hồ là khó mà tin được.
Không sai, Luyện nữ hiệp thật sự là chưa từng nghĩ tới, cũng không nguyện ý tin tưởng a, không tin chuyện bản thân còn đang rối rắm, Thiết San Hô cùng Mục Cửu nương lại đã sớm thuận lợi hoàn thành!
Nên biết, dù đã là rối rắm nhiều ngày, dù đã sớm xác nhận quan hệ của Thiết Mục hai người là tương tự với mình và người bên cạnh, nàng cũng chưa bao giờ cao hứng mà có ý niệm tìm các nàng đến hỏi thăm hoặc trao đổi, này không liên quan đến tín nhiệm hay không, cũng không phải là cảm thấy khó có thể mở miệng, mà là cảm thấy vốn không cần thiết.
Chuyện của Thiết San Hô cùng Mục Cửu nương, sau này khi nhàn hạ nàng cũng cùng người nào đó tán gẫu qua, biết rõ lúc trước khi Định Quân Sơn bị vây quét hai người vẫn còn đang nháo không được tự nhiên, càng không cần nói đến chuyện lúc trước một người từng có thỏa hiệp gả cho nhi tử của Hồng Hoa Quỷ Mẫu, một người hờn dỗi nói là có phần coi trọng Nhạc Minh Kha, rõ ràng quan hệ ngay lúc đó liền rất có nguy cơ.
Mà khi đó phía bên mình thì sao a? Ban đầu khi ở đại mạc, muốn thân mật đều đã thân mật qua rồi, nếu không có các loại yêu cầu của người nào đó, bản thân lại bị nàng huyên náo đến nhất thời không thể suy nghĩ thông suốt, hẳn là đã sớm ở cùng một chỗ mới đúng.
Lại càng không cần nhắc tới, vô luận là tâm tính hay là căn cơ, Thiết Mục hai người đều kém xa mình và nàng, ít nhất quan hệ giữa mình và nàng có lẽ chưa từng có nguy cơ a.
Luyện nữ hiệp một mực là tin rằng như vậy, cho tới hôm nay, cũng tin tưởng vững chắc phân tích phán đoán của mình không có bất kỳ điều gì sai lầm.
Vậy vì sao lại trở thành loại cục diện này? Vì sao lại bị hai người này đuổi kịp và vượt qua rồi?
Còn phải nói sao? Nếu như không phải những ngày qua người nào đó không nóng không lạnh dây dưa, nhất định muốn làm rõ ràng mọi chuyện, các nàng như thế nào lại rơi lại ở phía sau người khác!
Tâm niệm của Luyện đại trại chủ thay đổi thật nhanh, rất nhanh mà đưa ra kết luận, liền lập tức phát giận, quay đầu oán hận trừng mắt nhìn nữ tử bên cạnh một lần, chỉ thấy nàng che dù mang vẻ mặt vô tội ngỡ ngàng, rõ ràng là không hiểu sự việc.
Mọi thứ không thể trông chờ vào nàng! Luyện trại chủ căm giận thu mắt lại, quyết định phải giải quyết dứt khoát chuyện này, trước tiên liền đem ngoại sự trước mắt giải quyết, lại trở về giải quyết nội sự cùng nàng!
Mang theo tâm tình như vậy, trại chủ đại nhân hành động liền trở nên gọn gàng dứt khoát, nàng muốn bảo vệ Thiết Mục hai người, cũng không cho rằng có gì cần phải giấu giếm, dứt khoát coi như ở trước mặt mọi người trực tiếp làm rõ ràng quan hệ của Thiết Mục hai người, để mọi người biết rõ hai người này đã có minh ước, liền không thể chỉ trích nữa.
Đối với chuyện này, phản ứng của nhiều trại binh tất nhiên là không đồng nhất, nhưng tổng thể là khá tốt, cố tình phu nhân nông thôn tới tìm nữ nhi kia càng là làm loạn, chửi bậy rất khó nghe. Luyện trại chủ cau mày, không đợi nghĩ kỹ là nên khâu miệng của bà ta hay là nên cắt lưỡi của bà ta, lại nghe thấy đối phương lung tung ồn ào cái gì mà bản thân sẽ ra tay đối với thuộc hạ.
Chuyện này sao có thể được? Cho dù biết rõ người này là tùy miệng nói bậy, Luyện trại chủ bị nghi ngờ vẫn là có chút không vui, lại thêm đang buồn bực vì bị đuổi kịp và vượt qua, trong lồng ngực đột nhiên liền có một ý nghĩ đột nhiên kéo đến.
Một ý nghĩ này đột nhiên kéo đến, thân tùy ý chuyển, thiếu nữ nghĩ làm liền làm, chợt không chút do dự mà kéo lấy cạnh tay người bên cạnh, đứng giữa trời dất, cao giọng khẳng định, liền thẳng thắng không kiêng kị mà đem minh ước của mình, người duy nhất của mình, chiêu cáo thiên hạ.
Khi làm như vậy nàng cũng không suy nghĩ quá nhiều, ngoại trừ không muốn bị nói bừa, lại không kiên nhẫn dài dòng thêm nữa, càng nhiều chính là trước sau như một không sợ trời không sợ đất, chỉ dựa vào trực giác cùng tự tin mà tuỳ tiện hành động.
Cho nên khi người bên cạnh khe khẽ dựa vào, cảm nhận được nàng đang vùi đầu cười khẽ, thậm chí là yên lặng run rẩy, trong chốc lát đó ngay cả Luyện nữ hiệp cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.
Chỉ là nàng lập tức rất nhanh mà trấn định lại, rất nhanh liền biết nên làm như thế nào cho phải.
Bởi vì chênh lệch địa thế, nữ tử bên cạnh so với bình thường dễ ôm hơn vài phần, nàng cúi đầu chôn ở trên vai mình, kiệt lực muốn che dấu thần sắc, chỉ là từ góc độ này, vẫn có thể nhìn thấy gần phân nửa gương mặt của nàng, thấy nàng mỉm cười, đồng thời, nhìn thấy trong nét mặt tươi cười đó mang theo nước mắt.
Chỉ là nụ cười kia đúng là thoải mái, mặc dù mang theo nước mắt, nhưng trong nước mắt vẫn là tươi cười...Luyện trại chủ nhìn thấy rõ ràng, lúc đó chỉ cảm thấy tâm bỗng nhiên mềm mại, mềm đến mức giống như dính dính dán dán muốn hòa tan.
Chỉ là cùng lúc đó, lại có một cỗ hào khí can vân xông lên trong người, khiến cho nàng không khỏi liền cao ngạo mà thẳng tắp sống lưng.
Cho nên thân hình kia cuối cùng là ngạo nghễ vững vàng thẳng tắp như cây tùng, thực sự là thủy chung vững vàng mà ôm lấy nữ tử bên cạnh.
Nàng đối với người kia, không có nửa câu an ủi, có chỉ là lặng lẽ tùy ý, nhẹ nhàng ôm lấy, mỉm cười chờ đợi.
Có gió núi lượn quanh góc áo của các nàng, mà phía dưới thanh không, ánh mặt trời chính là vừa vặn.